Chợ gia súc ở trấn Tứ Phương nhộn nhịp nhất vào hai thời điểm trong năm: tháng Chạp và tháng Giêng.
Vào tháng Chạp, các hộ nông dân trong vùng sẽ mang gà vịt mà họ vất vả nuôi suốt một năm đến đây bán. Thẩm gia cũng không ngoại lệ, trừ ba con để lại ăn Tết, còn lại Thẩm Chính Sơ đều mang ra chợ. Vì gà nuôi tốt, béo mập, nên cũng bán được mấy trăm văn tiền.
Đến tháng Giêng, hàng bán chạy nhất lại là gà con, heo con. Người ta mua về nuôi cả năm, chờ đến tháng Chạp năm sau lại đem ra bán, cứ thế xoay vòng, tạo thành nhịp sống của dân quê.
Khi Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đến nơi, trời đã vào giờ Mùi, đúng lúc chợ gia súc tấp nập nhất. Từ xa đã có thể nghe thấy đủ loại âm thanh: tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng gà gáy, heo kêu, trâu rống vang trời.
Chợ nằm ở góc xa nhất của trấn, vì xa nên diện tích rất rộng. Không giống con đường lát đá bằng phẳng của trung tâm trấn, ở đây toàn là đường đất, tuy không quá gồ ghề, nhưng vì có nhiều gia súc qua lại nên cũng khá lầy lội, mùi vị không mấy dễ chịu.
Lâm Việt không thường đến đây, đứng trước cổng chợ nhìn một lúc lâu mới bước vào. Thứ được bày bán nhiều nhất là gà vịt, nhốt trong những chiếc lồng tre lớn, hai người ôm mới xuể. Để chắn gió, phía trên lồng còn phủ một lớp chiếu rơm. Bên trong, người bán rắc một ít cám lúa mì, có cái ăn, đàn gà con và vịt con mới không kêu inh ỏi.
So với mấy con gà con có bộ lông loang lổ, Lâm Việt vẫn thấy vịt con đáng yêu hơn, lông vàng mềm mượt. Tất nhiên, nếu để ăn thì cậu vẫn thích thịt gà hơn.
Cậu chỉ liếc nhìn qua rồi đi tiếp, không vội mua gì cả. Hai người chậm rãi dạo quanh chợ, thấy sạp nào có người hỏi giá thì lại dừng lại nghe một chút, sau đó lại tiếp tục đi tới sạp khác.
Càng đi sâu vào trong, các sạp bán heo, dê cũng càng nhiều. Nhìn thấy đàn dê con trắng muốt, Lâm Việt hơi động lòng, nhưng cũng chỉ là động lòng mà thôi. Nuôi dê rất tốn công, ngày nào cũng phải dắt lên núi ăn cỏ, một khi dắt đi thì lại dễ bị lạc mất, rủi ro quá cao.
Thêm nữa, nhà họ Thẩm tổng cộng có năm người, ba người đều bận rộn không rảnh, ngày thường chỉ có phu thê Thẩm Chính Sơ ở nhà, chỉ riêng việc đồng áng cũng đã quần quật tối ngày, nào còn dư thời gian mà thả dê? Bởi vậy, cuối cùng Lâm Việt chỉ tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu dê con, rồi lại thảnh thơi bước đi.
Lâm Việt định bụng trước tiên mua trâu, nếu giá cả hợp lý thì mua luôn cả xe trâu, đợi lát nữa liền đánh xe về thẳng. Chỉ tiếc rằng trên trấn người bán trâu thực chẳng được bao nhiêu, dạo hết một vòng chợ cũng chỉ có ba lái buôn, tổng cộng năm con trâu.
Hơn nữa, năm con trâu này kích cỡ lại chênh lệch quá lớn. Con nhỏ nhất e chừng chỉ mới ba, bốn tháng tuổi, mua về chí ít cũng phải nuôi thêm một năm mới có thể kéo cày. Còn con lớn nhất, Lâm Việt cũng không đoán được chừng bao nhiêu tuổi, song nhìn bộ dáng lờ đờ uể oải, chẳng rõ còn sống được bao lâu, mua về thật chẳng đáng. Cân nhắc tới lui, cuối cùng chỉ còn ba con có thể chọn.
