Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 118: Chương 118




Nhà bếp của Thẩm gia không lớn, trên bếp lửa đang sôi một nồi nước. Thẩm Hoài Chi xách theo chậu than ra ngoài sân. Cái đầu heo mua từ hôm trước tuy đã được rút xương, nhưng vẫn phải hơ qua lửa, đốt sạch lông, da nướng xém vàng, khi nấu lên mới thơm ngon.

Lâm Việt định làm thịt đầu heo kho tàu, nhưng trước hết vẫn phải luộc chín bảy tám phần. Đến gần giờ cơm trưa, thịt sẽ được dâng lên bàn thờ cúng tổ tiên, rồi mới đem chế biến cho cả nhà cùng ăn.

Trong sân, Thẩm Chính Sơ cũng đang bận rộn cắt tiết gà. Ban đầu, vốn định để lại nửa con ăn hôm nay, nhưng nửa kia đã bị ăn mất từ tối qua. Giờ Thẩm Vân Sơ cùng gia đình về, thế nào cũng phải mổ thêm một con nữa. Dưới chân ông còn có một cái lồng, bên trong nhốt một con vịt đang kêu quàng quạc, lát nữa cũng sẽ bị làm thịt để hầm canh. Thượng Văn Ngạn đứng bên cạnh, cùng ông lo liệu.

Sáng nay, Lâm Việt không nấu cơm, vì cậu cần giữ sức để chuẩn bị bữa tối tất niên. Cậu còn đặc biệt soạn sẵn một thực đơn. Gà thì hầm nguyên con, gà nhà nuôi béo tốt, không cần cho thêm gì nhiều, chỉ hầm chín là nước đã ngọt lịm. Vịt sẽ được nấu canh chua với củ cải muối, củ cải này được Tống Tầm Xuân muối từ đầu tháng Chạp, đến nay đã chua dậy mùi, ăn một hai miếng đã chua đến ê răng. Lâm Việt thích nhất là chấm với bột ớt mà Thẩm Hoài Chi trước đây đi trấn trên mua về.

Tuyết đã rơi suốt ngày hôm qua, thế nhưng con cá mua từ hôm trước vẫn còn rất khỏe, hễ có người đi ngang qua là nó lại quẫy lên, nước bắn tung tóe. Nhìn cá còn tươi sống như thế, Lâm Việt quyết định đổi món từ kho sang hấp, như vậy sẽ giữ được vị ngọt tự nhiên. Như vậy, tính ra đã có ba món chính.

Ngoài ra, còn có bánh bột chiên, xương đầu heo hầm củ cải, lòng xào tỏi tây, đậu hũ Mapo, cùng ba đến năm món nhỏ khác, tổng cộng là một bàn tiệc tất niên tươm tất.

Đậu hũ Mapo (麻婆豆腐 - Mapo Tofu) là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc. Món này có hương vị cay nồng đặc trưng từ ớt và tiêu Tứ Xuyên, kết hợp với đậu hũ non, thịt băm (thường là thịt heo hoặc bò) và nước sốt đậm đà.

Bánh bột chiên Lâm Việt dự định làm hai loại: một loại dùng bột mì trộn trứng gà, thêm chút muối để có vị mặn; loại còn lại làm từ bột nếp nhào với nước đường, thành phẩm sẽ có vị ngọt.

Tuy đều là món chiên, nhưng hương vị lại rất khác nhau. Bánh bột mì có vị đậm đà, còn bánh bột nếp lại mềm dẻo, nhưng cả hai đều ngon. Khi còn bé, món mà Lân Việt mong đợi nhất chính là món này. Cậu lúc nào cũng nhón ăn ngay khi nươnh vừa vớt khỏi chảo, chưa đợi dọn lên bàn đã ăn liền ba bốn cái, mới chịu rời bếp. Bây giờ đến lượt cậu cầm chảo, tất nhiên món này không thể thiếu được.

Tất nhiên, món Bách Sự Cát cũng không thể thiếu. Món này được bày trên một chiếc đĩa, gồm có cành bách gãy, quả hồng bổ đôi và quýt, tượng trưng cho câu chúc "Bách Sự Cát" (百事吉), trăm sự đều tốt lành. Giờ đây, Thẩm Lăng Chi đang dẫn theo hai huynh muội Thượng Đồng đi bẻ cành bách.

