Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 140: Chương 140




Là ca tế lần đầu về thăm nhà phu lang, Phương Tân Giác ân cần đến mức không thể chê vào đâu được.

Vừa bước vào Thẩm gia, Tống Tầm Xuân đã rót sẵn trà nóng, trên bàn bày đầy hạt dưa, điểm tâm, nhưng khi thấy bà xoay người định vào bếp, Phương Tân Giác lập tức đứng dậy, mặt mày rạng rỡ nói: "Nương, người định nấu cơm à? Để con giúp một tay nhé, việc gì con cũng biết làm cả."

Tống Tầm Xuân xua tay từ chối ngay: "Không cần, không cần, con với Lăng Chi cứ ngồi nghỉ đi, ăn miếng điểm tâm lót dạ trước, cơm sắp xong rồi."

Nói xong, bà còn quay lại dặn dò Thẩm Lăng Chi: "Lăng Chi, nhớ tiếp đãi Tiểu Phương, nếu ở nhà thấy buồn thì ra ngoài đi dạo một lát cũng được."

Lúc này, Thẩm Lăng Chi đang thì thầm trò chuyện với Lâm Việt, nghe thấy thế cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ giơ tay phất phất: "Đã biết, nương cứ mặc kệ huynh ấy đi."

Tống Tầm Xuân khẽ trách một tiếng: "Đứa nhỏ này, sao lại nói năng như vậy chứ?" Nhưng rồi cũng không để ý nữa, hôm nay có mấy món phiền phức cần làm, bag phải tranh thủ thời gian.

Phương Tân Giác thấy phu lang của mình đang trò chuyện vui vẻ với Lâm ca, cũng không chen vào, chỉ đi theo sau lưng Tống Tầm Xuân loanh quanh giúp đỡ.

"Nương, khoai tây này có cần gọt vỏ không? Để con làm cho."

"Nương, lửa này có phải hơi nhỏ không? Để con thêm hai thanh củi vào nhé."

"Hôm nay chúng ta ăn cá sao? Có cần giết luôn bây giờ không? Con biết làm đấy."

...

Tầm Xuân cảm thấy đau cả đầu, độ bám người của đứa nhỏ này còn hơn cả Thẩm Lăng Chi. Cũng không phải là không giúp được gì, chỉ là miệng lưỡi lắm lời quá, quan trọng nhất là nói thế nào cũng không chịu đi. Bà thật sự hết cách, may mà Thẩm Chính Sơ vào giải vây.

"Tân Giác, nếu rảnh rỗi thì ra sân bổ ít củi đi?"

Phương Tân Giác thực ra không rành việc bổ củi lắm, nhưng cũng chẳng ngại gì mà đáp ngay lập tức: "Được ạ, cha, con ra ngay đây!"

Bổ củi là một việc cần kỹ thuật, Tân Giác bận học nên ít nói hẳn, chỉ đến khi Thẩm Lăng Chi mang nước ra cho hắn thì mới nũng nịu với phu lang đôi câu. Có điều, nhạc phụ đang ở ngay đối diện, hắn cũng không dám lả lướt nhiều.

Nhìn hai người bận rộn ngoài sân, chắc một lúc lâu nữa mới vào, Lâm Việt mới chọc chọc vào cánh tay Thẩm Lăng Chi, hạ giọng hỏi: "Cha nương đệ có nói sau khi thành thân đệ sẽ làm gì không? Ở nhà lo việc gia đình hay sao?"

Thẩm Lăng Chi vừa nghe liền hiểu ca ca đang lo lắng điều gì, lập tức lắc đầu: "Không có nói vậy, chỉ bảo đệ đến giúp trông coi cửa tiệm của nhà. Bà nà bảo Phương ca không rành chuyện buôn bán lắm, nếu đệ làm quen được thì sau này giao cửa tiệm cho đệ quản."

Lâm Việt khẽ gật đầu, bất kể lời này có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng đã có thể nói ra như vậy thì cũng xem như không tệ: "Vậy chuyện trước đây ta nói với đệ, đệ đã suy nghĩ xong chưa?"

Điềm Hương Lâu vốn là thuê lại cửa tiệm, nhưng khi Phương gia đưa sính lễ, họ đã gửi kèm theo khế ước nhà đất và văn thư đăng ký, nghĩa là giờ cửa hàng đứng tên Thẩm Lăng Chi. Mà không bao lâu nữa, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi sẽ lên Phủ thành, xét về mọi mặt, để Thẩm Lăng Chi tiếp quản Điềm Hương Lâu là lựa chọn tốt nhất.

