Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 155: Chương 155




Hôm nay, Thẩm Hoài Chi vừa tan học về nhà đã đem chuyện này kể lại với Lâm Việt. Thế nhưng, Lâm Việt chẳng tỏ vẻ đồng ý cũng chẳng chối từ, chỉ khẽ nhíu mày, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Hoài Chi vươn tay chạm nhẹ lên trán cậu, giọng điệu ôn hòa: "Sao vậy? Nếu không muốn đi thì chúng ta không đi nữa, cũng chẳng sao cả."

Lâm Việt lắc đầu: "Không phải là không muốn đi, chỉ là trưa mai ta đã hẹn cùng Hà Tường tỷ và Hà Đình ca ra ngoài dùng bữa, hình như cũng chính là quán mà các huynh nói đến. Một ngày mà đi ăn tận hai bữa, có vẻ hơi tốn kém quá."

Từ khi đặt chân đến Phủ thành, Lâm Việt thuê cửa tiệm, tìm chưởng quầy, mọi sự đều thông qua Cát Khánh nha hành. Nhờ vậy, cậu dần trở nên thân thuộc với Hà chưởng quầy của nha hành này.

Mấy hôm trước khi đến nha hành, cậu tình cờ gặp Hà Đình. Hà Đình cùng Hách Tùng phu phu vốn là khách quen của Điềm Hương Lâu, thường lui tới ngồi chuyện phiếm, coi như có chút giao tình. Mãi đến hôm nay, Lâm Việt mới biết Hà Đình và Hà Tường là huynh muội.

Hà Đình đến nha hành chính là để hẹn muội muội ra ngoài dùng bữa, gặp Lâm Việt liền tiện thể mời cậu luôn.

Ban đầu, Lâm Việt khách khí từ chối, nhưng Hà Đình lại nói: "Lâm ca nhi vừa đến Phủ thành, nơi đây rộng lớn như vậy mà có thể trùng hợp quen biết cả hai huynh muội ta, chẳng phải rất có duyên ư? Nay có dịp, đương nhiên chúng ta phải làm chủ nhà khoản đãi một phen. Lâm chưởng quầy không chịu nể mặt, lẽ nào là chê huynh muội ta?"

Hà Tường còn làm bộ như sắp rơi lệ, cầm khăn chấm mắt, dịu dàng nói: "Ca, đừng làm khó Lâm chưởng quầy nữa, cậu ấy không muốn đi thì thôi vậy."

Lâm Việt nhìn bộ dạng hai huynh muội bọn họ một xướng một họa, bất giác vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Ở một nơi xa lạ như Phủ thành mà có thể kết giao với hai người này, quả thực là một chuyện may mắn, Lâm Việt đành xin tha: "Hà tỷ, tha cho ta đi, ta nào có nói không đi đâu, chẳng qua đang nghĩ xem hôm nay nên mang theo chút lễ vật gì tặng hai người thôi."

Hà Tường nghe vậy thì bật cười: "Vậy là quyết định rồi nhé, ba ngày sau gặp nhau tại nha hành. Quán ăn Hòa Huệ cũng gần đó, chúng ta xuất phát từ đây là vừa vặn. Còn lễ vật, ca ta thích nhất là điểm tâm nhà ngươi, ngươi mang theo một đĩa là đủ rồi, đảm bảo huynh ấy vui như mở cờ trong bụng."

Hà Đình trừng mắt lườm muội muội một cái, ra hiệu bảo nàng đừng nói bừa, rồi quay sang cười với Lâm Việt: "Lâm ca nhi, muội ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng để bụng. Không cần mang gì đâu, quán ăn thứ gì cũng có, ngươi chỉ cần đến là được rồi."

Lâm Việt không nói gì thêm. Ba người bọn họ có thể coi như kết giao nhờ điểm tâm, giờ lại muốn thắt chặt mối thâm giao, tất nhiên lễ nghĩa phải chu toàn. Đúng lúc cậu vừa nghĩ ra một món điểm tâm mới, đến khi ấy mang theo món đó, kèm thêm hai loại bán chạy nhất trong tiệm, vậy là vẹn cả đôi đường.

