Bước sang tháng 3, người dân thôn Lâm Thủy đều bận rộn, ngay cả dưới gốc cây già nơi đầu thôn cũng vắng bóng người tụ họp trò chuyện như mọi khi. Trên đường, đa phần chỉ thấy những nông dân vai vác cuốc, lưng đeo sọt tre, vội vã đi lại.
Thẩm gia cũng không ngoại lệ. Lúa mì, đậu tằm, đậu Hà Lan ngoài ruộng đã gần đến kỳ thu hoạch. Để có chỗ phơi thóc, cả nhà bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định lấp bỏ mảnh vườn rau ở sân sau.
Sân của Thẩm gia vốn không lớn, vườn rau tự nhiên cũng nhỏ, trước đó lại chừa ra một phần để dựng chuồng trâu, giờ chỗ còn lại chỉ đủ trồng chút hành, tỏi, rau mùi, còn góc tường có thể gieo ít dưa chuột, đậu cô ve, nhưng vẫn chẳng đủ cho cả nhà ăn.
Trước cổng còn có một thửa ruộng nước, nhưng đất này rất thích hợp trồng lúa, Tống Tầm Xuân tiếc không muốn dùng làm vườn rau. Thế nên từ đầu tháng 2, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân đã dò hỏi quanh vùng xem có ai muốn bán đất không.
Trồng rau không cầu kỳ như trồng lúa hay lúa mì, cũng không cần đất quá màu mỡ. Thẩm gia chỉ có một yêu cầu, đó là đất phải gần nhà. Chẳng bao lâu, họ mua được một khoảnh vườn ngay ngoài tường viện, vốn là của nhà Thẩm Phương Lâm.
Nhà Thẩm Phương Lâm có sân rộng, rau trồng trong viện đã đủ ăn cả nhà, mảnh đất trước cổng cũng không quá cần thiết. Nghe tin Thẩm gia muốn mua, lại trả theo giá ruộng hạng trung, Thẩm Phương Lân suy nghĩ một lát rồi chủ động tới bàn bạc. Đất không tới nửa mẫu, hình dáng cũng không vuông vắn, cuối cùng được bán với giá 420 văn, cả hai bên đều hài lòng.
Mấy ngày sau, họ dọn đất, bón phân, nhưng sau đó phu thê Thẩm Chính Sơ bận việc, không lo được nữa, liền để Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi từ từ trồng trọt. Góc tường cắm trụ tre, gieo dưa chuột, đậu cô ve; một góc khác trồng bạc hà và rau diếp cá; gần cổng trồng hành, tỏi, rau mùi. Bên trong được chia thành từng luống vuông vắn, trồng rau dền, ớt, khoai sọ, v.v. Đến giữa tháng 3, cả vườn đã xanh tốt, kín cả một khoảng.
Ngày 20 tháng 3, lại đến kỳ nghỉ mười ngày. Khi trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Hoài Chi đã đánh xe trâu ra cửa. Trên xe đương nhiên có Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi, cùng một bao đầy đậu tằm và đậu Hà Lan đã được bóc vỏ. Tối qua ba người đã ngồi bóc suốt gần một canh giờ mới xong.
Ngoài ra, trên xe còn có mấy bó đỗ quyên đang ngâm trong thùng gỗ, là thứ mà hôm qua Thẩm Chính Sơ mang về từ trên núi. Ban đầu ông hái để cả nhà ăn, nhưng lỡ hái nhiều quá, ăn không hết, sáng nay liền mang theo, tiện thể đặt trong tiệm làm đồ trang trí.
Lâm Việt đã mong đợi ngày đậu chín từ lâu. Bánh đậu Hà Lan và bánh đậu tằm đều có hương vị thanh nhẹ, sắc xanh non mát mắt. Đặt bánh lên đĩa sứ trắng, điểm xuyết một bông đỗ quyên, rót thêm một chén trà xanh, thế là đủ đầy cho cả một ngày vui vẻ.
Vì muốn chờ đậu chín, Lâm Việt còn tốn mấy chục văn nhờ thợ rèn rèn riêng một chiếc chảo mới, đáy phẳng, chuyên dùng để rán bánh đậu tằm. Đậu tằm xanh biếc trộn đều với bột nếp trắng như tuyết, vo thành viên rồi cắt thành khối vuông. Màu xanh lẫn trắng, nên còn có cái tên thú vị — Thanh oa phạ thạch bản (Ếch xanh nằm trên đá).
