Ngày thứ hai sau khi Thẩm Lăng Chi thành thân, Lâm Việt và Tống Tầm Xuân liền đến cửa tiệm.
Một là lo việc buôn bán, hai là mong đợi gặp lại Thẩm Lăng Chi. Dẫu biết ba ngày nữa cậu ấy sẽ về thăm nhà, nhưng trong lòng vẫn trống trải vô cùng. Không biết Lăng Chi ở bên kia có chịu ăn uống tử tế hay không.
Thẩm Hoài Chi dĩ nhiên cũng muốn đi, nhưng tư thục còn cả đống việc cần xử lý. Hai năm qua trôi qua quá nhanh, giờ đây tư thục sắp đóng cửa bế giảng, y muốn cố gắng sắp xếp ổn thỏa cho đám học trò.
Những ai muốn tiếp tục đèn sách, y sẽ viết thư tiến cử. Những ai muốn tìm việc làm ở trấn, đành phải đợi đến hai ngày sau, khi Lâm Việt quay lại, cùng bàn bạc mới được. Dù sao, so với y, Lâm Việt quen biết các chưởng quầy và tình hình cửa tiệm trên trấn rõ hơn nhiều.
Dù học trò muốn chọn con đường nào, Thẩm Hoài Chi cũng đã định sẵn kế hoạch giảng bài. Nếu đồng môn muốn cùng nhau ôn luyện hay tìm lão sữ hướng dẫn, y cũng đã chuẩn bị chu đáo. Dù lão sư của hắn không thể tiếp tục giảng dạy, nhưng các sư huynh đệ vẫn có thể tiếp nối.
Hai năm qua, người mà Thẩm Hoài Chi qua lại nhiều nhất chính là tiểu sư huynh Cao Thừa Vọng, cứ mỗi tháng lại gặp một lần. Phần lớn là Cao Thừa Vọng tìm đến y để thỉnh giáo, thỉnh thoảng cũng có khi y tới thăm lão sư, tiện thể cùng lão sư luận bàn học vấn.
Sư huynh Cao Kinh Nghiệp hiện đang làm chưởng sổ ở trấn. Mỗi khi được nghỉ mười ngày lại về thôn, mà trùng hợp đó cũng là lúc Thẩm Hoài Chi hay lên trấn, vậy nên thường xuyên gặp mặt.
Chỉ có sư huynh Triệu Nguyên Minh, năm trước nhập học tại huyện học, ít qua lại. Phải đến năm nay, hai người mới gặp nhiều hơn.
Từ một tháng trước, Thẩm Hoài Chi đã đặc biệt tới cửa bái phỏng các vị sư huynh đệ, chỉ trừ Thượng Văn Thành. Y bàn bạc với họ về việc học trò của mình muốn đến thỉnh giáo.
Dĩ nhiên, học trò đến học hỏi phải có sính lễ nhập môn. Nếu chưa chính thức bái sư, sính lễ cũng sẽ nhẹ hơn đôi phần. Những ai chỉ thỉnh giáo đôi lần, có khi chỉ cần mang lễ vật đáng giá vài đồng mà thôi.
May mắn thay, các sư huynh đệ đều đồng ý.
Dù họ tạm thời chưa có công danh Tú Tài, nhưng dạy đám học trò nhập môn mới hai năm vẫn dư sức. Đặc biệt là tiểu sư huynh Cao Thừa Vọng, năm nay thi Viện đã đạt thành tích rất tốt. Cả Thẩm Hoài Chi lẫn Cao Tú Tài đều tin rằng, trong vòng 3 đến 5 năm nữa, hắn ắt sẽ đỗ Tú Tài.
Còn sư huynh Triệu Nguyên Minh, tuy có phần yếu hơn đôi chút, nhưng nếu khổ công dùi mài kinh sử thêm vài năm, xác suất thi đỗ cũng không nhỏ.
Hôm nay là ngày cuối cùng tư thục mở lớp. Theo kế hoạch của Thẩm Hoài Chi, ngày mai y sẽ dành để sắp xếp công việc, giao bài tập cho học trò. Đến ngày kia, y sẽ đích thân đến bái phỏng các sư huynh, tiện thể đưa họ đến tư thục một chuyến, để học trò nhận mặt, tránh sau này đến thỉnh giáo mà không biết tìm ai. Ngày kia cũng là ngày tư thục chính thức đóng cửa.
