Cuối cùng, thời gian tua nhanh đến lúc Bạch Ly lái xe đưa Khương Lưu Huỳnh đến nhà họ Khương.
Nhưng kỳ lạ thay, anh lại để cô ở trong xe, bật sưởi ấm rồi để lại một câu:
“Anh vào trước để giải thích với chú, em cứ đợi ở đây.”
[Hu hu hu, Bạch Ly, tôi hiểu lầm anh rồi! Anh đúng là người tốt! Hơn nữa còn quá hợp để ship nữa! Vừa nãy còn bóp cổ người ta, vậy mà vừa thấy vợ mắt đỏ liền lập tức buông tay. Có mùi của tổng tài bá đạo rồi nha~]
[Đúng vậy! Tôi đã nói rồi mà, đây là phòng live stream do chính Bạch Ly dựng lên, người ta còn dám hy sinh lợi ích bản thân, công khai chuyện của chính bố ruột mình, thế mà các người còn muốn thế nào nữa? Chuyện Bạch Hoài Sơn làm, thì liên quan gì đến Bạch Ly chứ?]
[Cuối cùng cũng có người hiểu chuyện! Hơn nữa, nghĩ kỹ mà xem, tại sao trước đó Bạch Ly không muốn đưa Khương Lưu Huỳnh về nhà? Không phải là vì sợ cô ấy bị ức h.i.ế.p sao? Anh ấy còn nói rõ là mình có căn hộ khác có thể chăm sóc cô ấy. Nếu thực sự có mưu đồ gì, thì xin hỏi Khương Lưu Huỳnh có thứ gì mà một anh chàng đẹp trai, giàu có như Bạch Ly lại không có?]
[Ừ ừ! Hơn nữa, Bạch Ly còn rất chu đáo, lại còn đẹp trai. Tôi đoán sau này Khương Lưu Huỳnh chắc chắn sẽ bị sự chân thành của anh ấy làm cảm động nên mới đính hôn với anh ấy thôi!]
Bạch Ly cuối cùng cũng nhìn thấy những bình luận mà anh mong chờ từ lâu. Nhưng không hiểu sao, lúc này trong lòng anh lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Thoát khỏi dây trói, chạy khỏi đây, sau đó đi cứu Huỳnh Huỳnh của anh.
Anh sẽ không ép buộc cô ở lại bên mình nữa, sẽ không bắt cô làm những việc cô không thích. Thậm chí, nếu cô muốn hủy bỏ hôn ước, anh cũng chấp nhận.
Anh có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần Khương Lưu Huỳnh còn sống.
Nhưng điều khiến Bạch Ly không ngờ tới là góc nhìn của live stream lại đi theo anh vào trong.
“Không phải chứ… tai tôi có vấn đề à?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Những ngày qua Khương Lưu Huỳnh ở lại nhà họ Bạch không phải còn tiêm liều thuốc thử nghiệm cuối cùng sao?
Chắc chắn đã tăng cường khả năng tự phục hồi của cô ấy. Chỉ tiếc là không thể khai thác giá trị chiến đấu, nếu không thì có lẽ đã có thể tung một cú đ.ấ.m hạ gục Bạch Hoài Sơn, một cú đ.ấ.m đánh bại cả nhà họ Khương rồi.
Bạch Ly tận mắt nhìn thấy chính mình trong màn hình đang bước vào biệt thự.
Những gì xảy ra tiếp theo, anh không cần nhìn cũng biết rõ.
Trong đầu anh lúc này chỉ còn hai chữ: Xong rồi.
Anh hoàn toàn không dám xem tiếp, chỉ có thể cúi đầu như một con đà điểu, tự lừa mình dối người.
Trước màn hình, một người khác cũng có biểu cảm không tự nhiên—Khương Chấn Thiên.
Là một trong những người trong cuộc, ông ta đột nhiên ngồi thẳng lưng, ngây người ra.
Thực ra ông ta không nhớ được nhiều, nhưng bản năng mách bảo rằng—chỉ cần liên quan đến Khương Lưu Huỳnh, thì chắc chắn ông ta đã sai.
Và quả nhiên…
Trên màn hình, khi nghe thấy Bạch Ly nói những ngày qua chính anh là người đã cưu mang Khương Lưu Huỳnh, Khương Chấn Thiên lập tức đập vỡ một chiếc bình hoa, rồi chất vấn:
“Tiểu Bạch, rốt cuộc cháu bị con nhãi Khương Lưu Huỳnh đó bỏ bùa gì thế? Bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu lần cháu đều bảo vệ nó? Cháu có biết mấy ngày qua chúng ta đã tìm nó khắp thành phố không? Kết quả thì sao? Hóa ra nó lại trốn ở chỗ cháu!”
Bạch Ly im lặng nghe hết, định mở miệng nói gì đó thì Khương Chấn Thiên lại lên tiếng thở dài hai tiếng:
“Haizzz—Haizzz—”
“Cháu còn không mau đưa nó ra đây! Nó là kẻ độc ác đến mức hại cả em trai ruột của mình, chẳng lẽ cháu không sợ nó sẽ lấy oán báo ân à?”
Đối diện với một người bố không ngừng bôi nhọ con gái ruột của mình trước mặt người ngoài, một tỷ khán giả trong live stream cũng được mở mang tầm mắt:
[Khương Chấn Thiên, ông đổi tên thành Khương Kinh Thiên (nghĩa là “kinh thiên động địa”) luôn đi, chứ như này không gọi là “kinh thiên” thì gọi là gì nữa?]
