Nói Thẩm Vân Sơ chẳng vui vẻ chút nào, e là không đúng. Nhưng bảo ông ấy hân hoan lắm, lại chẳng phải. Ông ấy chỉ cảm thấy... có chút kỳ lạ.
Thẩm Vân Sơ và Thẩm Chính Sơ là huynh đệ ruột thịt, từng chung sống mười mấy năm. Thế nhưng, kể từ khi ông ấy xuất giá, cũng đã hơn mười năm không gặp. Tình huynh đệ hay ân oán năm nào, suy cho cùng, đều đã nhạt phai ít nhiều.
Họ bỗng nhiên xuất hiện trước thềm năm mới, kỳ thực khiến Thẩm Vân Sơ chẳng biết phải làm sao. Nhưng nghĩ đến hài tử, nghĩ đến bản thân cùng Thượng Văn Ngạn, cuối cùng Thẩm Vân Sơ vẫn nhận lấy thiện ý của nhà họ Thẩm.
Thẩm Vân Sơ vốn tưởng, hai nhà rồi sẽ dần dần trở lại như những thân thích bình thường, có chăng chỉ là mỗi năm đến dịp lễ tết mới qua lại. Đúng như dự liệu, kể từ lần gặp gỡ sau vụ thu hoạch mùa thu, họ chẳng còn lui tới nữa.
Thẩm Vân Sơ đoán rằng có lẽ đến Tết, họ sẽ tới đón mình về, nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Dù là mồng 2 hay mồng 3, ông ấy cũng sẽ cùng người nhà về đó ăn bữa cơm đoàn viên. Nhưng ông ấy thực sự không ngờ rằng, họ lại tới tận đây để đón cả nhà mình về nhà ăn Tết.
Trong bếp, mãi chẳng thấy họ quay lại, Thượng Văn Ngạn bèn chống gậy bước ra tìm.
"Vân Sơ, sao còn đứng ngoài cửa? Là ai tới vậy?"
Chân Thượng Văn Ngạn không tiện, ngày thường nếu không có việc gấp thì đều đi rất chậm. Nhưng đến khi lê từng bước ra tới cửa, người Thẩm gia vẫn đứng nguyên đó, còn phu lang của ông thì cứ nắm lấy cánh cửa mà ngẩn người.
Thuở đầu, khi kết hôn với Thẩm Vân Sơ, ông vốn chẳng có tình cảm gì với người phu lang này, chỉ là cảm thấy áy náy nhiều hơn. Thế nhưng về sau, ông đem lòng thương Vân Sơ, mà Vân Sơ cũng vậy. Mười năm bên nhau, phu phu tình thâm, đâu cần nói lời dư thừa, ông cũng hiểu rõ Vân Sơ đang nghĩ gì.
Đối với tình huynh đệ đến muộn này, Thẩm Vân Sơ không biết phải đối mặt ra sao, trong lòng vừa oán trách, lại vừa có chút mừng vui, nhưng những cảm xúc ấy cũng nhạt nhòa tựa làn sương khói. Chúng chỉ khiến Thẩm Vân Sơ dấy lên ý niệm muốn trở về thôn Lâm Thủy, trở lại nơi mình đã lớn lên, cũng là để thăm nương một chuyến.
Thượng Văn Ngạn vỗ nhẹ lên vai ông ấy, rồi hướng mắt nhìn về phía người đối diện, mỉm cười nói: "Nhị ca, nhị tẩu, mau vào trong ngồi đi."
Thẩm Chính Sơ không rõ mình đã bước vào thế nào, đến khi hoàn hồn thì trên tay đã cầm chén nước do cháu trai ông – Thượng Đồng – dâng lên.
"Cữu cữu, uống nước đi."
Ông chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được gọi là cữu cữu như vậy. Nhìn đứa cháu trước mặt, ông vui mừng không thôi, nắm lấy tay Thượng Đồng mà khen mãi: "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan."
Sau đó, mọi chuyện trở lại bình thường. Bọn họ vừa uống trà vừa hàn huyên đủ chuyện, từ chuyện trong nhà, chuyện làm ăn của Lâm Việt, đến việc năm nay phu phu Thẩm Vân Sơ tích góp mua thêm hai mẫu ruộng. Giữa chừng, Thẩm Vân Sơ còn đứng dậy ra chuồng gà một chuyến. Nhà ông ấy nuôi không nhiều gà, nhưng chăm sóc rất chu đáo. Nhìn những con gà béo tốt, lông mượt, chân chắc khỏe, vừa nhìn đã biết có thể bán được giá tốt.
