Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 165: Chương 165




Khương Chấn Thiên hoàn toàn không ngờ rằng mình lại từng bước rơi vào cái bẫy do thằng nhóc này giăng ra, trong lòng vô cùng hối hận:

 

“Mình thật ngu ngốc…”

 

Nhưng đồng thời, ông cũng cảm thấy có chút may mắn. Nếu không phải vì quá tin tưởng Bạch Ly, có lẽ ông đã không đưa Khương Lưu Huỳnh về nhà, và rất có thể cô đã bị Bạch Hoài Sơn bắt đi, tiếp tục trở thành vật thí nghiệm trong những cuộc thử nghiệm tàn nhẫn của ông ta.

 

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Khương Chấn Thiên trở nên vô cùng phức tạp. Ý định chất vấn Bạch Ly lập tức tan biến, nhưng từng câu từng chữ của Bạch Ly đều là dối trá! Đều đang lừa gạt ông!

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Nhưng nếu không nói thế, ông có chịu đưa cô ấy về không?”

 

Một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu khiến Khương Chấn Thiên cảm thấy bản thân như phát điên, như bị chia rẽ tâm trí. Nhưng lời này cứ như một lưỡi d.a.o sắc bén, rạch toang suy nghĩ của ông, phơi bày sự thật ông luôn né tránh.

 

Trong khoảnh khắc, ông như một quả bóng xì hơi, vô lực cúi đầu xuống, đau đớn dùng tay che mặt, lặp lại một lần nữa:

 

“Mình thật ngu ngốc…”

 

Và tất cả những điều này, Khương Lưu Huỳnh đều nghe thấy rõ ràng.

 

Ống kính chuyển cảnh trở lại trong xe.

 

Khương Lưu Huỳnh, khoác trên mình chiếc áo len trắng tinh, ngồi yên lặng trên ghế. Đôi mắt cô trống rỗng, không còn chút ánh sáng nào, chỉ ngây dại nhìn những bông tuyết bay lơ lửng ngoài cửa sổ.

 

Tuyết từng mảng rơi xuống kính xe, rồi nhanh chóng tan chảy thành những giọt nước, lăn dài xuống dưới vì hơi ấm bên trong.

 

Cảnh tượng ấy khiến cô nhớ đến những giọt nước mắt mình từng rơi,cũng giống như những bông tuyết này vậy.

 

“Phải hiểu chuyện… rốt cuộc phải hiểu chuyện đến mức nào mới gọi là hiểu chuyện?”

 

Rõ ràng cô chưa từng làm điều xấu, vậy mà chỉ vì một câu nói của Bạch Ly, cô lại phải gánh hết mọi tội lỗi.

 

Anh ta không phải đi giải thích với bố, mà là đi nhận tội thay cô.

 

Sau đó, Khương Chấn Thiên gọi điện cho Khương Tư Niên.

 

Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của ông, Khương Tư Niên nghiêm khắc tuyên bố:

 

“Chúng ta không cần liên hôn gì hết! Chúng ta cần một gia đình bình thường! Điều con muốn là một cô em gái không còn gây họa nữa, không cần quá lương thiện, nhưng ít nhất đừng là một kẻ phá hoại!”

 

Bên đầu dây kia, dường như còn có Khương Thành Du. Anh ta tò mò hỏi:

 

“Anh đang nói chuyện với ai thế? Tìm được Khương Lưu Huỳnh rồi à? Lại đi gây họa cho ai nữa vậy? Hay là đừng cho cô ta về nữa đi.”

 

Giọng nói của anh ta lộ rõ vẻ vui sướng, như thể mong chờ được tống khứ cô đi.

 

Khương Tư Niên biết nói vậy về em gái mình là không đúng, nhưng anh vẫn mặc kệ, thản nhiên giải thích:

 

“Còn có thể là ai? Chính là đại thiếu gia nhà họ Bạch, Bạch Ly… Anh cũng không hiểu tại sao bao năm nay cậu ta luôn bảo vệ Khương Lưu Huỳnh. Chính vì thế nên mới nuông chiều nó thành hư hỏng như bây giờ.”

 

Buồn cười làm sao, ngay cả người thân ruột thịt cũng cần một kẻ ngoài cuộc đến “nuông chiều” mình.

 

Khương Chấn Thiên liền ho hai tiếng để nhắc nhở, giọng cảnh cáo:

 

“Bạch thiếu vẫn đang nghe đấy, bố bật loa ngoài rồi. Nói chuyện chú ý một chút! Bạch thiếucũng chỉ có ý tốt… Là Khương Lưu Huỳnh quá đáng quá thôi.”

 

Nực cười chưa? Đến cả bố ruột cũng không chịu bảo vệ cô, mà một người ngoài lại làm điều đó.

 

[Khương Lưu Huỳnh, những năm qua cô đã sống kiểu gì vậy hả? Nếu không nghe thấy thì thôi, nhưng đằng này cô lại cố tình nghe thấy tất cả! Trời ạ!]

 

 

[Người khác diễn thần kinh giả tạo không giống, còn Khương Chấn Thiên thì lại không giống như đang diễn chút nào…]

 

[Không đùa đâu, tôi thực sự muốn hóa thành bạch tuộc, để có thể vả cùng lúc tám đứa! Chẳng còn cách nào khác, lũ khốn nạn này nhiều quá rồi!]