Hồi nhỏ, lần đầu tiên nghe cái tên này, Lâm Việt đã suýt ghét luôn món đậu tằm. Nhưng cũng chẳng ghét được bao lâu, dù sao thì món chiên xào dùng dầu, không có món nào là không ngon cả!
Mọi thứ đều rất hoàn hảo, chỉ trừ một chuyện ngoài ý muốn: Tiệm rèn trong trấn làm chảo quá nhanh! Đậu tằm và đậu Hà Lan còn chưa thu hoạch, mà chảo sắt đã được đưa tới tận nhà.
Thế là, để khỏi lãng phí chiếc chảo vốn được làm ra để rán bánh đậu tằm, Lâm Việt đành trước hết dùng nó để rán bánh kiều mạch và bánh đường chần nước sôi. Cắn răng, mắt đỏ hoe ăn liền bốn cái; Thẩm Lăng Chi ăn năm cái; còn Thẩm Hoài Chi thì ăn hai cái nguội. Lâm Việt vốn định hâm nóng cho hắn, nhưng đáng tiếc, Thẩm Hoài Chi ra tay nhanh quá, mới quay đi một cái, hai cái bánh đã vào bụng y mất rồi.
Cuối cùng, đến hôm nay, chiếc chảo sắt mới có thể phát huy đúng công dụng của nó, rán bánh đậu tằm! Đáng mừng, đáng mừng!
Vừa bước vào tiệm, Lâm Việt lập tức sai bảo Thẩm Hoài Chi: "Bên này, bên này, kéo lò sang bên này chút, không thì từ cửa sổ nhìn vào chẳng thấy gì cả."
Nói xong, cậu lại xoay người chạy ra cửa: "Lệch quá rồi, lệch quá rồi! Đứng ngoài cửa chẳng nhìn thấy gì, kéo ra phía trước chút nữa đi, không thì khách không ngửi được mùi thơm đâu."
Thẩm Hoài Chi bị sai vặt đến quay như chong chóng. Sau vô số lần nhấc lên lại đặt xuống, cuối cùng cũng tìm được vị trí hoàn hảo cho lò nướng, kèm theo cả chiếc chảo trên đó. Từ cửa sổ nhìn vào hay từ cửa chính trông vào đều thấy rõ ràng, lại còn rất gần cửa, chỉ cần bánh được nướng lên, mùi thơm chắc chắn sẽ lan ra tận đường cái.
Lâm Việt hài lòng vô cùng, nhàn nhã đi vào hậu viện chuẩn bị điểm tâm. Khi Thẩm Hoài Chi đến tiệm, việc lau bàn, quét dọn đương nhiên đều giao cho y. Ngay cả đón khách cũng chẳng đến lượt Lâm Việt ra mặt, suốt một ngày cậu không phải nói nhiều, hiệu quả dưỡng họng chẳng khác nào uống ba bình trà kim ngân hoa.
Chẳng bao lâu sau, điểm tâm đã được đưa lên bếp. Lâm Việt xách một chiếc ghế con, ngồi phía sau lò, bắt đầu nướng bánh. Những chiếc bánh nhỏ cỡ nửa bàn tay, giá một văn tiền một cái, người mua khá đông. Chỉ là so với làm điểm tâm thì nướng bánh phiền phức hơn, phải làm từng chiếc một, mà sơ sẩy chút là cháy ngay.
Đợi đến khi bánh chuyển sang màu vàng óng, lớp vỏ ngoài giòn rụm thì có thể lấy ra. Lâm Việt dùng xẻng xúc nhẹ, hất một cái, chiếc bánh rơi ngay vào đĩa. Đặt mẻ bánh mới lên bếp xong, cậu liền vẫy tay gọi Thẩm Hoài Chi: "Mau lại đây nếm thử, chiếc bánh đậu tằm đầu tiên của năm nay!"
Thẩm Hoài Chi đặt khăn lau xuống, bước tới, trước tiên gắp một miếng đút cho Lâm Việt, sau đó mới tự mình cắn một miếng. Bánh vừa ra lò, đầu tiên là nóng, sau đó mới cảm nhận được hương thơm. Y nhai hai ba cái đã nuốt trôi, gật đầu nhận xét: "Ngon lắm, độ mềm vừa phải, ngoài giòn trong mềm, đậu cũng không hề có mùi tanh."