Lâm Việt giơ tay chỉ, hỏi: "Huynh xem ba con kia, con nào tốt hơn?"
Thẩm Hoài Chi dù chưa từng nuôi trâu, nhưng cũng từng mượn trâu từ nhà Phương Lâm cô cô không ít lần, lại nghe qua kha khá kinh nghiệm nuôi trâu, so với Lâm Việt vẫn hiểu biết hơn đôi chút.
Y thoáng nhìn qua, nói: "Giờ còn đứng xa, khó thấy rõ, nhưng thoạt nhìn thì con ở giữa có vẻ tốt hơn, trông có tinh thần, thân dài lưng phẳng, chân cẳng cũng vững vàng hơn hai con còn lại."
Lâm Việt thật chẳng thạo chọn trâu, nhưng người bán kia lại có bán cả xe trâu, vừa trông thấy liền ưng ngay.
Cậu cười nhẹ, nói: "Đi thôi, qua xem thử."
Ba lái buôn kia không hẳn thân thiết, nhưng cũng quen mặt nhau. Suy cho cùng, người mua trâu quanh năm chẳng có bao nhiêu, bọn họ thì lại rảnh rỗi suốt ngày. Buồn tẻ chẳng có ai hỏi mua thì thường tình, mà nếu đã nhàn, chẳng thà tụm lại hàn huyên vài câu, cũng còn hơn ngồi lặng lẽ một mình. Lúc Lâm Việt đến nơi, ba người bọn họ đang trò chuyện rôm rả.
"Lão Lưu, ông đoán xem hôm nay có ai đến hỏi giá không?"
"Khó nói lắm, nhưng nay mùng 2, chắc trong nhà ai nấy cũng còn chút bạc dư dả, biết đâu lại có một, hai người ghé hỏi thì sao?" Dứt lời, hắn ngoảnh đầu sang bên kia, nói, "Này, lão Trương, mùa hè năm ngoái chẳng phải ông nói trong thôn có người muốn mua trâu sao? Sau đó có mua không?"
Lão Trương lắc đầu than thở: "Người nọ từ mùa xuân đã nói muốn mua, còn đến nhà ta xem mấy lần. Ta vì chuyện này mà chạy tới chạy lui, mãi đến mùa thu lại bảo vừa đưa con nhỏ vào tư thục, trong nhà không còn dư dả, nên không mua nữa."
Người mở lời đầu tiên họ Hà, nghe vậy cũng cười theo: "Xem ra năm ngoái chúng ta mỗi người cũng chỉ mở hàng được hai lần thôi nhỉ. Nếu năm nay vẫn ế ẩm thế này, chi bằng thu dọn rồi về nhà làm ruộng cho xong."
Dĩ nhiên, lời này cũng chỉ là nói đùa mà thôi. Người mua trâu dù không nhiều, nhưng kẻ thuê trâu thì lại không ít, nhất là vào hai tháng xuân cày bừa. Lúc đó, mấy con trâu nuôi trong nhà đều đem cho thuê hết, mỗi ngày cũng kiếm được mấy chục văn tiền.
Ba người họ sớm đã thấy Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đi tới, nhưng lúc đầu chẳng ai nghĩ rằng bọn họ đến mua trâu. Mãi đến khi hai người đứng yên trước chuồng trâu, bấy giờ ba lái buôn mới sực tỉnh, nhận ra có khách.
Ban nãy còn chuyện trò vui vẻ, giờ lại chẳng ai để ý đến tình nghĩa nữa. Người phản ứng nhanh nhất chính là lão Hà. Hắn cười niềm nở, bước lên trước, nói: "Hai vị muốn mua trâu à? Xem thử con này thế nào? Mới ba tháng mà đã lớn thế này, mua về nuôi thêm một năm, cày ruộng kéo xe đều không thành vấn đề. Hơn nữa, giá cả lại rẻ, chỉ 8 lượng bạc thôi."
Chưa đợi Lâm Việt mở miệng, lão Lưu bên cạnh cũng vội chen vào: "Vị công tử này, chi bằng ghé xem trâu của ta đi. Mua trâu, tất nhiên phải chọn con vừa tầm tuổi, như vậy mua về là có thể dùng ngay cho vụ xuân năm nay. Hơn nữa, ta còn có xe trâu mới đóng, nếu hai vị mua cả trâu lẫn xe, ta sẽ để giá ưu đãi."