Chuyện này vốn do Cao Tú Tài đề xuất. Khi tư thục của Thẩm Hoài Chi vừa mở, ông cụ đã muốn đến xem, nhưng thân thể không cho phép, đành phải nghe Thẩm Hoài Chi và Lâm Dương kể lại. Lần trước khi Thẩm Hoài Chi đến tìm các sư huynh, Cao Tú Tài liền quyết định để con cháu mình thay ông cụ đến tận nơi quan sát.
Hơn nữa, sư huynh của y, Cao Kinh Nghiệp, đang làm chưởng sổ trên trấn, có thể giúp đỡ giám sát, để sau này học trò tìm việc không bị thiệt thòi quá mức.
Trong khi Thẩm Hoài Chi bận rộn lo việc tư thục, Lâm Việt và Tống Tầm Xuân cũng không rảnh tay ở cửa tiệm. Quét tước, nhóm lửa, làm điểm tâm, nấu trà, tiếp đãi khách nhân, không có lấy một giây rảnh rỗi.
Mấy hôm nay tiệm đóng cửa, những khách quen thường lui tới sáng nay vẫn chưa thấy xuất hiện, khách cũng ít hơn thường ngày. Mãi đến gần giờ Ngọ, khách khứa mới dần đông lên. Cuối giờ Ngọ, tiệm đã náo nhiệt hẳn, Lâm Việt và Tống Tầm Xuân bận đến mức chân không chạm đất. Cũng vào lúc này, Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác tới.
Thẩm Lăng Chi từ cửa nhảy vào, lớn giọng reo lên: "Nương, ca ca, chúng con về rồi!"
Phương Tân Giác cũng theo sau, trên tay xách một túi kẹo thơm ngọt, tươi cười nói: "Nương, Lâm ca, bọn con về rồi đây!"
Tống Tầm Xuân không ngờ bọn họ thực sự đến, liền kéo Thẩm Lăng Chi lại, nắm tay không buông, trên dưới dò xét, lo lắng chẳng lẽ chỉ một đêm mà đứa nhỏ này đã gầy đi?
Đến khi chắc chắn thấy tiểu nhi tử môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng nhuận, trên đầu vẫn cài cây trâm mới, bà mới yên lòng cười nói: "Sao lại về giờ này? Tiệm đang bận lắm đấy. Mau lên lầu ăn chút điểm tâm, nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Việt cũng bưng khay điểm tâm ra, cười nói: "Mau nếm thử bánh hạt dẻ hôm nay. Hạt dẻ năm nay mua rất ngon, vừa ngọt vừa mềm dẻo. Hôm nay ta còn đổi cách làm mới, đúng hương vị đệ thích đấy."
Thẩm Lăng Chi cười hì hì, nhích lại gần thân cận một chút, rồi mới cầm lấy một miếng ăn thử. Sau đó, cậu ấy cũng đưa cho Phương Tân Giác một miếng: "Ngon lắm, huynh cũng nếm thử đi!"
Lúc bọn họ đang trò chuyện, khách ngồi trong tiệm cũng cười nói: "Lâm chưởng quầy, đây là phu quân của Lăng ca nhi sao? Hai đứa nhỏ trông thật xứng đôi, đều tuấn tú như vậy, sau này sinh con chắc chắn cũng là một đứa bé đẹp lắm đây."
Hôm đóng cửa tiệm, Lâm Việt cố tình đốt pháo, nên hàng xóm láng giềng và nhiều khách quen đều biết tiệm tạm nghỉ là vì Thẩm Lăng Chi thành thân.
Thẩm Lăng Chi đỏ mặt, ngượng ngùng không biết đáp thế nào, đành để Lâm Việt trả lời thay: "Đúng vậy, đa tạ thẩm thẩm đã khen tụi nó."
Lâm Việt dứt lời, lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần, sau đó cất giọng sang sảng: "Hôm nay cửa tiệm có chuyện vui! Chỉ cần mua 3 văn tiền, liền được tặng một miếng điểm tâm nhỏ, số lượng có hạn, hết là thôi! Mọi người chớ bỏ lỡ nhé!"
Mấy vị khách đang ngồi đều đã mua ít nhất 5 văn tiền, nên Lâm Việt trước tiên tặng mỗi người một miếng điểm tâm, sau đó mới quay sang mời chào những vị khách khác.
Được một niềm vui bất ngờ như vậy, ai nấy đều hớn hở, từng câu chúc lành vang lên rôm rả:
"Chúc tiểu chưởng quầy nhà chúng ta phu phu hòa thuận, bách niên giai lão!"
"Chúc hai vị kết tóc trăm năm, vui vẻ dài lâu, cầm sắt hòa minh, mãi mãi an nhiên."
