Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 122: Chương 122




Phụ nhân kia ban đầu chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng thấy Lâm Việt chẳng hề nhún nhường thì liền tức tối: "Tiểu tử này, sao lại chẳng biết nghe lời hay lẽ phải thế? Ta đây chẳng qua cũng chỉ là lo cho các ngươi thôi!"

Lâm Việt vẫn giữ nguyên nụ cười, chẳng nói gì thêm.

Nói một cách nghiêm túc, người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi tính cách của Lâm Việt, ngoài Thẩm Lăng Chi, còn có cả Tống Tầm Xuân. Vốn dĩ, bà chẳng bao giờ muốn xung đột với ai, gặp tranh chấp thường nhường nhịn mà lui. Nhưng giờ đây, bà đã không còn là con người của ngày trước nữa.

Lâm Việt vẫn còn trẻ, lời cậu nói dù đúng lý lẽ, nhưng lọt vào tai người khác lại thành hồ đồ xảo biện. Vì thế, Tống Tầm Xuân bèn tiếp lời: "Phải đó, thẩm à. Ta cũng bảo hai đứa này tiêu xài hoang phí quá! Nếu sớm biết thẩm tinh thông chuyện chọn trâu thế này, sao có thể không đến nhờ thẩm chỉ giáo một phen chứ? Trâu này đâu có rẻ, trời ơi, ta lo lắng đến bạc cả tóc đây này."

Phụ nhân kia hừ một tiếng, chẳng buồn đáp lại, chỉ bực bội quay người ngồi xuống.

Kẻ không biết nói chuyện đã bị đâm cho câm nín, những người còn lại tự nhiên hiểu ý, vừa mở miệng đã là lời khen ngợi. Khen Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi có bản lĩnh, biết kiếm tiền, khen mắt nhìn tinh tường, biết chọn mua trâu.

Ai mà không thích nghe lời hay chứ? Dù biết rõ có người ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, nhưng ít nhất ai nấy đều tươi cười, hòa khí vui vẻ. Trò chuyện thêm vài câu, Lâm Việt cũng không định nán lại lâu, bèn vỗ vỗ chỗ trống phía sau, nhìn Tống Tầm Xuân nói: "Nương, mau lên xe đi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."

Tống Tầm Xuân trừng mắt nhìn cậu một cái, trách yêu: "Hai đứa cứ về trước đi, ta còn trò chuyện với các thúc bá thẩm của con chút đã, lát nữa về ngay."

"Vậy được ạ. Nương, bọn con về trước nấu cơm, người mau về nhé." Lâm Việt nói.

Về đến nhà, vừa hay Thẩm Chính Sơ và Thẩm Lăng Chi đều đang ở trong sân. Nhìn thấy bọn họ đánh xe trâu trở về, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Thẩm Lăng Chi nhịn không được, lập tức nhảy cẫng đến gần: "Ca! Đây là xe trâu nhà ai vậy?"

Lâm Việt cười tít mắt, lớn giọng đáp: "Nhà chúng ta đấy!"

Sau đó lại hạ giọng, thì thầm: "Hôm nay ta lên trấn vừa mua về, có muốn lên ngồi thử không? Cố ý chọn xe trâu to đó."

Thẩm Lăng Chi liên tục gật đầu, nhấc chân bước phắt lên xe, vừa lên đã thấy bên cạnh Lâm Việt còn có cả lồng gà và lợn con: "Oa! Ca, hôm nay huynh mua nhiều đồ ghê! Chắc tốn không ít tiền nhỉ?"

"Giá heo, trâu năm nay cũng không đắt lắm, tổng cộng tốn hơn 10 lượng bạc thôi." Lâm Việt đáp.

Nói là không đắt, nhưng số bạc này cũng không hề nhỏ, Thẩm Lăng Chi lo lắng hỏi: "Ca, hai người còn đủ tiền không? Nếu không đủ, đệ còn ít bạc này."

Lâm Việt giơ tay vỗ vai cậu ấy, cười bảo: "Vẫn còn, đệ cứ giữ mà dành dụm đi."

Đợi hai huynh đệ chơi đủ rồi mới bắt tay mang đồ trên xe xuống.

Heo con do Thẩm Chính Sơ bê xuống, vừa nhấc lên liền trực tiếp thả vào chuồng. Còn gà con thì chưa thể nuôi chung trong chuồng gà ngay được, phải để trong nhà chăm sóc mười mấy hai mươi ngày, đợi lớn thêm một chút, trời bớt lạnh rồi mới có thể thả ra.