[May mà có Bạch ca ca ở đây! Khương Lưu Huỳnh à, có một Bạch ca ca tốt như thế thì cô cứ vui thầm đi nhé!]
Nhưng rồi…
Những lời mà Bạch Ly thốt ra từ cái miệng ấm 36 độ của anh lại là:
“Chú Khương nói đúng.”
…Một câu nói ngu ngốc lạnh lẽo đến âm -250 độ.
[Đúng? Đúng cái gì? Bạch Ly, anh nói cái quái gì vậy?]
[Chắc chắn có cú twist! Nhất định có cú twist! Chờ đi mà xem!]
Nhưng cái chờ được, không phải cú twist…
Mà là những lời còn vô liêm sỉ hơn từ miệng Bạch Ly:
“Cháu thực sự không nên như vậy, chỉ là… dù gì Lưu Huỳnh cũng là con gái duy nhất của dì Khương Nhược và chú. Dù Oản Oản có tốt đến đâu, thì cô ấy cũng không phải con ruột của chú. Hơn nữa, sau này nếu nhà họ Khương cần liên hôn, chẳng lẽ chú nỡ gả một người hiểu chuyện như Oản Oản đi, mà giữ lại… một Lưu Huỳnh vô dụng trong nhà sao?”
???
Tất cả đều im lặng.
Khương Chấn Thiên cũng im lặng.
Nhưng phản ứng của dân mạng thì hoàn toàn khác—họ phẫn nộ đến mức không biết nói gì, thậm chí còn phải tự làm hô hấp nhân tạo vì tức giận.
Còn Khương Chấn Thiên thì ngược lại, ông ta đang vui vẻ suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Liên hôn giữa các gia tộc giàu có tuy không còn là điều bắt buộc trong giới thượng lưu, nhưng nếu có thể dùng cách này để thiết lập quan hệ hợp tác với những tập đoàn khác, chẳng phải sẽ giúp Khương thị nâng cao địa vị và có thêm nhiều nguồn lực sao?
Tuy nhiên, sự phấn khích này chỉ kéo dài vài giây trước khi Khương Chấn Thiên lắc đầu.
Vừa nghĩ đến gương mặt xấu xí và cách hành xử thô tục của Khương Lưu Huỳnh, ông ta lại cảm thấy bất lực. Ông ta khó xử nói:
“Nó trông vừa… khó coi, tính cách thì quê mùa, con trai nhà ai mà thèm để ý đến nó chứ? Đến lúc đó không tạo được mối quan hệ tốt, mà lại còn biến thành kẻ thù thì sao?”
Giọng nói của Khương Chấn Thiên chứa đầy sự thất vọng và bất mãn.
Bạch Ly cũng không ngờ ông ta lại nói như vậy. Anh sững người một lúc, rồi hồi tưởng lại gương mặt của Khương Lưu Huỳnh.
Thật sự… rất bình thường sao?
Bọn họ chưa từng thấy gương mặt bị mái tóc che khuất của cô sao?
Trong khoảnh khắc không khí đông cứng, bình luận trực tiếp nổ tung trong cơn phẫn nộ:
[Đậu má! Bạch Ly, anh cố tình chọc tức tôi đúng không? Tôi vừa mới khen anh xong đấy! “Là, là cái đầu anh ấy!” Cái đồ khốn nạn này, anh đang nói dối mà không chớp mắt à? Thật sự đừng ép tôi vả anh bây giờ!]
[Chưa bao giờ tôi tức giận đến vậy! Bạch Ly, anh làm tôi thất vọng quá rồi! Câu nào trong đây là vì Lưu Huỳnh chứ? Chẳng lẽ cô ấy thèm ở lại nhà họ Khương chắc? Còn nữa, anh dám mở miệng nói giúp con ả Khương Oản Oản sao? Ghê tởm, ói—]
[Không thể nào! Mái tóc mái của cô ấy cũng chỉ che được chưa đến nửa khuôn mặt thôi mà? Dù chỉ nhìn một bên mặt cũng đâu đến mức “không thể nhìn nổi”? Khương Chấn Thiên, mắt chó của ông có vấn đề à?]
[Có khi nào gọi là ấn tượng đầu tiên không hả? Sau đó cái tên đàn ông thối tha này cũng chưa từng quan tâm đến Khương Lưu Huỳnh nữa… Cái thứ rác rưởi, cút mẹ đi cho rồi!]
Mặc dù phần lớn bình luận là chửi Khương Chấn Thiên, nhưng những gì Bạch Ly vừa mới gầy dựng được cũng sụp đổ chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Thậm chí, mọi người còn nghe thấy anh ta tiếp tục nói:
“Chú Khương yên tâm, cháu đã giúp chú dạy dỗ cô ấy rồi. Chắc chắn sau chuyện này, Lưu Huỳnh cũng sẽ hiểu chuyện hơn. Còn về ngoại hình… đúng lúc tập đoàn Bạch thị của chúng cháu vừa ra mắt một số loại thuốc làm đẹp. Cả chú và dì đều xuất sắc như vậy, chắc chắn nền tảng của cô ấy cũng không tệ đâu.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tuy nhiên, sau khi cô ấy về nhà, cháu mong chú có thể bao dung hơn một chút. Dù sao… chú cũng biết tính cách của cô ấy mà, vừa mới sửa đổi thì không nên ép buộc quá mức.”
Đ**M!
Tức hơn nữa rồi…
Bề ngoài nghe có vẻ như đang suy nghĩ cho Khương Lưu Huỳnh, nhưng cái kiểu giả tạo này không khác gì con ả Khương Oản Oản kia.
Đạo đức giả, giả tạo đến buồn nôn.