Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 128: Chương 128




Nghe thấy lời hỏi han của Lưu chưởng quầy, trong lòng Thẩm Hoài Chi chỉ có một suy nghĩ, một nơi nhỏ bé như trấn Tứ Phương, vậy mà công việc chép sách lại không hề ít.

Nếu Lưu chưởng quầy biết được suy nghĩ này, hẳn sẽ bật cười mà nói rằng không phải việc nhiều, mà là đặc biệt giữ lại cho Thẩm Tú Tài. Một người trẻ tuổi như y, trong trấn Tứ Phương quả thực là duy nhất. Người dân trong trấn ai nấy cũng muốn dính chút tài khí của Tú Tài công. Nếu y từ chối, họ còn có thể tìm người khác, nhưng nếu y nhận lời, vậy thì mọi người đều vui vẻ cả.

Chỉ tiếc Thẩm Hoài Chi không hay biết điều đó, y ôn hòa từ chối: "Đa tạ Lưu chưởng quầy đã nhớ đến ta, chỉ là việc nhà bề bộn, thực sự không còn dư lực nữa."

Lưu chưởng quầy có chút tiếc nuối. Dù sao nét chữ của Thẩm Hoài Chi thật sự quá đẹp, sách y chép, chủ nhân đều sẵn lòng trả thêm bạc, mà ông ta cũng có thể kiếm thêm chút lợi lộc. Ai da, sao lại không chép nữa cơ chứ?

Nhưng nhìn thần sắc của Thẩm Hoài Chi, Lưu chưởng quầy cũng biết chuyện này không thể xoay chuyển, bèn không nhắc lại, chuyển sang đề nghị khác: "Không biết Thẩm Tú Tài có nhận việc khác không? Mấy hôm trước có người đến hỏi về biển hiệu, một tấm biển ba bốn chữ ít nhất cũng đáng 10 văn tiền. Nếu ngài bận rộn, việc này lại càng thích hợp."

"Thậm chí, ngài không cần mang về nhà viết, ở đây có sẵn bút mực. Ngài viết xong, nếu chủ nhân vừa ý, ngày hôm sau là có thể nhận tiền. Còn nếu không, một bức chữ cũng được 2 văn tiền gọi là công lao. Chỉ tiếc cần biển hiệu không nhiều, có khi cả tháng chẳng có một đơn, nhưng so với chép sách thì khoản này vẫn lời hơn nhiều."

Lời đã nói đến mức này, Thẩm Hoài Chi thực sự không có lý do từ chối, 2 văn tiền không phải nhiều, nhưng đi mua bánh bao, thiếu 2 văn người ta cũng chẳng chịu bán. Đã có thể kiếm tiền, tất nhiên không thể bỏ qua.

Y chắp tay hướng Lưu chưởng quầy, cười nói: "Vậy thì đa tạ chưởng quầy, có thể viết ngay bây giờ không? Phải viết chữ gì?"

"Ngài nếu có thời gian, viết ngay bây giờ là tốt nhất. Hai vị cứ ngồi, ta đi chuẩn bị giấy bút." Lưu chưởng quầy vội vàng đi đến quầy, chốc lát đã mang đủ bút mực giấy nghiên trở lại.

Đến khi bắt tay vào viết, Thẩm Hoài Chi mới biết không phải một bức mà là hai. Y cẩn thận phác thảo nháp rồi mới hạ bút. Lâm Việt đứng bên cạnh giúp y mài mực. Chưa đầy nửa tuần trà, Thẩm Hoài Chi đã viết xong, thậm chí còn viết mỗi bức hai bản.

Lưu chưởng quầy cũng không dài dòng, lập tức đưa ra 4 văn tiền: "Thẩm Tú Tài, chữ của ngài thật sự rất đẹp. Ta đoán chuyện này mười phần thì chín phần là thành. Ngày mai ta sẽ mang đến cho chủ nhân, phiền ngài ngày kia lại ghé một chuyến, dù thành hay không, khi đó hẳn sẽ có hồi âm."

Lâm Việt thò đầu ra, hỏi: "Lưu chưởng quầy, không biết ta có thể tự đến lấy không? Hoặc nếu thuận tiện, ngài có thể đưa đến điếm Điềm Hương Lâu ở phố Cửa Bắc không? Chỉ cách một con phố thôi."