Cuối cùng, bữa cơm chiều vẫn không thể về nhà họ Thẩm mà dùng, nhưng Thẩm Chính Sơ cũng chẳng thất vọng, bởi vì Thẩm Vân Sơ đã giữ họ lại dùng bữa.
Cơm do hai phu phu cùng nhau nấu. Dù không phải sơn hào hải vị, nhưng bàn ăn đầy ắp món ngon, từng chén từng dĩa đều bày biện tươm tất, nhìn qua đã biết là có lòng chuẩn bị.
Dùng bữa xong, Thẩm Chính Sơ tràn đầy mong đợi, cứ nghĩ rằng Thẩm Vân Sơ sẽ theo họ về nhà, nhưng nào ngờ đối phương lại khẽ lắc đầu. Nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của nhị ca, ông ấy bỗng bật cười. Thôi vậy, con người luôn phải nhìn về phía trước.
"Không phải không đi, chỉ là trong nhà còn nhiều chuyện lặt vặt. Lại thêm dịp năm mới cũng sắm sửa không ít thứ, cần phải thu dọn đâu vào đấy mới có thể ra ngoài được. Đến chiều mai, chúng ta sẽ sang."
Một nam nhân hơn 40 tuổi như Thẩm Chính Sơ, vậy mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Lúc này, ông vô cùng hối hận, vì cớ gì bao năm qua chỉ vì một chút hư danh mà lại cắt đứt quan hệ với đệ đệ?
Giọng Thẩm Chính Sơ hơi khàn: "Được, vậy mai chúng ta lại đến đón."
Không phải ông không muốn ở lại, chỉ là nhà Thẩm Vân Sơ không lớn, thật sự không đủ chỗ cho cả nhà ông nghỉ lại, thôi thì về trước, ngày mai lại đến cũng được. Dù sao hai thôn cách nhau cũng chẳng xa.
Thẩm Vân Sơ đã quyết định trở về, nên cũng không muốn phiền phức thêm, liền cười nói: "Không cần đâu, nhị ca. Ngày mai thu dọn xong, chúng đệ tự qua là được."
Lúc này, Thẩm Chính Sơ còn có thể nói gì khác? Đệ đệ nói sao, ông nghe vậy. Dù trong lòng vẫn muốn đến đón, nhưng miệng lại chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Lần đầu tiên Thẩm Vân Sơ trở về nhà, lại là về nhà nhị ca chứ không phải về thẳng nhà cha nương. Nếu không phải họ đích thân đến đón, e rằng trong thôn chẳng biết sẽ có bao nhiêu lời ra tiếng vào.
Dùng xong cơm chiều, trời cũng đã tối, người Thẩm gia liền cáo từ trở về.
Hôm nay đã là ngày 29 Tết, song ông trời lại chẳng chiều lòng người, giữa dịp năm mới lại đổ tuyết. Chẳng biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, chỉ biết khi Lâm Việt tỉnh giấc đã thấy ngoài sân tuyết bay lất phất. Tuy nhiên, tuyết này rơi chẳng lớn, mái hiên còn chưa phủ trắng, mặt đất càng không đọng lại, vừa chạm đất đã tan.
Ngày mai đã là đêm Giao Thừa, hôm nay trong nhà vốn chẳng có việc gì lớn, chỉ cần chuẩn bị chút đồ ăn, quét dọn lại nhà cửa, giặt giũ y phục. Nhưng tuyết rơi thế này, giặt đồ lại không tiện, vậy là công việc cũng giảm đi đôi phần.
Tối qua Lâm Việt ngủ rất ngon, sáng nay dậy sớm, vốn định giúp một tay dọn dẹp, nhưng lại bị Tống Tầm Xuân ngăn lại: "Khó lắm mới được một ngày thảnh thơi, hôm nay đừng động tay vào việc gì cả. Ngủ thêm một giấc cũng tốt, ăn chút hoa quả cũng được, nếu không thì trong bếp có lò sưởi, ngồi hong tay cho ấm, chứ ngồi không cũng lạnh lắm."
Bản tính Lâm Việt cũng chẳng phải người quá siêng năng. Khi mới thành thân, cậu còn có chút ý thức tranh làm việc nhà, nhưng sau bao lâu chung sống, giờ cũng chẳng còn bận tâm nhiều nữa. Tống Tầm Xuân đã nói vậy, cậu cũng vui vẻ mà chẳng làm gì cả, chỉ đặt một cái chảo lên lò, chuẩn bị làm một mẻ bánh kẹo ngọt.