Hai người kia đều đã lên tiếng, lão Trương nào có thể ngồi yên, hắn lập tức tiếp lời: "Tiểu huynh đệ, ngươi xem con trâu nhà ta đi, dáng dấp khỏe mạnh, từ lúc còn là trâu con đã được chăm sóc kỹ lưỡng, chưa từng đau ốm bao giờ. Mỗi ngày ăn uống tốt, tinh thần phấn chấn. Mua về chẳng cần lo nghĩ gì nhiều, chỉ cần cho ăn cỏ đầy đủ là bảo đảm ngày càng to khỏe. Hơn nữa, sức vóc của nó không nhỏ đâu, ngoài cày ruộng nhà mình, ngươi còn có thể cho thuê, quanh năm cũng kiếm được không ít."
Lâm Việt thực ra đã để mắt đến con trâu của lão Lưu từ trước, nhưng tất nhiên không thể tỏ rõ ngay lúc này. Cậu nhìn đông ngó tây, trên mặt đầy vẻ đắn đo, chậm rãi nói: "Đa tạ ba vị đại ca, ta chỉ muốn đến xem thử thôi. Chẳng qua trong tay bạc không được rủng rỉnh, cũng không biết giá trâu của các vị ra sao?"
Con trâu rẻ nhất chính là con của lão Hà, 8 lượng bạc. Con đắt nhất giá 18 lượng bạc, cũng là con to khỏe nhất trong năm con. Mà con trâu Lâm Việt để mắt tới lại có giá 15 lượng bạc. Thật khéo, cậu mang theo đúng 15 lượng.
Sau khi hỏi giá xong, Lâm Việt cũng không vội tỏ thái độ, chỉ cùng Thẩm Hoài Chi ghé lại thì thầm bàn bạc, đem năm con trâu ra nhận xét từng con một, lại còn cúi người sờ thử.
"Con này coi bộ không được lắm, sao thở hổn hển thế này?"
"Ừ, chẳng riêng gì con đó, con kia ta xem cũng không ổn, chân quá nhỏ."
Hai người ngươi một câu, ta một câu, tỏ vẻ như chẳng có con nào hợp ý. Ba lái buôn nghe thế mà sốt ruột hẳn. Mãi lúc sau, Lâm Việt mới chậm rãi lên tiếng: "Lưu đại ca, con trâu này có thể bớt chút giá không?"
Lão Lưu vừa nghe gọi tên, lập tức phấn khởi ra mặt, đắc ý cười nói: "Tiểu huynh đệ quả là có mắt nhìn! Đã thế, sao ta có thể không để cho ngươi chút lợi chứ? Đây là mối đầu năm của ta, vậy đi, 15 lượng bạc, ta tặng luôn cả xe trâu cho ngươi."
Lâm Việt lắc đầu: "Giá này chưa hợp lý lắm. Nếu Lưu đại ca không muốn bán, vậy ta xem thử con khác." Nói đoạn, cậu quay sang nhìn lão Hà, ra vẻ định hỏi về con trâu nhỏ.
"Được rồi, 14 lượng, thật không thể bớt hơn nữa."
Lâm Việt vẫn lắc đầu. Hai người cò kè mặc cả, trong khi lão Hà và lão Trương bên cạnh cũng sốt ruột, định chen vào lôi kéo khách. Cuối cùng, giá chốt lại là 12 lượng bạc, kèm theo một chiếc xe trâu và dây cương.
Lâm Việt mãn nguyện, dứt khoát lấy tiền ra trả. Lão Lưu thì chẳng vui vẻ gì cho cam. Giá này hắn vẫn có lời, nhưng kiếm không được bao nhiêu. Nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, Lâm Việt lại càng hài lòng hơn.
Lão Lưu đành giao dây thừng dắt trâu cho Lâm Việt, tiện thể thắng luôn xe trâu, còn tặng thêm một bó rơm để dọc đường cho trâu ăn.
"Hai vị sau này nếu còn muốn mua trâu, nhớ tới tìm lão Lưu ta nhé!"
