Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 109: Chương 109




Điềm Hương Lâu của Lâm Việt nằm gần đầu phố, bên phải là một cửa tiệm chuyên bán hạt rang. Trước khi mở tiệm, Lâm Việt từng ghé vào mua một lần táo đỏ. Bên trong còn bày bán hạt dẻ, óc chó, hạt dưa, long nhãn cùng các loại hạt khô khác. Từ khi tháng Chạp bắt đầu, việc buôn bán của họ cũng nhộn nhịp hẳn lên.

Lúc Lâm Việt bước vào, mấy gã tiểu nhị trong tiệm đang bận đến tối tăm mặt mũi. Khách trước vừa vào cửa, khách sau đã ra tính tiền. Trái lại, chưởng quầy có phần nhàn hơn, vừa cân xong một cân táo đỏ cho khách.

Vừa thấy Lâm Việt, Triệu chưởng quầy liền rời khỏi quầy hàng, tươi cười chào đón: "Lâm chưởng quầy sao hôm nay rảnh rỗi ghé qua vậy? Mau vào ngồi, uống chén trà đã."

Lâm Việt xua tay, đưa hộp thức ăn tới, cười nói: "Triệu chưởng quầy bận rộn thế này, ta nào dám quấy rầy. Hôm nay là ngày Lạp Bát, bọn ta có nấu chút cháo Lạp Bát, mang qua biếu chưởng quầy hai bát. Nếu nấu không ngon, xin đừng chê cười."

Triệu chưởng quầy nghe thế cười xòa, xua tay đáp: "Ôi chao, Lâm chưởng quầy quá khiêm tốn rồi! Tay nghề của ngài, chúng ta ai mà chẳng biết."

Hôm khai trương Điềm Hương Lâu, các chưởng quầy ở quanh đây đều có ghé xem thử. Tuy không phải ai cũng mua bánh, nhưng Triệu chưởng quầy đã mua ít bánh đậu đỏ, ăn xong cảm thấy rất ổn. Hai hôm trước, phu lang của ômg lại đến mua mấy phần bánh nếp dẻo đậu đỏ và bánh gạo nếp vàng, mùi vị cũng rất tuyệt.

Có điều, ai cũng bận buôn bán, từ đó đến nay không qua lại thêm lần nào. Bởi vậy, khi thấy Lâm Việt chủ động ghé thăm, Triệu chưởng quầy có hơi bất ngờ. Nhưng nhìn dáng vẻ ôn hòa của cậu, lại thêm việc hai bên không có cạnh tranh làm ăn, thường xuyên qua lại cũng chẳng phải chuyện xấu.

"Vậy ta xin nhận, cảm ơn Lâm chưởng quầy nhé! Nãy ta còn đang nghĩ hôm nay không có cháo Lạp Bát uống đây, ai ngờ vừa nói xong ngài đã mang tới, thế này coi như ta lời rồi. Ngày khác ta làm mứt, nhất định sẽ mang qua biếu ngài nếm thử, mứt nhà ta ở trấn Tứ Phương này có thể nói là số một số hai đấy!"

Lâm Việt mang cháo qua chỉ để tạo mối quan hệ, vốn không nghĩ đến chuyện đổi lại thứ gì, liền cười cười từ chối. Sau khi lấy cháo từ trong hộp ra đặt lên bàn, cậu liền cáo từ rời đi.

Đã mang cháo qua cho hàng xóm bên phải, tất nhiên cũng không thể quên hàng xóm bên trái. Tiệm bên trái là một tiệm bán mì gạo, trước cửa ngày nào cũng đặt một nồi nước hầm xương nghi ngút khói. Chỉ cần đứng trong tiệm mình, Lâm Việt cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi ấy. Hôm trước, vì lười nấu cơm, cậu còn sang đây ăn một bữa, bởi vậy cũng xem như quen thuộc hơn đôi chút.

Có điều, cậu cũng chỉ chào hỏi vài câu qua loa rồi đi ngay. Dù sao thì, ngoài hàng xóm hai bên, khi còn bày quán trước đây cũng quen biết không ít người, có người thậm chí còn giúp đỡ họ rất nhiều. Nay mang cháo Lạp Bát đi biếu, tất nhiên không thể quên những người đó. Cứ một lượt đi lại như vậy đã tốn không ít thời gian, nếu còn nán lại trò chuyện nữa, sợ rằng trong tiệm Thẩm Lăng Chi sẽ không xoay sở kịp.

