Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 142: Chương 142




Điềm Hương Lâu mở được 2 năm, ở trấn trên cũng đã có chút danh tiếng. Hộp quà bằng tre đan, dán giấy đỏ bên ngoài, bên trong bày sáu tám miếng điểm tâm tinh xảo, trở thành món quà biếu đầy thể diện. Dù là thăm thân hữu hay lễ tết, đều rất thích hợp.

Những ngày cuối năm là thời điểm làm ăn phát đạt nhất, cộng thêm đơn đặt hàng cho yến tiệc, riêng tháng Chạp năm ngoái đã kiếm được 10 lượng bạc. Dù thời gian hưng thịnh chỉ kéo dài một tháng, nhưng suốt hai năm qua, trừ đi chi phí, tiệm cũng lãi gần một 140 lượng bạc.

Cộng thêm tiền học phí của tư thục Thẩm Hoài Chi, cũng khoảng 21 lượng bạc, dù cả nhà có chi tiêu một phần, thì trong tay Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi vẫn còn 138 lượng bạc. Số này chưa tính phần bạc mỗi tháng gửi về phụng dưỡng cha nương Thẩm gia và phần chia lợi nhuận cho Thẩm Lăng Chi.

Lâm Việt nhìn mấy túi tiền nặng trĩu trên bàn, tay lần đi lần lại bàn tính nhỏ, suy xét cẩn thận: "Phủ thành cách nhà ta cũng không xa, một ngày đi về là được. Trong nhà có xe trâu, hiện tại cuối thu, công việc nhà nông cũng không nhiều, cha mỗi tháng chắc cũng có thể tranh thủ một ngày đến Phủ thành. Bây giờ ta với huynh đi, ít nhất cũng phải ngủ lại hai đêm trong quán trọ, mang nhiều bạc quá cũng không an toàn, thôi để lại một nửa trong nhà. Nếu thiếu, bảo cha đem lên sau."

Thẩm Hoài Chi suy nghĩ một chút, rồi đề xuất: "Lúc mới đến, khoản chi chắc chắn nhiều, ngoài học phí phủ học, còn phải thuê nhà. Nếu tìm được chỗ phù hợp, tốt nhất thuê một căn có cả cửa hàng, như vậy em mở tiệm cũng tiện."

Theo ý Lâm Việt, lúc đầu chưa cần vội mở tiệm. Cậu dự định làm như hồi mới đến trấn trên, đi rao bán dạo quanh phố hoặc bày sạp nhỏ, đợi quen đường nước rồi mới tính tiếp.

Hơn nữa, cậu vẫn tiếc số bạc tích góp bấy lâu: "Nhà có cửa tiệm chắc chắn không rẻ. Mình có chút bạc, nhưng vẫn nên tiết kiệm thì hơn."

Thẩm Hoài Chi lắc đầu. Một là cảm thấy cách kia quá vất vả, hai là Phủ thành vốn lạ nước lạ cái, để Lâm Việt một mình đi bán rong, y vốn không yên tâm. Nếu có cửa tiệm, ít nhất xung quanh còn có hàng xóm láng giềng, so với đơn độc ra đường rao hàng vẫn an toàn hơn.

"Chúng ta thuê chỗ có cửa tiệm, dù sau này không mở tiệm, còn có thể cho thuê lại, coi như có thêm chút bạc bù vào. Tính kỹ ra cũng không chênh lệch mấy."

Lâm Việt vẫn còn chần chừ, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy mang 100 lượng đi, dù thuê gì chắc cũng đủ. Thêm ít bạc lẻ và đồng tiền chi tiêu hai ngày này, còn lại để cho cha nương."

"Được, nghe em."

Phu phu hai người bàn bạc xong liền trở vào phòng bếp. Đúng lúc ấy, Tống Tầm Xuân cũng vừa bước vào, trên tay cầm một túi gấm, nhẹ giọng nói: "Việt ca nhi, trong này có 20 lượng bạc, các con cầm lấy. Nhà nghèo thì đi đường phải rộng rãi, mang thêm chút bạc, ta với cha con mới an tâm."

