Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 136: Chương 136




Xong xuôi mọi chuyện, Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt đều mệt nhoài, so với làm ruộng cả buổi sáng còn kiệt sức hơn. Nhất là chuyện của nhà Triệu Tùng, chẳng phải đại ác, nhưng cứ khiến lòng người bứt rứt khó chịu.

Kẻ cày sâu cuốc bẫm, kiếm được một đồng, hai đồng đâu có dễ, ngay cả một hạt thóc lép cũng chẳng nỡ bỏ. Một lượng bạc tiền học phí mỗi năm, với nhiều nhà đã là khoản không nhỏ. Nhưng người như Triệu Tùng, muốn đẩy gánh nặng lên vai phu tử như thế, cũng chẳng có mấy ai.

Thẩm Hoài Chi cõng một chiếc sọt tre trên lưng, tay còn xách thêm cái giỏ, đi đến nơi vắng vẻ, y mới nghiêng đầu hỏi Lâm Việt: "Đứa nhỏ Triệu Văn kia vẫn ổn chứ?"

Trong lòng Lâm Việt ngổn ngang trăm mối. Cậu vừa căm ghét Triệu Tùng, lại vừa thương xót Triệu Văn. Khi nãy ra ngoài tìm Triệu Văn, cậu vẫn thấy đứa trẻ ấy còn bận tâm đến bài vở Thẩm Hoài Chi đã giao. Nó còn đọc thuộc lòng lại cho cậu nghe, bảo rằng mình đã học thuộc cả rồi.

Đến lúc cậu sắp đi, Triệu Văn còn rối rít xin lỗi. Nó nói rằng nó không biết cha mình lại nói ra những lời như thế, là cha nó đã sai, mong bọn họ đừng giận. Nếu không đủ tiền học phí, nó sẽ không đến học nữa, chỉ xin họ đừng để tâm đến cha nó.

Lâm Việt giận đến nghiến răng. Dù có tâm tư chiếm chút lợi lộc đi nữa, cũng không thể tìm lúc không người mà lén lút được hay sao? Đằng này lại ngang nhiên giữa chốn đông người, không biết xấu hổ thì cũng thôi đi, nhưng tấm lòng tự tôn của đứa nhỏ phải để đâu đây?

"Không được tốt lắm, nhưng đứa nhỏ đó hiểu chuyện, cũng rất kiên cường. Huynh sau này để ý một chút, trẻ con thường vô tư nghĩ gì nói nấy, đừng vô tình chạm vào vết thương lòng của nó."

Không phải là không thể nhắc đến, nhưng trẻ con nhiều khi không kiểm soát được giọng điệu, đơn thuần là tò mò mà buột miệng hỏi ra, nhưng đôi khi lại dễ mang theo ý chế giễu. Những lúc như vậy, chỉ có thể dựa vào phu tử như Thẩm Hoài Chi mà khéo léo dẫn dắt.

"Ta sẽ lưu ý, yên tâm đi." Thẩm Hoài Chi dù chỉ mới làm phu tử được một năm, nhưng về khoản dẫn dắt hài tử, y cũng có đôi phần kinh nghiệm.

"Đúng rồi, cha nương và Lâm Dương chắc sắp đến rồi nhỉ?"

Lâm Dương hôm nay cũng sẽ đến tư thục, nhưng Lâm Việt đã dặn trước, bảo họ trưa hãy sang, tiện thể ở nhà ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.

"Chắc sắp rồi đấy, chúng ta mau về thôi, ta còn phải nấu cơm."

Hai người vừa về đến sân thì thấy trên nóc bếp đã có khói bếp lượn lờ. Hôm nay Tống Tầm Xuân và Thẩm Lăng Chi đều không có ở nhà, chỉ có Thẩm Chính Sơ ở lại, chắc là đang đun nước.

Cổng viện mở sẵn, hai người bước thẳng vào bếp, Lâm Việt ngẩng đầu đã thấy nươnh cùng đệ đệ đang ngồi uống trà, còn cha cậu và Thẩm Chính Sơ thì đang bận rộn quanh bếp, xem chừng là đã bắt đầu xào rau.

"Nương, sao người đến cũng không báo trước với con một tiếng vậy?"

Chu Vấn Lan đứng dậy bước lên trước, "Vừa mới đến thôi, hai đứa mọi chuyện thuận lợi chứ?"

Thẩm Hoài Chi khẽ gật đầu, "Nương, rất thuận lợi ạ. Năm nay học trò còn đông hơn năm trước, ngày mai bắt đầu lên lớp rồi."

