Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 143: Chương 143




Giờ Mùi mới ra khỏi quán trọ, đến nha hành thì đã hơi muộn. Lúc này, phần lớn nha lang trong nha hành đều đang dẫn khách đi xem viện tử, chỉ còn lại chưởng quầy cùng một người đang quét tước trong tiệm.

Vừa thấy hai người bước vào, chưởng quầy lập tức tiến lên đón chào: "Hoan nghênh nhị vị! Không biết hai vị muốn thuê hay mua? Có yêu cầu gì xin cứ nói, nha hành của chúng ta nhất định có thể tìm được nơi thích hợp cho hai vị."

Chưởng quầy là một phụ nhân còn trẻ, trông chỉ lớn hơn Lâm Việt vài tuổi, mặt mày hiền hòa, lúc cười mang theo ba phần thân thiện, khiến người ta dễ dàng sinh hảo cảm.

Nàng phất tay, liền có tiểu nhị bưng trà ra, cười nói: "Mời hai vị ngồi, uống ngụm trà rồi từ từ trò chuyện."

Lâm Việt khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Đa tạ chưởng quầy, vậy bọn ta xin không khách khí."

Uống ngụm trà, đôi bên trò chuyện đôi câu, trong lòng hai người cũng có chút cân nhắc. Chưởng quầy này không phải hạng dễ đối phó, nhưng chắc hẳn việc làm ăn cũng không quá khó khăn.

Lâm Việt liền nói rõ yêu cầu của mình: muốn một viện tử nhỏ có kèm cửa tiệm, không cần quá rộng nhưng phải yên tĩnh, gần phủ học, vị trí không được quá hẻo lánh, thuận tiện cho việc buôn bán, giá cả có thể thương lượng.

Nghe đến "gần phủ học," mắt Hà chưởng quầy lập tức sáng lên. Nàng khẽ liếc nhìn Thẩm Hoài Chi một cái, rồi quay sang hỏi Lâm Việt: "Dám hỏi vị công tử đây có phải là Tú Tài đến phủ học cầu học chăng?"

Lâm Việt thoáng ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Đường học vấn gian nan, bởi vậy mới mong tìm được một nơi có giá cả phải chăng, nếu không gia cảnh e rằng sẽ khó gánh vác nổi."

Hà chưởng quầy khẽ phe phẩy chiếc khăn, cười nói: "Công tử đây hẳn là đang đùa ta rồi! Tướng công nhà ngươi là Tú Tài, ngươi nhìn cũng không giống người bình thường, sao có thể nói là 'khó gánh vác nổi' chứ?"

Lâm Việt cũng cười theo: "Vậy thì mượn lời tốt lành của chưởng quầy, ngày sau nếu ta thật sự thành nhân vật không tầm thường, nhất định sẽ đến bái tạ ngài."

Cả hai bật cười sảng khoái.

Tán gẫu đôi câu, Hà chưởng quầy không dây dưa thêm, nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, chậm rãi nói: "Những viện tử phù hợp với yêu cầu của ngươi, Hẻm Nghênh Xuân có hai nơi, xa hơn một chút thì ở hẻm Nghĩa Bình cũng có hai nơi, nhưng hẻm Nghĩa Bình cách phủ học xa hơn. Chi bằng chúng ta đi xem thử hai chỗ ở hẻm Nghênh Xuân trước?"

Lâm Việt vẫn chưa đứng dậy, mà hỏi thẳng: "Chưởng quầy, không biết tiền thuê thế nào? Ta không phải nói đùa đâu, ngân lượng trong tay quả thực không dư dả, nếu giá quá cao thì thôi, cũng đỡ phiền chưởng quầy một chuyến."

"Tiểu ca cứ yên tâm, lẽ nào ta lại lừa ngươi? Khu vực xung quanh hẻm  Nghênh Xuân này người ở đông đúc, hàng quán trong hẻm phần lớn buôn bán khá khấm khá, lại còn có cả bậc sĩ tử cư ngụ. Tháng 8 vừa rồi có một tiểu viện vừa cho thuê, chính là cho một vị công tử của phủ học. Còn về giá cả, ít thì một năm chẳng quá 20 lượng bạc, nhiều thì mấy chục lượng, gần trăm lượnh, nhưng hai gian ta nói với ngươi hôm nay, đều không quá 30 lượng."

Nói đến đây, nàng mỉm cười, rồi tiếp lời: "Giờ thì có thể an tâm theo ta đi xem được chưa?"