"Lão Lưu, sao hôm nay bỗng dưng giống hệt một thư sinh vậy! Ôi chao, mấy lời này ta nói không nổi, chỉ xin chúc tiểu chưởng quầy cùng phu quân an vui bên nhau, đầu bạc răng long là được rồi!"
Cả tiệm tức thì rộ lên tiếng cười, Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác đều có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nở nụ cười cảm ơn mọi người rồi cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Chẳng mấy chốc, chưa đầy một khắc đồng hồ, điểm tâm trong tiệm đã bán hết sạch. Lâm Việt bước ra ngoài treo tấm bảng báo hết hàng, mặt mày rạng rỡ nhìn về phía Phương Tân Giác: "Hiền đệ, có thể nhờ đệ trông quán một lát mkhoonh? Ta cùng Lăng Chi có chút chuyện cần nói riêng."
Phương Tân Giác liếc nhìn Thẩm Lăng Chi, lập tức gật đầu đáp: "Lâm ca, huynh cứ gọi tên đệ là được rồi. Hai người cứ đi, bên dưới cứ để đệ lo."
Lâm Việt cũng chẳng khách sáo, liền kéo Thẩm Lăng Chi lên lầu. Tống Tầm Xuân thấy để một mình Phương Tân Giác lại có phần không hay, bèn trò chuyện với hắn đôi câu rồi mới xoay người đi theo.
Chưa đợi ai lên tiếng, Thẩm Lăng Chi đã chủ động mở lời: "Nương, ca ca, con vẫn ổn lắm. Công công bà bà cũng dễ nói chuyện, hôm qua gặp mặt thân thích, ai nấy đều hòa thuận thân thiện cả."
Trước đây đã nhiều lần gặp song thân nhà họ Phương, nhưng Lâm Việt và Tống Tầm Xuân vẫn lo lắng mắt nhìn người không tỏ tường. Giờ nghe Thẩm Lăng Chi nói vậy, trong lòng mới tạm thời yên tâm đôi phần.
Lâm Việt vỗ vỗ mặt mình, không chút biểu cảm ghé sát tai Thẩm Lăng Chi, hạ giọng hỏi:"Vậy hai người... tối qua có làm gì đó không?"
Thẩm Lăng Chi lập tức đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, lí nhí đáp: "Cũng... cũng được, rất tốt."
Chuyện này chỉ hỏi một câu là đủ, nói nhiều lại thành không phải phép, Lâm Việt cũng không truy hỏi thêm mà chuyển sang chuyện khác: "Khi nào hai người về thăm nhà? Có cần để cha đến đón không?"
Nhắc đến hồi môn, Tống Tầm Xuân cũng lên tiếng: "Lát nữa chúng ta đi mua chút thịt, rồi mua thêm ít rau. Con thích ăn gì cứ nói, nương làm cho."
Thẩm Lăng Chi vội đáp: "Không cần phiền cha đâu, nhà huynh ấy có con la, đến lúc đó đánh xe về là được." Nghĩ ngợi một lúc, cậu ấy lại nói tiếp, "Nương, con muốn ăn thịt kho tàu, với bánh bao nhân đậu phụ của nương."
"Được, nương làm cho. Còn làm thêm bánh bao nhân khoai tây sợi với nấm bằm thịt nhé, món đó con cũng thích mà."
Nhắc đến thịt kho tàu thì phải để Lâm Việt ra tay. Dĩ nhiên Lâm Việt không từ chối, liền đáp ngay: "Chỉ thịt kho tàu thôi sao? Gà hầm hạt dẻ ăn không? Hay là gan heo xào tỏi? Đậu hũ hầm tiết heo thì sao?"
"Không không, chỉ thịt kho tàu là được rồi."
Giờ cũng không còn sớm, Thẩm Chính Sơ đã đến đón người. Lúc này ông đang trò chuyện cùng Phương Tân Giác. Phương Tân Giác tuy miệng lưỡi khéo léo, nhưng không phải kiểu trơn tru nịnh nọt, khiến Thẩm Chính Sơ càng nhìn càng hài lòng. Ca tế này tuy không quá khôn khéo, nhưng trong mắt đều là ca nhi nhà ônh, cũng biết siêng năng chịu khó, không tệ chút nào.
Thẩm Lăng Chi lộc cộc chạy từ trên lầu xuống, vui vẻ reo lên: "Cha! Cha đến đón nương và ca ca à?"
