Ngày đầu khai trương đã gặp điềm lành, cả nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Hộp đựng tiền suýt nữa thì đầy tràn. Nhân lúc trời chưa quá muộn, Lâm Việt liền treo bảng đóng cửa trước cửa sổ, sau đó đem bàn tính nhỏ ra bắt đầu tính sổ.
Những người rút trúng thưởng hôm nay đều được hoàn lại tiền, phần còn lại mới bỏ vào trong hộp. Đếm xong, cậu vẫn có chút không tin, bèn gọi Thẩm Hoài Chi đếm lại một lần nữa. Sau khi xác nhận có 400 văn, Lâm Việt không khỏi vui sướng vô cùng.
400 văn! Trừ đi tiền thuê mặt bằng một ngày, tiền bột mì, bột nếp cùng các chi phí khác, ít nhất vẫn còn lời 200 văn! Phải biết rằng, ngay cả ngày buôn bán tốt nhất khi còn bày sạp ngoài chợ, cũng chưa chắc kiếm được 200 văn!
Có tiền vào tay, dĩ nhiên phải ăn mừng một phen, Lâm Việt quay đầu nhìn phu thê Thẩm Chính Sơ, cười nói: "Cha, nương, hôm nay chúng ta đi ăn ở quán ăn đi!"
Trong năm người có mặt, chẳng ai từng đặt chân vào một quán ăn đàng hoàng bao giờ. Ngay cả hàng quán ven đường cũng ít khi dám ghé. Nghe Lâm Việt nói vậy, Thẩm Lăng Chi liền nhảy cẫng lên, reo lên vui sướng: "Thật sao? Ca ca, đệ còn chưa từng đến quán ăn ăn bao giờ! Nhưng mà... ăn ở đó có đắt lắm không?"
Lâm Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: "Hẳn là không quá đắt đâu. Ta nhớ lần trước, khi chúng ta bán nấm cho quán ăn Dương Ký, từng thấy có người thanh toán, ba người ăn hết 32 văn. Chúng ta năm người, nhiều lắm cũng chỉ mất 100 văn thôi. Hôm nay là ngày vui, có tốn hơn chút cũng không sao."
Tống Tầm Xuân cau mày, thoáng chần chừ, không biết có nên đồng ý hay không. Bà vốn xót tiền, 100 văn có thể mua gần 10 cân thịt, đủ để ăn cả tháng, vậy mà bây giờ lại tiêu sạch chỉ trong một bữa cơm.
Nhưng nhìn Lâm Việt vui vẻ như vậy, Thẩm Lăng Chi cũng tràn đầy mong đợi, cuối cùng Tống Tầm Xuân cắn răng gật đầu. Cũng may sáng nay khi ra cửa, bà đã mang theo không ít bạc lẻ. Đây là lần đầu tiên cả nhà cùng nhau đến quán ăn, bà nghĩ, dù thế nào đi nữa, cũng nên để bà và Thẩm Chính Sơ bỏ tiền ra mới phải.
Hạ quyết tâm xong, Tống Tầm Xuân mỉm cười với Lâm Việt, gật đầu đáp: "Được, nghe theo con, vậy bây giờ chúng ta đi luôn chứ?"
Lâm Việt thoáng chần chừ, rồi nói: "Cha, nương, giờ vẫn còn sớm, chi bằng trước tiên ủ men làm bột, thu dọn cửa tiệm một chút rồi hẵng đi. Đợi ăn xong, cha nương có thể về thẳng nhà, hôm nay con và Hoài Chi sẽ ngủ lại tiệm."
Tiệm mở cửa từ sáng sớm, nếu không chuẩn bị sẵn, sáng mai trời còn tối mịt đã phải loay hoay, quả thực bất tiện.
Tống Tầm Xuân nghe vậy liền gật đầu: "Vậy cũng được, lát nữa chúng ta hãy đi."
