Thực ra, Lâm Việt vừa nhớ ra chuyện này, điểm tâm cũng đã chuẩn bị xong, định mang đến. Không ngờ Chu Hòa Thông lại đích thân đến lấy như vậy.
Nói thật, cậu có phần bất ngờ. Từ khi Điềm Hương Lâu bắt đầu bán các loại bánh vào buổi sáng, quả thực có không ít khách quen của tiệm mì chuyển sang đây. Một là vì bánh tiện làm bữa sáng, hai là tiệm mới, món mới, vốn đã đủ sức hấp dẫn, khiến người ta muốn nếm thử đôi lần.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, tiệm mì chẳng qua buổi sớm làm ăn có phần ảm đạm, đợi qua giờ điểm tâm vẫn náo nhiệt như trước. Lâm Việt nghĩ, có lẽ do mấy năm qua quanh tiệm mì chẳng có quán ăn nào khác, nơi gần nhất cũng cách mấy trượng, thành ra việc buôn bán quá mức suôn sẻ. Chính vì vậy, chỉ cần có chút biến động liền khó mà giữ nổi bình tĩnh.
Có điều, tất cả cũng chỉ là suy đoán. Đã là quan hệ cạnh tranh, Lâm Việt đương nhiên không nhiều lời. Mối làm ăn này khi trước là do cậu mang đến, giờ dĩ nhiên cũng sẽ không đổi ý, bèn cười mà nói: "Chu chưởng quầy, thật có lỗi, hôm nay bận quá nên chưa kịp đem qua. Vừa mới thu xếp xong, vốn định mang sang cho ngài đây."
Chu Hòa Thông nghe vậy chỉ thấy Laam Việt đang viện cớ, hắn hít sâu một hơi, làm bộ chẳng có gì, thản nhiên đáp: "Lâm chưởng quầy làm ăn phát đạt, bận rộn là lẽ thường tình. Hay là thế này đi, mỗi sáng ta cho tiểu nhị sang lấy, để khỏi phiền đến ngài phải tự mình mang qua."
Lâm Việt lập tức gật đầu: "Được, cứ theo lời Chu chưởng quầy. Nếu quán bên ngài bận bịu, không cần đến điểm tâm nữa, chỉ cần báo trước một ngày là được. Chuyện buôn bán này lúc nào muốn dừng cũng chẳng sao, tất nhiên nếu có thể tiếp tục dài lâu thì càng tốt."
Vẻ mặt Chu Hòa Thông đầy thâm ý, quả nhiên, Lâm Việt là cố tình: "Chúng ta hợp tác thuận lợi như vậy, đương nhiên nên tiếp tục lâu dài, Lâm chưởng quầy không cần lo nghĩ nhiều."
Dứt lời, Chu Hòa Thông nhấc điểm tâm lên, gọi thêm tiểu nhị đến xách theo đồ uống, rồi vung tay áo, thong dong rời đi.
Linh Việt thấy vậy, bất giác buồn cười. Cứ như thể bản thân là kẻ bị bắt nạt không bằng. Thôi thì tiếp tục làm bánh đi, khách còn đang đợi.
Sau tiết Lập Đông, trời ngày càng lạnh. Lâm Việt cân nhắc một hồi, quyết định dồn trọng tâm quán vào các loại đồ uống nóng, đồng thời đưa ra thực đơn điểm tâm theo phần. Mười văn tiền một đĩa điểm tâm các loại, đảm bảo không dưới ba món, mỗi ngày lại thay đổi hương vị, kèm theo một ấm trà nóng.
Trong tiệm còn có lò sưởi, trên bàn mới đặt thêm lò ủ tay, vậy nên khách nhân thường ngồi cả một buổi chiều không nỡ rời. Sáu chiếc bàn trong tiệm, ngày nào cũng kín ít nhất ba bàn, thế là Lâm Việt đã mãn nguyện lắm rồi.
