Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 152: Chương 152




Để có thể mở cửa đúng giờ, Lâm Việt dậy sớm gần nửa canh giờ, lúc cậu rời giường, những vì sao trên trời vẫn còn nhấp nháy lấp lánh.

Đã lâu không tráng bánh, Lâm Việt cũng lo lắng tay nghề mình bị mai một, làm ra không ngon, nên lúc pha bột chỉ làm một bát. Sau đó, cậu ngắt một khối bột đã ủ, bọc đường rồi cán thành bánh nhỏ. Hai loại bánh tổng cộng làm được tám cái, vừa vặn để làm bữa sáng cho Thẩm Hoài Chi.

Thẩm Hoài Chi vừa mặc xong áo ngoài, Lâm Việt đã hối hả chạy vào: "Mau lại đây, hôm nay ta làm bánh đường bột chín và bánh hành nhỏ, huynh nếm thử xem thế nào." Chỗ hành này là hành dại cậu mua hôm qua, tuy nhỏ nhưng lại có mùi thơm rất đậm.

Thẩm Hoài Chi đón lấy bát từ tay Lâm Việt, kéo cậu ra ngoài: "Ta rửa mặt xong sẽ qua ngay, em cứ ăn trước đi."

Lâm Việt cười nói: "Vậy ta đợi huynh, trước tiên đi xem điểm tâm hấp đã xong chưa."

Chờ đến khi hai người ngồi xuống ăn bánh thì đã qua một tuần trà, vừa đúng lúc bánh đạt đến độ ấm thích hợp. Vỏ bánh mềm mại xốp mịn, phần rán hơi xém vàng giòn rụm, đặc biệt là bánh đường bột chín, cắn một miếng, lớp nhân đường bên trong tan chảy ra, cực kỳ hợp với người thích vị ngọt.

Lâm Việt ăn liền hai cái, tâm trạng cũng yên ổn hơn nhiều, xem ra tay nghề của cậu vẫn chưa kém đi. Sáu cái còn lại đều vào bụng Thẩm Hoài Chi, y vừa ăn vừa nhận xét: "Bánh đều ngon, chỉ là hơi nhỏ, chắc phải ăn hai ba cái mới đủ làm bữa sáng."

"Bánh lớn quá thì khó tráng, chín cũng chậm, cỡ này là vừa. Hai văn tiền một cái, ba văn hai cái."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Vậy ta đến phủ học trước, mai là ngày nghỉ rồi, hôm nay có thể sẽ về muộn một chút."

Lâm Việt đáp: "Ta nhớ rồi, hôm qua  khônh phải huynh đã nói rồi sao? Cứ yên tâm đi, ta sẽ làm cơm tối muộn một chút, vừa khéo chờ huynh về."

Thẩm Hoài Chi vừa bước chân ra khỏi cửa, Từ Lạc đã tới ngay sau đó. Thấy Lâm Việt đang bận rộn trong bếp, cậu ta liền tiến lên hỏi: "Lâm ca, có cần ta giúp gì không?"

Lâm Việt thò đầu ra: "Không cần đâu, sắp xong rồi. Ngươi dọn dẹp phía trước một chút, rồi mang lò cùng nồi ra ngoài cửa, xong xuôi thì chuẩn bị mở tiệm."

"Được, ta đi làm ngay."

Trước khi bưng thau bột ra, Lâm Việt mở lồng hấp, chỉ vào từng khay giới thiệu cho Từ Lạc: món này là gì, giá bao nhiêu. Đợi khi cậu ta ghi nhớ kha khá, cậu mới nói: "Ta ngồi ngay bên cửa sổ ngoài này, ngươi chỉ cần gói điểm tâm rồi đưa ra là được, tính tiền cứ để ta lo."

Thực ra, Từ Lạc đã khá quen việc, chỉ là Lâm Việt vẫn có chút không yên tâm, sợ có sơ suất gì, nên đành căn dặn lại một lần nữa.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, Điềm Hương Lâu chính thức mở cửa đón khách. Đối diện, tiệm mì Chu Ký cũng vừa mở cửa. Lâm Việt đem điểm tâm và trà nóng mang sang, rồi trở về cửa tiệm mình, ngồi xuống cạnh cửa sổ, bắt đầu tráng bánh.

"Bánh đường bột chín nhân đầy ụ, bánh hành thơm phức, 2 văn tiền một cái, 3 văn hai cái, mua hai cái chỉ tốn 3 văn tiền thôi! Hai chiếc bánh nhỏ, thêm một chén trà nóng, bữa sáng trọn vẹn! Hôm nay mua sáu cái, tặng thêm một cái—mau tới xem nào!"