Đợi đến khi mang đồ xong, trâu cũng đã được buộc vào gốc cây, lúc này Thẩm Chính Sơ mới bước tới, nhìn con trâu từ trái qua phải, từ đầu đến đuôi đều sờ qua một lượt. Dù chẳng nói lời nào, nhưng ai nấy đều thấy rõ tâm trạng vui sướng của ông lúc này.

Nhìn đi nhìn lại vài lần, Thẩm Chính Sơ mới mở miệng: "Ta đi cắt một sọt cỏ về cho trâu ăn trước, nếu cơm chín rồi thì cứ ăn trước, không cần đợi ta." Dứt lời, ông cũng không chờ mấy người Lâm Việt đáp lại, liền vội vã đi ra sau viện, xách theo chiếc sọt tre rồi nhanh chóng rời đi.

Không chỉ có vậy, đến tối sau khi ăn xong, Thẩm Chính Sơ lại nói: "Sáng mai ta sẽ dựng chuồng trâu, tranh thủ hai ngày là làm xong để đưa trâu vào."

Thẩm Hoài Chi gật đầu phụ họa: "Cha, hay là tìm thêm hai người đến giúp đi, tốt nhất là làm xong trong một ngày. Dạo này thời tiết không được tốt lắm, dù có dựng xong cũng phải phơi hai, ba ngày mới có thể đưa trâu vào."

Lâm Việt nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài rồi hỏi: "Cha, hay là mình dựng tạm một cái mái che trước? Nhỡ đâu trời mưa thì không hay."

Thẩm Chính Sơ cũng nghĩ đến chuyện này, bèn gật đầu nói: "Việt ca nhi nói có lý, ngày mai trước tiên cứ dựng một cái mái che cho chắc. Dạo này trời cứ lúc nắng lúc âm u, ai biết khi nào lại đổ mưa chứ."

Dù ngày mai mới là mùng 3, nhưng cả nhà hiển nhiên lại sắp có một ngày bận rộn, vì vậy tối đó ai cũng đi nghỉ sớm.

Thẩm Hoài Chi là người tắm rửa cuối cùng, đến khi trở về phòng thì thấy Lâm Việt khoác áo ngoài, đang ngồi dưới ánh đèn tính toán sổ sách.

Thấy Lâm Việt nhíu mày, Thẩm Hoài Chi không khỏi hỏi: "Sao thế? Chúng ta hết tiền rồi à?"

Lâm Việt lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó? Năm nay vẫn kiếm được không ít bạc mà."

Thẩm Hoài Chi bước tới, khẽ xoa mày Lâm Việt rồi bật cười: "Thế thì nhíu mày làm gì? Còn nhíu chặt như thế nữa."

Lâm Việt mở chiếc hộp, dốc hết bạc bên trong ra cho y xem: "Trước khi sửa lại mái nhà, không tính số bạc trong tay cha nương và Lăng Chi, hai ta có hơn 70 lượng. Sau đó lại thuê thợ, thuê cửa tiệm, mua trâu, cộng thêm mấy khoản chi tiêu lặt vặt hằng ngày, dù đã tính cả số bạc kiếm được từ cửa tiệm, thì bây giờ chỉ còn hơn 30 lượng thôi."

Nói xong, Lâm Việt lại lắc đầu: "Nhưng chắc năm nay cũng không có khoản chi tiêu nào lớn nữa, xem thử đến cuối năm có gom lại được 30 lượng đã tiêu không."

"Nếu chỉ là 30 lượng, thì chắc chắn gom lại được." Thẩm Hoài Chi chỉ vào chồng sách trên bàn, "Trước đây ta nhận một đơn chép sách, vốn định giao vào Hạ Chí, nhưng có lẽ cuối xuân là xong rồi. Việc này được 13 lượng. Đến tháng 9, lúc thu học phí niên khóa mới, chắc cũng có thêm hơn 10 lượng bạc nữa."

Xem xét tình hình như vậy thì cũng không tệ, Lâm Việt giơ tay tính toán: "Tháng Chạp tiệm kiếm được hơn 6 lượng, nhưng lúc đó mới mở cửa, khách còn mới lạ, không biết về sau có được vậy nữa không. Nếu mỗi tháng, trừ hết tiền vốn và tiền thuê tiệm, vẫn còn lãi chừng 4 lượng, thì một năm cũng được gần 50 lượng. Đến tháng Chín năm sau, lúc chúng ta lên Phủ thành, trong tay ít nhất cũng có trăm lượng, lúc đó huynh có thể toàn tâm toàn ý lo việc học ở phủ học, không cần phải lo nghĩ chuyện bạc nữa."