Ban đầu, cả hai vốn định cùng nhau đi tặng cháo, nhưng ngay trước lúc ra cửa lại có hai vị khách ghé vào, thế là Thẩm Lăng Chi đành ở lại tiếp khách, để mình Lâm Việt đi.

Trong khoảng thời gian Lâm Việt ra ngoài, Thẩm Lăng Chi cũng nhận được cháo Lạp Bát từ những người khác trong trấn. Mỗi nhà mỗi vị, cách nấu có khác nhau, nguyên liệu cũng không hoàn toàn giống, nhưng không bát nào là không ngon.

Hôm nay, Điềm Hương Lâu buôn bán rất khấm khá. Cuối giờ Thìn, Phương Tân Giác cũng ghé qua một chuyến, bên cạnh còn có một phụ nhân, chắc hẳn là nương của hắn. Có điều lúc ấy Thẩm Lăng Chi đang bận bịu, không chú ý lắm, mà do chính Lâm Việt tiếp đón. Hai mẹ con họ cũng không nán lại lâu, mua điểm tâm xong liền rời đi.

Lâm Việt mơ hồ cảm thấy có gì đó, cứ nhìn theo bóng lưng họ mãi, đến khi thấy hai người dần khuất hẳn nơi đầu phố mới thu lại ánh mắt, tiếp tục bận rộn đón khách.

Nói đến bên kia, vừa đi qua ngã rẽ, Phương Tân Giác đã không nén nổi mà giục nương:  "Nương, trước đó người đã nói chỉ cần gặp qua là đồng ý cho con đi cầu thân, người không được nuốt lời đâu đấy!"

Lưu Anh tay còn xách túi đồ, nghe xong lập tức rút một tay ra, thẳng thừng gõ lên trán hắn một cái: "Trước đây bảo con đi xem mắt thì không chịu, giờ lại vội vàng như thế này."

Nghe nương nói vậy, Phương Tân Giác lập tức sốt ruột:  "Nương, người không thể như thế! Con phải về nói với cha ngay!"

Lưu Anh lại liếc hắn một cái: "Cũng chỉ có cha con mới nuông chiều con đến vậy."

Nhưng bà cũng hiểu tính con trai mình, không tiếp tục giữ bí mật nữa mà nói thẳng:  "Nói con ngốc, con còn không chịu nhận. Tiệm của người ta mới khai trương, hai huynh đệ bận rộn đến tối tăm mặt mũi, buôn bán cũng đang trên đà phát đạt. Giờ con đi cầu thân chẳng phải chỉ khiến người ta thêm rối ren hay sao? Đợi qua năm mới, khi công việc của họ ổn định hơn rồi hẵng tính."

Phương Tân Giác tự vỗ lên trán mình một cái, bừng tỉnh: "Nương, người nghĩ thật chu đáo!"

Lưu Anh không đành lòng nhìn hắn nữa, chỉ có thể phất tay bảo: "Được rồi, bớt nịnh ta đi. Giờ vẫn còn sớm, mau nghĩ xem nên mang lễ vật gì đến cho người ta đi. Lễ hỏi của nhà mình, ta với cha con đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nếu con muốn thêm gì thì tự lấy tiền riêng của mình mà mua."

Bà lại dặn thêm: "Nhớ là chọn xong thì đưa cho ta xem trước. Đừng để đến lúc mang qua chẳng những không khiến người ta vui mà còn làm họ khó chịu."

Phương Tân Giác cảm thấy nương xem thường mình, nhưng hiện tại hắn đang vui, nên quyết định không chấp nhặt. Bao năm qua hắn để dành không ít tiền riêng, chắc hẳn cũng được một khoản kha khá. Phải về kiểm lại xem có bao nhiêu, chiều nay đi mua quà mới được.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch cười tủm tỉm của hắn, Lưu Anh âm thầm lắc đầu. Muốn trông mong hắn kế thừa cửa hàng chắc là không có hi vọng rồi. Nhưng tiểu ca nhi kia xem ra rất tốt, nếu hôn sự thành, sau này biết đâu còn có thể nhờ phúc của phu nhi (con dâu) nữa.

Mà những lời này, tất nhiên Lâm Việt chẳng hay biết gì. Hôm nay không biết thế nào mà khách mua cháo Lạp Bát lại quá đông, cậu và Thẩm Lăng Chi bận đến mức chân không chạm đất, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.

Trước đó, Lâm Việt còn lo lắng trong trấn có quá nhiều tiệm bán cháo Lạp Bát, nếu nấu nhiều mà không bán hết thì uổng công. Nhưng không ngờ mới qua giờ Ngọ mà cháo trong tiệm đã bán sạch.