Sắc mặt Lâm Việt thản nhiên, chậm rãi đáp: "Vốn dĩ ta vẫn yên tâm, chỉ là sợ làm phiền đến chưởng quầy một chuyến uổng công, nên mới hỏi thêm đôi câu mà thôi."

Hà chưởng quầy chẳng để tâm, chỉ cười, phất tay mời: "Hai vị, mời đi bên này. Hẻm ngay đối diện, chúng ta đi một vòng, tiện thể nói qua về phố phường xung quanh, sau này sinh hoạt cũng thuận tiện hơn."

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi cùng ôm quyền tạ ơn, rồi cả ba mới rời khỏi nha hành.

Ra khỏi con hẻm nơi nha hành tọa lạc, Hà chưởng quầy giơ tay chỉ cho Lâm Việt xem: "Bên trái con hẻm này có một y quán, còn bên phải phần lớn là tiệm may mặc, tiệm vải, tiệm son phấn. Tiểu ca nếu có thời gian, có thể dạo qua một vòng."

"Đi thêm một đoạn chính là hẻm Nghênh Xuân. Đầu hẻm có mấy nhà tự mở cửa tiệm buôn bán, càng đi vào trong thì càng có nhiều nhà trọ cho thuê. Hai gian viện ta muốn dẫn các vị xem hôm nay, một gian ở bên trái, từ cửa sau đi ra, quẹo một vòng là đến con hẻm sau của phủ học. Còn một gian ở bên phải, đi đến phủ học cần vòng xa hơn một chút, nhưng cũng không tính là xa lắm. Lát nữa ta sẽ dẫn các vị đi một lượt."

Vừa trò chuyện, ba người đã đi tới phía sân bên trái. Mặt tiền cửa tiệm hướng ra phố, so với gian hàng ở Tứ Phương trấn thì rộng rãi hơn không ít.

Hà chưởng quầy mở cửa mời bọn họ vào, cười nói: "Tiệm này trước kia bán bánh bao, giữa phòng có một bức tường ngăn thành hai gian, trong bếp còn xây hai bệ bếp. Phía trước dùng để bán bánh, rất thích hợp mở tiệm ăn."

Lâm Việt hơi ngạc nhiên, bố cục này trông quen mắt quá, tám phần là giống hệt tiệm ở Tứ Phương trấn, chỉ khác là không có cầu thang lên lầu, nhưng lại có thêm một cái hậu viện.

"Chưởng quầy đợi một chút, ta xem qua bệ bếp này trước đã."

Cậu cẩn thận kiểm tra hai lượt, lại dùng gậy gỗ chọc vào ống khói để xem xét, xong xuôi mới đứng dậy theo họ ra hậu viện.

Sân nhỏ vuông vức, vì lâu ngày không có người ở nên trông có phần hoang tàn. Nhà hàng xóm bên cạnh trồng cây ăn quả, lá vàng rơi đầy xuống sân.

Phòng chính phía trước là gian ngủ, góc tường đặt một chiếc giường, bên cửa sổ còn có một cái bàn cũ, mức độ cũ kỹ tương đương với khung cửa sổ gió lùa.

Thẩm Hoài Chi khom lưng ấn thử lên giường, cảm thấy khá chắc chắn, chất gỗ cũng không tệ, cầm lên tay thấy nặng.

Bên trái sân là tường viện, bên ngoài chính là vườn cây ăn quả của hàng xóm. Góc tường sát mặt tiền cửa tiệm có một miệng giếng nước, phía sau là cửa sau.

Bên phải sân là gian bếp, nhưng bệ bếp vừa thấp vừa nhỏ, ngoài ra không còn vật dụng gì khác. So với bếp, nơi này trông càng giống chỗ chất tạp vật hơn.

Dù vậy, cả hai gian phòng đều rất sạch sẽ, chỉ có điều trên mái thiếu mấy viên ngói, phải sửa lại mới có thể ở lâu dài. Góc tường cũng có vài vết nứt, cần phải trát lại một lượt nữa.

Lâm Việt khẽ chọc eo Thẩm Hoài Chi, hạ giọng hỏi: "Bổ ngói, trát tường, huynh biết làm không?"

Thẩm Hoài Chi cũng nhỏ giọng đáp lại: "Biết, chỗ cần sửa cũng không nhiều, nửa canh giờ là xong."

Lâm Việt yên tâm, nếu giá cả hợp lý, nơi này quả thực không tệ.