Lâm Việt hơi ngẩn ra một chút, sau đó cũng gật đầu theo, "Đúng là thuận lợi thật. Nương, người cứ ngồi trước đi, chúng con dọn đồ một chút đã."

"Lâm Dương, lại đây giúp một tay."

Lâm Dương vỗ ngực, chắc nịch nói: "Đệ đến đây, đến đây! Muốn đệ làm gì nào?"

Lâm Việt sai bảo người khác vô cùng thuần thục: "Trước tiên lấy hết đồ trong giỏ ra, chia ra từng loại. Thịt thì đưa cho Thẩm ca treo lên trong nhà, long nhãn, hạt sen với táo đỏ để riêng ra trong giỏ, lát nữa ta sẽ dọn. Cần tây thì đem vào bếp, để ngay góc tường kia kìa."

"Được rồi, cứ yên tâm giao cho đệ!"

Lâm Việt hài lòng, đưa tay xoa đầu Lâm Dương: "Ngoan lắm, lát nữa ta nấu chè hạt sen đường phèn với bánh long nhãn táo đỏ cho ăn."

Thẩm Hoài Chi đứng bên cạnh nhìn Lâm Việt cười: "Được rồi, đừng trêu đệ ấy nữa. Chỗ này ta dọn xong ngay thôi, không phải định hầm canh sao? Mau đi chuẩn bị đi."

Lâm Việt hếch cằm, hừ nhẹ một tiếng, Lâm Dương lập tức phản bội: "Thẩm ca, để đệ làm cho!"

Thẩm Hoài Chi vừa bực vừa buồn cười, chỉ đành để mặc hai huynh đệ họ quậy phá.

Lâm Việt vốn định vào bếp nấu cơm, nhưng hai người ha đang đứng trước bếp nhất quyết không cho cậu nhúng tay vào. Cậu loanh quanh một hồi mà ngay cả cái xẻng xào cũng không sờ được.

Thực ra trước Lâm Việt, Chu Vấn Lan cũng đã thử vào giúp một tay, nhưng hai người kia uống xong một chén rượu, càng nói càng hăng, cứ khăng khăng muốn thể hiện tay nghề. Hai nam nhân to cao đứng chắn trước bếp đến mức, Chu Vấn Lan chẳng còn chỗ mà đứng, ngay cả Lâm Dương do bà gọi đến tiếp lửa cũng không chen được vào.

Thôi vậy, tuy  tay nghề nấu nướng của hai người cha không có gì đáng nói, nhưng ít ra cũng ăn được.

Lâm Việt vung vẩy tay, dứt khoát lững thững ra sân giúp Lâm Dương.

Hôm nay phí nhập học thu được 20 lượng 300 văn, quà cũng nhiều hơn mọi ngày, giỏ trúc, sọt tre đều đầy ắp. Lần này thịt được biếu phần lớn là thịt tươi, vì thế chiều nay y không thể lên tiệm được nữa. Trời dạo này vẫn còn oi nóng, thịt phải ướp ngay trong hôm nay, nếu không rất dễ hỏng.

Không bao lâu sau, Thẩm Chính Sơ và Lâm Viễn đã bưng đồ ăn lên bàn. Dù không được đẹp mắt lắm, nhưng khẩu phần lại lớn, món ăn cũng phong phú, có thể xem là một bữa cơm thịnh soạn.

"Ăn cơm thôi!"

"Đến đây, đến đây!"

Cơm nước xong, chén bát để Thẩm Hoài Chi và Lâm Dương lo liệu, còn Lâm Việt thì mang long nhãn và hạt sen đã rửa sạch đi làm điểm tâm, Chu Vấn Lan ở bên cạnh giúp một tay.

Trước khi xuất giá, Lâm Việt cũng từng  lên trấn bán điểm tâm. Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, lá gan cũng bé, mỗi lần chỉ dám làm ít ít, nhất định phải có Lâm Dương đi cùng mới an tâm.

Giờ thì khác, đừng nói là lên trấn, ngay cả lên Huyện thành, cậu cũng dám một mình đi. Còn chuyện làm điểm tâm, trước đây chỉ dám làm một giỏ nhỏ, bây giờ thì một lần có thể làm đến cả trăm giỏ.

Nghe cậu vừa làm vừa đắc ý tự khen mình, Chu Vấn Lan vừa vui mừng lại vừa chua xót. Nhưng bà cũng không thể nói những lời như "đừng làm nữa" được. Cuối cùng, bà chỉ dịu dàng dặn dò: "Đừng tự ép mình quá, ngày tháng trôi qua được là đủ rồi, hiểu không?"