"Thì ra Điềm Hương Lâu là cửa tiệm của phu lang Thẩm Tú Tài sao? Mấy hôm trước tiểu nhi nhà ta còn ghé qua, bảo rằng điểm tâm ở đó ngon lắm. Phu lang của Thẩm Tú Tài đúng là tuổi trẻ tài cao! Được thôi, ngày kia ta sẽ sai tiểu nhị mang đến, nếu rảnh rỗi, ta sẽ tự mình đưa qua."

Lâm Việt cũng học theo Thẩm Hoài Chi, chắp tay thi lễ: "Vậy thì đa tạ chưởng quầy. Nếu ta có thời gian, sẽ tự đến lấy. Chúc cửa tiệm của ngài buôn may bán đắt!"

Chưởng quầy Lưu cười ha hả, tiễn hai người ra cửa.

Ra khỏi ngã tư, Thẩm Hoài Chi bất ngờ kéo tay Lâm Việt, đề nghị: "Vẫn còn sớm, chúng ta qua bên kia dạo một chút đi."

Thẩm Hoài Chi vốn không thích dạo phố, mỗi lần lên trấn đều chỉ mua xong đồ rồi lập tức về ngay. Những lời như thế, bình thường toàn là do Lâm Việt nói. Nay y chủ động mở lời, Lâm Việt tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Dù vậy, cậu vẫn tò mò hỏi: "Hôm nay sao lại muốn đi dạo? Có thứ gì cần mua à?"

Thẩm Hoài Chi không đáp, chỉ cười: "Chờ lát nữa em sẽ biết."

Hai người đi dọc theo con phố, cuối cùng dừng lại trước một tiệm trang sức. Trong lòng Lâm Việt đã có suy đoán, không khỏi bật cười, nhưng vẫn theo chân Thẩm Hoài Chi bước vào.

Cậu vốn tưởng Thẩm Hoài Chi chỉ là nhất thời hứng khởi, bị quầy hàng bán đường phỏng kí.ch th.ích mà muốn mua chút gì đó. Nào ngờ y lại đi thẳng đến quầy, mở miệng hỏi: "Xin hỏi Triệu chưởng quầy, không biết hai món trang sức lần trước ta xem còn không?"

"Đương nhiên vẫn còn. Thẩm Tú Tài chờ chút, ta đi lấy ngay."

Nữ chưởng quầy họ Triệu bước ra từ quầy hàng, cười nói: "Vị sau lưng đây chính là phu lang của ngài sao? Quả thật tướng mạo đoan chính, hai vị thật xứng đôi!"

Thấy Thẩm Hoài Chi chỉ gật đầu, Lâm Việt liền bước lên trước một bước, cười đáp: "Đa tạ Triệu chưởng quầy khen ngợi, ta nào dám nhận."

Triệu nương tử mỉm cười, phất tay tỏ ý không cần khách sáo, rồi xoay người lấy hai hộp trang sức từ giá trong góc, đưa đến trước mặt: "Thẩm Tú Tài, ngài xem, có phải hai món này không?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Đúng vậy, làm phiền nương tử rồi."

Dứt lời, y nghiêng người, đẩy hộp trang sức về phía Lâm Việt: "Em xem hai món này có thích không? Nếu không hợp ý, chúng ta chọn thứ khác."

Lâm Việt cúi đầu nhìn, trong hộp bên trái là một cây trâm bạc, đầu trâm có đính ba viên châu xanh, sắc xanh đậm nhạt khác nhau, không rõ làm từ chất liệu gì, nhưng nhìn rất đẹp. Vì trâm hơi nhỏ, ba viên châu xâu lại trông chẳng khác gì một xâu hồ lô đường.

Trong hộp bên phải là một chiếc lược màu vàng nhạt pha chút trắng, lại có phần hơi trong suốt, trên thân khắc hình thanh liên và lá sen. Lâm Việt nhất thời không nhận ra chất liệu của nó.

Thấy cậu có vẻ nghi hoặc, Triệu nương tử liền giải thích đúng lúc: "Chiếc lược này làm từ sừng dê, dùng để chải đầu có tác dụng an thần, nghe nói còn có thể giảm đau đầu. Món này rất được ưa chuộng, hơn nữa một chiếc có thể dùng mấy chục năm, cực kỳ thích hợp để phu phu trao tặng làm tín vật định tình."

Lâm Việt bất giác ho nhẹ một tiếng, lại cúi đầu ngắm chiếc lược thêm hai lần. Đến khi ngẩng lên, Thẩm Hoài Chi đã trả tiền từ lúc nào không hay.