Một vị khách tiếc nuối nói: "Lâm chưởng quầy, sang năm ngài nhất định phải nấu nhiều hơn đấy! Cháo Lạp Bát trong trấn này ta đã ăn không ít nơi, nhưng ngon nhất vẫn là tiệm của ngài, nguyên liệu đầy đặn, hương vị thơm ngon, mà giá cả lại phải chăng. Sang năm ta nhất định sẽ đến sớm mua mấy bát!"

Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi nhìn nhau, không biết có nên vui mừng hay không. Buôn bán tốt thì tất nhiên là đáng mừng, nhưng lời này sao nghe cứ như bọn họ bị thiệt thòi vậy? Cảm giác này kéo dài mãi đến lúc Lâm Việt tính toán sổ sách sau khi đóng tiệm, thấy không lỗ vốn mà còn lời được chút ít, chỉ là không nhiều như mong đợi, lúc đó tâm trạng mới khá hơn đôi chút.

Tối nay, Thẩm Hoài Chi cũng đến. Thời tiết hôm nay thay đổi bất thường, sáng còn có chút nắng, đến chiều đã âm u, gió lạnh vù vù, xem chừng là sắp có tuyết. Sau khi tan học, y lập tức về nhà thu xếp cho Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi mỗi người một bộ áo khoác dày, thêm cả ống sưởi tay, giày bông, lại còn mang theo hai chăn bông. Y lỉnh kỉnh tay xách nách mang đến trấn thì trời cũng gần tối đen.

Khi ấy, Lâm Việt đã rửa mặt xong, nằm lên giường, nửa tỉnh nửa mơ. Đột nhiên, tiếng gõ cửa dưới lầu vang lên, làm cậu bật dậy. Muộn thế này ai còn đến? Trong đầu cậu không tự chủ được mà nghĩ ngợi lung tung, sợ lát nữa có kẻ xấu xông vào.

Khi cậu khoác áo bước ra, Thẩm Lăng Chi cũng đã dậy. Hai người đứng trên cầu thang nhìn xuống, nhưng dưới lầu tối om, không thấy gì cả. Đến khi nghe ra giọng của Thẩm Hoài Chi, cả hai mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lăng Chi vỗ ngực: "Nghe giọng hình như là đại ca đệ."

Lâm Việt cũng nghe ra: "Ừ, chắc là huynh ấy. Nhưng sao lại đến muộn thế này? Không lẽ nhà có chuyện gì?"

Nói xong, cậu lập tức ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một cơn gió lạnh thấu xương liền ùa vào, khiến Lâm Việt không nhịn được mà rùng mình một cái. Cậu vội nghiêng người nhường đường: "Mau vào đi! Muộn rồi sao còn tới? Không sợ dọc đường gặp mưa à? Hay là nhà có chuyện gì?"

Thẩm Hoài Chi lách người bước vào, để Lâm Việt đóng cửa lại, rồi lắc đầu đáp: "Nhà không có chuyện gì, đừng nghĩ nhiều. Chỉ là thời tiết hôm nay thay đổi thất thường, buổi chiều bỗng nhiên trở lạnh, ta sợ hai người bị lạnh nên mang ít chăn đệm và quần áo đến."

Y vừa mở miệng, hơi trắng liền phả ra theo từng lời nói, Lâm Việt nhìn thôi cũng thấy lạnh. Cậu cúi đầu nhìn mấy bọc đồ trên tay y, không khỏi trách móc: "Vậy sao không mặc thêm vào? Huynh xách theo lắm thứ như vậy, dù mặc không hết thì khoác lên người cũng ấm hơn một chút chứ!"

Cậu bước lên muốn đỡ lấy đồ, Thẩm Hoài Chi lại bất ngờ lùi một bước, thấp giọng bảo: "Người ta toàn hơi lạnh, em mặc ít, đừng lại gần, để ta đi thay đồ trước đã."

Thẩm Lăng Chi vốn không định chen ngang, nhưng lửa trong lò đã nhóm lên, đành phải lên tiếng: "Ca, mau lại đây sưởi ấm đi, đệ cũng đã nấu nước rồi, lát nữa rửa mặt xong sẽ ấm hơn."

Lúc này Lâm Việt mới sực nhớ, thì ra là cậu quên nhóm lửa! May mà hôm nay còn có Thẩm Lăng Chi.