"Nương, con biết tự lo cho mình, không để bản thân mệt đâu. Ngược lại, hôm nay người hiếm khi được nghỉ một ngày, mau đi ngồi với cha con uống trà đi. Chỗ điểm tâm này chỉ một lát nữa là xong rồi, không cần người giúp đâu."

Lúc này Chu Vấn Lan dịu dàng đến lạ, giọng nói đầy yêu thương: "Chẳng lẽ, nương không thể chỉ đơn giản là nhớ con, muốn ở cạnh con một lát thôi sao?"

Lâm Việt còn có thể nói gì nữa đây? Cậu làm nũng với nương một hồi rồi mới bắt tay vào làm điểm tâm.

Nắp nồi vừa đậy lại, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Tống Tầm Xuân và Thẩm Lăng Chi vội vã trở về, sắc mặt lấm tấm mồ hôi.

Thẩm Chính Sơ thấy hai người thở hồng hộc, lập tức đứng dậy đón: "Sao không đợi ta đi đón? Trên lưng đeo gì thế? Sao trông nặng vậy?"

Tống Tầm Xuân thở một hơi, cuối cùng cũng ổn định lại nhịp thở: "Lúc đầu nghĩ là có thể về kịp bữa trưa, ai ngờ vẫn chậm một bước. Bà thông gia còn ở đây chứ?"

Lâm Viễn cất cao giọng đáp: "Vẫn còn đây! Đã khó khăn lắm mới ghé qua, làm sao có thể không cùng tẩu tử ăn một bữa cơm chứ?"

Tống Tầm Xuân nghe vậy mới yên tâm, "Thật ngại quá, để mọi người phải đợi. Ban đầu định đón Lăng Chi về sớm, nhưng đến nơi lại muộn mất một chút. Lăng Chi đã hấp điểm tâm rồi, đành phải bán hết rồi mới về được."

Lâm Viễn khoát tay, cười nói: "Tẩu tử, lời này sao lại nói thế? Chúng ta thường qua lại, đâu có phân biệt những chuyện nhỏ nhặt này? Hơn nữa, đại ca cũng đang ở nhà, mà bánh điểm tâm đã làm xong, nếu không bán thì chẳng phải uổng phí sao?"

Mãi đến khi bước vào bếp, Tống Tầm Xuân mới vén tấm vải bố phủ trên giỏ tre lên, vừa mở miệng vừa cười: "Trên đường gặp được người bán lê, giá lại rẻ, nước nhiều mà ngọt lắm, chúng ta bèn mua hết cả rồi. Chốc nữa mang một nửa sang biếu thông gia, còn có hai khúc xương dê, hôm nay ở nhà cũng hầm một nồi canh thịt dê mà thưởng thức."

Thẩm Lăng Chi cũng bỏ sọt tre trên lưng xuống, nói với phu thê Lâm Viễn: "Lâm thúc, thẩm, đây là điểm tâm cháu tự làm, tuy không ngon bằng ca ca, nhưng vẫn mong hai vị nếm thử. Còn có hai gói bánh kẹo thơm ngọt, một phần tặng hai vị, một phần cho đệ đệ Lâm Dương."

Chu Vấn Lan lau tay, nói: "Như vậy sao được? Thật sự không dám nhận, vốn không phải người ngoài, hà tất phải tốn kém như thế?"

Tống Tầm Xuân nhất quyết muốn tặng, nhưng Chu Vấn Lan lại kiên trì không nhận, hai bên giằng co mãi không ai nhường ai. Đúng lúc này, bánh trong nồi của Lâm Việt đã chín.

Chỉ một ánh mắt trao đổi, Thẩm Hoài Chi lập tức tiến lên, nhanh nhẹn nhấc nồi, mở nắp, bày bánh ra dĩa, thoáng cái đã dọn lên bàn: "Nương, chúng ta ăn nóng trước đã, chuyện kia để sau hãy nói."

Lời vừa dứt, y cũng chẳng để người khác có cơ hội từ chối, đặt điểm tâm xuống liền đi đỡ Chu Vấn Lan. Đối diện với ca tế, Chu Vấn Lan khó mà từ chối, đành thuận thế ngồi xuống. Cả hai nhà, cơm trưa còn chưa tiêu hóa xong, đã bắt đầu thưởng thức điểm tâm.

Chuyện học phí của Lâm Dương vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả Chu Vấn Lan cũng đã móc tiền ra, nhưng còn chưa kịp đưa thì Thẩm Chính Sơ cùng mấy người khác cũng lấy ra phong bao đỏ, nói là chúc mừng Lâm Dương học hành tấn tới.

Lâm Dương: "......?" Sao có chút bất ngờ vậy?