Hôm nay, hai đứa nhỏ nhà thúc thúc Vân Sơ cũng sẽ sang chơi. Trẻ con mà, ai chẳng thích bánh kẹo ngọt. Làm nhiều một chút để bọn trẻ chậm rãi thưởng thức, ngày mùng 1 chắc hẳn cũng sẽ có mấy đứa trẻ trong thôn ghé chơi, đến lúc đó lại lấy ra đãi chúng, xem như cho thêm chút vị ngọt đầu năm.
Thẩm Lăng Chi cũng tỉnh dậy một lần, vốn là vì thấy chăn không đủ ấm nên định dậy hơ tay bên bếp lửa, nhưng vừa ngồi xuống đã gật gù, cuối cùng lại quấn áo trở về ngủ tiếp.
Mẻ bánh kẹo này cuối cùng là do Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt cùng nhau làm. Thẩm Hoài Chi tuy không quá khéo tay, nhưng cũng chẳng đến nỗi vụng về. Lâm Việt bảo sao thì y làm vậy, tuy không thể nói là tinh xảo, nhưng cũng ra dáng.
Ngoài bánh kẹo ngọt, Lâm Việt còn làm thêm chút bánh quýt và kẹo quýt. Năm nay giá quýt không quá đắt, một cân chỉ bốn văn tiền, thế nên cậu mua khá nhiều. Chừa lại một đĩa để tối 30 làm lễ "Bách Sự Cát Tường", một nửa để ăn dần, phần còn lại thì lột vỏ, ép lấy nước, hòa thêm ít đường, nước và bột sinh, nấu thành một mẻ bánh quýt thơm lừng.
Vỏ quýt được lột sạch lớp xơ trắng, cắt thành từng miếng nhỏ rồi luộc chín để loại bỏ vị đắng. Sau đó, nấu một nồi đường thắng, thả vỏ quýt vào, đun trong chừng hai khắc. Khi vỏ quýt đã thấm đường, liền vớt ra để ráo, cuối cùng phủ thêm một lớp đường bột, thế là có ngay kẹo quýt chua chua ngọt ngọt, vừa thơm lại vừa ngon miệng.
Những món này chẳng mất quá nhiều thời gian. Đến khi Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi làm xong bánh kẹo, Tống Tầm Xuân mới bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Thẩm Lăng Chi lúc này lại khoác áo, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ mà lò dò bước ra. Sau khi miễn cưỡng rửa mặt xong, Lâm Việt liền nhét vào miệng cậu ấy một viên kẹo quýt. Kẹo mới làm chưa kịp phủ đường bột, vị chưa ngọt lắm, nhưng Thẩm Lăng Chi vẫn ăn đến thỏa mãn, vui vẻ rúc vào ghế gần lò sưởi, tiếp tục hong tay sưởi ấm.
Dùng bữa trưa xong, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Thẩm Chính Sơ bèn sang nhà Thẩm Phương Lâm thuê một con trâu cùng xe trâu, lại lấy chiếc ô từng dùng khi đi bán hàng trước đây, cột lên xe, rồi đánh xe trâu đi đón cả nhà Thẩm Vân Sơ.
Thẩm Hoài Chi vốn định theo cùng, nhưng bị Thẩm Chính Sơ xua tay: "Xe trâu chỉ có chừng ấy chỗ thôi. Nếu con theo, thì nhà bốn người họ chẳng còn chỗ mà ngồi."
Lần đầu tiên nghe được những lời này từ miệng cha mình, Thẩm Hoài Chi đến nghẹn lời, cuối cùng đành bực bội quay lại phòng, vùi đầu vào sách vở.
Lâm Việt nhìn mà buồn cười, cuối cùng cũng nhặt một viên kẹo quýt, nhét vào miệng y: "Ăn viên kẹo, vui lên nào."
Thẩm Hoài Chi cảm thấy mình như đang bị dỗ dành như trẻ con, nhưng chẳng thể phủ nhận, tâm trạng y quả thật khá hơn hẳn.
Lúc này, Lâm Việt cũng chẳng có việc gì làm, bèn ngồi xuống bên cạnh, cùng đọc sách với Thẩm Hoài Chi. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại đứng dậy đi về phía giường. Tháng này, tiệm buôn bán hẳn cũng thu về không ít bạc. Hằng đêm, cậu đều có thói quen kiểm kê sổ sách, hai hôm trước còn đem số đồng tiền đổi thành 4 lượng bạc ở tiệm tiền trang. Thế nhưng, tổng cộng bao nhiêu thì vẫn chưa tính kỹ. Hôm nay rảnh rỗi, đúng lúc kiểm tra lại một lượt.
