Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 151: Chương 151




Chu Hòa Thông bị lời lẽ của Lâm Việt thuyết phục, gật đầu đáp: "Vậy cứ theo ý Lâm chưởng quầy. Mỗi tối trước khi tiệm đóng cửa, ta sẽ bảo tiểu nhị mang bạc cùng hàng dư trả lại cho ngài."

Lâm Việt mỉm cười ôn hòa: "Vậy thì đa tạ Chu chưởng quầy, hợp tác vui vẻ."

Bàn chuyện xong, cậu cũng không nán lại lâu, liền đứng dậy rời đi. Vừa bước qua bậc cửa, phía sau đã vang lên giọng nói của Chu Hòa Thông: "Việc giảm giá ở tiệm mì mấy ngày qua cũng đủ rồi. Ngày mai sẽ kết thúc."

Lâm Việt khẽ ngoái đầu, cười nhạt một cái, rồi thẳng bước rời đi.

Vừa ra khỏi tiệm mì, nét cười trên mặt cậu liền biến mất. Cậu chợt nhận ra, bản thân cũng chẳng phải là người thích cười như vậy.

Tối nay, Thẩm Hoài Chi tan học sớm hơn thường lệ một khắc, vừa về đến nhà, y lập tức hỏi: "Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ?"

Lâm Việt gật đầu, tóm lược lại chuyện xảy ra trong buổi chiều.

Thẩm Hoài Chi hơi nghiêng người tới gần, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đối phương như thể muốn tìm kiếm điều gì đó. Giọng nói y nhẹ bẫng, như sợ dọa đến Lâm Việt: "Không thấy ấm ức sao? Đổi cách khác cũng được mà. Chúng ta vẫn còn chút tiền tiết kiệm, một thời gian ngắn cũng không đến nỗi thiếu thốn."

Lâm Việt bật cười rạng rỡ: "Đương nhiên là có chứ! Ta cũng đâu phải miếng bột nặn, không có tính khí gì."

Cậu thoáng hoài niệm những ngày thẳng thắn cãi cọ trong thôn. Nhưng khi đến Phủ thành, dường như có chút bó buộc. Hơn nữa, Thẩm Hoài Chi lại học ở phủ học, cậu cũng lo lắng chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến y, thế nên hành xử ngày càng kiềm chế.

"Vậy sao còn hợp tác với họ?"

Lâm Việt khẽ nhăn mũi: "Không còn cách nào khác. Thuê tiểu nhị cũng cần thời gian, một mình ta lo liệu tiệm đã đủ vất vả, đâu có rảnh tay."

Trước mắt, ổn định tiệm mì trước để hắn ngừng giảm giá, tránh cho Điềm Hương Lâu mỗi ngày thất thoát mấy chục văn tiền. Nghĩ đến đây, cậu vẫn cảm thấy có chút tiếc rẻ.

Thẩm Hoài Chi vẫn chưa hiểu rõ lắm việc này có liên quan gì đến chuyện thuê người, nhíu mày hỏi: "Chẳng phải nói đến cuối tháng 9 mới thuê sao? Lần trước ta giục, em còn chẳng chịu."

"Lúc trước đâu có nghĩ sẽ gặp chuyện này. Ban đầu chỉ định bán điểm tâm và đồ uống thôi, những món như thạch mát, tôm lạnh, bánh kiều mạch áp chảo, bánh bột nóng đều không làm nữa. Nhưng bây giờ xem ra vẫn nên làm. Mai ta sẽ đi mua một cái bếp với chảo nướng bánh, tiện thể nhờ nha hành tìm giúp một tiểu nhị. Đến hôm nào có người làm thì ta sẽ bắt đầu bán bữa sáng, khi ấy cửa tiệm cũng mở cửa đúng giờ hơn."

Nói xong, Lâm Việt cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Nếu không phải quá muộn, cậu còn muốn đến nha hành ngay trong đêm. Tiểu nhị cho tiệm ăn e rằng không dễ tìm, không biết bao giờ mới có người phù hợp.

Trước đây ở trấn Tứ Phương, các loại bánh trong Điểm Hương Lâu từng bán chạy hơn cả điểm tâm. Gần như ai ở phố Cửa Bắc và hẻm Lê Hoa cũng đều đã từng ăn qua.

Bánh bột nóng vị ngọt, bánh kiều mạch hơi đắng mà thanh, bánh trứng đậm hương, còn có bánh bí đỏ, bánh đậu đỏ, bánh củ cải, cầm một tay một chiếc, làm bữa sáng là vừa. Ai khá giả hơn thì mua thêm một ly đồ uống. Chỉ là nướng bánh thực sự phiền phức, mỗi lần chỉ làm được bốn, năm cái, còn phải trông lửa cho kỹ. Vì vậy, sau khi đến Phủ thành, cậu đã bỏ qua món này. Nhưng bây giờ thì khác, phiền thì phiền, vẫn phải làm thôi.