Nếu không có gì ngoài ý muốn, e rằng lần sau mua trâu cũng phải mười năm sau. Nhưng Lâm Việt vẫn gật đầu, mỉm cười nói: "Lưu lão bản cứ yên tâm, lần sau nhất định lại tìm ngài."
Đợi Lâm Việt ngồi vững, Thẩm Hoài Chi kéo chặt dây cương, rồi khẽ lay động một cái, buông tay, quát: "Giá!"
Chú trâu nhỏ vừa có chủ mới, hếch mũi phun ra một hơi dài, nhấc móng bước đi, nhịp chân trông đầy sức sống.
Lâm Việt không phải lần đầu ngồi xe trâu, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác biệt. Trăm mối suy nghĩ cuối cùng hóa thành một câu: Nhà họ đã có trâu rồi!
"Chúng ta mua xong heo con với gà con rồi về thôi." Lâm Việt nói.
Thẩm Hoài Chi gật đầu. Ban nãy khi dạo quanh chợ, hai người cũng đã xem gần hết. Cuối cùng, họ bỏ ra 820 văn để mua hai con heo con, lại thêm 52 văn mua mười con gà con và một cái lồng đựng gà.
Ban đầu, Lâm Việt còn định mua thêm vịt con, nhưng gà vịt không thể nuôi chung, trong nhà lại chưa có chỗ thích hợp để nuôi vịt. Hơn nữa, mua quá nhiều, nhỡ đâu bị bệnh dịch lây lan thì tổn thất không nhỏ. Thôi thì đợi khi nào xây lại chuồng trại xong rồi tính sau.
Lâm Việt ngồi ngay chính giữa xe trâu, phía trước là hai chú heo con ủn ỉn, bên cạnh là bầy gà con kêu líu ríu, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy gió trên đường về nhà hôm nay đều ngọt lành hơn hẳn.
Từ xa đã thấy có không ít người ngồi ở đầu thôn, Lâm Việt bèn chọc chọc Thẩm Hoài Chi, nói khẽ: "Đi chậm chút, chúng ta đến đầu thôn rồi."
Thẩm Hoài Chi lập tức hiểu ý, chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi siết nhẹ dây cương. Chú trâu mới mua tuy còn nhỏ, nhưng lại vô cùng nghe lời, bảo chậm là chậm ngay, thậm chí còn có chút linh tính, "ọ" một tiếng thật to, lập tức thu hút sự chú ý của người trong thôn.
"Ơ? Nhà ai mới mua trâu vậy? Sao trông lạ thế?"
"Tống tẩu, xe trâu kia hình như là của phu phu Hoài Chi đấy, tẩu mau nhìn xem!"
Tống Tầm Xuân nheo mắt nhìn kỹ, ôi chao, không phải là bọn họ sao? Chẳng lẽ con trâu này...
Lâm Việt không ngờ lại gặp Tống Tầm Xuân ở đây, lập tức ngồi thẳng dậy, phấn khởi vẫy tay gọi lớn: "Nương, chúng con về rồi!"
Tống Tầm Xuân vẫn còn chút ngẩn người, chỉ đứng yên tại chỗ chờ bọn họ: "Sao đã về rồi? Ta còn tưởng hai đứa sẽ ở nhà thông gia thêm một đêm chứ."
Lâm Việt cười hì hì: "Bọn con định ghé trấn trên một chuyến, ngày mai Hoài Chi không rảnh mà."
Hai người họ tự hiểu ý nhau, nhưng xung quanh vẫn còn nhiều người khác. Dù ai nấy đều đoán được nhà bọn họ đã mua trâu, nhưng lòng người vốn khó tránh ghen tị. Ban đầu điều kiện hai nhà chẳng hơn kém là bao, vậy mà trước thì xây lại nhà, sau thì thuê cửa tiệm, nay lại mua cả trâu. Dù không đến mức gây khó dễ, nhưng vài câu châm chọc vẫn là khó tránh khỏi.
"Phu lang Hoài Chi, các ngươi mua trâu thật đấy à? Sao lại mua con nhỏ thế này? Có dùng được đâu?"
Lâm Việt mỉm cười: "Thẩm nói đùa rồi, cháu thấy thế này là vừa đẹp."