Sau gần một năm khổ luyện, không chỉ tay nghề của Lâm Việt tiến bộ rõ rệt, mà ngay cả khả năng khen ngợi của Thẩm Hoài Chi cũng nâng cao không ít.
Khung cảnh trong tiệm yên tĩnh, chỉ có mùi điểm tâm thơm lừng thoang thoảng. Sự bình yên ấy kéo dài đến tận trưa, cho đến khi bị một kẻ phá bĩnh phá vỡ.
Phương Tân Giác nắm chặt ba bức tranh đường, xông vào như cơn gió. Vừa hay đúng lúc Thẩm Hoài Chi lau bàn xong, đang đứng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một bên mặt không chút cảm xúc, một bên thì lặng lẽ lùi về sau một bước, gượng cười: "Thẩm... Thẩm ca, huynh cũng ở đây hôm nay à?"
Còn chưa đợi Thẩm Hoài Chi mở miệng, trong bếp đã thò ra hai cái đầu, một người nhìn Phương Tân Giác, một người nhìn chằm chằm vào mấy bức tranh đường.
Thẩm Hoài Chi: "......"
"Hai người vào đi, đừng đứng chặn lối ra vào."
Phương Tân Giác liền nép sát mép tường, rón rén lách vào trong bếp, rồi nhét bức tranh đường lớn nhất vào tay Thẩm Lăng Chi, thì thào nói: "Cái này là cho em, còn cái kia là tặng Lâm ca."
Thẩm Lăng Chi cũng thì thầm: "Hôm nay có bánh đậu tằm đó, ngon lắm! Lát nữa làm cho huynh một cái."
Thẩm Hoài Chi nghe thấy động tĩnh bèn ngoảnh lại, vừa quay sang đã bắt gặp phu lang nhà mình đang vui vẻ ăn bánh đường mà người khác tặng, khóe môi y lập tức mím thành một đường thẳng tắp.
Quan trọng là, Lâm Việt còn cười cười nói với Thẩm Lăng Chi: "Tiệm có ta với ca ca đệ ở đây rồi, đệ ra ngoài dạo một vòng đi, tiện thể mua một cân đường về. Tiền trong hộp ấy."
Thế là xong, sắc mặt y càng kém hơn.
Hứa hôn rồi, hai phu phu cùng nhau đi dạo phố vốn chẳng có gì lạ. Chủ yếu là có thể nhân tiện ra ngoài chơi, Thẩm Lăng Chi lập tức động lòng. Nhưng khóe mắt cậu ấy lại thoáng thấy gương mặt ca ca mình ngày càng đen sì như đáy nồi, bước chân nhất thời chững lại, rụt người nấp sau lưng Lâm Việt, len lén quan sát sắc mặt huynh trưởng.
Thẩm Hoài Chi còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, Phương Tân Giác cũng đã liếc qua, ánh mắt chẳng khác nào Thẩm Lăng Chi. Mà Lâm Việt thì lại như đang xem kịch hay, đứng bên cạnh vui vẻ hóng hớt.
Thẩm Hoài Chi nhắm mắt lại, bỗng dưng có cảm giác trời sắp sập đến nơi.
Hồi lâu sau, y mới mở mắt, nhìn thẳng vào Phương Tân Giác, nghiêm giọng: "Biết chừng mực, đừng làm chuyện quá trớn."
Phương Tân Giác lập tức vỗ ngực cam đoan: "Thẩm ca, huynh yên tâm, đệ tuyệt đối sẽ không!"
Thẩm Hoài Chi nghiêng người né sang một bên, phất tay không chút do dự: "Đi đi đi, tất cả đi hết."
Lâm Việt ở phía sau cười đến mức ôm eo, thấy Thẩm Lăng Chi vẫn chưa đi, liền trêu chọc: "Còn chưa đi? Đợi lát nữa ca ca đệ đổi ý đấy."
"Đi đi, đệ đi ngay đây! Ca ca, đệ đi trước, lát nữa bọn đệ sẽ về thay huynh ra ngoài chơi!" Dứt lời liền chạy vèo mất.
Phương Tân Giác lại vô cùng lễ phép, đi ngang qua Thẩm Hoài Chi còn dừng lại gật đầu một cái, rồi mới nhanh chân chạy theo.