Chu Vấn Lan: "...... Chúng ta cứ ăn điểm tâm trước đi, chuyện kia để sau rồi nói."

Lâm Việt che môi cười trộm, nếu không phải Thẩm Hoài Chi đang đỡ lấy, e rằng cậu đã cười đến mức trượt cả xuống dưới bàn rồi.

Thẩm Hoài Chi quả nhiên lợi hại, tay phải còn đang đỡ lấy Lâm Việt, vậy mà tay trái chỉ trong chớp mắt đã nhét phong bao vào lòng Lâm Dương. Y còn tranh thủ hạ giọng thì thầm: "Đây là ý của ca ca đệ, nếu bây giờ đệ lấy ra, đảm bảo em ấy sẽ tức giận suốt mười ngày nửa tháng."

Lâm Dương vừa mới vất vả dỗ dành ca ca xong, cũng chỉ là chuyện mười ngày trước. Tay đã luồn vào lòng mò mò mẫm mẫm, nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra. Nhận được ánh mắt nháy nháy đầy hài lòng của ca ca, hắn đành cười khổ mà chấp nhận.

Lâm Việt cũng không cam lòng chịu thiệt, vòng qua Tống Tầm Xuân, lặng lẽ nhét cho Thẩm Lăng Chi một bao. Đều là đệ đệ, sao có thể để một người có, một người không được?

Hai nhà vừa nói cười vừa đấu khẩu, ăn xong điểm tâm lại cùng nhau dùng cơm chiều. Sau đó, Thẩm Chính Sơ đánh xe trâu đưa bọn họ về, đồ đạc cũng mang theo đầy đủ. Lâm Việt bước lên xe, Thẩm Hoài Chi vốn cũng muốn đi cùng, nhưng còn chưa kịp bước lên, đã bị Lâm Việt vung tay dứt khoát bỏ lại.

"Trâu còn nhỏ, không thể chở quá nhiều người đâu!"

Thẩm Hoài Chi nhìn theo bóng họ dần xa, chỉ còn lại bụi đường tung lên phủ đầy mặt. Y đứng lặng một hồi, lòng chua xót, cuối cùng quyết định: ngày mai lên lớp, y nhất định phải gọi tên Lâm Dương đầu tiên để tra bài! Dù sao nghỉ lễ cũng không thể buông lỏng việc học, y vừa là phu tử, vừa là ca phu, thúc ép đệ đệ học hành là chuyện chính đáng nhất!

Chỉ tiếc rằng, Lâm Dương lúc này đang ngồi trên xe trâu nhàn nhã ăn quả, hoàn toàn không biết gì. Nếu hắn biết, có lẽ ngày mai sẽ viện cớ không đến lớp mất thôi.

Xe trâu lắc lư theo nhịp, một ngày bận rộn cứ thế dần khép lại.

Sáng hôm sau, khi Thẩm Hoài Chi ra khỏi cửa, phu thê Triệu Tùng đã đứng chờ ở đó, trong tay còn cầm theo nông cụ nhà mình.

Sắc mặt Thẩm Hoài Chi hơi dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn lạnh lùng: "Không cần dùng nông cụ của các ngươi, vào đi, cha ta đang đợi trong sân." Dứt lời, y liền xoay người rời đi, không nói thêm nửa câu.

Thẩm Chính Sơ từ tối qua đã biết chuyện này, lúc này nhìn hai phu thê họ, sắc mặt trầm như nước, chỉ lạnh nhạt dặn dò: "Việc trong nhà không nhiều, làm cho tốt."

Triệu Tùng vội vàng đáp lời: "Xin ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình."

May mà Triệu Tùng dù có chút tật xấu, nhưng đối với nhi tử cũng xem như không tệ, nhất là Chu Quyên Lệ, làm việc càng thêm tận tâm. Hai phu thê bận rộn năm ngày, tổng cộng kiếm được 550 văn tiền. Trừ đi 500 văn nộp lại học phí tư thục, cuối cùng vẫn dư ra năm mươi văn. Khi họ sắp về, Lâm Việt còn gói thêm hai bọc điểm tâm đưa cho.

"Cầm về cho bọn trẻ ăn đi."

Sau một phen sóng gió, tư thục lại khôi phục sự yên bình, chỉ còn tiếng đọc sách trong trẻo vang vọng quanh từ đường. Tiếng đọc ngày một lớn hơn, sách vở cũng dày thêm từng ngày. Những đứa trẻ ngày nào còn ngây ngô bước vào tư thục, giờ đây đã dần trở thành những thiếu niên hiểu lễ nghĩa, biết chữ nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.