Lâm Việt cũng lấy ra một túi gấm khác, đáp lời: "Nương, chúng con mang theo 100 lượng rồi, như vậy đã đủ. Chỗ này còn dư hơn 30 lượng, người và cha cứ giữ lấy. Tháng sau cha đến thăm chúng con, nếu thiếu, con sẽ nói để cha mang thêm."

Tống Tầm Xuân nhíu mày, bạc tiền nào có thể nói chắc chắn, một tháng dài đằng đẵng, nếu giữa chừng có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao?

Bà kiên quyết nói: "Mang hết đi, trong nhà vẫn còn chút tích trữ, lương thực năm nay cũng chưa bán, chúng ta không thiếu."

"Nương, người cứ nghe chúng con đi. Ngoại trừ chỗ ở, còn lại chúng con đều mang theo từ nhà, như vậy đã tiết kiệm được không ít bạc, chắc chắn sẽ đủ dùng."

Cuối cùng thương lượng hồi lâu, vẫn theo ý của Lâm Việt. Có điều, mười ngày sau Thẩm Chính Sơ sẽ đi Phủ thành một chuyến, mang theo ít đồ ăn thức dùng cho bọn họ, nhân tiện đem bạc đi, nếu thiếu thì sẽ để lại.

Tống Tầm Xuân sâu xa nhìn hai hài tử trước mặt, sau đó mới nở nụ cười dịu dàng: "Đi đi, trời cũng không còn sớm, mau chóng thu xếp ổn thỏa. Trong nhà có ta và cha các con, đều tốt cả. Về phần Lăng Chi, các con cũng không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ đến tiệm giúp đỡ."

Thẩm Hoài Chi quỳ xuống trước mặt nương, để bà nhẹ nhàng xoa đầu mình, từng chữ từng câu nghiêm túc hứa hẹn: "Nương, người yên tâm, chúng con sẽ sống thật tốt."

"Ừ, nương tin các con. Đi đi, Việt ca nhi tuổi còn nhỏ, một thân một mình theo con lên Phủ thành, con phải chăm sóc nó nhiều hơn, đừng chọc nó giận, nhớ chưa?"

"Con nhớ rồi, mọi chuyện đều nghe theo em ấy."

Lâm Việt cũng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Nương, chúng con sẽ cẩn thận, người cứ yên lòng."

Sau đó, hai người bọn họ khởi hành, Thẩm Chính Sơ cũng theo sau. Hành lý mang theo quá nhiều, một lần không thể vận chuyển hết, chỉ có thể để Thẩm Chính Sơ đưa họ đi trước, số đồ còn lại sẽ mang đến sau vào ngày mai.

Bọn họ không phải lần đầu tiên lên Phủ thành, thế nhưng tâm trạng hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Vừa hưng phấn, vừa lo lắng, lại thấp thoáng chút bất an. Trên đời có bao kẻ cả đời chưa từng rời khỏi trấn nhỏ, Lâm Việt trước kia cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân đặt chân đến Phủ thành. Ngàn vạn suy tư quay cuồng trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại sự kiên định. Dù có gian nan thế nào, cậu cũng nhất định sẽ đứng vững nơi đó.

Mặt trời dần lên cao, lương khô mang theo cũng đã ăn hơn phân nửa, ba người rốt cuộc đã đến Phủ thành.

Chờ đến khi tìm được quán trọ, hành lý đều dọn vào trong phòng, cũng đã qua nửa canh giờ.

Lần này vẫn trọ lại quán trọ Duyệt Lai, Thẩm Chính Sơ nhớ rõ khi trước Hoài Chi đến dự thi cũng ở đây, nơi quen thuộc khiến ônh bớt đi phần nào căng thẳng.

"Hai đứa nghỉ ngơi đi, giữ gìn đồ đạc cho cẩn thận, ta phải trở về rồi, ngày mai lại đến."

Thẩm Hoài Chi đặt bao vải trong tay xuống, nói: "Cha, ăn xong hãy về, cũng không mất bao nhiêu thời gian, ngoài khách điếm có bán đồ ăn."

Thẩm Chính Sơ xua tay, đáp: "Sáng nay còn chút lương khô, nước cũng có, ta không chậm trễ nữa." Dứt lời, ông liền xoay người rời đi.

Thẩm Hoài Chi vội vàng nói với Lâm Việt một câu, rồi sải bước đuổi theo, đường sá trong Phủ thành phức tạp, y không yên tâm nếu không tiễn cha ra đến cửa thành.