Hai bữa thọ yến liền thu về 1 lượng 600 văn, cộng thêm lợi nhuận ngày thường, tính ra cũng được hơn 6 lượng. Phải biết rằng, khi trước thuê cửa tiêhm nửa năm cũng chỉ tốn 6 lượng 600 văn mà thôi. Nếu cứ tiếp tục mở hàng đến tận 30, có lẽ tháng này sẽ kiếm đủ bạc để trả tiền thuê cửa tiệm rồi.
Sau khi trừ đi tiền thuê cửa tiệm cùng chi phí nguyên liệu làm bánh trái, vẫn còn dư khoảng 5 lượng, mà đây là chưa tính phần của Thẩm Lăng Chi. So với khi còn bày sạp ngoài chợ, quả thực đã kiếm được nhiều hơn không ít.
Có bạc trong tay, Lâm Việt tự nhiên vui vẻ, lười biếng tựa vào giường, đùa nghịch mấy thỏi bạc nhỏ, thỉnh thoảng còn tung lên rồi lại bắt lấy, tự mình chơi cũng rất hào hứng.
Thẩm Hoài Chi nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cậu, bất giác cũng bật cười. Cuộc sống như thế này, thật tốt biết bao.
Không bao lâu sau, Thẩm Chính Sơ đã đưa cả nhà Thẩm Vân Sơ đến nơi. Lâm Việt cùng mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói rộn ràng mời họ vào nhà.
Chưa kịp ngồi xuống được bao lâu, Thẩm Vân Sơ đã đứng lên, từ trong giỏ trúc bên cạnh lấy ra những món lễ vật họ đã chuẩn bị. Đồ ăn mang theo như thông lệ khi đi thăm thân thì không nói làm gì, nhưng lần này, ông ấy đặc biệt chuẩn bị quà cho Lâm Việt và mọi người.
"Cũng chẳng phải thứ gì quý giá, chỉ là mấy món đồ nhỏ mà thúc phụ các ngươi vẫn hay đan lát lúc rảnh rỗi, các ngươi cứ nhận lấy mà chơi."
Đây chẳng phải là coi bọn họ như tiểu hài tử sao?
Thúc phụ Thượng Văn Ngạn vì chân không tiện, từ nhỏ đã theo học nghề đan trúc. Lần này, hai phu phu bọn họ mang tới đủ loại đồ thủ công: những chiếc giỏ trúc tinh xảo, khay đựng hoa quả, đèn lồng trúc, bảy tám cây trâm cài tóc, chuông gió bằng trúc, thậm chí còn có cả những con chó nhỏ được đan khéo léo. Ngoài ra, còn có một chiếc rương sách, đan cực kỳ chặt chẽ, có thể chống thấm nước.
Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đều nhìn đến hoa cả mắt. Hai người chẳng khách khí, mỗi người chọn lấy vài món ưa thích, ngay tại chỗ còn đặt một chiếc giỏ hoa quả lên bàn để dùng ngay.
Thẩm Hoài Chi vừa nhìn thấy rương sách đã hiểu ngay, đây là tiểu thúc nhớ đến y. Y lập tức đứng dậy nhận lấy, trịnh trọng nói: "Đa tạ tiểu thúc và thúc phụ, đợi qua năm mới, cháu nhất định sẽ dùng ngay."
Nói xong, y liền cẩn thận đặt rương sách vào trong phòng.
Về phần huynh muội Thượng Đồng và Thượng Ngô, từ lúc mới vào cửa đã say sưa thưởng thức bánh kẹo mà Lâm Việt làm. Thượng Ngô tuổi còn nhỏ, lại thấy Lâm Việt dung mạo xuất chúng, thế là cứ ngây người nhìn mãi, huống chi cậu còn cho cô bé ăn kẹo. Suốt cả buổi tối, cô bé cứ quấn quýt bên cậu, ngay cả lúc ăn cơm cũng nhất quyết phải ngồi cạnh.
Hai nhà cùng quây quần bên nhau, náo nhiệt dùng bữa. Ăn xong, mọi người tụ lại bên bếp lò, vừa bóc hạt dưa vừa trò chuyện. Trong lò còn đang nướng mấy củ khoai lang và khoai tây, Lâm Việt lại tiện tay ném vào hai quả quýt, để hai đứa nhỏ có cái ăn chơi. Mãi đến tận khuya, ai nấy mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Đêm đó, tuyết ngừng rơi. Trời còn chưa sáng rõ, cả nhà đã lục tục thức dậy, bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm tất niên buổi tối.