“Vào đi!”
Khương Oản Oản đang nằm trên giường chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa thì không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Oản Oản cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ bổ sung một câu:
“Đặt đồ xuống rồi ra ngoài.”
…
Xem ra Khương Oản Oản tưởng Bạch Ly là người hầu mang đồ đến.
Bạch Ly siết chặt nắm đấm, nhìn cô gái nằm trên giường, bộ dạng chẳng chút chỉn chu, miệng toàn thuật ngữ game và những lời lẽ thô tục:
Chốc lát lại hét lên:
“Này này này, xạ thủ, mày cướp bùa xanh của bà thử xem? Tin không bà thuê người hack bay acc mày đấy? Đm!”
Lát sau lại rống lên:
“Á á á, đồ rừng c.h.ế.t tiệt, đuổi tao làm gì? Ghen tị vì tao có skin hiếm hả? Đợi tao hồi m.á.u xem, tao không solo kill mày mười lần tám lượt thì tao không phải Khương Oản Oản! Cả lũ vô dụng, không biết bảo kê tao à?!”
Bạch Ly vốn biết cô ta là người ngoài mặt một kiểu, bên trong một kiểu khác, nhưng nhìn tận mắt thế này, anh vẫn phải sững người vì kinh ngạc.
“Oản Oản không định quay lại xem ai đến à?”
Bạch Ly cười cười trêu chọc. Sớm biết thế này, chi bằng để Khương Chấn Thiên dẫn đường, cho ông ta tận mắt nhìn xem rốt cuộc mình đang cưng chiều thứ gì.
Khương Oản Oản nghe thấy giọng nói ấy, động tác rõ ràng chậm lại, giây tiếp theo, âm thanh trong game vang lên: “Bạn đã bị hạ gục.”
Có lẽ vì nhân vật đã chết, Khương Oản Oản cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa nhìn thấy Bạch Ly, nụ cười liền lập tức hiện ra trên mặt, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào đáng yêu:
“Anh Bạch, sao anh lại đến đây vậy? Vừa nãy… mấy đồng đội trong game ức h.i.ế.p em, chê em là con gái chơi không giỏi… Em nóng vội quá nên mới thế, để anh chê cười rồi, đừng ghét Oản Oản nha~”
Chưa kịp để Bạch Ly trả lời, thì giọng của một đồng đội trong game đã cất lên trước:
“Con trà xanh c.h.ế.t tiệt, mic của mày chưa tắt kìa.”
…
Sau đó, cả phòng livestream với một tỷ người lập tức cười ầm lên:
[Hahahaha Khương Oản Oản, cô định chọc cười thiên hạ để làm gì thế?]
[Cũng phải nói, cô gái kia đã rất lịch sự rồi đấy. Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ mắng cô ta đến mức không còn mặt mũi mà chơi game tiếp!]
[Khoan đã, chẳng lẽ… Khương Oản Oản bị nghiện game sao? Mỗi khi rảnh rỗi đều thấy cô ta chơi game. Mà khoan, cái I.D này sao trông quen quá vậy?!]
Khi Khương Oản Oản nhấc điện thoại lên để tắt mic, mọi người đều thấy giao diện trò chơi của cô ta.
I.D chỉ có hai chữ: Công Chúa.
Mà ai cũng biết, trong tựa game đình đám này, những I.D hot như vậy đều có giá trị hàng chục nghìn đô…
[Cái tài khoản này ít nhất đã nạp cả trăm vạn rồi đấy!!! Tôi vừa đăng nhập game tìm thử I.D này, đúng là một nữ thần trong giới game thủ! Full skin, rank cũng đạt mức cao nhất, có khi nào thuê người cày hộ không?]
[Haha, tôi không ngờ lại gặp được chủ acc mà tôi từng leo rank thuê. Nhưng khoan… chuyện này hình như không hay lắm? Nếu tôi nói điểm rank của cô ta do tôi cày, mọi người có ném đá tôi không…?]
Bạch Ly nhìn cô ta tắt mic rồi thoát game mà buồn cười. Có lẽ vẫn thấy hơi xấu hổ, Khương Oản Oản vừa đặt điện thoại xuống liền nhào về phía anh.
Nếu là trước đây, có lẽ Bạch Ly sẽ giả vờ phối hợp một chút. Nhưng bây giờ, mục đích của anh không còn là vai diễn “anh trai ấm áp” nữa. Không chút do dự, anh tránh sang một bên.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Khương Oản Oản đơ người, rõ ràng tháng trước hai người gặp nhau vẫn rất bình thường, sao bây giờ…
Chẳng lẽ là vì mấy lời cô ta vừa nói?
A a a, làm sao cô ta biết được Bạch Ly sẽ đột nhiên xuất hiện chứ!
Không được, nhất định phải nhanh chóng vớt vát lại hình tượng. Cô ta nhất định phải trở thành vợ của Bạch Ly!
Vậy nên, cô ta lập tức thay đổi chiến thuật, đáng thương quỳ ngồi trên giường:
“Anh Bạch sao lại nói thế? Trong lòng Oản Oản, anh chính là người thân, từ rất lâu rồi… Em đã xem anh như người ruột thịt, còn thân hơn cả bố và anh trai.”