Trong lòng Thẩm Hoài Chi thoáng ngổn ngang. Ban đầu y nghĩ chỉ cần đỗ Tú Tài thì Lâm Việt sẽ đỡ vất vả hơn, nhưng thực tế chứng minh, dù có đỗ rồi thì vẫn còn biết bao việc phải lo. Chẳng trách người ta vẫn thường nói: "Tú tài nghèo khổ" — xem ra vẫn phải cố gắng thi Cử Nhân mới được.

Không nói đến chuyện làm quan lớn, chỉ tính riêng phần miễn thuế đã có khác biệt rõ rệt. Tú Tài chỉ được miễn thuế cho 5" mẫu ruộng, nhưng Cử Nhân thì được miễn cả trăm mẫu. Còn chuyện lao dịch, Tú Tài chỉ có thể miễn cho bản thân và hai người nhà, nhưng cử nhân thì không chỉ miễn cho cả nhà mà ngay cả người hầu dưới trướng cũng không cần chịu lao dịch. Lão Cử Nhân dạy học ở huyện học Du Giang trước đây cũng là dân nghèo, nhưng chỉ sau một năm đỗ Cử Nhân, gia cảnh đã khá giả hơn nhiều, bây giờ đã thành danh sĩ của huyện, ít nhất có quá nửa dân trong huyện biết đến ông ấy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài Chi đã có quyết tâm, dù thế nào cũng phải nỗ lực hơn nữa, tranh thủ hai năm sau thi đỗ Cử Nhân. Nhưng y không nói ra, lỡ như thi không đỗ thì lại mừng hụt một phen. Vẫn là đợi đến khi thi xong rồi hẵng nói.

"Cũng trễ rồi, nghỉ ngơi thôi."

Lâm Việt thu dọn số bạc trên bàn, cất lại vào hộp: "Mai ta đi cùng huynh đến tư thục nhé? Được nghỉ mấy ngày, chắc sẽ có nhiều chuyện cần lo."

Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Không cần, em cứ ngủ thêm một chút đi. Chuyện ở tư thục một mình ta lo được, nếu bận quá không xuể thì sẽ về gọi em."

Hai người trò chuyện thêm vài câu, rồi cũng tắt đèn đi nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Hoài Chi vừa mới thức dậy chuẩn bị đến học đường, thì Thẩm Chính Sơ đã sẵn sàng ra ngoài cắt cỏ tranh.

"Cha, đừng vội, cứ làm từ từ thôi, làm không xong thì đợi con tan học về làm tiếp. Có trâu là chuyện tốt, nhưng cha cũng đừng để mình quá mệt."

Vốn dĩ Thẩm Hoài Chi là người làm nhiều hơn nói, hiếm khi nói ra những lời quan tâm như thế này, nên đột nhiên lại buông một câu như vậy khiến Thẩm Chính Sơ cũng sững người.

Hồi lâu sau, ông mới phất tay nói: "Biết rồi, con mau đi đi, đừng có trễ học ngay ngày đầu tiên." Dứt lời, ông liền sải bước rời đi.

Lâm Việt vốn định mở cửa tiệm vào mùng 3, nhưng nay đã quyết định dựng chuồng trâu, nên cũng không vội nữa. Thôi thì ở nhà thêm một ngày, tránh để mọi người bận rộn không xuể. Đến mùng 4, để cha đánh xe trâu đưa bọn họ đi, tiện thể chở theo gạo, bột, củi lửa. Như vậy, đến mùng 5, lúc đón Thần Tài, cũng vừa hay có thể khai trương.

Lúc Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi dậy, Thẩm Chính Sơ đã gọi người đến giúp xong xuôi. Việc dựng chuồng trâu cũng không quá phức tạp, nên ông chỉ tìm hai người. Một là phu quân của Thẩm Phương Lâm, người còn lại là Thẩm Nham Chi. Nếu làm nhanh tay một chút, ba người bọn họ có khi hoàn thành xong trong buổi sáng.

