Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 145: Chương 145




Lúc này, Lâm Việt vẫn bận rộn trong nhà, nhóm lửa thử bếp, vẩy nước quét dọn, lau chùi tỉ mỉ. Không bao lâu sau, cửa tiệm đã sạch sẽ không vương một hạt bụi.

Chờ nước trên mặt đất khô ráo, cậu lại theo thói quen trước đây, dọn sẵn một phần gạo, mì, củi lửa cùng những vật dụng cần thiết cho vài ngày tới vào gian bếp sau cửa tiệm. Ngay cả khuôn đúc làm điểm tâm cũng mang từ nhà đến, sắp xếp đâu vào đấy.

Lâm Việt phủi bụi trên người, trong lòng tính toán: đợi đến khi bàn ghế được mang tới, buổi chiều sẽ đi mua thêm đường, dầu, nếp, giấy dầu... Chỉ cần chọn một ngày đẹp gần đây, tiệm có thể khai trương rồi!

Cậu còn nghĩ, mấy ngày tới nếu rảnh rỗi sẽ dạo quanh những phố xá sầm uất nhất trong Phủ thành, nếu may mắn gặp được cửa tiệm nào đang khai trương thì càng tốt, có thể học hỏi cách người ta chiêu khách buôn bán.

Vừa mới dọn đến, đủ thứ việc lặt vặt kéo đến không xuể. Cả buổi sáng bận rộn, người cậu đã bám đầy bụi, chẳng khác nào vừa từ ruộng đồng trở về.

Thấy trời đã ngả sang giờ Ngọ, Lâm Việt quăng khăn lau trong tay, xoay người vào bếp nấu cơm. Hôm nay cha đến, giờ bọn họ đã ổn định rồi, tất nhiên phải mời ông ăn một bữa đàng hoàng rồi hãy về.

Gạo vừa đổ vào nồi, cậu chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Tiếng "moo moo" vang lên không lẫn vào đâu được, chắc chắn là con trâu nhỏ nhà cậu đến rồi!

Lâm Việt vội đậy nắp nồi, ba bước thành hai chạy ra ngoài. Cậu không khỏi thắc mắc, không biết cha khởi hành từ lúc nào mà đến nhanh vậy.

Kéo cửa ra, đập vào mắt cậu là chiếc xe trâu chất đầy hàng hóa, sau đó mới thấy rõ người trên xe, không ngờ Tống Tầm Xuân cũng đến!

"Cha! Nương! Sao hai người cùng tới vậy? Mau vào nhà đi!"

Rõ ràng mới rời nhà chưa bao lâu, vậy mà khi trông thấy Tống Tầm Xuân, Lâm Việt lại có cảm giác xa cách lạ lùng, không giống như mới hai ngày không gặp, mà cứ như đã hai năm vậy. Cậu đột nhiên nhớ nương mình vô cùng, thầm quyết định năm nay về quê ăn Tết nhất định sẽ ở lại thêm mấy ngày rồi mới quay lại thôn Lâm Thủy.

Tống Tầm Xuân cười hiền hòa, ánh mắt đầy ôn nhu, tiến lên nắm lấy tay Lâm Việt, cẩn thận đánh giá.

"Sao mới đi có mấy hôm mà con đã gầy thế này? Cũng may hôm nay ta có mang theo không ít thịt, còn xách theo hai con gà, lát nữa phải hầm lên tẩm bổ cho con mới được."

Hai người trò chuyện đôi câu, Tống Tầm Xuân bỗng dừng lại, khẽ nâng tay chỉ về phía bên trái, cười hỏi: "Con xem ai tới này?"

Lâm Việt theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa thấy rõ người mới tới, mắt lập tức trừng lớn, chân cũng không tự chủ được mà bước về phía trước hai bước.

"Lăng Chi? Sao đệ cũng tới đây?"

Thẩm Lăng Chi từ trên xe la nhảy xuống, chỉ trong hai bước đã lao đến trước mặt Lâm Việt, cười đáp: "Muốn cho các huynh một bất ngờ, nên liền đến thôi! Ca ca, có nhớ đệ không?"

Lâm Việt giơ tay nhéo má cậu ấy một cái, cười đáp: "Nhớ chứ, nhớ nhất chính là đệ!"

Thẩm Lăng Chi cười tít mắt, tựa đầu lên vai Lâm Việt, sau đó giơ tay gọi về phía sau: "Mau lại đây nào! Còn đứng đó làm gì?"