Thẩm Hoài Chi lần này thì hiểu rõ: "Một tiểu nhị có đủ không? Hay là thuê hẳn hai người đi?"

Lâm Việt cân nhắc rồi nói: "Chờ xem sao đã, trước mắt tìm một người giúp tiếp khách là được. Điểm tâm và bánh ta vẫn có thể tự làm. Nếu một năm sau chúng ta vẫn còn ở đây, lúc đó hãy thuê thêm dài hạn."

Hôm sau, do phải mang điểm tâm và đồ uống sang tiệm mì Chu Ký, Lâm Việt đóng cửa hàng sớm. Đồ ăn trong tiệm mì bán khá chạy, phần chia của hắn được 38 văn tiền.

Buổi chiều, Lâm Việt đến lò rèn. Cái chảo cậu cần là chảo đáy phẳng, phải đặt làm riêng. Còn lò thì có sẵn, nhưng mang về khá bất tiện, nên cậu dặn người làm của lò rèn khi nào làm xong thì đem cả hai thứ đến Điềm Hương mLaau. Tổng cộng, cậu tốn 800 văn tiền.

Sau đó, cậu đi thẳng đến nha hành. Hôm nay, vận may của Lâm Việt không tệ. Trước đây, Hà chưởng quầy của nha hành Cát Khánh từng nói sẽ giúp cậu tìm người làm, hóa ra không phải lời nói suông.

Vừa bước vào, cậu đã thấy Hà chưởng quầy tươi cười đón tiếp: "Lâm chưởng quầy, cuối cùng ngài cũng đến! Người làm ngài nói trước kia, còn cần nữa không? Dạo này có không ít người ra ngoài tìm việc, ta đã tìm giúp ngài ba người, có thể chọn lựa một chút."

Mắt Lâm Việt sáng lên, thật may mắn, có tận ba người, kiểu gì cũng chọn được một người phù hợp: "Làm phiền Hà chưởng quầy rồi! Hôm nay có thể gặp bọn họ chứ?"

"Đương nhiên, để ta sai người gọi họ ngay."

Hà chưởng quầy vừa nói vừa quay đầu bảo tiểu nhị đi gọi người. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng mỉm cười bổ sung: "Cũng là trùng hợp thôi, trong ba người này, có một ca nhi, một cô nương, và một nam nhân. Lâm chưởng quầy có yêu cầu gì đặc biệt không?"

Lâm Việt lắc đầu: "Không quan trọng lắm, cửa tiệm ta chỉ bán điểm tâm, chẳng có việc nặng nhọc gì, chỉ cần ăn nói lưu loát, khéo léo tiếp khách là được."

Không lâu sau, tiểu nhị của nha hành đã đưa ba người đến.

Lâm Việt có chút ngạc nhiên: "Họ ở gần đây sao? Sao đến nhanh vậy?"

Hà chưởng quầy bật cười: "Không hẳn, bọn họ đều ở khu Phố Cổ, cách đây mấy dãy phố. Nhưng dạo này người đi tìm việc đông, trong con hẻm trống phía trước mỗi ngày đều có rất nhiều người đến chờ việc."

Phố Cổ không phải tên một con đường, mà là một khu vực rộng lớn, chiếm gần nửa phương thị. Lần trước Lâm Việt mua cối đá và ống trúc cũng ở trong phạm vi này.

Ở trấn Tứ Phương cũng có những nơi như vậy, nhưng phần lớn là tìm người làm việc nặng, những nghề khác thì ít thấy hơn.

Hà chưởng quầy nghe vậy, liền suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng không có con số cố định. Những người làm công việc tiếp khách và tạp vụ như thế này, tiền công mỗi tháng dao động từ 1 lượng 800 văn đến 2 lượng rưỡi bạc. Cũng có người nhận ít hơn hoặc nhiều hơn, tùy vào lão bản quyết định."

Lâm Việt gật đầu, xem như đã hiểu rõ mức giá chung.

Ba người được gọi đến đứng ngay ngắn trước mặt cậu. Cậu quan sát một lượt, trông có vẻ đều là người đã quen làm việc, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.

Suy nghĩ một lát, Lâm Việt mới lên tiếng hỏi: "Trước đây có ai từng làm công ở tiệm ăn chưa?"

"Ta làm rồi."

