Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 137: Chương 137




Theo tiếng sách vở trong tư thục vang lên từng ngày, bốn mùa bên ngoài cũng lặng lẽ chuyển dời. Ban đầu chỉ là sương rơi về đêm, sáng tối thêm áo, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi bận rộn trong cửa tiệm đến mức mồ hôi ướt đẫm vạt áo. Rồi bỗng một cơn gió rét thổi qua trong đêm khuya, mùa đông ầm ầm kéo đến.

Năm nay, Thẩm gia trải qua một mùa đông ấm áp hơn hẳn năm trước. Củi lửa không thiếu, áo bông không chỉ đủ mà còn có thể tháo ra giặt giũ, giày bông, tất bông cũng vô cùng dày dặn.

Người được chuẩn bị chu đáo nhất chính là Thẩm Hoài Chi.

Cửa sổ tư thục luôn mở lớn, người ngồi trong phòng cả ngày không vận động nhiều, dù thân thể y có khỏe mạnh đến đâu cũng khó mà chống chọi nổi cái lạnh. 

Lâm Việt liền làm cho y rất nhiều đôi tất dày, kết hợp với giày bông, vừa xỏ vào liền thấy ấm áp vô cùng.

Ngoài ra, còn có bịt tai, găng tay, mũ lông, cả một bộ trang phục đủ đầy, từ đầu đến chân đều được bao bọc kín mít. Dù gió lạnh gào rít hay tuyết rơi đầy trời cũng không hề gì.

Những ngày lạnh nhất, trong thư đường còn đặt thêm chậu than, than hồng cháy rực từ sáng đến tối. Trẻ con mang cơm theo, đến trưa có thể hơ nóng lại ăn, không còn cảnh chỉ có thể gặm bánh nguội như trước nữa.

Gió lạnh buốt cắt da thổi từ đầu đông đến tận năm mới vẫn chưa dứt. Năm nay, Thẩm gia vắng tanh vắng ngắt, bởi vào ngày 30 tháng Chạp, Thẩm Chính Sơ đã đánh xe trâu, chở cả nhà sang  Lâm gia. Dùng xong bữa trưa, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi ở lại đón giao thừa, còn phu thê Thẩm Chính Sơ cùng Thẩm Lăng Chi thì quay về thôn Lâm Thủy, đưa Thẩm nãi nãi sang nhà Thẩm Vân Sơ ăn Tết.

Vốn dĩ không có kế hoạch này, cả nhà vẫn theo nếp cũ mà muối thịt, muối rau, sắm sửa Tết. Đến ngày 29, mọi người quây quần bên bếp lò sưởi ấm, vừa nướng than vừa bàn xem đêm giao thừa ăn gì.

Thẩm Lăng Chi là nhỏ nhất, nên cậu ấy mở lời trước: "Ca ca, năm nay cũng làm thịt đầu heo kho tàu đi, món đó ngon lắm!"

Lâm Việt gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin: "Hôm qua đã mua xong gia vị rồi. Năm nay có kinh nghiệm hơn, chắc chắn sẽ ngon hơn năm trước."

Đến lượt Lâm Việt đề xuất: "Năm nay làm cá chua cay đi. Dưa cải muối từ năm ngoái vẫn còn, hôm nay ta dọn nhà lấy ra nếm thử, vừa vặn ăn được."

Thực cậu hắn vốn muốn ăn canh dưa đỏ đậu, nhưng món này không hợp nấu vào dịp năm mới, nên cậu không nhắc đến.

Thẩm Hoài Chi không có món nào đặc biệt thích, nhưng đã nói là cả nhà đều phải chọn một món, thế nên y đắn đo hồi lâu rồi mới đáp: "Làm bánh rán đi, dùng bột nếp, như vậy sẽ mềm hơn."

Bánh bột nếp rán là món cho đường vào ngay từ lúc nhào bột, khi rán lên ngoài vị béo của dầu còn có chút ngọt dịu, thích hợp nhất để ăn nóng hổi, giòn tan.

Thẩm Chính Sơ chọn cơm mạch, còn Tống Tầm Xuân thì đề xuất trứng sốt.

Món ăn đã quyết, tiếp theo là bàn xem khi nào đón nhà Thẩm Vân Sơ về ăn Tết. Thảo luận một hồi, cả nhà lại quyết định tách ra, ai nấy đều có nơi đón năm mới.