Tiệm vừa mở cửa, khách quen đã kéo đến. Hôm nay, phu thê Chúc Nghênh Hà và Tả Phổ vốn định ăn một bát mì rồi đến tiệm, vừa đi ngang đã thấy Điềm Hương Lâu cũng mở cửa, mà Lâm Việt còn đang ngồi trước cửa tráng bánh. Quan trọng nhất là, mùi hương thơm phức lan tỏa, khiến hai phu thê nhìn nhau một cái, lập tức quyết định: "Sáng nay ăn bánh đi, ăn mì mãi cũng ngán rồi."

"Được, vậy ăn bánh đi. Xem ra có hai loại, chúng ta mua bốn cái là vừa, tiện thể xem hôm nay có đồ uống gì. Lần trước món củ sen dầm đường khá ngon, nhưng chắc giờ không còn nữa."

Chúc Nghênh Hà bước tới, cười nói: "Lâm chưởng quầy, sao hôm nay lại tráng bánh thế? Không bán điểm tâm nữa à?"

Nhìn thấy người quen, Lâm Việt cũng vui vẻ chào hỏi: "Chúc thẩm, Tả thúc, chào buổi sáng! Điểm tâm vẫn bán chứ, sáng nay có bánh đậu đỏ, bánh vân phiến và bánh kê hấp. Đồ uống có trà tử tô và chè đậu đỏ viên nhỏ. Mấy ngày trước cháu mới thuê thêm một tiểu nhị, nên giờ rảnh tay làm thêm chút món khác. Thúc, thẩm nếm thử xem thế nào, không lấy tiền đâu."

Chúc Nghênh Hà phẩy tay từ chối: "Đâu có ai buôn bán như thế chứ? Đừng lo, thẩm không thiếu chút tiền này. Lấy cho ta bốn cái... thôi, lấy sáu cái đi. Thêm ba bát chè đậu đỏ viên nhỏ, ta mang đi."

Nói rồi, bà đưa qua 18 văn tiền. Lâm Việt không từ chối nữa, chỉ cười đưa sang 8 cái bánh: "Thẩm, mẻ bánh này vừa đúng 8 cái, hai người là khách đầu tiên, tặng hai cái, đừng chối từ nhé."

Lúc này, Từ Lạc cũng vừa bưng đồ uống ra.

Thấy vậy, Chúc Nghênh Hà chỉ đành vui vẻ nhận lấy: "Vậy thẩm không khách sáo nữa. Hôm nay có chút việc bận, hôm khác lại đến ăn điểm tâm."

"Vâng, Tả thúc, Chúc thẩm đi thong thả nhé."

Tiễn hai người đi, Lâm Việt vừa ngồi xuống lại thấy trước lò đã có thêm hai vị khách nữa, chẳng kịp nghỉ ngơi, chỉ đành cắm cúi tráng bánh tiếp.

Quả nhiên, dự tính của cậu không sai, người mua bánh làm bữa sáng không hề ít. Chưa đầy một canh giờ, lượng bột chuẩn bị đã vơi đi quá nửa.

Khách đến rồi đi, ít nhất cũng phải hai mươi người. Có không ít người vốn định vào quán mì bên kia, nhưng vừa đi ngang qua đã lập tức đổi hướng vào Điềm Hương Lâu. Dù lời này nghe có vẻ không hay lắm, nhưng trong lòng Lâm Việt lại không khỏi có chút hả hê, hy vọng ngày mai cũng đông khách như hôm nay!

Có lẽ con người chính là như vậy, càng nghĩ đến chuyện gì thì chuyện đó càng xảy ra. Vừa mới lướt qua tiệm mì Chu Ký trong đầu, Lâm Việt liền thấy Chu Hòa Thông đi tới.

Cậu cười rạng rỡ, không hề có chút khúc mắc nào, mở lời trước: "Chu chưởng quầy, sao hôm nay lại ghé qua đây? Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì có muốn thử hai cái bánh không?"

Chu Hòa Thông thoáng sững lại, cuối cùng vẫn hỏi: "Lâm chưởng quầy sao lại đột nhiên làm bánh thế này? Không sợ bận quá mà không xoay sở kịp à?"

Lâm Việt giơ tay chỉ vào trong tiệm, đáp lời: "Đa tạ Chu chưởng quầy quan tâm, mấy ngày trước ta mới thuê được một tiểu nhị, tay chân nhanh nhẹn lắm, giúp ta đỡ được không ít việc. Giờ trong tiệm đã có người coi sóc, thêm vào đó còn có ngài hợp tác cùng ta, thế là ta rảnh rỗi rồi, chỉ đành kiếm thêm chút việc khác để làm, kẻo đến cuối tháng không đủ bạc phát lương."