Hà chưởng quầy lại dẫn hai người đi xem gian viện còn lại. Viện này không có bếp lò, cũng không có giếng, nhưng gian bếp phía sau lại rộng rãi, có đến ba gian phòng, quan trọng nhất là nhìn còn rất mới, chủ cũ hẳn là chỉ mới dọn đi không lâu.

Đợi hai người xem xong, Hà chưởng quầy mới hỏi: "Không biết nhị vị vừa ý gian nào? Gian bên trái nhỏ hơn đôi chút, nhưng có sẵn giếng nước, một năm 22 lượng bạc. Gian này dù trong viện không có giếng, nhưng ngay ngoài cửa sau đi vài bước là có một giếng chung, cũng rất tiện, giá một năm 28 lượng."

Lâm Việt nhíu mày, vẻ mặt có chút do dự, sau khi xin lỗi Hà chưởng quầy liền kéo Thẩm Hoài Chi sang một góc bàn bạc hồi lâu, trông không có vẻ hài lòng cho lắm.

Hà chưởng quầy lấy làm lạ, theo lý mà nói, hai gian viện này đều khá tốt, nhất là gian thứ hai, mới tiếp quản hơn một tháng mà đã có không ít người đến xem.

Lâm Việt kỳ thực rất ưng ý, chỉ là thói quen cân nhắc, dù nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười: "Cả hai nơi đều tốt, huynh thích gian nào hơn?"

Thẩm Hoài Chi chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp: "Gian thứ nhất, có giếng nước trong sân, lỡ khi ta không có ở nhà, em múc nước cũng tiện hơn, cửa tiệm cũng thích hợp hơn."

Lâm Việt cũng cảm thấy gian thứ nhất ổn hơn, nhưng lại cau mày chặt hơn, lúc này đang dạy Thẩm Hoài Chi cách mặc cả: "Ngày mai chúng ta đi xem thử ở một nha hành, nếu giá cả chênh lệch không nhiều thì thuê gian này. Đến lúc đó, huynh nhớ không được lộ vẻ hài lòng, cứ nói là sân viện cũ nát, chật hẹp, nếu để đồng môn nhìn thấy thì mất mặt lắm... Nhớ chưa?"

Thẩm Hoài Chi: Hóa ra ta là người như vậy... Hiểu rồi.

"Nhớ rồi, ta chính là một Tú Tài nghèo kiết xác, không biết gạo củi dầu muối quý giá ra sao, sống nhờ vào phu lang nuôi mà còn chê nơi ở chật hẹp."

Lâm Việt suýt bật cười, phải bấm mạnh vào lòng bàn tay mới kiềm chế được, hắng giọng nói: "Ừ, đúng vậy đấy, nào, chúng ta qua đó thôi."

Hà chưởng quầy thấy hai người bước lại, vẫn giữ nguyên ý cười, hỏi: "Không biết nhị vị vừa ý gian nào?"

Lâm Việt khẽ liếc nhìn Thẩm Hoài Chi bằng ánh mắt đầy do dự, sau đó mới chớp mắt một cái, lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn sang Hà chưởng quầy: "Không biết gian thứ nhất có thể thương lượng giá cả hay không? Hai người chúng ta thực ra cũng chẳng dùng hết ba gian phòng, gian ấy là thích hợp nhất."

Thẩm Hoài Chi hừ một tiếng đúng lúc: "Nơi ấy cũ nát quá, sân nhỏ đến mức chẳng có chỗ đặt chân, nếu bằng hữu ta tới chơi, còn không biết đứng đâu nữa."

Lâm Việt kéo nhẹ tay áo y: "Về rồi hẵng nói, gian đó cũng không tệ lắm đâu."

Hà chưởng quầy như thể không nghe thấy, ý cười vẫn không đổi: "Nếu hai vị thực sự có lòng muốn thuê, giá cả tất nhiên có thể thương lượng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giá một năm 22 lượng vốn đã không đắt, cùng lắm có thể bớt cho hai vị 1 lượng bạc, còn tiền viết khế ước tính theo quy củ là 630 văn, thôi thì ta làm tròn, lấy 600 văn, đó đã là giá thấp nhất rồi."

Lâm Việt mím môi, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Vậy để bọn ta về bàn bạc thêm, trưa mai sẽ quay lại, dù có thuê hay không cũng sẽ báo cho ngài một lời chắc chắn."

"Đương nhiên là được, mai hai vị cứ đến nha hành, ta vẫn luôn ở đó."

Lâm Việt gật đầu cảm tạ: "Hôm nay làm phiền ngài rồi, vậy bọn ta không quấy rầy nữa. Ngày mai nhất định sẽ đến đúng hẹn."