Cửa tiệm thuộc về mình, dù buôn bán có sa sút cũng không đến mức lo lắng quá nhiều. Huống hồ, tiệm đã mở hơn hai năm, Lăng Chi có kinh nghiệm, cũng tích lũy được lượng khách quen không ít, nguồn nguyên liệu nhập vào cũng có mối cố định, trong thời gian ngắn chắc chắn không lỗ vốn.

Ngoài ra, còn một nỗi băn khoăn khác. Phương gia so với Thẩm gia thì gia cảnh tốt hơn không ít, lại ở trấn trên, chắc chắn nếp sinh hoạt khác với thôn làng. Lăng Chi gả qua đó, sẽ phải có một thời gian thích nghi. Bề ngoài hiện giờ mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng lỡ như có chuyện gì thì sao?

Mà bọn họ lần này lên Phủ thành ít nhất cũng phải một năm mới về, đến lúc đó, nếu Thẩm gia hay chính Lăng Chi gặp phải vấn đề gì, phần lớn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Có tiền trong tay, lòng mới vững.

Hiện đã có cửa tiệm, nếu đem cho thuê thì chắc chắn không bằng tự mình kinh doanh. Vậy nên từ một tháng trước, ngay khi nhận được khế đất, Lâm Việt đã bàn bạc chuyện này với Thẩm Lăng Chi.

Thực ra Lăng Chi cũng động tâm, nhưng trong lòng không đủ tự tin, lo mình làm hỏng việc. "Ca ca, đệ thật sự có thể chứ? Nếu chẳng may để Điềm Hương Lâu phá sản thì sao?"

Lâm Việt bật cười, búng nhẹ lên trán đệ đệ: "Sao lại không thể? Nếu không có đệ, hai năm qua ta đã không thể gầy dựng cửa tiệm được. Mọi việc lớn nhỏ trong tiệm đệ đều nắm rõ, bây giờ dù không có ta ở đây, một mình đệ vẫn có thể xoay xở tốt!"

"Bây giờ tay nghề của đệ cũng vững rồi, ngoài mấy món điểm tâm phức tạp, còn lại đều có thể làm. Đồ uống cũng vậy, còn gì phải lo lắng nữa?"

Thẩm Lăng Chi chống cằm, thở dài một tiếng: "Nhỡ thật sự phá sản thì sao?"

Lâm Việt lắc đầu: "Nếu thực sự không làm được nữa thì cho thuê cửa tiệm. Mà tiệm của chúng ta là bán điểm tâm, mấy thứ như chõ hấp, nồi niêu, bát đũa, bàn ghế... từ lâu đã thu hồi vốn rồi. Giờ cửa tiệm là của đệ, cũng không phải lo chuyện tiền thuê. Dù có đóng cửa, bột mì, gạo nếp cũng có thể giữ lại cho nhà dùng, có gì mà phải lo? Ta và Hoài Chi đều tin đệ làm được, cha nương cũng nghĩ như vậy."

Thẩm Lăng Chi gãi gãi mặt, nghĩ lại thấy cũng đúng, dù có đóng cửa thật cũng chẳng lỗ bao nhiêu, mà quan trọng là người nhà đều tin tưởng mình.

Nghĩ thế, Thẩm Lăng Chi cũng dứt khoát: "Ca ca, yên tâm đi, đệ nhất định không để Điềm Hương Lâu đóng cửa đâu. Đệ đảm bảo, đợi ca về nhất định vẫn thấy cửa tiệm ở đó."

Lâm Việt lại búng trán cậu ấy lần nữa: "Được rồi, bọn ta đều tin đệ, nhưng cũng đừng tạo áp lực cho bản thân."

Thẩm Lăng Chi cười hì hì, trong đầu đã bắt đầu tính toán: "Ca ca, vậy có phải đệ nên tìm một người làm công không? Với lại, trước đây tiệm dùng bột mì, củi lửa đều là của nhà, cha nương cũng không lấy tiền. Giờ nếu tiếp tục mở tiệm thì chắc chắn không thể như vậy nữa."