Lâm Việt gọi nước ấm, đơn giản lau rửa một phen, không lâu sau, Thẩm Hoài Chi cũng quay lại, Lâm Việt mở miệng nói: "Trước tiên rửa mặt đi, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo một vòng, tìm một nha hành."

Lần trước đến đây cậu đã nghe ngóng qua, học trò trong phủ học phần lớn đều đi thuê viện tử, bởi vậy gần đó có không ít nha hành. Việc thuê nhà tất nhiên không thể qua loa, cần phải so sánh cẩn thận mới chọn được nơi tốt.

Thẩm Hoài Chi đưa tay chạm vào mặt Lâm Việt. Trải qua cả ngày phơi nắng, lại vừa rửa ráy xong, khuôn mặt cậu đỏ bừng, dường như có thể bốc hơi lên được.

"Có mệt không? Nếu thấy mệt, chúng ta nghỉ ngơi một lát, sáng mai hẵng đi."

Lâm Việt lắc đầu: "Không mệt, không tìm được chỗ ở, trong lòng ta không yên, cứ hôm nay đi."

"Được, vậy ta nhanh một chút, chúng ta đi sớm về sớm."

Thẩm Hoài Chi lục lọi trong hành lý, lấy ra một bộ y phục sạch, vừa cởi áo ngoài vừa đi vào sau bình phong. Trong khoảnh khắc thân lưng trần hiện ra, khuôn mặt Lâm Việt lại càng đỏ hơn.

Lâm Việt vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng trấn tĩnh, sau đó đứng dậy lấy một bọc vải, chia số bạc bên trong thành ba phần. Một phần cất vào túi trong áo, một phần đặt trong túi gấm mang theo trong người, phần còn lại lát nữa sẽ đưa cho Thẩm Hoài Chi giữ. Tuy quán trọ này bọn họ đã ở vài lần, chưa từng bị mất mát gì, nhưng bạc tiền quan trọng, Lâm Việt tuyệt đối không để lại trong phòng.

Nhân lúc Thẩm Hoài Chi đang rửa mặt, Lâm Việt cất bước xuống lầu. Thấy chưởng quầy không bận rộn gì, cậu liền tươi cười tiến lên hỏi: "Chưởng quầy, không biết có thể hỏi thăm ngài một chuyện không? Gần đây có nha hành nào không?"

Tiền chưởng quầy vẫn còn nhớ phu phu hai người này. Khi trước, lúc Thẩm Hoài Chi thi đậu Tú Tài, căn phòng ấy đã náo nhiệt một hồi, mỗi ngày đều có người tới trọ, bởi vậy giờ đây thái độ của ông vô cùng thân thiện.

"Tiểu ca nhi, các ngươi định thuê viện tử hay thuê cửa tiệm?"

Lâm Việt suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nói thật với ngài, bọn ta vẫn chưa quyết định. Trong tay bạc không nhiều, chỉ muốn tìm một tiểu viện gần phủ học, giá cả phải chăng, nếu có thêm cửa tiệm thì càng tốt."

Tiền chưởng quầy vuốt râu, đáp: "Nếu là tiểu viện như vậy, e là phải đến hẻm Hán Nam và hẻm Nghênh Xuân xem thử. Sau phủ học cũng có mấy viện tử cho thuê, nhưng giá cả không hề rẻ, mỗi năm phải mất đến mấy chục lượng bạc."

"Theo ta thấy, tốt nhất hai vị cứ đến hai con hẻm kia tìm thử. Từ đó đến phủ học cũng chỉ cách hai con phố, rất gần. Ngay đầu hẻm Hán Nam có một nha hành tên là nha hành Hán Nam, chủ yếu làm ăn trong con hẻm ấy. Bên hẻm Nghênh Xuân hạng thì có nha hành Cát Khánh, trong tay có khá nhiều viện tử. Cả hai đều làm ăn không tệ, đáng tin cậy, chỉ là xem các vị muốn trọ ở đâu hơn thôi."

Những gì Lâm Việt từng nghe ngóng cũng không khác biệt mấy, cũng chính là hai con hẻm này, ngoài ra còn có hẻm Tây Hán. Ba nơi này đều có học trò của phủ học từng thuê trọ, chỉ là giá cả cụ thể thì vẫn chưa biết được.