Còn chưa kịp hỏi, Thẩm Hoài Chi đã tiện tay nhấc cây trâm bạc, cài thẳng lên tóc y, sau đó nhét nốt hai hộp trang sức còn lại vào trong áo, thấp giọng hỏi: "Còn muốn mua gì nữa không?"

Lâm Việt hơi sững người, rồi lắc đầu, im lặng theo y rời khỏi tiệm.

Vừa bước ra ngoài, Thẩm Hoài Chi đã lên tiếng: "Bạc chép sách lúc nãy ta tạm cầm trước, lát nữa về tiệm sẽ đưa cho em. Cũng không nhiều nhặn gì, nhưng cầm trong người có hơi nặng."

Lâm Việt vốn muốn hỏi y từ khi nào đã ngắm trúng mấy món trang sức này? Còn nữa, rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền? Nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, chỉ khẽ nói: "Trâm rất đẹp, ta rất thích. Lược cũng đẹp nữa."

Thẩm Hoài Chi lộ ra vẻ mặt "ta biết ngay mà", cười nói: "Lần trước nhìn thấy cây trâm này, ta đã nghĩ em nhất định sẽ thích, liền nhờ Triệu chưởng quầy giữ lại giúp."

Hai phu phu trở về tiệm thì Phương Tân Giác đã rời đi, chỉ còn Thẩm Lăng Chi đang quét dọn. Nhìn thấy bọn họ, cậu ấy vui vẻ reo lên: "Ca ca, hôm nay điểm tâm bán hết sạch rồi! Chúng ta về nhà thôi."

Ba người cùng đánh xe trâu rời trấn, theo ánh tà dương mà trở về Thẩm gia.

Cuối xuân, gió đưa hương hoa, đám học trò tư thục rốt cuộc cũng nghênh đón kỳ nghỉ nửa tháng đầu tiên.

Những lần nghỉ trước, chỉ cần nhà không vướng bận chuyện đồng áng, Thẩm Hoài Chi đều đến tiệm giúp việc. Nhưng năm nay thì không được rồi, thu hoạch lúa mạch, cấy lúa, trồng dưa, gieo đậu, ruộng vườn trăm việc không xuể.

Dù rằng cả nhà đã bàn bạc, quyết định thuê thêm hai người làm công trong mùa bận rộn, nhưng thời vụ chẳng chờ ai. Dẫu có những nông dân nghèo đến mức phải trông chờ vào tiền công để sống qua ngày, họ cũng phải lo xong ruộng nhà mình trước rồi mới đi làm thuê, thế nên Thẩm gia vẫn chẳng thể nào rảnh rang được.

Phu thê Thẩm Chính Sơ dậy ngày một sớm hơn, Thẩm Hoài Chi còn dậy sớm hơn nữa. Nhiều khi Lâm Việt chẳng hay y đã rời giường lúc nào, thậm chí lúc cậu thức dậy, chăn bên cạnh đã lạnh tự bao giờ. Tiệm trên trấn không thể đóng cửa, nên cậu và Thẩm Lăng Chi đành luân phiên thay nhau, một người ở lại trông tiệm, một người về nhà giúp việc.

Trên ruộng nước và nương khô bên ngoài thôn Lâm Thủy, đâu đâu cũng là bóng dáng nông dân bận rộn. Khi ánh sáng ban mai vừa hửng lên, trên đồng đã có người ngồi trên yên cấy, nhổ từng khóm mạ.

Lâm Việt cũng cúi dưới ruộng, đôi tay thoăn thoắt nhổ mạ, chỉ chốc lát đã gom được một bó lớn. Cậu rửa sạch bùn đất dưới nước, rồi dùng rơm bó lại, ném vào mương ngâm, chờ Thẩm Hoài Chi đeo sọt tre tới mang ra ruộng nước, giao cho phu thê Thẩm Chính Sơ cấy lúa.

Mặt trời nhô lên phía Đông, những lưỡi liềm không ngừng vung lên trong ruộng lúa mạch, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Năm nay Thẩm gia mới mua thêm một chiếc sọt tre mới, cao đến nửa người, là vật chuyên dụng của Thẩm Hoài Chi. Y chất từng bó lúa mạch vào trong, đến mức nặng đến độ không thể đứng thẳng lưng. Cả nhà ngoài y ra, chỉ có Thẩm Chính Sơ miễn cưỡng mang nổi.

Giữa trưa nắng gắt, chính là lúc vác lúa về nhà phơi khô.