Ba người cáo biệt trước cửa, sau đó Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi lại vòng qua dùng bữa tối rồi mới trở về quán trọ.

Sáng sớm hôm sau, hai người rời quán trọ từ sớm, đến tìm nha lang (người môi giới) ở Hán Nam. Cả buổi sáng xem qua năm sân viện, giá thuê dao động từ 18 đến 38 lượng bạc. Nhưng cuối cùng, Lâm Việt vừa ý nhất vẫn là tiểu viện trong hẻm Nghênh Xuân.

Thẩm Hoài Chi cũng có cùng suy nghĩ: "Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ăn xong bữa trưa rồi đi gặp nha lang luôn?"

Lâm Việt gật đầu: "Được, nhưng lát nữa huynh phải nhớ, vẫn làm như hôm qua, không đúng, phải chậm rãi hơn một chút, tỏ vẻ không hoàn toàn hài lòng, nhưng cũng không có quá nhiều tiền."

Thẩm Hoài Chi lập tức đứng thẳng, thần sắc nghiêm túc: "Bảo đảm không kéo chân phu lang."

Lâm Việt cười đến mức suýt không thẳng nổi lưng, sau đó cũng bắt chước Thẩm Hoài Chi, nghiêm trang nói: "Thẩm phu tử học rất giỏi, tiết kiệm được tiền này, sau này để dành làm quỹ riêng cho Thẩm phu tử nhé."

Thẩm Hoài Chi cười lắc đầu, rồi mua cho Lâm Việt một chiếc bánh hồ, sợ cậu ăn nghẹn nên còn mua thêm một chén nhị trần canh. Nghe nói dân Phủ thành rất ưa loại canh dưỡng sinh này, trước nay chưa từng thấy qua, nên cũng muốn nếm thử cho biết.

Lâm Việt vừa nhấp một ngụm đã nhíu mày, thẳng thắn nhận xét: "Không rõ ràng hương vị là gì, nhưng chắc chắn là không ngon."

Thẩm Hoài Chi thử một ngụm, cũng chỉ có thể nuốt xuống một cách miễn cưỡng, quả thực chẳng có gì đặc sắc.

"Vậy lát nữa mua loại khác uống thử, nghe nói có loại chua ngọt, chắc là dễ uống hơn."

Gần trưa, hai người đến nha hành Cát Khánh. Hôm nay đến sớm, nơi này vẫn còn rất náo nhiệt.

Lâm Việt lắng nghe một lúc, phát hiện có hai người đang mặc cả kịch liệt, liền hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ:
Lát nữa nhất định phải thương lượng cho thật tốt, không thể để mình chịu thiệt!

Hà chưởng quầy vẫn niềm nở như cũ: "Hai vị đã quyết định rồi chứ? Nếu hai tiểu viện này chưa ưng ý, chúng ta có thể qua hẻm Nghĩa Bình xem thử."

Lâm Việt khẽ lắc đầu: "Tiểu viện thứ nhất khá ổn, chỉ là giá hơi cao. Chúng ta mới đến, nhất thời chưa xoay sở đủ ngân lượng, trong tay chỉ có 20 lượng bạc, còn phải dành chút ít lo liệu ăn uống. Chúng ta chỉ có thể trả 18 lượng không biết chưởng quầy có thể linh động đôi chút không?"

Thẩm Hoài Chi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên buông một câu: "Miễn cưỡng thôi." Dứt lời, y còn len lén liếc nhìn Lâm Việt một cái. Tiếc là Lâm Việt đang mải mê trả giá, chẳng hề hay biết.

Hà chưởng quầy lộ vẻ khó xử: "Tiểu ca, không phải ta không muốn giúp, nhưng nào có chuyện bớt liền 4 lượng bạc thế này? Nha hành ta làm cả tháng cũng chưa chắc kiếm được 4 lượng, thực sự không bớt được nhiều đến vậy. Hay thế này đi, tiền thuê và tiền khế ước tổng cộng 21 lượng, nhiều hơn thì không được nữa."

Người làm ăn hai bên, chuyện mặc cả đã thành thói quen, cứ thế giằng co hai khắc đồng hồ, cuối cùng chốt giá tiền thuê và tiền khế ước tổng cộng 19 lượng 500 văn.

Lâm Việt làm bộ tiếc đứt ruột, chậm rãi đếm bạc trả tiền, Hà chưởng quầy cũng tặc lưỡi lắc đầu tính toán, sau đó nhanh nhẹn ký khế ước, thế là vụ thuê nhà xem như xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.