Thẩm Chính Sơ thấy tiểu nhi tử cười rạng rỡ như vậy cũng không khỏi vui lây, liền dặn dò: "Ngày mai về sớm một chút, cha sẽ lên trấn đón hai con."
Thẩm Lăng Chi liền nhắc lại lời vừa nói ban nãy, Thẩm Chính Sơ cũng không ép nữa, chỉ căn dặn: "Trên đường đi nhớ chậm rãi thôi, đừng vội vã."
Cả nhà tiễn phu phu Thẩm Lăng Chi rời đi, rồi Lâm Việt và Tống Tầm Xuân cùng nhau ra chợ mua thức ăn. Ngoài ba chỉ heo và gan heo, Lâm Việt còn mua thêm một ít thịt thủ heo đã ướp gia vị.
Mấy loại hương liệu chuẩn bị từ Tết trước, ban đầu để làm thịt kho, sau lại dùng để kho rau củ, ăn cũng rất ngon. Chỉ là để được không bao lâu đã nhạt bớt hương vị. Giờ mà đi mua gia vị lại cũng phiền, chi bằng mua luôn thịt kho sẵn ngoài hàng, dù sao Lâm Việt cũng phải thừa nhận rằng, thịt kho của quán bên ngoài vẫn thơm ngon hơn cậu làm đôi chút.
Sáng hôm sau, Tống Tầm Xuân ra ngoài sớm, mua về mấy miếng đậu phụ. Hôm nay hàng đậu còn có bán cả tàu hũ nước đường, món này cả nhà đều thích ăn, thế nên bà mua luôn hai bát lớn, lát nữa làm bữa sáng cho mọi người.
Lúc Thẩm Hoài Chi thức dậy, Lâm Việt cũng đã tỉnh. Hiếm hoi lắm hôm nay cậu không còn buồn ngủ, vừa mở mắt đã trợn tròn: "Hôm nay sao dậy sớm thế? Giờ đã phải đến tư thục rồi à?"
Thẩm Hoài Chi giơ tay nhéo nhẹ mặt cậu, rồi như không có chuyện gì, buông tay đáp: "Hai ngày nay nhiều việc, đi sớm một chút để còn về sớm."
Lâm Việt gật đầu: "Vậy lát nữa ta ra đầu thôn đón Lăng Chi. Huynh về sớm một chút mà ăn cơm, đừng để mọi người phải đợi lâu."
"Ta biết rồi, nếu đã tỉnh thì mau dậy đi, nương gọi chúng ta ăn sáng kìa."
Những hôm không ra ruộng cũng chẳng đến tiệm, Lâm Việt thường không ăn sáng, nhưng nay đã dậy rồi, cậu bèn cùng Thẩm Hoài Chi ra ngoài. Ăn xong bữa còn đích thân tiễn Thẩm Hoài Chi đến tận tư thục, rồi mới quay về nhà.
Trong bếp, Tống Tầm Xuân đang hấp bánh bao. Lâm Việt không giúp được gì, bèn đứng sang một bên nhào bột. Hôm nay cậu định làm ít bánh quế hoa và bánh hạt dẻ, Thẩm Lăng Chi thích ăn mấy món đó. Nhân tiện, cậu cũng làm thêm vài chiếc bánh Định Thắng cho Thẩm Hoài Chi. Tư thục sắp kết khóa, nghe nói học trò học hành khá tốt, cũng coi như đạt được thành quả. Tiếp theo lên phủ học chắc chắn cũng sẽ suôn sẻ thôi.
Không bao lâu, Thẩm Chính Sơ cõng một bó củi quay về, Lâm Việt cũng làm xong điểm tâm. Hai cha con vừa đi vừa tán gẫu, thong dong ra đầu thôn đón Thẩm Lăng Chi.
Cuối tháng 8, đồng ruộng còn nhiều việc, thế nên nơi đầu thôn chẳng mấy người qua lại. Lâm Việt đi quanh gốc cây vài vòng, rồi từ xa đã thấy Phương Tân Giác đánh xe la tới.
Thẩm Lăng Chi nửa người vươn ra, vẫy tay thật cao, hớn hở gọi lớn: "Cha ơi! Lăng Chi về rồi!"
Lâm Việt lập tức rảo bước lên phía trước, cười tươi đón lấy phu phu nhà đệ đệ. Khi bốn người đi ngang qua từ đường, Phương Tân Giác còn khẽ giật cương, con la lập tức cất tiếng hí.
Trong học đường, Thẩm Hoài Chi nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền đoán ngay bọn họ đã về đến nơi.