Tấm lưng luôn thẳng tắp của Thẩm Hoài Chi, giờ cũng bị sọt lúa đầy ắp đè cong. Trên cổ y gân xanh nổi lên, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, thấm ướt khăn và áo vải mà phu lang y đã may cho.

Mặt trời ngả về Tây, ánh chiều tà chiếu xuống cánh đồng, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân vẫn còng lưng cấy lúa. Nước ruộng lấp lánh phản chiếu sắc hoàng hôn, tạo nên một cảnh đẹp hiếm có, tiếc rằng chẳng ai có thời gian thưởng ngoạn.

Trời dần sẫm màu, Thẩm Lăng Chi rốt cuộc cũng gieo xong toàn bộ hạt đậu, hạt bí trong bao tải. Trên đường vác bao tải rỗng về nhà, nghe bụng mình réo ùng ục, Thẩm Lăng Chi vừa đi vừa nghĩ, năm nay trồng nhiều đậu đỏ, đậu xanh, còn có bí đỏ, khoai môn, sang năm có thể làm thêm nhiều loại điểm tâm hơn rồi.

Chờ lúa phơi khô, con bê trong chuồng có thể nhai rào rạo lớp rơm mới, còn Thẩm gia cũng có thể an ổn ăn những chiếc bánh bao làm từ lúa mì mới xay. Không cần vội vội vàng vàng cầm theo một chiếc bánh, vừa ăn vừa ra ruộng tháo nước nữa, bởi lúc này, mùa mưa đã đến.

Những năm trước, mùa hè luôn là khoảng thời gian Lâm Việt không thích nhất. Mưa nắng thất thường, trời nóng hầm hập, hơi động một chút là người đã ướt đẫm mồ hôi, suốt ngày giặt giũ không hết.

Nhưng từ năm ngoái, khi tiệm chính thức làm ăn đàng hoàng, khác với kiểu buôn bán nhỏ lẻ trước đây, cậu lại bắt đầu mong chờ mùa hè.

Mùa này, hết tỳ bà rồi lại đến mâm xôi, đào, mận thay phiên vào vụ. Trong tiệm, các món nước giải khát luôn được đổi mới từng ngày, thạch mát, bánh cao lạnh, bánh bạc hà đều bán chạy, bánh cuộn gạo nếp, bánh đậu xanh cũng rất được ưa chuộng. Tiền kiếm trong tháng trung hạ còn nhiều hơn cả tháng Giêng. Dù có bận đến nỗi chân không chạm đất, Lâm Việt vẫn vui vẻ không thôi.

"Thật ngại quá, hôm nay tất cả đã bán hết! Chư vị quan khách, ngày mai xin hãy đến sớm!"

Người tới không khỏi phàn nàn: "Lâm chưởng quầy, ngày mai nhớ làm nhiều hơn chút nhé, ta hai ngày rồi chưa mua được đấy."

"Nhất định, nhất định! Ngài yên tâm, mai đảm bảo làm nhiều hơn! Ngày mai còn có thêm món nước mới, ngài nhất định phải đến nếm thử!"

Lại một trận mưa gội cành, cơn mưa đêm qua rả rích đến tận sáng vẫn chưa ngừng. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, đập vào khung cửa sổ, đánh thức Lâm Việt đang chìm trong giấc mộng.

Cậu giật mình ngồi bật dậy, theo bản năng ngước mắt nhìn lên mái nhà, rồi lại chậm rãi nằm xuống, khóe môi khẽ cong, tốt quá, năm nay rốt cuộc không còn phải vất vả sửa mái, cũng không cần hứng nước mưa nữa rồi.

Bên cạnh, Thẩm Hoài Chi vẫn ngủ say, Lâm Việt đưa tay chọc chọc mặt y, khẽ gọi: "Hôm nay không đến thư viện sao? Trời cũng không còn sớm nữa rồi."

Thẩm Hoài Chi dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, lầm bầm: "Không đi. Hôm qua đã giao bài tập cho bọn trẻ, cũng dặn rồi, nếu hôm nay mưa to thì cứ nghỉ học, coi như kỳ nghỉ tuần trăng bắt đầu sớm một ngày. Nước sông dâng cao, đi lại không an toàn."

"Vậy ngủ thêm chút nữa đi. Hôm nay cửa tiệm cũng chẳng mở cửa, có thể ngủ thẳng đến trưa."

Giọng nói dần nhỏ lại, Lâm Việt lại gối đầu lên cánh tay Thẩm Hoài Chi, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.