Hai người Lâm Việt cũng muốn qua giúp, nhưng lại chẳng có chỗ mà chen vào, đành phải rót nước đưa cho bọn họ. Trong sảnh đường, Tống Tầm Xuân đang thu dọn đồ đạc cần mang đi. Lúa mì, kiều mạch, cao lương đều là số bột vừa được Thẩm Chính Sơ xay trong dịp Tết, ngay cả củi lửa cũng đã bổ sẵn, đến lúc đó chỉ cần mang theo là có thể dùng ngay.

Hai người xoay qua xoay lại vẫn không giúp được gì, cuối cùng bèn dứt khoát quay vào bếp. Dù sao cũng nhàn rỗi, nhìn thấy trong góc bếp có cả một đống củ cải, Lâm Việt bèn quyết định làm bánh củ cải. Nếu hương vị ngon, thì lúc mở cửa tiệm có thể thêm món này vào thực đơn.

Trước đây, lúc còn ở nhà, Lâm Việt đã làm bánh củ cải hai lần. Sau khi gả qua Thẩm gia cũng làm một lần, nhưng khi đó bánh được chiên lên rồi ăn. Nếu muốn bán ở tiệm, cách chiên này lại không tiện, nên lần này cậu làm theo cách chỉ hấp.

Củ cải được gọt vỏ, thái sợi nhỏ rồi xào sơ cho đến khi chín tái, thêm chút muối và hạt tiêu, cuối cùng rắc thêm hành lá trộn đều. Sau đó, để nguội rồi trộn với bột nếp và nước sôi để nguội, cuối cùng mang đi hấp chín. Vì không thêm dầu hay đường, nên vị có hơi nhạt, nhưng bù lại, ăn rất dẻo và mềm.

Lâm Việt lấy một miếng đưa cho Thẩm Lăng Chi, hỏi: "Đệ nếm thử xem có ngon không?"

"Hình như cũng được, nhưng không ngon bằng loại chiên giòn. Dù vậy, một văn tiền một cái chắc chắn vẫn bán được."

Lâm Việt gật đầu: "Ta cũng thấy mấy món điểm tâm rẻ tiền chỉ có bánh phát tài và bánh màn thầu thì hơi đơn điệu. Nhà còn nhiều củ cải, trước tiên cứ làm thử vài ngày xem sao. Nếu không bán được thì thôi, còn nếu bán chạy, dù nhà không còn củ cải thì cũng có thể lên trấn mua. Củ cải còn rẻ hơn cả bí đỏ nữa."

Hôm nay chỉ là thử nghiệm, nhưng cậu cũng làm khá nhiều. Dù người làm công không được bao bữa trưa, nhưng trong lúc uống nước mà ăn thêm hai miếng bánh củ cải cũng không thành vấn đề. Lâm Việt để lại hai đĩa ở nhà, phần còn lại cho vào hộp thức ăn mang đến tư thục cho Thẩm Hoài Chi.

Cậu không thường đến tư thục, nhưng tất cả đám trẻ con ở đó đều nhớ mặt cậu. Bởi vì hễ cậu xuất hiện là chắc chắn hôm đó bọn nhỏ sẽ được ăn điểm tâm.

Quả nhiên, vừa bước vào sân, đã có một đứa trẻ không chịu học hành, cứ ngó đông ngó tây, phát hiện ra cậu đầu tiên. "Lão sư, lão sư! Sư lang đến rồi!"

Thẩm Hoài Chi bình tĩnh liếc mắt nhìn nhóc con kia một cái: "Mãi nhìn quanh quẩn, vừa rồi ta giảng có nhớ được không?"

Đứa trẻ tiu nghỉu lắc đầu, lại len lén nhìn Lâm Việt một cái rồi mới cúi đầu tiếp tục học bài.

Lâm Việt hiếm khi thấy Thẩm Hoài Chi nghiêm túc như vậy, còn có chút ngạc nhiên, nhưng lúc này cũng không tiện quấy rầy. Cậu đưa hộp thức ăn qua rồi chuẩn bị rời đi: "Hôm nay làm bánh củ cải, mang đến cho mọi người nếm thử. Ta về trước đây."

Hộp thức ăn khá nặng tay, Thẩm Hoài Chi liếc nhìn vào tư thục, hạ giọng nói: "Trưa ta về lấy cũng được, sao còn phải mang đến?"

"Bánh này ăn nóng mới ngon. Được rồi, ta đi đây." Lâm Việt vẫy tay, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Hoài Chi khẽ cười, "Đừng vội, chậm rãi một chút. Nửa canh giờ nữa ta sẽ về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.