Phương Tân Giác nghe vậy mới chậm rãi bước tới, trên môi cũng mang theo nụ cười ôn hòa.

Phương Tân Giác dắt xe la tiến lại gần, trên xe chất đầy hàng hóa. Lâm Việt chỉ thoáng liếc qua đã nhận ra, phần lớn đều là những vật dụng cần thiết khi mở tiệm, kệ trưng bày mới cho điểm tâm, hộp tre trúc, đoán chừng còn có cả vải vóc và vài thứ linh tinh khác.

"Hai người các đệ cũng thật là, sao lại mang theo nhiều đồ thế này?"

Thẩm Lăng Chi lắc lắc cánh tay, cười đáp: "Nhiều đâu mà nhiều? Nếu tính kỹ lại, nói không chừng còn chưa đến
1 lượng bạc nữa đấy!"

Bỗng nhớ ra điều gì, cậu ấy liền vội nói: "À đúng rồi, ca ca, huynh xem cái kệ trưng bày này có dùng được không? Nếu không thích hợp, đệ lại cho người đóng một cái khác."

Trước kia, kệ bày điểm tâm trong Điềm Hương Lâu đều là đồ có sẵn trong tiệm lúc thuê, nhưng cách đây không lâu, Lâm Việt cùng Thẩm Lăng Chi đã bàn bạc, định thay một cái lớn hơn để bày biện cho đẹp mắt. Kệ lần này chính là Thẩm Lăng Chi đặt làm riêng.

Lâm Việt hồi tưởng lại kích thước quầy hàng trong tiệm, gật đầu nói: "Ước chừng là vừa vặn."

Lúc này có người đi ngang qua, Lâm Việt không muốn đứng ngoài đường lâu liền giục: "Được rồi, chúng ta mau vào thôi, đừng đứng mãi ở đây nữa."

Hậu viện chỉ có hai gian nhà, gian giữa nói là nhà chính, thực ra chính là phòng ngủ, nên Lâm Việt chỉ có thể đưa mọi người vào nhà bếp.

"Mau ngồi đi, ta đi rót nước cho các ngươi. Cơm cũng đã nấu rồi, đợi một chút là có thể ăn."

Tống Tầm Xuân vội xua tay, nói: "Không vội, để ta nấu cơm. Trên xe còn nhiều đồ, con xem đặt ở đâu cho thuận tiện, nhân lúc cha con còn ở đây thì bảo ông ấy dỡ xuống, mấy bao gạo và bột mì khá nặng, phải tranh thủ lúc này thu dọn mới được."

Phương Tân Giác lập tức đứng dậy: "Nương, để cha nghỉ một lát đi, con làm giúp cho, con cũng có sức lắm mà!"

Tống Tầm Xuân lắc đầu từ chối ngay: "Không cần, cứ để cha các con làm."

Thật ra không phải bà chê bai gì, nhưng nhìn qua là biết Phương Tân Giác chưa từng làm những việc nặng nhọc. So với Thẩm Chính Sơ thì hắn yếu hơn không chỉ một bậc, thôi thì cứ để người có kinh nghiệm làm vẫn hơn.

Thẩm Lăng Chi cũng tiến lên kéo tay Lâm Việt: "Ca ca, trước tiên chúng ta dọn cái bàn ra cửa tiệm phía trước đã."

Lâm Việt không còn cách nào khác, đành đi theo ra ngoài. Hôm nay Thẩm Chính Sơ còn mang theo không ít củi lửa, cộng với số có sẵn, đủ dùng cả tháng. Gạo và bột mì thì lại càng không cần lo, ăn đến cuối năm cũng vẫn còn dư dả.

Thẩm Chính Sơ chỉ dỡ đống ngói trên xe xuống trước. Hôm nay bọn họ không vội quay về, đồ đạc cứ từ từ sắp xếp cũng không muộn, nhưng mái nhà thì không thể không sửa ngay.

"Việt ca nhi, trong nhà có thang không?"

Lâm Việt ló đầu ra: "Có đấy, cha, con đi lấy ngay!"

Thẩm Chính Sơ trèo lên mái nhà, còn đồ đạc trên xe cuối cùng vẫn là do Phương Tân Giác dọn.

Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đi ra cửa tiệm phía trước, vừa mới đặt xong bàn ghế, Thẩm Lăng Chi liền bưng một cái bồn nhỏ tới.