Trước đây, vào cuối năm, Lâm Việt mới tính toán đại khái theo giá thị trường rồi đưa bạc cho phu thê Thẩm Chính Sơ. Gọi là tiền vốn nhưng họ không chịu nhận, chỉ có thể nói đó là chút hiếu kính của ba huynh đệ, bấy giờ mới miễn cưỡng nhận. Nhưng nhận xong lại chia thành ba phần, một phần giữ lại, một phần cho Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt, phần còn lại đưa cho Thẩm Lăng Chi, không nhận cũng không được.

"À đúng rồi, ca ca, huynh nói xem có thể nhờ nương giúp đệ không? Nương có kinh nghiệm, chắc chắn tốt hơn so với thuê người ngoài. Hơn nữa, gian bếp của tiệm khá nhỏ, làm điểm tâm cũng khó tránh khỏi việc để người ngoài thấy. Trong tiệm có mấy loại bánh chỉ chỗ chúng ta mới có, nếu bị học lỏm mất thì sao?"

Lâm Việt quả thực có ý này, nhưng cụ thể vẫn phải xem ý của Tống Tầm Xuân ra sao. Nếu để nương đi giúp, vậy thì cha lại phải ngày ngày đưa đón, vì thế cũng cần hỏi qua ý tứ của Thẩm Chính Sơ.

Lời nói của hai huynh đệ dần dần lớn hơn, khiến Tống Tầm Xuân nghe được cuộc bàn bạc của họ mà lòng đầy an ủi. Bà chỉ có hai hài tử, nay huynh đệ đồng tâm, hôn sự cũng mỹ mãn. Đợi sau này họ có hài tử, cuộc đời này của bà cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

"Nếu cần nương đi giúp một tay, thì ta đi là được, cũng chẳng cần công tiền, như trước kia là được rồi."

Thẩm Lăng Chi làm sao đồng ý được, liền nói: "Nương, nếu nương không nhận công tiền, vậy cứ như trước kia, chia hoa hồng theo tiền bạc kiếm được hàng tháng."

Tống Tầm Xuân nhất thời không biết từ chối ra sao, chỉ đành xoay người tiếp tục làm việc.

Thẩm Lăng Chi vẫn không chịu thôi, tiếp lời: "Nương, nếu nương giúp con, vậy việc trong nhà cũng phải có người lo liệu. Hằng năm thuê người cũng không ít bạc, công tiền của nương có thể dùng để mướn người, như vậy nương và cha cũng đỡ vất vả hơn."

Điều cậu không nói ra là, cậu ấy còn muốn Phương Tân Giác cũng đến tiệm điểm tâm giúp một tay. Như vậy nương sẽ không quá cực nhọc. Bên tiệm bánh kẹo và trái câu, công công bà bà đều có mặt, còn có tiểu nhị hỗ trợ, Phương Tân Giác cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng cậu ấy không dám chắc hắn có chịu hay không.

Dù sao Phương gia cũng có đầu bếp, y phục dơ cũng có người định kỳ đến giặt giũ. Phương Tân Giác chưa từng làm những việc này.

Nếu Phương Tân Giác biết được tâm tư của Thẩm Lăng Chi lúc này, chắc chắn sẽ muốn rơi một trận nước mắt xót xa. Tiệm có tiểu nhị là thật, nhưng cha nương vì muốn rèn luyện hắn, suốt một năm qua, hễ hắn ở tiệm thì tiểu nhị đều xem như được nghỉ phép, chỉ cần đứng trông chừng hắn tiếp khách không sai sót là được. Ngay cả sổ sách cũng do chính tay ăhns tính toán. Cha nương đúng là một đôi phụ mẫu "tàn nhẫn" mà!

Hắn thực lòng muốn đến Điềm Hương Lâu giúp phu lang, không có công tiền cũng nguyện ý!

Khi ba người trong bếp bàn bạc gần xong, thì cơm canh cũng sắp nấu chín. Lâm Việt làm xong món cuối cùng, rửa tay rồi đi ra ngoài: "Lăng Chi, ta đi đón ca ca đệ, sẽ về ngay."

"Biết rồi, ca ca, huynh mau đi đi."

Lúc này, Thẩm Lăng Chi đã ra đến sân, Phương Tân Giác bận rộn suốt buổi sáng, củi chẻ chẳng được bao nhiêu, mà người đã mệt đến rã rời, thực sự là không có công lao cũng có khổ lao.

