Lâm Việt nắm chặt chìa khóa và khế ước của tiểu viện mới thuê, nét mặt vui mừng nhìn Hà chưởng quầy: "Chưởng quầy sảng khoái, lần sau có việc nhất định lại tìm ngài."
Hà chưởng quỹ khẽ phất chiếc khăn tay, hờn dỗi nói: "Lần sau ta chẳng để cho ngươi được lợi đâu, ôi chao, tối nay chắc chẳng có thịt mà ăn rồi."
Lâm Việt thấy nàng như vậy cũng khẽ ho một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, làm ra vẻ tiếc rẻ, kéo ống tay áo của Thẩm Hoài Chi than thở: "Tối nay chúng ta uống thêm mấy ngụm nước, coi như no bụng là xong bữa tối rồi, ôi chao."
Thẩm Hoài Chi sững người một lúc mới kịp phản ứng, chậm rãi nói: "Mua một cái bánh bao đi, em ăn, ta uống nước."
Chợt chốc, những người trong nha hàn đều cười ồ lên, Lâm Việt lúc này mới nghiêm mặt, nói: "Thật chẳng phải nói đùa với tỷ tỷ, ta có việc muốn nhờ một tay, tỷ có biết ở đâu tuyển tiểu nhị không? Một tiểu nhị cho quán ăn ấy."
Hà Quỳnh tươi cười rạng rỡ: "Trùng hợp làm sao, cứ đến tìm ta là được, ta đảm bảo tìm cho ngươi một người thích hợp."
Lâm Việt không ngờ lại thuận lợi đến vậy, nhưng chuyện làm ăn cũng xem như hợp ý, cậu và Hà chưởng quỹ cũng coi như hợp tính hợp nết, nếu chỉ cần tìm một người mà đã xong việc thì đương nhiên là tốt nhất.
"Thế thì được, chờ chúng ta ổn định rồi sẽ tới tìm tỷ."
"Thành giao! Ngày khai trương tiệm của các ngươi, ta nhất định sẽ tới góp vui."
"Thế thì nói lời phải giữ lời, bọn ta đợi tỷ tới đấy."
Xong xuôi chính sự, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi cáo từ rời đi. Hai người sải bước vội vã, chẳng mấy chốc đã tới cổng thành.
Vì đi gấp nên Lâm Việt có chút thở dốc, nghỉ lấy một hơi mới nói: "Cha chắc không tới trước rồi chứ? Sớm biết vậy nên để huynh qua đây chờ trước mới phải."
Thẩm Hoài Chi vỗ nhẹ lưng cậu trấn an: "Hôm qua chúng ta cũng tới vào tầm này, hơn nữa cũng đã dặn cha là hôm nay chúng ta sẽ ra đón rồi, không lỡ được đâu, yên tâm đi."
Quả nhiên, hai người vừa tới cổng thành, liền trông thấy Thẩm Chính Sơ đang ngồi nghỉ dưới gốc cây cổ thụ. Ông còn đang trò chuyện rôm rả với mấy lão nhân đang đánh cờ bên cạnh.
Lâm Việt giơ tay vẫy gọi: "Cha, bọn con ở bên này!"
Thực ra Thẩm Chính Sơ đã đến từ gần nửa canh giờ trước, ban đầu định trực tiếp tới quán trọ, nhưng lại sợ lỡ mất hai đứa nhỏ, đành đứng đây chờ.
Chờ mãi không thấy bóng dáng chúng, trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ chúng gặp chuyện chẳng lành. Giờ thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn để tâm đến lão nhân vừa cùng trò chuyện khi nãy nữa, liền đứng dậy, nhanh nhẹn kéo dây cương, dẫn con trâu tiến về phía trước.
Thẩm Hoài Chi bước lên trước đón lấy dây cương, giải thích: "Cha, sáng nay bọn con đi thuê một cái viện, vì thế mới chậm trễ một chút."
Thẩm Chính Sơ có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy đã quyết định rồi sao? Một năm hết bao nhiêu bạc?"
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Con với Tiểu Việt đã xem qua mấy chỗ, cuối cùng mới chọn nơi này. Một năm 19 lượng bạc, còn có thêm một gian mặt tiền, quan trọng nhất là gần phủ học."
Lâm Việt tiếp lời: "Cha, chúng ta giờ đi thẳng tới viện luôn đi, lát nữa rồi ghé quán trọ thu dọn đồ đạc sau."