"Ca ca, đây là bột hôm qua đệ đã ủ, một nửa đã làm thành điểm tâm, để trên xe, lát nữa hâm nóng lại rồi ăn. Phần còn lại chưa kịp làm, sáng nay nương vội quá, nên mang cả đến đây. Nếu để đến mai sợ là không dùng được nữa, dứt khoát để lát nữa làm thành điểm tâm, vừa có cái mà ăn, vừa có thể mang đi biếu hàng xóm."

Lâm Việt hiểu rõ đạo lý "Bà con xa không bằng láng giềng gần", nhưng cậu cũng không muốn đi thăm hỏi ngay hôm nay. Hơn nữa, cậu còn chưa biết hai nhà sát vách có phải là người dễ đối phó hay không. Cậu không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn khiến cha nương phải lo lắng.

"Sao không để ở nhà mà ăn? Chẳng phải cha nương đệ phu cũng đều ở đó sao?"

"Ở nhà cũng còn nhiều lắm, mà để lâu lại ăn không hết, nên đệ mới mang đến đây, thử xem trong bếp có lồng hấp không thì dùng luôn cũng được."

Lâm Việt lúc này mới gật đầu: "Vậy lát nữa thử làm lại xem sao, ban ngày chắc hàng xóm sát vách cũng không có ở nhà."

Trong bếp, Tống Tầm Xuân đang chuẩn bị cơm. Vì không nghĩ cả nhà sẽ đến nên bà sợ cơm nấu không đủ, liền định chưng thêm ít bánh mạch cho chắc bụng, đỡ phải nấu lại lần nữa.

Bếp mới, nồi cũng mới thay, thành ra tốc độ nấu nướng của Tống Tầm Xuân chậm hơn bình thường, phải gần nửa canh giờ mới dọn cơm xong.

Cơm nước xong xuôi, phu thê Thẩm gia vẫn ở nhà thu dọn đồ đạc. Lâm Việt, Thẩm Lăng Chi cùng Phương Tân Giác thì ra ngoài, nhân lúc đông người có thể mua thêm ít đồ, đỡ để hai ngày nữa Lâm Việt lại phải tự đi một mình, mà mua nhiều thì cũng không xách hết nổi.

Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Hoài Chi đã trở về.

Vừa thấy người mở cửa chính là nươnh mình, Thẩm Hoài Chi có chút bất ngờ. Lại liếc mắt nhìn vào trong nhà, thấy cả nhà đều ở đó, y càng thêm sững sờ, đứng ngây ra một lúc lâu.

Vẫn là Tống Tầm Xuân đẩy nhẹ y một cái: "Mau đem rương đựng sách đặt xuống, chuẩn bị ăn cơm chiều đi."

Thẩm Hoài Chi thong thả gật đầu: "Vâng, nương."

Trên bàn cơm, ai nấy đều có một bụng chuyện muốn nói, nhưng trước hết vẫn là hỏi thăm Thẩm Hoài Chi. Hôm nay y vừa mới nhập phủ học, cả nhà đều cực kỳ lo lắng.

Thẩm Hoài Chi cũng biết mọi người không yên tâm, nên hầu như từ lúc bước chân vào phủ học, chuyện lớn chuyện nhỏ gì y cũng kể lại tường tận một lượt, nào là bái Khổng miếu, gặp lão sư, trải qua khảo thí ra sao, rồi cả chuyện giao quà nhập học, không thiếu một điều gì.

Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ tuy không hiểu chuyện đọc sách lắm, nhưng nghe vậy vẫn thấy lo lắng: "Nương đã bảo con mang nhiều tiền một chút rồi. Mới nhập học ngày đầu mà đã tốn mất 15 lượng bạc, sau này còn chẳng biết phải tiêu bao nhiêu nữa!"

Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Nương, 15 lượng bạc kia không chỉ dùng cho quà nhập học năm nay, mà còn bao gồm tiền cơm ba tháng, tiền ba bộ xiêm y, thêm cả hai quyển văn tập cùng kinh nghĩa chú thích. Sang năm sẽ không phải giao nhiều như vậy nữa."

"Vậy sao? Nếu thế thì cũng không tính là quá nhiều." Nghe thấy bạc đã chi cho bao nhiêu thứ, Tống Tầm Xuân cũng yên tâm hơn một chút, liên tục giục Thẩm Hoài Chi ăn cơm.

Hỏi xong chuyện của Thẩm Hoài Chi, việc quan trọng nhất chính là cửa tiệm của Lâm Việt. Ý tưởng của người Thẩm gia cũng tương đồng với Lâm Việt, Phủ thành quá lớn, hoàn toàn khác biệt với trấn nhỏ, cách làm ăn ở trấn trên có thể thành công, nhưng chưa chắc ở Phủ thành cũng sẽ thuận lợi.