Hôm nay chạng vạng, cửa tiệm sớm đã dọn dẹp đóng cửa. Lâm Việt quay về phòng, cầm theo áo và mũ của Thẩm Hoài Chi, cẩn thận chốt kỹ cửa sổ rồi đi về phía phủ học.
Sáng nay trời còn chưa lạnh đến thế, nhưng quá Ngọ, thời tiết bỗng thay đổi đột ngột. Mây đen giăng kín, gió lạnh cắt da cắt thịt, đêm nay tám chín phần là có mưa. Vậy mà lúc Thẩm Hoài Chi ra ngoài lại chỉ khoác một chiếc áo bông mỏng, đến khi trời trở rét thì đang giờ lên lớp, Lâm Việt chẳng thể vào trong, chỉ có thể đợi tan học để đón y.
Con đường này, Lâm Việt đã đi đến quen thuộc. Tuy không phải ngày nào cũng tới, nhưng cứ ba năm hôm lại ghé một lần, khi thì thêm món mặn vào bữa trưa của Thẩm Hoài Chi, lúc lại mang hai đĩa điểm tâm cùng trà nóng để y lót dạ buổi chiều. Có thể nói, chốn này đã chẳng còn xa lạ với cậu nữa.
Lâm Việt nắm bắt thời gian cực chuẩn, vừa đứng chờ ngoài cổng phủ học chừng một tuần trà, bên trong đã có tốp người lần lượt đi ra. Cậu nhón chân nhìn vào trong, song giữa dòng người ấy, chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Người này sao lúc nào cũng không hào hứng với chuyện tan học thế nhỉ? Cậu đóng cửa tiệm thì nhanh nhẹn lắm, dù cửa tiệm là của mình ,nhưng mỗi khi đến giờ nghỉ ngơi là cậu lại vui ra mặt.
Qua thêm chốc lát, Lâm Việt rốt cuộc cũng thấy được người cần tìm. Bên cạnh Thẩm Hoài Chi còn có hai người nữa. Lâm Việt từng gặp một lần, chính là đồng môn của Thẩm Hoài Chi. Một trong hai là đệ tử cuối cùng của Dương lão phu tử — Thôi Tế, quan hệ với Thẩm Hoài Chi không tệ.
Lúc Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi mới đến Phủ thành, họ từng đến bái phỏng Dương lão phu tử. Nghe tin Thẩm Hoài Chi vào học tại phủ học, Dương lão phu tử đã tận tình chỉ dạy, giúp đỡ không ít.
Sau đó, Thẩm Hoài Chi trở thành đồng môn với Thôi Tế. Nhờ có Dương lão phu tử làm cầu nối, Thẩm Hoài Chi cũng có vài phần thân thiết với Thôi Tế. Mà Thôi Tế lại là người phóng khoáng,
xuất thân khá giả, tính tình hợp với Thẩm Hoài Chi, dần dà, tuy không thể gọi là tri giao, nhưng cũng coi như thân cận.
Người còn lại tên là Khuất Kiên Bạch, vốn đã quen biết Thôi Tế từ trước, chỉ là giao tình không sâu. Sau khi Thẩm Hoài Chi đến đây, bởi đều là người huyện Du Giang nên có dịp lui tới, thấy hợp tính lại thành ra thân quen.
Khuất Kiên Bạch kết giao với Thẩm Hoài Chi, rồi lại tiếp xúc với Thôi Tế, ba người ngày một thân thiết, đồng môn tình thâm.
Thường ngày bọn họ không chỉ cùng nhau nghiên cứu học vấn tại phủ học, mà sau giờ học còn cùng đến thỉnh giáo Dương lão phu tử. Hôm nay ra trễ cũng bởi vì ở lại vấn học nên bị chậm giờ.
Thẩm Hoài Chi vốn đang cùng Thôi Tế thảo luận về bài kinh văn học hôm nay, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Việt đứng trước cổng, vẫy tay với mình. Đáy mắt Thẩm Hoài Chi tức khắc nhuộm ý cười, y cũng giơ tay vẫy lại.