 

Bạch Ly dường như đã nắm bắt được điểm yếu của gia đình này.

 

Anh không nói nhiều, trực tiếp giật lấy điện thoại của Khương Chấn Thiên, thẳng thắn nói:

 

“Khương thiếu, tôi có thể đảm bảo rằng Lưu Huỳnh sẽ không làm loạn nữa.”

 

“Mấy ngày qua chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, cũng coi như là bạn bè. Các anh chưa từng nghĩ đến lý do thực sự khiến cô ấy làm vậy sao? Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người sinh ra đã là kẻ ác?”

 

Khương Tư Niên nghe xong liền cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không giấu giếm sự chán ghét:

 

“Đúng là không có ai sinh ra đã ác, nhưng tôi sớm đã nhìn thấu sự vô tình bạc nghĩa của cô ta rồi. Theo tôi thấy, bây giờ cô ta nên bỏ học, đi trại cải tạo vị thành niên rèn luyện đạo đức và nhân phẩm trước rồi hãy tính tiếp.”

 

Khương Thành Du dù hơi khó hiểu vì sao anh trai lại “sớm nhìn thấu” Khương Lưu Huỳnh, nhưng vì cũng ghét cô, nên vẫn hùa theo:

 

“Đúng rồi, đúng rồi! Hơn nữa, cô ta làm ác bao nhiêu năm rồi, sao có thể chỉ vài ngày mà dạy dỗ xong được? Chắc cậu dạy không nổi nữa nên mới giả vờ làm người tốt, đưa cô ta về trả lại cho chúng tôi chứ gì!”

 

“Được rồi, được rồi… Hai anh em này đúng là thông minh hơn bố bọn họ một chút,

nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dù sao nếu thực sự thông minh, họ đã không bị Khương Oản Oản lừa đến mức xoay vòng vòng rồi.

 

Nghĩ đến Khương Oản Oản, Bạch Ly bỗng nảy ra một ý tưởng, anh không thuyết phục được, nhưng không có nghĩa là Khương Oản Oản cũng không thuyết phục được.

Những người này tin tưởng cô em gái tốt này nhất mà.

 

Bạch Ly tiện tay cúp luôn điện thoại của Khương Chấn Thiên và Khương Tư Niên, sau đó nói:

 

“Chú Khương, cháu cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện nhà chú. Dù sao người cũng đã đưa về rồi, nhân tiện cháu cũng muốn đi thăm Oản Oản. Nghe nói cô ấy bị thương à?”

 

Nghe vậy, Khương Chấn Thiên lập tức vui mừng ra mặt:

“Tốt quá, tốt quá! Vừa hay mấy hôm trước Oản Oản mới xuất viện, chắc bây giờ đang ở trong phòng. Để chú dẫn cháu—”

 

Chưa nói hết câu, Bạch Ly đã đứng dậy trước, cắt ngang:

“Không cần đâu, chú Khương. Cháu biết phòng cô ấy ở đâu rồi, để cháu tự đi thăm cô ấy là được.”

 

Nghe câu này mà xem— Nụ cười trên mặt Khương Chấn Thiên càng thêm hài lòng. Ông vốn đã rất xem trọng đôi trẻ này rồi. Trước tiên, Oản Oản chính là ân nhân cứu mạng của Bạch Ly!

Hơn nữa, trai tài gái sắc, nếu thành đôi thì đúng là chuyện vui lớn.

 

“Đi đi, đi đi! Mau chóng thổ lộ tình cảm với nó đi, mấy cậu trai ưu tú theo đuổi Oản Oản nhà chú nhiều lắm đấy…” Khương Chấn Thiên thúc giục.

 

Đuổi người đi rồi, ông ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ thêm một lúc…

 

Không biết vì sao những năm gần đây, hai đứa trẻ này có vẻ xa cách hơn nhiều.

Trước đây Oản Oản còn từng phàn nàn với ông rằng Khương Lưu Huỳnh luôn kéo Bạch Ly vào phòng cô ta. Nhưng khi ấy ông cũng không để tâm lắm.

Không lẽ là vì…

 

Khương Chấn Thiên cau mày, lẩm bẩm một câu:

“Người thì chẳng ra sao, nhưng thủ đoạn thì không ít nhỉ.”

 

Nếu không phải Khương Lưu Huỳnh bất ngờ chen chân vào, có khi hai nhà Khương – Bạch đã sớm trở thành thông gia rồi.

 

Sau khi nghe đoạn hội thoại này, khán giả càng không thể chịu nổi:

 

[Bạch Ly à, anh nói mấy lời dối trá để lừa Khương Chấn Thiên tiếp tục nuôi Khương Lưu Huỳnh thì thôi, tôi coi như anh đang diễn vậy. Nhưng bây giờ anh lại muốn một mình vào phòng Khương Oản Oản là sao?]

 

[Là ý gì chứ? Tôi sắp bị mấy pha “đi nước cờ khó hiểu” của Bạch Ly làm cho rớt cả cằm mất rồi. Rốt cuộc cái gì mới là thật đây? Bạch Ly, anh nói tôi nghe coi!]

 

[Haizz, chắc không đến mức vô lương tâm đâu nhỉ? Anh ấy biết rõ người cứu mình năm xưa là Khương Lưu Huỳnh rồi mà? Giả vờ thêm nữa thì chẳng còn ý nghĩa gì đâu đấy!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.