Thẩm Chính Sơ nghe vậy cũng có chút cảm khái, mỉm cười nói: "Được, cha theo các con qua đó xem thử, lát về còn kể lại với nương các con, để bà ấy khỏi phải lo lắng."
Khoảng cách từ cổng thành đến viện tử cũng không gần, ba người đi một quãng đường mới đến được hẻm Nghênh Xuân. Xe trâu không thể đi qua cửa tiệm phía trước, đành phải vòng một đoạn rồi vào từ cửa sau.
Ban đầu, Thẩm Chính Sơ còn khá vui vẻ, cảm thấy hai đứa nhỏ cuối cùng cũng coi như có chỗ đứng vững ở phủ thành. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy viện tử, trong lòng lại có chút chua xót. Sân nhỏ vuông vức, nếu sải chân lớn một chút thì chỉ bốn, năm bước đã từ chính sảnh đến cửa tiệm. Dù là nhà ngói, nhưng nhìn mái ngói cũng biết đây là viện cũ, tám, chín phần mười là phải sửa chữa lại mới ở được.
Trầm ngâm hồi lâu, Thẩm Chính Sơ mới lấy từ trong ngực áo ra một chiếc túi tiền, nhét vào tay Lâm Việt: "Việt nhi, cầm lấy, ở Phủ thành tiêu pha nhiều, không đủ thì cứ nói, tháng sau cha lên lại mang thêm cho các con."
Lâm Việt nhìn qua, liền hiểu ngay cha là do thấy viện tử quá nhỏ nên đau lòng, vội vàng giải thích: "Cha, chúng con vẫn còn tiền, thuê viện này chủ yếu là vì gần phủ học, Hoài Chi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn mỗi ngày. Hơn nữa, trong sân có giếng nước, sinh hoạt cũng tiện lợi. Chúng con cũng đã xem mấy viện lớn hơn, nhưng lại không có giếng, rất bất tiện, mà mặt tiền cũng không được tốt bằng chỗ này, vì vậy mới quyết định thuê nơi này."
Thẩm Chính Sơ vẫn có chút không tin, trong lòng cứ cảm thấy hai đứa nhỏ là vì tiếc tiền nên mới chọn viện tử này.
Nhưng thấy Lâm Việt kiên quyết nhét lại túi tiền, ông cũng chỉ đành dặn dò: "Đừng có gạt cha, cha và nương các con vẫn còn tiền mà."
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi vội vàng cam đoan, lúc này Thẩm Chính Sơ mới tạm thời tin tưởng.
Trời cũng đã không còn sớm, Thẩm Chính Sơ liền xắn tay áo, bắt đầu dỡ đồ trên xe, miệng còn không quên thúc giục: "Hoài Chi, mau qua đây giúp cha dỡ đồ, lát nữa cha dọn dẹp sân viện, còn con với Việt nhi đi quán trọ mang đồ về."
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Con biết rồi, cha, con đến ngay đây."
Trên xe có mấy bao gạo và bột mì, đều là do sáng nay Tống Tầm Xuân thấy xe trâu vẫn còn chỗ trống nên thu xếp thêm vào. Ngoài ra còn có nhiều loại lương khô, thịt muối, đậu đũa, bí đỏ... cũng đều chuẩn bị không ít.
Sáng nay Thẩm Chính Sơ còn xuất phát sớm hơn hôm qua nửa canh giờ, trên đường đã phải dừng lại nghỉ vài lần, thậm chí còn tự mình đi bộ một đoạn dài, chỉ sợ chú trâu nhỏ kéo không nổi.
Thẩm Chính Sơ ở lại giúp dọn dẹp sạch sẽ cả hai gian phòng, lại chuyển hết đồ đạc mang theo vào bếp, sau đó mới chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói: "Ngày mai ta lại qua một chuyến. Hôm nay mới chỉ sắp xếp được hai bộ bàn ghế, mà xem ra trong tiệm có thể đặt bốn, năm cái. Ngày mai ta mang sang luôn, tiện thể mang thêm ít ngói giúp các con sửa lại mái nhà."
Lâm Việt có chút do dự, đi lại một chuyến thực sự quá phiền phức. Nhưng Thẩm Hoài Chi lập tức gật đầu. Sáng sớm mai y phải đến phủ học, không biết đến khi nào mới về được, để một mình Lâm Việt lo liệu e là không xuể.