Thôi Tế thuận theo ánh mắt của y mà nhìn sang, chỉ một thoáng, liền trông thấy một thiếu niên tuấn tú, phong tư lỗi lạc.
Hắn lập tức cúi đầu, cười nói với Thẩm Hoài Chi: "Thẩm huynh, đó là phu lang của huynh phải không? Giờ cũng chẳng còn sớm nữa, vậy ta và Kiên Bạch không quấy rầy hai vị phu phu nữa."
Nói xong, hắn nghiêng người gọi: "Kiên Bạch, đi thôi! Trời lạnh thế này, chúng ta tìm nơi nào uống chút rượu rồi hãy về."
Khuất Kiên Bạch chắp tay thi lễ, ôn hòa cười nói: "Thôi huynh, không giấu gì huynh, tuy phu lang của ta hôm nay không đến, nhưng trước khi ra cửa, em ấy đã dặn dò ta phải về sớm dùng bữa, e rằng hôm nay không thể bồi huynh được rồi."
Thôi Tế vung tay áo, cười sảng khoái: "Huynh nói cứ như chỉ mình huynh có phu lang vậy! Ta cũng phải về tìm phu nhân nhà ta đây."
Thẩm Hoài Chi bật cười, chắp tay hành lễ tiễn biệt, rồi sải bước đi về phía Lâm Việt. "Trời lạnh thế này, sao em lại ra ngoài?"
"Đưa áo cho huynh mặc chứ sao. Mau khoác vào đi, ta còn mang theo cả mũ đây. Tối nay chúng ta hầm một nồi canh nóng mà uống."
Dứt lời, Lâm Việt nghiêng đầu, chào hai người phía sau, những kẻ đang lén lút quan sát mình. Bị bắt gặp, Khuất Kiên Bạch và Thôi Tế thoáng chốc đỏ bừng mặt, đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước lên hành lễ.
Khuất Kiên Bạch cười nói: "Đệ phu, trăm nghe không bằng một thấy. Tại hạ là Khuất Kiên Bạch, đồng môn với Thẩm huynh."
Thôi Tế cũng không chậm trễ, chắp tay thi lễ: "Ca phu, tại hạ là Thôi Tế, trước nay đã được thưởng thức không ít điểm tâm do ngài làm, thật ngưỡng mộ từ lâu."
Thẩm Hoài Chi cũng ôm quyền đáp lễ, nụ cười tràn đầy ý xuân: "Đây là phu lang của ta, Lâm Việt."
Lâm Việt cười đáp: "Ta cũng từng nghe Hoài Chi nhắc đến hai vị huynh trưởng, cảm tạ hai vị đã chiếu cố y bấy lâu. Ngày khác có thời gian, nhất định mời hai vị huynh trưởng đến nhà dùng bữa, ta và Hoài Chi cùng thiết tiệc khoản đãi. Điểm tâm nếu hợp khẩu vị, ngày mai ta sẽ làm món mới cho hai vị nếm thử."
Thôi Tế xưa nay vốn ưa náo nhiệt, nghe Lâm Việt nói chân thành, liền cười sảng khoái mà nhận lời ngay: "Vậy thì ta không khách sáo nữa! Đợi khi rảnh rỗi, nhất định sẽ đưa phu nhân cùng đến quấy rầy một bữa."
Khuất Kiên Bạch vốn không quá ham náo nhiệt, nhưng thấy Thôi Tế đã nhận lời, hắn cũng mỉm cười nói: "Hôm nào nhất định ta sẽ cùng phu lang qua một chuyến. Các ngươi tuổi tác xấp xỉ, chắc hẳn có thể thân cận với nhau."
Bốn người trò chuyện dăm ba câu, Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch rất có mắt nhìn, nhanh chóng cáo từ rời đi. Thẩm Hoài Chi cũng nắm tay Lâm Việt rời khỏi phủ học.