Ngoài ra, Thẩm Lăng Chi còn mang theo một chiếc sọt tre để gom nhặt lá thông. Đây cũng là một trong những phong tục năm mới của họ. Vào đêm Giao Thừa, trong gian chính đường sẽ được trải đầy lá thông xanh mướt, bàn tiệc tất niên sẽ đặt ngay trên đó, cả nhà quây quần cùng nhau thưởng thức bữa cơm.

Lúc này, Lân Việt tạm thời không có việc gì làm, bèn chạy vào bếp kéo theo Thẩm Vân Sơ đi dán câu đối. Tờ giấy đỏ tươi, nét chữ trên đó là do Thẩm Hoài Chi viết.

Ban đầu, y chỉ định viết bốn bộ câu đối, đủ để dán lên cổng chính và các cửa trong nhà. Nhưng từ sáng sớm hôm qua, đã có người lần lượt đến xin câu đối. Có người muốn "Hưởng chút phúc khí của Tú Tài", có người lại muốn "Hưởng lây hỷ khí của cửa tiệm mới khai trương của Lâm Việt". Mỗi người một lý do, nhưng ai cũng lễ nghĩa chu đáo, mang theo quà biếu. Thẩm Hoài Chi khó mà từ chối.

Viết xong bộ đầu tiên, những người sau lại kéo đến càng đông. Nhất là những nhà có con cái đang theo học tư thục, lễ vật mang theo lại càng hậu hĩnh hơn ba phần. May mà sau bữa trưa, Lâm Việt có làm thêm kha khá điểm tâm, cộng thêm chút quà trong nhà, coi như có thứ đáp lễ khách khứa.

Để câu đối dán lên ngay ngắn, Lâm Việt còn bê cả ghế ra, xách theo bát hồ rồi trèo lên dán. Thấy lượng hồ có vẻ vừa đủ, cậu liền lên tiếng gọi: "Tiểu thúc, mau đưa cháu tờ câu đối vừa nãy, nếu không hồ khô mất!"

Tay cầm ba tờ câu đối, Thẩm Vân Sơ cũng có phần luống cuống, vội vàng đưa cho cậu, lại thấp giọng thúc giục: "Mau dán đi, không lát nữa lại phải nấu hồ mới đó!"

Lâm Việt cầm câu đối lên, nhấc trái dịch phải, mãi vẫn chưa tìm được vị trí vừa ý.

Thẩm Vân Sơ cũng không giục giã, thỉnh thoảng chỉ góp ý: "Tiểu Việt, ta thấy dán vậy đã ngay ngắn lắm rồi, vị trí này cũng thẳng lắm đấy!"

Lâm Việt gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút lệch, loay hoay cả buổi mới hài lòng. Dán được ba tờ câu đối, mcaaju đã mệt bở hơi tai.

Thẩm Vân Sơ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, đề nghị: "Để lát nữa ta dán giúp cửa chính cho."

Lâm Việt liền gật đầu, "Được, vậy cháu giúp tiểu thúc giữ ghế."

Vừa rồi là Lâm Việt khó tính, giờ đổi lại Thẩm Vân Sơ soi xét, thế nào cũng cảm thấy chưa thẳng, dán lên lại bóc xuống, không vừa ý thì chỉnh sửa mãi. Hai thúc cháu loay hoay một lúc lâu mới dán xong hết câu đối.

Tống Tầm Xuân đang bận rộn trong bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện, liền ló đầu ra nhìn. Thấy cả năm người ngoài sân đều đang tất bật, bà cũng chẳng biết nói gì, lại quay về tiếp tục nấu nướng.

Bữa trưa hôm nay không quá linh đình, dù gà vịt mổ từ sáng vẫn chưa lên bàn, nhưng Tống Tầm Xuân vẫn xào thêm một đĩa thịt, mỗi người còn được một bát trứng hấp. Hai đứa nhỏ ăn rất vui vẻ, nhưng nhờ được Thẩm Vân Sơ dạy dỗ, dù thích đến đâu cũng không ăn vội ăn vàng, chỉ chậm rãi thưởng thức, khiến người lớn nhìn mà cũng thấy hài lòng.