Khương Oản Oản vừa nói vừa chớp mắt thật nhanh, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Bạch Ly.
Cô ta nghĩ, mình đã bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn là đủ thành ý chứ? Trước đây cô ta cảm nhận được rằng Bạch Ly cũng có ý với mình. Có lẽ vì xuất thân quý tộc nên anh mới không dễ bộc lộ tình cảm.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bây giờ cô ta chủ động mở lời, chắc chắn anh sẽ rất vui.
Hơn nữa, chỉ còn nửa năm nữa là cô ta trưởng thành rồi, có thể đính hôn với anh được rồi!
Bạch Ly hoàn toàn không biết suy nghĩ của Khương Oản Oản đã nhảy đến tận nửa năm sau. Lúc này, nghe cô ta nói một tràng, anh cảm thấy buồn nôn chẳng khác nào nuốt phải một cục phân.
Nghĩ đến những gì cô ta đã làm với bố, anh trai và em trai mình, anh chợt cảm thấy… người thân như vậy, thà không có còn hơn.
Bạch Ly nhanh chóng tránh ánh mắt dò xét của cô ta, định nói thẳng để kết thúc cuộc trò chuyện:
“Tôi nghĩ chúng ta chưa thân đến mức đó đâu nhỉ? Hôm nay tôi đến đây chỉ để đưa Lưu Huỳnh về. Mấy ngày qua con bé vẫn luôn ở chỗ tôi, lần này tôi—”
“Cái gì?! Mấy ngày nay Khương Lưu Huỳnh ở chung với anh sao?!”
Khương Oản Oản nghe đến chữ “ở chung” thì không chịu nổi nữa, theo phản xạ hét lên, ngắt lời anh ta.
Bộ dạng lúc này của cô ta lại giống hệt lúc hung hăng kiêu ngạo ban nãy. Đến khi nhận ra mình thất thố, Bạch Ly đã đen mặt đến cực điểm.
Khương Oản Oản lúng túng kéo kéo vạt áo anh ta, giọng điệu lắp bắp:
“Đúng, đúng rồi, anh Bạch! Anh nhất định không biết vì sao chị ấy lại đến tìm anh nhờ cưu mang đâu, phải không?”
Ngược lại, Bạch Ly biết rất rõ.
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Khương Oản Oản lúc này, anh ta đột nhiên không muốn vạch trần cô ta quá sớm. Anh ta thực sự tò mò, nếu cô ta biết anh ta đã biết toàn bộ sự thật, phản ứng sẽ thế nào đây?
Tốt nhất là ghi lại khoảnh khắc đó rồi cho Khương Lưu Huỳnh xem… biết đâu con bé sẽ càng cảm động, càng tin tưởng anh ta hơn.
Thế nên anh ta giả vờ ngờ vực:
“Ồ? Tại sao?”
Khương Oản Oản vui sướng ra mặt, lập tức đáp:
“Mấy hôm trước chị ấy nhất thời bị ma xui quỷ khiến, vậy mà lại thuê người đánh A Diễm! A Diễm bị người của chị ấy đánh suýt tàn phế, bây giờ vẫn còn nằm viện đấy…”
“Hơn nữa… chị ấy còn đánh cả em nữa. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm. Oản Oản biết mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, dù sao chị ấy cũng là con gái ruột của bố, không hài lòng vì em ở đây cũng là lẽ đương nhiên mà…”
Nghe đến đây, Bạch Ly không nhịn được nữa, trực tiếp đáp trả:
“Vậy sao cô không dọn đi luôn đi?”
Trùng hợp thay, câu này lại chồng lên câu nói sau đó của Khương Oản Oản:
“Chỉ là em không ngờ chị ấy lại chạy đến làm phiền anh.”
Dường như lờ mờ nghe thấy Bạch Ly nói gì đó liên quan đến “dọn đi”, Khương Oản Oản thoáng sững sờ, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.
Không, không thể nào! Sao anh Bạch có thể nói vậy được? Chắc chắn anh ấy đang hỏi tại sao Khương Lưu Huỳnh đã trưởng thành rồi mà vẫn chưa chịu dọn đi!
Vừa nghĩ vậy, cô ta liền thông suốt, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt, tiếp tục nói:
“Anh Bạch, sao anh có thể nói chị như thế được? Dù chị ấy đã trưởng thành, nhưng vẫn là con gái của bố, vẫn là người nhà của chúng em mà! Chẳng lẽ chỉ vì chị ấy vô dụng, không đủ xuất sắc mà đuổi chị ấy ra ngoài sao?”
…
Khán giả lại một lần nữa câm nín.
Bọn họ vốn đã biết nhân phẩm của Khương Oản Oản không ra gì, nhưng độ tự luyến này… có phải đã vượt quá giới hạn của con người rồi không?
[Mặc dù không thích Bạch Ly lắm, nhưng vì câu nói này, vẫn phải cộng cho anh ta một điểm.]
[Thấy chưa? Bạch Ly cũng không tệ lắm đâu! Bạch học trưởng, tôi ủng hộ anh! Mau dạy dỗ con ả tiện nhân này đi!]
[Đám mê trai các người đừng có quá đáng, chẳng qua là trận chiến giữa hai con “trà xanh” thôi, có gì hay ho mà cộng điểm? Đều là đồ ngu như nhau cả.]