Lâm Việt cùng Thẩm Lăng Chi lập tức xắn tay áo, vào hậu viện bận rộn. Hôm nay tiệm đông khách, trên nền nhà vương đầy bụi bẩn, bùn đất. Tống Tầm Xuân cũng không rảnh rỗi, bèn vào trong múc một chậu nước, cúi người bắt tay vào dọn dẹp.
Chỉ còn lại hai cha con Thẩm Chính Sơ nhàn rỗi, họ đưa mắt nhìn quanh một vòng, đoạn cũng theo vào hậu viện. Số củi mới đưa đến có không ít khúc to bằng bắp đùi, cần phải bổ nhỏ mới dùng được. Nhân lúc rảnh rỗi, hai người liền bắt tay vào chẻ củi, tránh để vài hôm nữa Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi phải vất vả. Cây rìu bổ củi này cũng là do sáng nay Thẩm Chính Sơ mang đến.
Chừng nửa canh giờ sau, mặt trời đã dần ngả về Tây. Lâm Việt vừa làm xong việc cuối cùng, khóa kỹ cửa tiệm, rồi cùng cả nhà trực tiếp đến quán ăn Dương Ký.
Lúc họ đến nơi, trong đại sảnh vẫn còn hai bàn khách đang dùng bữa. Cả nhà vừa bước vào, một gã tiểu nhị liền nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp. Phùng chưởng quầy của Dương Ký cũng có mặt, nhìn thấy Lâm Việt, ông ta liền cười chào hỏi: "Hôm nay Lâm chưởng quầy rảnh rỗi ghé quán ta dùng bữa sao?"
Hôm nay, động tĩnh khai trương của tiệm điểm tâm nhà Lâm Việt, Phùng chưởng quầy cũng có nghe thấy. Lúc đầu ông chưa nhớ ra là ai, mãi đến khi có khách mua điểm tâm rồi vào quán ăn dùng bữa, nhắc đến mới xác nhận được.
Phùng chưởng quầy không khỏi cảm thán, quả thật là "Sĩ biệt tam nhật, đãi nhĩ tương khán" (ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác). Mới vài tháng trước, Lâm tiểu ca còn xách giỏ trúc rao hàng khắp phố, vậy mà giờ đã đường hoàng làm chưởng quầy một cửa tiệm rồi!
Bị người quen gọi một tiếng "Lâm chưởng quầy", Lâm Việt có chút không tự nhiên, vội xua tay cười đáp: "Phùng chưởng quầy chớ đùa, cửa tiệm nhỏ nhoi, nào dám xưng là chưởng quầy."
"Aiya, đây chính là khiêm tốn rồi."
Phùng chưởng quầy cười sảng khoái, phất tay gọi tiểu nhị đến dẫn họ vào chỗ ngồi, rồi nói tiếp: "Lâm tiểu ca chờ chút nhé. Hôm nay là ngày khai trương của các ngươi, đáng tiếc ta biết muộn, nếu không nhất định phải đến tận nơi chúc mừng. Chúng ta cũng coi như có duyên, bữa cơm hôm nay ta giảm hai phần giá cho các ngươi, cứ ăn uống cho thoải mái."
Lâm Việt nghe vậy không khỏi bất ngờ, nhưng vẫn khách khí từ chối: "Đa tạ chưởng quầy, chỉ là lần đầu ghé quán ăn của ngài, sao có thể để ngài chịu thiệt được."
Phùng chưởng quầy khoát tay, ngắt lời y: "Lâm tiểu ca nói vậy là khách sáo rồi. Chỉ một bữa cơm mà thôi, trước đây ta cũng không ít lần ăn điểm tâm của các ngươi. Đừng từ chối nữa, trời cũng không còn sớm, mau ngồi xuống đi, ta bảo bọn họ giục nhà bếp một chút, để các ngươi sớm được dùng bữa."
Thấy không thể chối từ, Lâm Việt đành cười nói: "Vậy thì đa tạ chưởng quầy, ngày khác làm ra món điểm tâm mới, nhất định sẽ đem sang tặng ngài nếm thử."