Phần thịt đầu heo vừa được cúng tổ tiên lại tiếp tục cho vào nồi ninh. Lâm Việt bỏ thêm vào đó ít hương liệu đã mua trước đó. Nói là hương liệu, nhưng thực ra cũng chỉ là hoa hồi, quế chi, lá nguyệt quế, hạt tiêu, thêm hành gừng tỏi các loại, ninh lửa nhỏ để hương vị ngấm đều, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.

Từ sáng đến tối, sân nhà họ Thẩm chưa lúc nào ngớt mùi thịt thơm. Lúc thì là canh gà, khi lại đến thịt đầu heo, sau cùng còn có cả canh vịt hầm củ cải và canh xương ninh. Mùi thơm quanh quẩn khiến ai ở trong nhà cũng bụng dạ cồn cào.

Buổi chiều, trên lò trong sân vẫn còn một nồi đang hầm, Thẩm Hoài Chi ngồi bên trông lửa, tiện thể bổ thêm ít củi, chuẩn bị để tối nay đốt lửa khi thức đêm. Cô con gái út của Thẩm Vân Sơ là Thượng Ngô ngồi xổm bên cạnh y, nghịch ngợm chơi đùa.

Thẩm Hoài Chi có phần ngạc nhiên. Từ tối qua đến sáng nay, ngoại trừ lúc đi ra ngoài với Thẩm Lăng Chi, cô bé vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Lâm Việt. Tuy hai người là đường huynh muội, nhưng chênh nhau đến cả chục tuổi. Nếu Thẩm Hoài Chi thành thân sớm một chút, có khi con y cũng tầm tuổi này rồi. Vì thế, lúc đối diện với cô bé này, y lại càng kiên nhẫn hơn.

"Sao không qua chơi với Lâm Việt ca ca của muội?"

Thượng Ngô che miệng cười, không nói gì, Thẩm Hoài Chi cũng đành bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò: "Lùi ra sau một chút, đừng đứng quá gần bếp lửa, kẻo bị bỏng."

Thượng Ngô gật gù, lùi lại hai bước như lời dặn. Một lúc lâu sau, cô bé lại ghé sát bên cạnh Thẩm Hoài Chi, đưa tay che miệng như thì thầm điều bí mật:

"Hoài Chi ca ca, vừa nãy muội thấy huynh đút kẹo cho Lâm Việt ca ca đó."

Thẩm Hoài Chi mặt đỏ bừng ngay lập tức. Trước một muội muội nhỏ tuổi như vậy, y thật sự không biết nên đáp lại thế nào.

Nhưng Thượng Ngô không định để y có cơ hội biện hộ, cô bé lập tức chớp chớp mắt, hỏi đầy tò mò: "Hoài Chi ca ca, huynh có phải rất thích Lâm Việt ca ca không? Giống như cha muội thích cha nhỏ vậy! Cha muội cũng hay đút đồ ăn cho cha nhỏ, còn không cho muội nhìn."

Nói là thì thầm, nhưng với một đứa trẻ, hiển nhiên con bé vẫn chưa nắm được tinh túy của việc nói nhỏ, giọng không hề bé chút nào.

Ít nhất, Lâm Việt vừa bước ra khỏi bếp đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng. Cậu không biết bản thân đang nghĩ gì, nhưng cứ thế đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát hai huynh muội đối diện.

Thẩm Hoài Chi đang quay lưng về phía bếp, nên không nhận ra Lâm Việt đã ra ngoài. Y nhìn muội muội nhỏ bé trước mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu: "Ừ, ta rất thích Lâm Việt ca ca của muội."

Thượng Ngô vui vẻ vỗ tay. Cô bé vốn rất quý Lâm Việt, nên khi biết đường huynh của mình cũng yêu thích y như cha thương cha nhỏ, cô bé càng thêm vui mừng. Nhưng rồi khuôn mặt nhỏ lại lộ ra chút tiếc nuối, chép miệng thở dài: "Muội cũng thích Lâm Việt ca ca lắm... Haizz..."

Thẩm Hoài Chi bị chọc cười, hiếm khi đáp lại một câu: "Đáng tiếc Lâm Việt ca ca là của ta rồi, còn là ta cố ý cầu xin mới cưới được đó."

Đứng phía xa nghe câu này, mặt Lâm Việt bỗng đỏ bừng.