Lâm Việt khi chưa đến Phủ thành đã từng lo lắng, hai ngày nay vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng hiện tại cậu đã thả lỏng hơn nhiều: "Cha, nương, mọi người đừng lo lắng. Đồ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị gần đủ, tay nghề của con cũng còn đó. Dù vận khí thật sự không tốt, cửa tiệm mở ra không có sinh ý, thì cùng lắm con lại đi thuê cửa tiệm khác. Nếu vẫn không được, con ra ngoài tìm việc làm sư phó chính cũng có thể kiếm tiền."

Thẩm Lăng Chi xưa nay luôn tin tưởng Lâm Việt nhất, bèn nói: "Cha, nương, con thấy ca ca chắc chắn làm được, mọi người đừng lo lắng nữa. Hỏi nhiều quá ca ca lại có áp lực."

Tống Tầm Xuân khẽ thở dài: "Được rồi, nghe các con. Không hỏi nữa, nhưng cha nương cũng chỉ là lo lắng thôi mà."

Thẩm Chính Sơ thì bình tĩnh hơn cả: "Nếu khai trương thuận lợi thì đương nhiên là tốt nhất. Nếu không thành, trong nhà vẫn còn chút tích trữ, sang năm heo con lớn cũng có thể kiếm thêm một khoản, lương thực thu về bán đi cũng được mấy lượng bạc. Dù thế nào, chi tiêu một năm ở Phủ thành cũng không đến mức không gánh nổi. Việt ca nhi, con đừng vì chuyện này mà phiền lòng."

Thẩm Hoài Chi cũng tiếp lời: "Hôm nay con có hỏi trợ giáo, phủ học có không ít việc sai vặt dành cho học trò nhà nghèo, một tháng cũng có thể kiếm mấy trăm văn, đủ chi tiêu hàng ngày."

Lời này vừa dứt, cả nhà đều nhìn sang.

Lâm Việt nhấp môi, vẻ mặt có chút không vui: "Năm nay huynh vừa mới đến Phủ thành, lo mà học hành cho tốt mới là quan trọng nhất. Dù muốn kiếm tiền thì cũng phải đợi hai năm nữa, hiện tại không được nghĩ đến chuyện đó."

Thẩm Chính Sơ cũng nghiêm mặt lại: "Nghe Việt ca nhi đi! Nếu con không chịu học hành cho đàng hoàng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện kiếm mấy đồng tiền, vậy đến phủ học làm gì? Ở nhà cũng giống nhau thôi!"

Thẩm Hoài Chi biết mình sai, vội vàng cam đoan sẽ không lơ là việc học, tạm thời cũng không nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa.

Vì mải nói chuyện, bữa cơm chiều kéo dài gần nửa canh giờ. Ăn xong, Thẩm Lăng Chi liền đem số điểm tâm đã hâm nóng giữa trưa ra, cười nói: "Ca ca, các huynh đi bây giờ sao?"

Tống Tầm Xuân cũng biết bọn họ định sang chào hỏi hàng xóm, bèn hỏi: "Cần nương đi cùng các con không?"

Lâm Việt vội xua tay: "Nương, không cần đâu. Mọi người cứ nghỉ ngơi một lát, hôm nay ai nấy cũng bận rộn cả ngày rồi. Con cùng Hoài Chi đi là được, cũng chỉ qua hai nhà bên cạnh thôi, không chừng một khắc đã về."

Thấy hai người đã quyết, Tống Tầm Xuân cũng không miễn cưỡng. Bà giúp bọn họ gói điểm tâm cho gọn gàng, sau đó đưa ra cửa: "Mau đi đi, về sớm một chút. Chúng ta ở nhà chờ."

Ra khỏi cổng viện, nụ cười trên mặt Lâm Việt cũng nhạt đi mấy phần, cậu quay đầu dặn dò Thẩm Hoài Chi: "Nếu hàng xóm không dễ giao thiệp, huynh đừng lỡ miệng trước mặt cha nương. Bằng không, bọn họ lại lo lắng."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Em cứ yên tâm, ta nhớ kỹ rồi. Hơn nữa, hôm nọ Hà chưởng quầy chẳng phải đã nói sao? Hai nhà bên cạnh đều không phải hạng người khó chung đụng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.