"Ha ha, vậy thì tốt quá! Hôm nào rảnh rỗi, ta cũng phải qua tiệm ngươi xem thử."
Hai người hàn huyên đôi câu, Lâm Việt mới xoay người đi về phía đại sảnh. Bên kia, Thẩm Hoài Chi cùng mọi người đã bắt đầu nghe tiểu nhị báo tên món.
Trước giờ chưa từng đến quán ăn nào khác, cũng chẳng có gì để so sánh, nên họ không rõ giá cả thế nào mới coi là đắt. Nhưng khi nghe tiểu nhị báo giá một đĩa cải xào tận 3 văn tiền, Tống Tầm Xuân không khỏi trợn tròn mắt.
Phải biết rằng, trước đây bọn họ bán rau, ba cân cải trắng mới đổi được 1 văn tiền, còn 3 văn tiền này đủ mua cả một sọt đầy. Thế nhưng, đã đến đây rồi, Tống Tầm Xuân vẫn cố nhịn, không muốn phá hỏng hứng thú, chỉ khẽ đề nghị: "Lần đầu ghé ăn, thôi thì rau xanh đành tạm gác, cứ gọi thêm vài món thịt đi."
Nhắc đến thịt, tất nhiên không thể thiếu món thịt kho tàu trứ danh. Ngoài ra, Lâm Việt còn gọi thêm một phần cá nấu dưa chua. Hai món này thực ra cậu cũng biết làm, nhưng ở nhà lúc nào cũng tiếc gia vị, nấu ra không đậm đà bằng trong quán ăn. Tống Tầm Xuân lại gọi thêm một phần măng xào thịt cùng củ cải hầm xương, đều là món hợp mùa.
Món ăn được mang lên rất nhanh. Chỉ chừng một khắc sau khi gọi món, tiểu nhị đã bưng ra. Ban đầu, Lâm Việt còn định gọi thêm một món nữa, nhưng khi thấy thức ăn dọn lên bàn, mới nhận ra phần ăn khá lớn, lại có hẳn một chậu gỗ nhỏ cơm trắng, đủ cho cả nhà năm người.
Người đứng ra thanh toán là Thẩm Chính Sơ. Bình thường, ông vẫn luôn là người ăn nhanh nhất nhà, hôm nay vừa đặt đũa xuống liền bị Tống Tầm Xuân huých mấy cái. Không ngờ bữa ăn này chỉ tốn 60 văn, tuy không rẻ, nhưng cũng chẳng đắt như họ tưởng tượng.
Lúc ông đứng dậy, Lâm Việt vẫn đang thì thầm trò chuyện cùng Thẩm Hoài Chi, không chú ý đến. Mãi đến khi ăn xong, cậu đứng lên đi tính tiền, mới được chưởng quầy báo rằng đã có người trả rồi.
Vẫn còn ở trong quán ăn, không tiện nói nhiều, mãi đến khi ra khỏi cửa, Lâm Việt mới thấp giọng nói: "Cha, nương, sao lại làm vậy? Hôm nay là ngày mừng tiệm khai trương, đáng ra con phải là người thanh toán mới phải."
Tống Tầm Xuân vỗ nhẹ lên vai cậu, mỉm cười đáp: "Người một nhà, nói gì đến chuyện đó? Ai trả cũng vậy thôi. Hôm nay hai đứa con đã bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng mệt lắm rồi. Chúng ta về trước đây, hai con cũng nên nghỉ sớm đi."
"Con biết rồi, nương, mọi người đi đường cẩn thận." Lâm Việt đáp.
Qua khỏi ngã rẽ, Tống Tầm Xuân cùng mọi người chậm rãi đi về phía ngoài trấn. Tiệm của họ cũng không xa lắm, nên Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi không vội quay về, mà thong thả dạo quanh một lúc mới trở lại.