"Cửa tiệm hôm nay buôn bán có tốt không? Có mệt lắm không?"
"Dạo này vẫn ổn, ta quen rồi nên cũng không thấy mệt. Giờ còn đang nghĩ đến việc làm thêm mấy món điểm tâm mới đây."
Những loại điểm tâm đã từng bán ở trấn Tứ Phương, trừ mấy món không hợp theo mùa, hai tháng qua Lâm Việt đã làm gần hết. Thẩm Hoài Chi nhất thời cũng chưa nghĩ ra được món gì mới.
Lâm Việt đúng lúc mở miệng: "Lần trước đến tiệm rèn mua nồi, ta có thấy ở đó có lò nướng. Ta muốn mua một cái nhỏ để đặt trong tiệm, có thể làm bánh hạch đào, bánh táo hoa, bánh đậu đỏ. Nếu nghiên cứu thêm, chắc còn làm được nhiều loại khác."
Về chuyện quán xá, Thẩm Hoài Chi xưa nay không có ý kiến gì. Nhưng giờ Lâm Việt đã bận rộn lắm rồi, bản thân y lại chẳng giúp được gì, nghĩ tới nghĩ lui, bèn đề nghị: "Hay là tuyển thêm một người đi? Trong Phủ thành có rất nhiều tiệm làm đồ điểm tâm theo đơn đặt hàng, Điềm Hương Lâu chắc cũng có thể làm như vậy."
Lâm Việt khẽ mím môi: "Để ta cân nhắc thêm. Dù có mua lò nướng, cũng phải đợi đến cuối tháng 10. Ngày mai ta sẽ đến hỏi thử Hà chưởng quầy xem có người nào phù hợp hay không."
Nói đoạn, cậu chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Phải rồi, ở phủ học dạo này có thuận lợi không? Trước kia chẳng phải huynh có nói sẽ có khảo hạch sao? Khi nào mới bắt đầu vậy?"
Tại phủ học, bốn lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh tương ứng với các bậc học từ cao xuống thấp.
Thẩm Hoài Chi hiện đang ở lớp Giáp, tức lớp cao cấp nhất. Mỗi tháng sẽ có một lần khảo hạch, nếu đạt thành tích xuất sắc sẽ được ghi một điểm và tiếp tục lưu lại lớp Giáp; nếu thành tích trung bình thì chỉ được ghi nửa điểm và tạm thời ở lại; nếu kém thì bị ghi không điểm và giáng xuống lớp Ất.
Việc phân lớp sẽ tính theo chu kỳ nửa năm, nếu tổng điểm chưa đạt bốn điểm thì cũng sẽ bị điều xuống lớp Ất. Các lớp khác cũng có quy tắc phân cấp tương tự, nhưng nếu liên tục đạt xuất sắc ba lần thì có thể được thăng lên một bậc.
Lần đầu tiên Thẩm Hoài Chi dự khảo hạch là vào đầu tháng 9, ngay khi nhập học. Việc phân lớp đối với tân sinh chỉ dựa vào kết quả khảo hạch lần đầu, nhờ đó mà y trực tiếp được xếp vào lớp Giáp.
Đây là lợi thế của tân sinh, nhưng cũng đồng thời là một thử thách, bởi trong vòng một quý, chỉ cần có một lần khảo hạch không đạt xuất sắc, tân sinh sẽ lập tức bị giáng cấp. Vì vậy, cuộc khảo hạch vào tháng 10 này mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Thẩm Hoài Chi vốn dĩ rất căng thẳng, nói chính xác hơn là ngay khi bước vào tháng 10, y đã bắt đầu lo lắng. Thế nhưng, không rõ vì lý do gì mà đến giữa tháng rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Đến lúc này, nỗi căng thẳng của y đã bị bào mòn, thay vào đó là sự trầm tĩnh.