"Cha, vậy ngày mai người đã tới thì đừng vội về, ở lại đến ngày kia rồi hẵng đi. Một mình Tiểu Việt bận bịu không xuể đâu."
Thẩm Chính Sơ tiếc tiền quán trọ, nhưng lại lo thân thể gầy yếu của Lâm Việt không chịu nổi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Biết rồi, các con đừng tiễn nữa, ta nhớ đường. Tranh thủ lúc trời còn sớm, mau thu dọn chỗ ở cho xong đi."
Nói rồi ông vội vàng dắt trâu rời đi, còn Lâm Việt nhanh tay lẹ mắt đặt chút đồ ăn mới mua cùng ấm nước nóng lên xe trâu cho ông mang theo.
Hôm nay Thẩm Chính Sơ về nhà muộn hơn mọi khi, Tống Tầm Xuân thấy thế thì không khỏi lo lắng: "Sao về muộn thế? Không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Chính Sơ lắc đầu, kể lại chuyện Lâm Việt và Hoài Chi thuê một viện nhỏ.
Tống Tầm Xuân liền trách: "Ông cũng thật là, sao không đưa chút tiền cho bọn trẻ?"
Thẩm Chính Sơ vẻ mặt oan ức: "Nhét vào tay cũng không chịu nhận, tính tình hai đứa nó, bà còn lạ gì."
Tống Tầm Xuân á khẩu, chỉ đành quay vào bếp dọn cơm cho ông.
Thẩm Chính Sơ đang ăn cơm thì bà lại lẩm bẩm: "Nhà mình vẫn còn ít ngói, mai ông mang hết lên đó đi. Ta đoán tường cũng cần vá lại nữa. Với cả, Tiểu Việt chắc chắn muốn mở tiệm, chỉ ít gạo với bột mang theo e là không đủ. Mai ta dậy sớm xay thêm ít gạo, nghiền thêm mấy bao bột, ông mang lên cho chúng nó. Còn nữa, nếp ở Phủ thành không biết có đắt không, mai ông nhớ hỏi thử Tiểu Việt, nếu đắt thì về đây mua rồi mang lên."
Thẩm Chính Sơ vừa ăn vừa gật đầu, cuối cùng dứt khoát nói: "Hay mai bà đi cùng ta, giúp bọn trẻ một ngày, rồi chúng ta cùng nhau về. Viện đó nhỏ, ta đi cũng phải trọ lại, hai phu thê mình cùng đi thì đỡ tốn tiền hơn."
Mắt Tống Tầm Xuân sáng lên, càng nghĩ càng thấy hợp lý: "Vậy mai sáng chúng ta ghé qua trấn trước, phải nói với Lăng Chi một tiếng, không thì nó đợi không thấy ta lại sốt ruột."
"Được, biết rồi. Bà đi nghỉ trước đi, không mai lại dậy không nổi. Ta ăn xong rửa ráy chút rồi cũng đi ngủ."
"Ừm, vậy ông mau ăn đi."
—
Phủ thành, hẻm Nghênh Xuân.
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi bận rộn đến khi mặt trời lặn mới tạm quét dọn xong một lượt, chăn đệm trong phòng cũng đã được trải. Bữa tối, Lâm Việt nấu một nồi canh mì vụn, hai người ăn qua loa rồi định tiếp tục làm việc.
Lâm Việt lại không cho Thẩm Hoài Chi động tay nữa: "Huynh mau thu dọn hòm sách đi, rồi lấy y phục ngày mai ra sẵn. Sáng sớm phải đến phủ học, đừng để quên thứ gì."
Cậu vẫn nhớ rõ trước đây Thẩm Hoài Chi từng nói, muốn vào phủ học phải thi cử. Dù cậu rất tin tưởng y, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, nghĩ y có thể tranh thủ xem thêm sách được chút nào hay chút ấy. Lại sợ y cũng căng thẳng, cậu không dám nói thẳng ra.
"Vậy cứ quyết định thế nhé! Huynh mau đi đi, ta còn phải dọn dẹp trong bếp nữa."
Thẩm Hoài Chi đoán được Lâm Việt đang nghĩ gì, nên cũng không tranh cãi: "Ta biết rồi, đi ngay đây, tiện thể ôn lại bài. Phần chưa dọn xong để mai ta về làm tiếp, em đừng tự làm mình mệt."