Thẩm Lăng Chi có chút xót xa, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, còn bưng chén trà trong tay. Vốn là muốn để Phương Tân Giác tự mình uống, nhưng phu quân nhà cậu ấy mặt dày vô cùng, nhân lúc Thẩm Chính Sơ ôm củi vào bếp, liền hé miệng chờ đợi, đòi được phu lanh đút trà cho.

"Tay ta không sạch, em đút cho ta đi. Hôm trước ta cũng đút cho em rồi, em..."

Thẩm Lăng Chi lập tức đưa tay bịt miệng hắn lại, nghiêm giọng: "Không được nói nữa!" Sợ hắn lại tiếp tục mở miệng trêu ghẹo, liền dứt khoát đút luôn cho Phương Tân Giác, thúc giục, "Mau uống đi, lát nữa còn ăn cơm."

Phương Tân Giác đạt được mục đích, cả người tươi cười rạng rỡ. Nếu không phải bị Thẩm Lăng Chi cản lại, e là hắn đã hận không thể đi bổ thêm hai gánh củi.

Hai người cứ thế rì rầm trò chuyện trong sân. Thẩm Chính Sơ vốn định ra lấy thêm củi, chân đã bước ra nửa bước nhưng lại lùi về. Thôi kệ, cứ để bọn trẻ trò chuyện, phu phu tình cảm tốt, bọn họ cũng an tâm.

Bên kia, Lâm Việt đến từ đường thì Thẩm Hoài Chi vẫn chưa tan học. Cậu đứng ngoài chờ gần hai khắc, trong phòng mới có động tĩnh.

Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Hoài Chi đã trông thấy Lâm Việt, liền sải bước tới gần: "Sao không chờ ở nhà?"

Lâm Việt len lén nhéo nhẹ cánh tay y, nhỏ giọng nói: "Để Lăng Chi và phu quân đệ ấy trò chuyện, ta ở đó hắn lại ngại. Hơn nữa... ta cũng muốn đến đón huynh."

Khóe môi Thẩm Hoài Chi khẽ cong, dù không nói gì nhưng rõ ràng là cao hứng vô cùng: "Hiếm lắm mới được nghỉ một ngày, buổi tối đừng tới nữa."

Hai phu phu lại nói về chuyện cửa tiệm. Nghe tin Thẩm Lăng Chi đã đồng ý, Thẩm Hoài Chi cũng mừng rỡ. Cha nương ruộng đất ở nhà, đệ đệ có cửa tiệm, cộng thêm khoản bạc hai người họ tích cóp mấy năm nay, ít nhất trong vòng một năm sẽ không lo thiếu tiền. Sang năm, bọn họ hẳn có thể trở về rồi.

Bữa cơm trưa náo nhiệt hơn hẳn khi trong nhà có thêm một người.

Phương Tân Giác quả thực vô cùng nể mặt, món nào cũng khen ngon, khen xong còn gắp một đũa cho Thẩm Lăng Chi. Tống Tầm Xuân nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, ăn cơm xong liền phất tay một cái, cười bảo: "Lăng Chi, dẫn Tiểu Phương ra ngoài dạo một vòng đi!"

Thẩm Lăng Chi cũng không chần chừ, liền đưa Phương Tân Giác lên núi. Nhân tiện, hai người còn hái ít quế hoa, nhặt được không ít hạt dẻ cùng hạch đào, có thể nói là thu hoạch đầy tay.

Khi xuống núi, mặt trời đã ngả về tây. Dùng cơm chiều xong, hai người chuẩn bị quay lại trấn.

"Cha, nương, bọn con về trước đây, hai ngày nữa lại về."

Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ dù lưu luyến nhưng không giữ lại, chỉ vội lấy ra những thứ đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Hai bao này là gạo mới xay, hai bao kia là đồ khô đã phơi, đây là một giỏ trứng gà. Còn con gà này là cha các con vừa bắt, tuy hơi nhỏ nhưng đem hầm canh cũng đủ. Trên trấn không biết có nuôi được không, nên tranh thủ ăn sớm đi."

Từng túi từng gói chất đầy xe la, phu thê Thẩm gia mới để hai người rời đi. Cả nhà bốn người tiễn họ đến tận hai dặm ngoài đầu thôn mới quay về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.