Sau đó, họ bắt đầu hầm đầu heo. Sáng sớm ngày 30, cúng tổ tiên xong, Lâm Việt bắt tay vào kho đầu heo, còn Tống Tầm Xuân thì cùng hai huynh đệ Thẩm gia thu dọn đồ Tết, chia hết những thứ có thể chia làm hai phần.

Thẩm Chính Sơ thì đến thuyết phục Thẩm nãi nãi. Năm ngoái không ăn Tết cùng nhau, tuy Thẩm Vân Sơ không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có phần tiếc nuối. Cũng trách ông chưa sắp xếp chu đáo, năm nay thế nào cũng phải đưa mẫu thân cùng sang đó.

Hai canh giờ sau, cả nhà liền khởi hành.

Chu Vấn Lan và Thẩm Vân Sơ nhìn người bất ngờ xuất hiện trước cửa, trên mặt tràn đầy vui mừng, nhất là Thẩm Vân Sơ, nếu không phải vì hài tử cũng có mặt, e rằng ông ấy đã rơi lệ mất rồi.

Mãi đến đêm Giao Thừa, người Thẩm gia mới trở về nhà mình. Bữa tối hôm ấy là bánh trôi nước, tượng trưng cho một năm mới đoàn viên, bình an và khỏe mạnh.

"Năm nay nhất định sẽ càng tốt hơn." Lâm Việt khẽ nói.

Không khí ngày Tết dần phai nhạt, mọi người lại trở về với nhịp sống bận rộn thường ngày. Phu thê Thẩm gia cặm cụi trên đồng ruộng, Thẩm Hoài Chi đến tư thục, còn Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi thì bận rộn ở cửa tiệm.

Những luống lúa mỗi ngày một cao, đứa trẻ trong trường ngày càng biết nhiều chữ, tính toán cũng càng nhanh nhẹn, còn khách khứa trong Tiệm Điềm Lâu thì không lúc nào dứt, tất cả đều là dấu tích chứng minh công sức của bọn họ.

Xuân canh cấy hái, hạ nỗ lực, thu gặt vàng óng, đông tàng dưỡng khí. Mùa đông tuyết phủ, xuân đến cỏ cây tươi tốt, hè sang ve kêu râm ran, thu về kho lúa đầy ắp, vòng xoay bốn mùa của nhà nông dường như không bao giờ thay đổi. Cũng như những người bên cạnh vẫn luôn ở đó, duy chỉ có từng đợt lúa chín, cùng tình nghĩa ngày một sâu đậm, là chứng nhân cho năm tháng vùn vụt trôi qua.

Lại một mùa thu nữa đến.

Ngày 19 tháng 7, cả nhà Thẩm gia đều dậy từ sáng sớm. Nửa canh giờ sau, trong ngoài nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, so với ngày Tết còn tinh tươm hơn vài phần. Cả nhà cũng đều thay xiêm y tươm tất, hóa ra, hôm nay là ngày Phương gia đến cầu thân.

Từ sáng sớm, Tống Tầm Xuân đã đi tới đi lui khắp nhà, nhất là quanh gian phòng của Thẩm Lăng Chi, chẳng biết đã ghé qua bao nhiêu lần.

Trước thì còn nói: "Cách ngày thành thân còn xa lắm, hôm nay chỉ là đưa sính lễ thôi, đừng căng thẳng."

Thế nhưng, ngay sau đó lại đổi giọng: "Sao mà đã sắp xuất giá rồi chứ, lòng nương thật không nỡ."

Vốn dĩ Thẩm Lăng Chi và Lâm Việt vẫn đang tùy ý trò chuyện giết thời gian, nào ngờ lại bị Tống Tầm Xuân làm cho thấp thỏm không yên. Hai người liếc nhìn nhau, đành phải kéo bà ngồi xuống, dịu dàng an ủi một hồi lâu.

Một lát sau, Thẩm Hoài Chi bước vào, nói: "Nương, bọn họ sắp tới đầu thôn rồi."

Không nói thì thôi, vừa nghe nhắc đến, khóe môi Lâm Việt liền trùng xuống, giọng đầy tiếc nuối: "Lăng Chi thật sự phải gả đi rồi sao? Ta không nỡ chút nào."