Lâm Việt vui vẻ gật đầu, nhảy chân sáo hai bước rồi chạy biến. Khi Thẩm Hoài Chi ngẩng lên lần nữa, cậu lại thấy Lâm Việt tựa vào khung cửa, ló đầu ra nói: "Đợi nước sôi ta gọi huynh. Giờ trong nhà chưa có thùng tắm, bếp lại chất đầy đồ, huynh tạm tắm ở gian bếp sau của tiệm nhé."
Thẩm Hoài Chi vẫn gật đầu. Không biết vì sao, y đột nhiên muốn xoa đầu Lâm Việt một cái, nhưng đáng tiếc cậu đã thật sự chạy mất, tiếng loạt xoạt trong bếp vang lên, hẳn là lại đang bận rộn rồi.
Chờ đến khi hai người nằm xuống ngủ, đã qua một canh giờ. Đổi sang chỗ ở mới, cả hai đều có chút khó ngủ. Giường trong phòng đặt sát vách với nhà bên, Lâm Việt còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, không biết có chuyện gì, nhưng tiếng khóc lớn vô cùng. Loáng thoáng còn có một giọng nữ vang lên.
Cậu còn muốn lắng nghe xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trên người trĩu xuống, tầm mắt bị bàn tay ấm áp che phủ.
"Giờ vẫn còn sớm, chúng ta một lát nữa hãy ngủ."
Lâm Việt bị đè đến không thể động đậy, liền giơ tay đẩy y ra: "Huynh dậy trước đã, đợi chút."
Hai năm hơn sớm chiều chung sống, dù không thể nói là hiểu rõ mười phần, nhưng Thẩm Hoài Chi cũng nắm được tám, chín phần tính tình Lâm Việt.
Y biết rõ cậu không thực sự muốn từ chối, nên cứ coi như không nghe thấy, dù hơi nhấc người dậy một chút nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, sắc mặt nghiêm nghị, còn thấp giọng thì thầm: "Suỵt, đừng lên tiếng, kẻo để đứa trẻ nhà bên nghe thấy."
Lâm Việt tức đến đỏ mặt, giơ tay cấu một cái vào eo y. Nhưng suy nghĩ vừa xoay chuyển, cậu lập tức phản ứng lại, đứa trẻ bên kia khóc lớn như vậy, cậu cũng chỉ nghe loáng thoáng, thế mà mấy câu này của cậu lại sợ người ta nghe được?
"Huynh nói bừa đi, huynh..."
Lời nói dần tan vào bóng đêm, trong gian phòng mới chỉ còn lại những âm thanh khe khẽ, làm vầng trăng non trên trời cũng e thẹn ửng đỏ, len lén trốn vào sau tầng mây.
Đêm khuya bỗng nhiên nổi lên một cơn gió mát, Lâm Việt đưa tay đánh nhẹ Thẩm Hoài Chi một cái, rốt cuộc cũng có thể an tâm mà ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Hoài Chi nhẹ tay nhẹ chân cầm theo hòm sách, ra sân rửa mặt chải đầu xong liền rời nhà.
Đến phủ học, bên ngoài đã có mấy người đứng chờ. Có kẻ hoạt bát mở lời bắt chuyện, lúc này mới biết hóa ra ai nấy đều là tân sinh nhập học năm nay.
"Nghe nói tháng 8 cũng có một đợt nhập học, đáng tiếc khi ấy không gặp dịp, không kịp tham gia."
"Hôm nay nhập học cũng tốt mà, đầu tháng 9, đúng là thời điểm đẹp."
Thẩm Hoài Chi không phải người nhiều lời, nhưng vẫn hòa vào cuộc trò chuyện. Nói chuyện một lát, các trợ giáo trong phủ học lần lượt kiểm tra văn thư đỗ tú tài do quan phủ cấp, sau đó mới dẫn bọn họ vào trong.
"Chư vị Tú Tài, hân hạnh gặp mặt. Hôm nay bái lễ Khổng miếu xong, các ngươi chính là một phần của phủ học. Ta họ Triệu, từ nay về sau là trợ giáo của các ngươi. Trong phủ học có gì thắc mắc, đều có thể đến tìm ta."
"Bái kiến trợ giáo, học trò ghi nhớ."