Cậu ngước mắt lườm Thẩm Hoài Chi một cái, cứng rắn giành lấy đồ từ tay y, rồi đẩy y một cái: "Mau qua đó sưởi đi, trên lầu có một bộ quần áo của huynh, ta đi lấy, thay bộ này ra trước đã."

Nói xong, liền nhanh chân chạy lên lầu.

Ngoài trời khuya sương nặng, có lẽ còn rơi chút mưa phùn, trên người Thẩm Hoài Chi cũng vương hơi ẩm lạnh lẽo.

Đến khi hai người nằm xuống giường, đêm đã khuya lắm rồi. Mấy ngày nay, Lâm Việt ngủ một mình, nửa đêm thỉnh thoảng lại bị lạnh đến tỉnh giấc. Nhưng có Thẩm Hoài Chi bên cạnh thì khác, thanh niên khí huyết dồi dào, vừa chui vào chăn chẳng bao lâu đã thấy ấm lên.

Thẩm Hoài Chi vô cùng tự giác, nhấc chân Lâm Việt đặt lên đùi mình, tay cũng kéo vào trong lòng ủ ấm, sau đó còn giơ tay ôm trọn cậu vào ngực.

Lâm Việt thoải mái híp mắt, ghé sát tai Thẩm Hoài Chi thì thầm: "Hôm nay việc buôn bán thật tốt, còn nấu cả cháo Lạp Bát nữa. Ban đầu ta định chừa lại một bát cho huynh, nhưng chẳng biết huynh có tới hay không, cuối cùng lại bán hết rồi."

Thẩm Hoài Chi khẽ chạm tay lên trán cậu, giọng ôn nhu: "Vậy sao? Có mệt hay không?"

Lâm Việt cọ nhẹ vào cổ y, mơ hồ đáp: "Không mệt, ta với Lăng Chi cùng lo liệu, vẫn ứng phó được."

Quán mới khai trương, vốn đã bàn bạc trước là thay phiên nhau về nhà, nhưng rốt cuộc bao ngày qua chỉ về được một lần. Một phần lo cho quán, phần khác trời càng lúc càng lạnh, mỗi lần trở về lại chịu thêm một trận gió rét, đi đi về về sớm muộn cũng nhiễm phong hàn, vậy nên dứt khoát ở lại quán cho tiện.

Hai người không về, người nhà tất nhiên chẳng yên lòng. Chưa đầy một tuần, phu thê Thẩm Chính Sơ đã ghé hai lượt, mà Thẩm Hoài Chi cũng tới hai lần.

Mỗi lần đều đến khi trời đã gần tối, sáng hôm sau lại dậy từ lúc tờ mờ, múc nước, bổ củi, trước khi đi còn giúp nhóm lửa bếp, để Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi có thể ngủ thêm một lát.

Hôm nay cũng vậy, trước khi rời đi, Thẩm Hoài Chi mới lên lầu gọi Lâm Việt dậy, chẳng kịp nói thêm gì, chỉ vội ôm một cái rồi rời đi.

Đẩy cửa ra, quả nhiên tuyết đã rơi. Có lẽ tuyết mới bắt đầu đổ xuống, trên đường chưa phủ dày, nhưng người qua lại đã ít hẳn.

Trời lạnh, người ta chẳng muốn ra ngoài, sợ điểm tâm làm ra bán không hết, Lâm Việt chỉ làm một nửa so với ngày thường, nhưng trà nóng thì nấu thêm hai nồi. Ngoài những món cũ, hôm nay còn có thêm trà táo đỏ gừng lát và bánh nếp đường đỏ, chỉ là làm không nhiều, giờ vẫn còn hâm nóng trên lò.

Trong lò là than đã chừa lại từ đợt đốt củi trước, khói không nhiều, vậy nên Lâm Việt dứt khoát dời lò ra giữa đại sảnh. Tiệm không lớn, nhưng nhờ vậy mà cả gian phòng đều ấm áp.

Mới mở tiệm chưa được một tuần, Thẩm Chính Sơ đã hai lần mang củi tới, dưới mái hiên chất đầy chưa kể trong bếp cũng có không ít, đủ để dùng trong thời gian dài.

Tuyết rơi suốt ba ngày. Đường trước cửa tiệm là đá phiến nên không sao, nhưng trong trấn có không ít chỗ là đường đất, ra khỏi trấn thì lại càng lầy lội, chỉ toàn bùn nhão. Vì thế, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn chưa thể về nhà.

Đến ngày thứ tư, Thẩm Hoài Chi lại đội gió tuyết tìm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.