"Ta cũng vậy."

Lên tiếng là vị ca nhi và nam nhân kia.

Lâm Việt chưa từng tuyển người làm bao giờ, ngay cả chuyện tiền công cũng vừa hỏi qua Hà chưởng quầy, nên bây giờ chỉ có thể vừa hỏi vừa cân nhắc.

Cậu đặt thêm vài câu hỏi khác, cuối cùng mới nói: "Cửa tiệm mở cửa vào giờ Mão, cần có mặt trước đó một khắc. Giờ thân là có thể tan ca. Bữa trưa ăn cùng ta. Lương tháng 1 lượng 900 văn, thử việc ba ngày. Trong ba ngày này, tiền công là 60 văn mỗi ngày. Nếu không phù hợp, ta sẽ tìm người khác. Nếu ổn, chúng ta sẽ ký khế ước nửa năm, sau nửa năm sẽ gia hạn tiếp. Các ngươi có thể suy nghĩ một chút."

Lời vừa dứt, ca nhi tên Từ Lạc liền lập tức nói: "Không cần suy nghĩ, ta đồng ý! Chưởng quầy, chọn ta đi!"

Từ Lạc chưa từng thấy tiệm ăn nào mà giờ Thân đã cho tan ca, hơn nữa tiền công cũng không thấp. Cậu ta lập tức xiêu lòng. Chưa kể, cửa tiệm lại gần khu tuyển người lao động, tan ca xong cậu ta vẫn có thể chạy qua đó tìm thêm việc lặt vặt, kiếm thêm ít tiền. Càng nghĩ càng thấy quá hợp lý!

Vốn dĩ trong lòng Lâm Việt thấy cả hai đều không khác biệt lắm, nay Từ Lạc chủ động nhận việc, vậy thì quyết định luôn.

"Được, vậy đi theo ta, ta dẫn ngươi đến cửa tiệm xem qua."

Nói xong, cậu quay sang hai người còn lại, ngại ngùng cười: "Hai vị, xin lỗi nhé. Nếu sau này ta còn cần người, sẽ tìm các vị trước."

Hai người kia cũng không để bụng, chỉ cười xua tay, rồi cáo từ rời đi.

Sau khi xoay người trả tiền cho Hà chưởng quầy, Lâm Việt cũng dẫn theo Từ Lạc rời đi.

Trở về Điềm Hương Lâu, Lâm Việt cẩn thận dặn dò những việc Từ Lạc cần làm, sau đó nói: "Giá cả của điểm tâm và trà nước nhất thời không nhớ được cũng không sao, ta vẫn luôn ở trong tiệm, có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Việc gói điểm tâm cũng rất đơn giản, sáng mai tới ta sẽ dạy ngươi. Những chuyện còn lại, ta sẽ hướng dẫn ngươi hai ngày, đợi khi đã nhớ rõ rồi, việc tiếp khách liền giao cả cho ngươi. Ta chỉ có thể giúp một tay khi rảnh rỗi thôi."

Từ Lạc nghiêm túc đáp: "Chưởng quầy cứ yên tâm, ta đã nhớ kỹ rồi."

Lâm Việt mỉm cười: "Ta hẳn là lớn hơn ngươi một chút, cứ gọi ta là Lâm Việt hoặc Lâm ca là được, không cần gọi chưởng quầy."

Từ Lạc liền thuận theo mà đổi giọng: "Lâm ca."

Ước chừng một khắc sau, Lâm Việt cũng giảng giải xong, lại nhắc lại thời gian mở cửa của tiệm một lần nữa rồi để Từ Lạc về.

Sáng sớm hôm sau, Từ Lạc đến rất đúng giờ. Cậu ta nói có kinh nghiệm quả không sai, công việc học rất nhanh, trí nhớ cũng tốt. Chỉ vỏn vẹn hai ngày, Lâm Việt đã có thể hoàn toàn giao lại mọi việc cho cậu ta. Vừa hay, đồ của tiệm rèn cũng được giao đến, Lâm Việt quyết định chiều nay sẽ mua thêm vài thứ nữa. Ngày mai, Điềm Hương Lâu sẽ bắt đầu bày bán món mới.

Thẩm Hoài Chi có chút lo lắng: "Liệu có gấp quá không? Hay là để đến ngày kia đi, ngày kia ta được nghỉ, đến lúc đó có thể giúp em."

Lâm Việt lắc đầu từ chối: "Ngày đầu tiên chắc cũng không bán được bao nhiêu, bọn ta vẫn có thể xoay sở được. Hơn nữa, ta cũng không muốn chờ thêm nữa."

"Vậy được, nghe em vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.