Cậu vẫn luôn lờ mờ cảm nhận được tình ý của Thẩm Hoài Chi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe y thẳng thắn nói ra. Thì ra, không phải vì đến tuổi thành thân mà chọn bừa một người, mà là y đã đặc biệt cầu cưới chính mình.

Linh Việt vô thức nín thở, quay người định chạy.

Nhưng Thượng Ngô đã phát hiện ra cậu, cô bé nhảy bật lên, chạy như bay về phía cậu, miệng không ngừng gọi: "Lâm Việt ca ca!"

Ngay sau đó, Thẩm Hoài Chi cũng đứng dậy nhìn sang.

Lâm Việt chợt có cảm giác... lần này mình không thể chạy thoát được nữa rồi.

Quả thực là như vậy.

Vừa thấy Thượng Ngô chạy tới, Thẩm Hoài Chi cũng lập tức theo sau. Nhìn thấy Lâm Việt đứng đó, y ngay lập tức hiểu ra, Lâm Việt đã nghe thấy lời mình vừa nói.

Không thể phủ nhận, y căng thẳng, thậm chí có chút thấp thỏm. Nhưng đồng thời, y cũng chắc chắn rằng Lâm Việt có tình cảm với mình. Chỉ là, tình cảm ấy có sâu sắc đến mức "tâm duyệt" hay không, y lại không thể khẳng định.

Cách Lâm Việt một bước chân, Thẩm Hoài Chi dừng lại, đưa tay khẽ vuốt nhẹ sợi tóc trước trán của người kia, cười hỏi: "Sao em lại ra đây?"

Lâm Việt không biết phải trả lời thế nào. Nhất là bên cạnh còn có một tiểu đường muội đang nắm chặt vạt áo mình, lại càng khiến cậu á khẩu. Cuối cùng, y chỉ khẽ gật đầu, thấp giọng nhưng nhanh chóng đáp: "Ta cũng vậy."

Dứt lời, cậu lập tức cúi đầu, nhìn về phía Thượng Ngô: "Ta ra đây lấy củi. Tiểu Ngô có muốn đi cùng ta không?"

Thượng Ngô hào hứng gật đầu mạnh: "Muội có thể ôm bốn khúc củi!"

"Thật sao? Vậy muội giỏi quá. Nhưng chỉ cần ôm hai khúc thôi, phần còn lại để ca ca lo."

Cho đến khi Lâm Việt dắt Thượng Ngô rời đi, Thẩm Hoài Chi vẫn còn sững sờ tại chỗ.

Y không nghe lầm.

Lâm Việt thực sự đã nói ra câu ấy.

Mặc dù không phải một tiếng "tâm duyệt" rõ ràng, nhưng câu "ta cũng vậy" cũng không có gì khác biệt.

Y biết chắc chắn, tình cảm của Lâm Việt đối với y, cũng giống như y đối với Lâm Việt. Không phải chỉ là cùng nhau sống qua ngày, mà là thật sự thích.

Thẩm Hoài Chi có cảm giác như bị bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu, lâng lâng đến mức không dám tiếp tục bổ củi, sợ nhất thời mất tập trung lại chém nhầm vào chân.

Thế là y ngẩn người quay về, cứ thế vô thức chất củi vào lò.

Mãi đến khi nhét đầy đến mức không thể thêm nữa, y mới sững lại.

Rồi bật cười lớn.

Tiếng cười quá lớn, khiến những người trong bếp đều nghe thấy.

Tống Tầm Xuân đang nhặt thì là, nghe thấy động tĩnh bèn thắc mắc: "Sao thế nhỉ? Sao lại cười thành như vậy?"

Lâm Việt vẫn còn đỏ mặt, nhưng ngoài mặt lại làm bộ bình tĩnh: "Có lẽ vì sắp Tết, vui quá thôi. Nương, đừng để ý đến huynh ấy."

Nói rồi, cậu sợ tiểu đường muội nhiều lời, vội nhét cho cô bé một miếng bánh điểm tâm, chặn miệng lại.

Tống Tầm Xuân cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, thấy Lâm Việt nói vậy thì chẳng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục bận rộn.

Chỗ thì là này, lát nữa sẽ dùng để xào trứng, phải nhặt cho thật sạch mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.