Ở tiệm, việc rửa mặt chải đầu không tiện như ở nhà, hai người loay hoay mãi mới xong. Lâm Việt tóc dài, lau khô mất nhiều thời gian hơn, nên khi bước vào phòng, liền thấy Thẩm Hoài Chi đang ngồi ngay ngắn trên giường, mặt mày sa sầm, trông rất không vui.
Lâm Việt chưa từng thấy Thẩm Hoài Chi mang vẻ mặt này bao giờ, không khỏi tò mò hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Hoài Chi không vội trả lời, mà vươn tay kéo Lâm Việt một cái, giọng trầm thấp: "Sao lại không khoác áo vào? Mau lên giường đi, ta đã ủ ấm sẵn rồi."
Chờ Lâm Việt nằm xuống, chăn đắp kín mít, cuộn thành một bọc ấm áp, Thẩm Hoài Chi mới mở lời: "Người trúng giải nhất hôm nay... có quen biết với Lăng Chi không?"
Lâm Việt không ngờ y lại nhạy bén đến thế. Hôm nay, Phương Tân Giác với Thẩm Lăng Chi chỉ nói với nhau có hai câu, lại chẳng nán lại bao lâu, vậy mà Thẩm Hoài Chi vẫn nhận ra.
Cậu do dự một thoáng, cuối cùng kể lại chuyện từng gặp Phương Tân Giác, rồi hạ giọng: "Xem chừng là có để tâm đến Lăng Chi, nhưng hắn cũng chưa làm gì quá phận. Mà Lăng Chi thì còn ngây ngô lắm, trước cứ coi như không biết đi, sau này thế nào thì phải xem duyên phận của bọn họ."
Thẩm Hoài Chi khẽ nhíu mày, "Lăng Chi mới có 16 thôi..." Y vừa thốt ra đã ngẩn người. Bởi lẽ, khi y bắt đầu sinh hảo cảm với Lâm Việt, chẳng phải cậu cũng chỉ mới 16 sao?
Ý định tiếp tục khuyên bảo tan thành mây khói, Thẩm Hoài Chi không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoay người ôm lấy Lâm Việt, giọng lẩm bẩm: "Thôi vậy, nếu Lăng Chi còn chưa hay biết, thì cứ để vậy đi, cũng đừng nói gì với nó."
Lâm Việt cũng nghĩ thế. Hai người chuyện trò thêm đôi câu, chẳng mấy chốc Lâm Việt đã bắt đầu thấy buồn ngủ, cả người rúc vào lòng Thẩm Hoài Chi, hơi thở dần chậm lại.
Nhưng tối nay, Thẩm Hoài Chi lại có vẻ bồn chồn lạ thường.
Y nâng tay, nhẹ nhàng vu.ốt ve sau gáy Lâm Việt, giọng khàn đi: "Đợi một chút rồi ngủ..."
Gian phòng trên lầu hai, cách một bức tường liền là nhà khác. Lâm Việt không dám phát ra tiếng, giữa chừng nhịn không nổi, hung hăng cắn lên vai Thẩm Hoài Chi một cái để trút giận.
Miệng cậu vẫn không quên làu bàu: "Huynh không thấy mệt sao? Cả ngày bận bịu rồi mà..."
Thẩm Hoài Chi bị cắn cũng chẳng hề tức giận, chỉ dịu giọng dỗ dành mấy câu, rồi mới đứng dậy lấy khăn lau sạch mồ hôi cho Lâm Việt. Sau đó, y lại ôm người trong lòng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi Lâm Việt thức dậy thì Thẩm Hoài Chi đã gánh hai thùng nước về. Lúc xuống lầu, chân cậu bỗng mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã, lại trừng mắt lườm thủ phạm gây họa một cái, rồi xắn tay áo đi vào hậu trù.
Sợ Lâm Việt còn giận, Thẩm Hoài Chi vội đặt đồ trong tay xuống, bước tới nắm lấy tay cặu, dịu giọng nói: "Là ta không đúng, em đừng giận nữa."