Nhìn vẻ mặt chân thành của Lâm Việt, Chu Hòa Thông bỗng thấy mình có khi nghĩ nhiều rồi, chuyện này thực sự chẳng liên quan gì đến tiệm mì.

Thấy hắn cứ đứng yên không nói, Lâm Việt lại hỏi tiếp: "Chu chưởng quầy định hợp tác thêm chăng? Nhưng mà bánh này phải ăn nóng mới ngon, nếu mang sang tiệm mì e rằng sẽ nguội mất. Không giống như điểm tâm, còn có lồng hấp giữ nóng, cái này không tiện đâu."

"Không có, ta chỉ qua xem thôi, giờ về đây."

Chương trình tặng bánh của Lâm Việt chỉ kéo dài một ngày, sau đó liền trở lại giá bình thường. Nhưng vẫn có nhiều người chịu mua: "Ăn bánh tiện thật, trước đây ngày nào cũng ăn mì, sáng nào cũng phải dậy sớm ít nhất một khắc, buồn ngủ đến mở mắt không nổi. Giờ có bánh, đi đường hai miếng là xong."

"Chủ yếu là bánh làm ngon."

Từ khi Lâm Việt bắt đầu bán bánh, tiệm mì đối diện rõ ràng không còn đông khách như trước. Liên tiếp hai ngày, điểm tâm mà Điềm Hương Lâu gửi sang đều không bán hết, cuối cùng thành đồ ăn của Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi, ngay cả Từ Lạc cũng được chia không ít.

Đến ngày thứ ba, số điểm tâm Lâm Việt mang sang chỉ còn một nửa ngày thường. Cậu xuống quầy, nhìn Chu Hòa Thông, cười nói: "Chu chưởng quầy, hôm nay ta chỉ mang trước một nửa thôi. Nếu bán hết, ngài bảo tiểu nhị qua báo một tiếng, ta sẽ mang thêm sang."

Chu Hòa Thông cười rõ ràng hơn hẳn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tiệm của Lâm Việt làm ăn thuận lợi, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn hẳn, đã sớm quên khuấy tiệm mì Chu Ký.

Mỗi ngày, lúc rảnh rỗi, cậu đều nghĩ xem tiếp theo nên làm loại điểm tâm hay bánh nào, nếu không thì lại ra chợ dạo một vòng, tìm mua thêm nguyên liệu. Đáng tiếc, loại hành dại ngon như lần trước thì không còn gặp nữa. Vẫn là ở quê tốt, hành dại mọc khắp nơi, chẳng cần tốn lấy một xu.

Ngày cuối cùng của tháng 9, Thẩm Hoài Chi được nghỉ kỳ tuần, Lâm Việt cũng quyết định nghỉ ngơi một ngày. Cả tháng trời bận rộn, hôm nay cậu chỉ hấp một lồng điểm tâm, dặn Từ Lạc trông coi tiệm, nếu bán hết thì có thể đóng cửa về sớm, sau đó quay về phòng ngủ bù một giấc.

Nói là kỳ nghỉ, nhưng bài vở của Thẩm Hoài Chi vẫn chất đống. Y chỉ ngủ thêm nửa canh giờ rồi thức dậy đọc sách, làm bài tập. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Việt vẫn còn say ngủ trên giường, mỗi khi đứng dậy vận động một chút, hắn lại tiện tay kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó mới tiếp tục học.

Sau bữa trưa, hai người cùng ra ngoài dạo phố. Hiếm khi Thẩm Hoài Chi ở nhà, Lâm Việt tính tranh thủ mua nhiều đồ một chút, đặc biệt là những thứ nặng, nhân hôm nay có người khiêng giúp.

Cách đi chợ của hai người hoàn toàn khác nhau. Thẩm Hoài Chi thuộc kiểu có mục tiêu rõ ràng, ra khỏi nhà là nhắm thẳng tới cửa tiệm cần đến, những nơi khác dù đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc mắt. Còn Lâm Việt thì khác, cậu thích ngắm nghía dọc đường, hễ thấy cửa tiệm mới hoặc hàng hóa gì đặc biệt là muốn ghé vào xem cho bằng được.

Thẩm Hoài Chi đành xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, lẽo đẽo theo sau cậu, đồng thời còn phải che chắn không để cậu bị người khác xô trúng, bận đến mức mồ hôi sắp chảy ròng ròng.

Lúc hai người dạo hết một vòng, vừa về đến cửa nhà, họ bắt gặp hai người đã lâu không gặp.

Lâm Việt lập tức phấn khởi lao đến như một mũi tên: "Cha! Lăng Chi! Sao hai người lại tới đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.