Trước khi xuất giá, Lâm Việt có không ít bạn bè, nhưng sau khi xuất giâ,, chỉ có thể gặp lại họ vào dịp lễ tết về thăm nhà mẹ đẻ, mà ngay cả khi ấy, cũng chẳng phải lần nào cũng có thể trùng phùng, vì bạn bè của cậu cũng đều đã xuất giá.

Sau khi về Thẩm gai, người bên cạnh cậu nhiều nhất không phải phu quân Thẩm Hoài Chi, mà lại là đệ đệ Thẩm Lăng Chi. Nay đột nhiên phải chia xa, Lâm Việt nào chịu nổi.

Mới hai năm ở bên nhau mà Lâm Việt đã luyến tiếc đến vậy, huống hồ là Thẩm Hoài Chi. Chỉ là tính tình y vốn kiệm lời, bề ngoài trông có vẻ vẫn bình thản.

Hồi lâu sau, Thẩm Hoài Chi mới khẽ nói: "Em quên rồi sao? Đầu tháng 9 chúng ta phải lên Phủ thành, dù Lăng Chi năm nay vẫn còn ở nhà, các em cũng phải chia xa thôi."

Lời này nghe không giống an ủi chút nào, Lâm Việt lập tức ngước mắt lườm y: "Nhưng đâu có giống nhau? Sau này nhà của Lăng Chi là Phương gia, chứ không còn là nơi này nữa, cũng giống như ta vậy."

Nói rồi, cả hai đều im lặng. Trong gian nhà họ Thẩm, phu thê Thẩm Chính Sơ cũng chẳng cười nổi, hoàn toàn khác biệt so với tâm trạng háo hức khi đến Lâm gia dạm hỏi năm nào.

Thế nhưng, bất luận Thẩm gia có lưu luyến thế nào, ngày thành thân vẫn cận kề từng chút một.

Hồi môn của Thẩm Lăng Chi đã chuẩn bị xong từ năm ngoái, năm nay lại lần lượt bổ sung thêm vài món. Đầu bếp chính cũng được mời từ tháng 6. Sang tháng 8, phu thê Thẩm Chính Sơ cùng vài người thợ gấp rút hoàn thành vụ thu hoạch, sau đó liền dốc toàn tâm toàn ý lo liệu hôn sự của tiểu nhi tử.

Vài xấp vải đỏ được cắt may tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ thành giá y. Còn cây quạt tròn là do chính tay Lâm Việt làm. Tay nghề thêu thùa của cậu không quá khéo, một cây quạt nhỏ mà phải tốn đến mấy ngày mới hoàn thành.

Giữa tháng 8, Điềm Hương Lâu treo bảng đóng cửa. Đến ngày 22, tư thục cho học trò nghỉ ba ngày. Chiều ngày 23, người trong thôn đến giúp việc hôn lễ đã lần lượt ngồi kín sân Thẩm gia.

"Thật không ngờ, Lăng Chi cũng đến tuổi xuất giá rồi!"

"Phải đó! Nhìn vẫn còn bé bỏng lắm mà."

"Nghe nói phu gia ở trấn trên, trong nhà còn có cửa tiệm nữa."

"Vậy sao? Thế thì tốt quá, quả thật rất xứng với Lăng Chi nhà chúng ta."

Dù trong lòng luyến tiếc không nỡ, nhưng trên mặt Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ vẫn nở nụ cười.

"Phiền mọi người tới giúp đỡ rồi, cứ ăn uống thoải mái nhé."

"Nhị ca, nhị tẩu, cứ yên tâm đi, bọn đệ làm đâu ra đấy, chắc chắn không sơ sót đâu!"

Thôn Lâm Thủy và thôn Du Thủy gần nhau, lễ xuất giá của ca nhi cũng không khác biệt là mấy. Theo tập tục, đêm trước ngày xuất giá, trưởng bối sẽ đích thân dạy bảo chuyện phu phu ân ái.

Nhưng Lâm Việt chẳng thể ngờ được, việc này lại rơi xuống đầu mình.

Nhìn Thẩm Lăng Chi trước mặt đang chớp chớp mắt đầy tò mò, trong đầu cậu lại vang lên lời căn dặn của Tống Tầm Xuân: "Việt ca nhi, chuyện này liền giao cho con nhé, nương thật sự không tiện..."

Khóe môi Lâm Việt hơi giật giật, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc gật đầu chào hỏi Thẩm Lăng Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.