Người kia nghiêm túc xin lỗi như vậy, cơn giận trong lòng Lâm Việt cũng vơi đi phân nửa, nhưng vẫn còn bực bội. Cậu lại giơ tay cho y một cái, sau đó thản nhiên đẩy ra: "Mau tránh ra, chặn đường ta rồi."
Thấy Lâm Việt không còn cau mày, trên mặt cũng đã có ý cười, Thẩm Hoài Chi cuối cùng mới thở phào, gánh đòn gánh đi múc thêm hai thùng nước nữa.
Đợi đến khi nước đã đổ đầy chum, thùng gỗ cũng chất đầy nước, y mới chỉnh lại áo, chuẩn bị rời đi. "Giờ không còn sớm nữa, ta về trước đây."
Lâm Việt gật đầu, nhét vào tay y mấy cái Tiểu Man Đầu vừa mới hấp nóng hổi: "Lát nữa trên đường ăn đi, mau đi thôi, không lại trễ mất."
Thẩm Hoài Chi khẽ gật đầu, trước khi đi còn nhân lúc Lâm Việt không để ý mà ôm cặua từ phía sau một cái, sau đó mới xoay người bước đi.
Lâm Việt luôn cảm thấy hôm nay Thẩm Hoài Chi có chút kỳ lạ, cứ dính lấy cậu không rời. Nhưng người đã đi xa, cậu cũng chẳng có ai để hỏi, đành lắc đầu tiếp tục bận rộn. Chẳng bao lâu sau, Thẩm Lăng Chi đã tới.
Hai người bày quán đã lâu, sớm đã ăn ý vô cùng, ngươi hấp bánh bao, ta làm điểm tâm, vừa kịp giờ Thìn gỡ xuống tấm biển "Đóng cửa", mở cửa đón khách.
Hôm qua tiệm khai trương, có bốc thăm và tặng phiếu đỏ, người đến mua không ít, kẻ vây xem lại càng nhiều. Nhưng hôm nay chẳng còn những chiêu trò thu hút ấy, trước quán cũng không còn cảnh chen vai thích cánh, tuy vậy vẫn có khách lần lượt ghé vào, nhìn chung cũng không tệ.
Thế là Điềm Hương Lâu chính thức khai trương, buôn bán có lúc tốt lúc xấu, nhưng tổng thể mà nói, Lâm Việt vẫn cảm thấy quyết định thuê cửa tiệm là vô cùng đúng đắn.
Một khi bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh. Mới hôm qua vừa bước vào tháng Chạp, hôm nay đã là ngày Lạp Bát (8/12). Ở trấn Phương Trấn, ngày này có tục ăn cháo Lạp Bát (cháo Bát Bảo), các quán ăn, quán cháo, tiệm bánh trong trấn phần lớn đều nấu cháo Lạp Bát để bán. Lâm Việt cũng không ngoại lệ, hôm qua còn đặc biệt mang theo một chiếc nồi lớn từ nhà.
Đậu đỏ, đậu ván, hạt sen được ngâm từ tối hôm trước, cậu còn thêm vào nào gạo tẻ, gạo nếp, táo đỏ, long nhãn,... tổng cộng gần mười loại nguyên liệu. Sáng vừa thức dậy, cậu lập tức bắc nồi cháo lên bếp, lại cho thêm ít đường đỏ để tăng hương vị. Một bát cháo Lạp Bát sánh mịn trôi xuống bụng, ngay cả ngày đông rét buốt cũng bỗng trở nên ấm áp hơn đôi phần.
Thấy các quán xung quanh đều đã mở cửa, Lâm Việt cũng múc hai bát cháo mang sang biếu. Đây cũng là một phong tục của ngày Lạp Bát, tặng cháo để tỏ lòng thân thiện. Hơn nữa, bọn họ là người mới đến, nhân cơ hội này có thể kéo gần quan hệ với láng giềng.