Nghe xong, cậu vui mừng rạng rỡ, cười nói: "Thật sự cảm tạ chưởng quầy! Nếu không có ngài, bọn ta cũng không biết phải tìm bao lâu mới ra được hai nơi này."

Lời nói dù thật hay giả, chung quy nghe lọt tai vẫn là tốt, Tiền chưởng quầy cũng vui vẻ, còn đề nghị: "Nếu hai vị muốn thuê viện tử thì nên đi sớm một chút. Tháng 8, tháng 9, học trò phủ học đến thuê phòng rất đông. Giờ đi tìm đã có chút muộn rồi, nếu còn chậm trễ, e rằng sẽ không còn chỗ mà thuê nữa."

Lâm Việt chắp tay hành lễ với Tiền chưởng quầy, nói: "Thật không biết phải cảm tạ ngài thế nào, vậy bọn ta đi ngay bây giờ."

Tiền chưởng quầy xua tay, đáp: "Chỉ là một câu nói thôi, không đáng để cảm tạ. Mau đi đi, nhớ khóa cửa phòng cẩn thận, ta sẽ bảo tiểu nhị trông giúp các vị."

Lâm Việt lập tức chạy lên lầu, kéo Thẩm Hoài Chi vừa rửa mặt xong, rồi lại kéo hắn chạy xuống, sải bước rời khỏi quán trọ.

Trên đường, Lâm Việt kể lại những lời Tiền chưởng quầy vừa nói cho Thẩm Hoài Chi nghe, rồi đề nghị: "Hôm nay chúng ta đi xem hẻm Nghênh Xuân trước, sáng mai sẽ đi hẻm Hán Nam và hẻm Tây Hán. Ta đã nghe ngóng rồi, trong ba hẻm này, hẻm Nghênh Xuân là gần phủ học nhất. Nếu hợp ý thì thuê luôn, không hợp thì hẵng tính sau."

Thẩm Hoài Chi thật sự không biết Lâm Việt đã nghe ngóng từ khi nào, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc y gật đầu: "Vậy thì cứ đi trước xem sao, xa phủ học một chút cũng không sao, ta đi nhanh, không ngại thêm vài bước."

"Chăm học vốn đã vất vả, có thể ngủ thêm một khắc cũng là chuyện tốt, cứ nghe ta đi."

Thẩm Hoài Chi bật cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ có chuyện gì mà ta chưa từng nghe lời em sao?"

Lâm Việt khẽ hừ một tiếng, đương nhiên là không có rồi.

Hẻm Nghênh Xuân là một con hẻm náo nhiệt, hai bên đường toàn là cửa tiệm, chủ yếu bán những món ăn thường nhật và vài thứ đồ lặt vặt. Nào là tiệm mì, tiệm bánh bao, tiệm kim chỉ, tiệm bánh ngọt hương đường... Hương thơm trên đường phảng phất, khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Thế nhưng, Lâm Việt lại không quá hài lòng, liền kéo ống tay áo của Thẩm Hoài Chi, nói: "Nơi này có vẻ quá ồn ào rồi. Huynh đọc sách vẫn nên chọn chỗ yên tĩnh một chút thì hơn, hay là chúng ta sang hẻm Hán Nam xem thử trước?"

Thẩm Hoài Chi thản nhiên đáp: "Đã đến rồi mà."

Lâm Việt: "..."

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của cậu, Thẩm Hoài Chi nhịn cười, cố gắng đè nén ý cười nơi khóe môi: "Ta nói đùa thôi. Ta cảm thấy nơi này không tệ, hai bên đều là cửa tiệm mở sẵn, nhìn qua có thể thấy khách ra vào không ít, chứng tỏ việc buôn bán cũng ổn. Đến khi tiệm điểm tâm của chúng ta khai trương, e rằng cũng chẳng lo không có khách.

Hơn nữa, nơi này cũng không quá náo loạn, ta phần lớn thời gian đều ở hậu viện, chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chúng ta cứ xem xét một lượt rồi hãy quyết định."

Lâm Việt nghe vậy liền xuôi theo, hai người dạo một vòng rồi đi thẳng đến nha hành Cát Khánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.