"Vẫn ổn cả. Các tiên sinh đều là bậc học vấn uyên thâm, đồng môn cũng phần lớn dễ chung đụng. Mọi người ai cũng chỉ một lòng chăm lo việc đèn sách, chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện khác. Có lẽ đến cuối tháng mới bắt đầu khảo hạch."
Nhưng hiển nhiên, dự cảm của Thẩm Hoài Chi không chính xác. Vừa mới nhắc đến chuyện khảo hạch với Lâm Việt tối qua, sáng sớm hôm sau khi bước vào lớp, trợ giáo lớp Giáp liền tuyên bố, hôm nay sẽ tiến hành khảo hạch.
Quả nhiên, điều gì cũng không thể tùy tiện nhắc đến!
Thẩm Hoài Chi hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn sách vở để chuẩn bị.
Hai canh giờ trôi qua, cuộc khảo hạch rốt cuộc cũng khép lại. Chưa kịp để đám học sinh thở phào nhẹ nhõm, trợ giáo đã vội vã mang bài kiểm tra đi chấm.
"Mọi khi khảo hạch chẳng phải đều diễn ra vào buổi chiều sao? Sao hôm nay lại gấp gáp thế?"
"Chắc trước đó có gì trì hoãn. Ta còn tưởng sẽ tổ chức từ đầu tháng, ai ngờ đến giữa tháng mới thi."
Thẩm Hoài Chi vẫn còn đang hồi tưởng lại bài văn mình vừa viết, thì bên cạnh, Thôi Tế đã thò đầu sang dò hỏi: "Thẩm huynh, lần này có thể ở lại lớp Giáp chứ?"
Thôi Tế luôn đứng trong ba hạng đầu của lớp Giáp, nên hắn là người không cần phải bận tâm đến khảo hạch nhất.
Khuất Kiên Bạch cũng có thành tích nằm ở mức trung bình, chỉ riêng Thẩm Hoài Chi là tân sinh vừa nhập học, khiến cả hai đều khá quan tâm.
Thẩm Hoài Chi khẽ gật đầu: "Tám phần có thể giữ lại."
Thôi Tế nghe thế thì yên tâm, lập tức hứng khởi đề nghị: "Vậy tối nay ra ngoài tụ tập một phen, coi như chúc mừng."
Khuất Kiên Bạch cũng xen vào: "Tối nay đi thì hơi vội quá, để mai hãy đi, lại còn có thể dẫn theo phu lang nữa. Ta biết có một quán ăn gần đây đang tổ chức bốc thưởng, ai trúng giải Nhất có thể được miễn tiền cơm năm lần. Chúng ta đi ăn ở đó, vạn nhất vận may đến, lần sau lại có cớ tụ tập thêm lần nữa."
Ba người bọn họ tuy giao tình không tệ, nhưng phu lang và thê tử của họ vẫn chưa từng gặp mặt. Nay có dịp, có thể diện kiến một lần cũng là chuyện hay. Không nói đến việc phải kết giao sâu đậm, nhưng chí ít cũng nên quen mặt để dễ bề qua lại sau này.
Thẩm Hoài Chi cũng cảm thấy mai đi thì ổn thỏa hơn. Tối nay y về nhà trước, hỏi ý Lâm Việt xem có muốn cùng đi không. Nếu Lâm Việt không thích dùng bữa với người lạ, y vẫn có thể tìm cớ thoái thác.
"Ta cũng thấy mai sẽ tốt hơn. Dẫn theo phu lang tất nhiên phải hỏi qua ý tứ bọn họ, lỡ như không muốn đi thì ba người chúng ta cứ tụ họp cũng được. Với lại, trợ giáo chưa chắc đã kịp chấm bài trong hôm nay, ít nhất cũng phải chờ có kết quả rồi mới tính tiếp."
"Vậy cứ quyết định thế, không nói nữa, trợ giáo tới rồi."