Thẩm Hoài Chi chẳng còn tâm trạng để nói thêm lời nào nữa.
Lâm Việt bước tới, kéo nhẹ cổ tay y, cười bảo: "Đừng giận nữa, hai đứa nó đã đính hôn rồi, bây giờ vun đắp tình cảm một chút, sau này về chung một nhà mới hòa thuận chứ."
Thẩm Hoài Chi không đáp lời, chỉ liếc sang cây kẹo đường kia, hỏi: "Ngon không?"
"Hử? Huynh nói cái này à? Ngon lắm, rất ngọt..." Lâm Việt đang nói dở thì bỗng dưng nhận ra có gì đó sai sai. Cậu nhìn Thẩm Hoài Chi, lại nhìn xuống tay mình, chợt hiểu ra, "Không ngon! Ngọt quá, gắt cổ chết đi được!"
Lâm Việt nói xong còn chưa đủ, dứt khoát nhét luôn cây kẹo đường đã cắn hai miếng vào miệng Thẩm Hoài Chi.
Động tác quá nhanh, Thẩm Hoài Chi căn bản chưa kịp phản ứng thì kẹo đã vào miệng. Lâm Việt còn cố tình cầm chặt que kẹo, sợ y nhổ ra.
Đúng lúc tiệm vắng khách, Lâm Việt bèn cố thủ tại chỗ, đợi y ăn xong mới chịu buông tay. Nếu không phải cố nén cười, cậu đã bật cười lăn lộn từ lâu rồi.
Thẩm Hoài Chi có chút bối rối, may mà vừa hay có khách bước vào, y liền giơ tay nhéo nhẹ tai Lâm Việt một cái, rồi xoay người đi tiếp đón khách.
Thẩm Lăng Chi trở về khá nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã lảng vảng ở trước cửa: "Ca, đệ về rồi."
Nếu không phải Thẩm Hoài Chi tinh mắt trông thấy Phương Tân Giác vẫn còn đứng ở đầu phố, có khi y thật sự đã tin rồi.
Nhưng y cũng không nói thêm gì, chỉ đứng dậy lên lầu lấy hòm sách, bừa xuống cầu thang đã thấy Lâm Việt vẫy tay gọi mình: "Mau qua đây, chúng ta đi nhanh lên, trễ nữa tiệm sách đóng cửa mất."
Lúc này, điểm tâm trong tiệm đã bán gần hết, một mình Thẩm Lăng Chi trông tiệm cũng không đến nỗi quá bận rộn. Hơn nữa, cách cửa tiệm không xa vẫn còn một người đứng chờ. Lâm Việt nháy mắt với Thẩm Lăng Chi, rồi kéo tay Thẩm Hoài Chi rời đi.
Vừa qua khỏi đầu phố, Lâm Việt liền hỏi: "Huynh còn muốn nhận việc chép sách nữa không? Hay là thôi đi? Mỗi tối huynh còn phải đọc sách, chuẩn bị bài giảng, lại thêm chép sách, chưa hôm nào ngủ trước giờ Tuất. Hai hôm trước, ta ngủ một giấc dậy rồi mà huynh vẫn còn ngồi đó."
Thẩm Hoài Chi bật cười: "Hôm đó chẳng phải em mới ngủ có nửa canh giờ sao? Sao nói cứ như đã ngủ cả đêm mà vẫn thấy ta thức vậy?"
Lâm Việt bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ là nói vậy thôi mà."
"Yên tâm đi, tạm thời ta không nhận nữa." So với chép sách, lúc này chuẩn bị cho kỳ thi vẫn là quan trọng hơn cả.
Nghe vậy, Lâm Việt mới hài lòng gật đầu, bắt đầu hứng thú ngó nghiêng xung quanh.
Một khắc sau, hai người đến tiệm sách. Lưu chưởng quầy lật sơ qua một lượt, thấy từng trang sách bút pháp mạnh mẽ dứt khoát, nét chữ tựa mây trôi nước chảy, chắc hẳn Lưu lão gia nhất định sẽ hài lòng.
Đều là người quen, Lưu chưởng quầy Lưu cũng không câu nệ, lập tức đếm đủ 13 lượng bạc đưa cho Thẩm Hoài Chi, cười nói: "Thẩm Tú Tài, ngài cầm lấy đi. Không biết ngài có muốn tiếp tục nhận việc chép sách nữa không?"