Sáng nay, cậu đã định sẵn danh mục điểm tâm cần làm, ngày mai sẽ làm bánh đậu ngự, bánh vân phiến, bánh củ mài khoai lang đỏ, cùng với chè đậu đỏ khoai sọ. Bởi vậy, chiều nay vừa đóng cửa tiệm xong, cậu liền lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Thẩm Hoài Chi thấy Lâm Việt không có vẻ gì là không muốn đi, chỉ bận tâm đến những chuyện khác, bèn dịu giọng trấn an: "Hôm nay tan học, ta thấy chân trời ráng đỏ rực rỡ, chắc hẳn ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời. Gặp gỡ bằng hữu, chung vui một bữa cũng là lẽ thường, không có gì quá đáng cả."

Nói xong, y đổi giọng nghiêm nghị, đầy chính nghĩa: "Hơn nữa, gần đây em gầy đi không ít, đúng là nên ăn nhiều một chút để bồi bổ. Nếu không, mỗi tối tay chân em cứ lạnh ngắt, ngủ không ngon, sáng ra mở tiệm cũng chẳng có tinh thần."

Kỳ thực, Thẩm Hoài Chi rất thích cảm giác mỗi khi vào đông, Lâm Việt lại vô thức rúc vào trong lòng y. Dù lúc mới ngủ chưa kề sát, nhưng chỉ cần ngủ say, cậu thế nào cũng sẽ chủ động sáp lại gần. Thế nhưng, so với khoảnh khắc ôn nhu đó, y vẫn mong Lâm Việt không còn tay chân lạnh buốt, tốt nhất là ấm áp như một lò than nhỏ, vừa mềm mại vừa dễ chịu.

Lâm Việt cúi xuống nhìn eo mình, đâu có gầy đi? Hôm nay cậu mặc bộ xiêm y may từ năm ngoái, năm trước còn hơi rộng, nay lại vừa vặn như in. Rõ ràng là cậu đã béo lên! Tốt quá rồi, không biết Phủ thành có tục cân người vào tiết Hạ Chí hay không, nếu có thì năm nay cậu nhất định sẽ nhờ cân nặng tăng thêm mà nổi bật giữa đám đông!

Cuối cùng Lâm Việt vẫn bị thuyết phục, bèn cười nói: "Vậy thì coi như ăn mừng trước phần của tháng sau đi. Ngày mai ta đợi huynh ở tiệm, xuất phát cùng nhau thì có thể mang thêm ít điểm tâm đến chia cho bằng hữu của huynh."

Thẩm Hoài Chi gật đầu, xắn tay áo cùng Lâm Việt bận rộn. Y trời sinh khí lực dồi dào, việc nhào bột mỗi ngày đều do y đảm nhiệm. Lâm Việt luôn khen bột do y nhào ra có độ dẻo và mềm hơn hẳn, làm điểm tâm cũng thơm ngon hơn. Bởi vậy, Thẩm Hoài Chi cảm thấy vô cùng đắc ý. Y thích cảm giác bản thân có thể giúp đỡ được Lâm Việt.

Sáng hôm sau, Thẩm Hoài Chi vừa bước vào học đường, còn chưa kịp bàn bạc thêm với Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch thì trợ giáo đã đến.

Trịnh trợ giáo là người dáng vẻ oai vệ, mặt mày vuông vức nghiêm nghị, xưa nay rất ít khi cười. Mỗi lần đến tiết của ông, đám học trò dưới lớp đều căng thẳng hơn bình thường. Chẳng ai ngờ, hôm nay lại là ông đến tuyên bố kết quả khảo hạch.

Vốn trong lớp vẫn còn chút tiếng xì xào bàn tán, vậy mà khoảnh khắc ông bước vào, cả sảnh đường lập tức im phăng phắc. Nơi ánh mắt ông lướt qua, tất thảy học trò đều nghiêm mặt ngay ngắn, dáng ngồi đoan chính.

Trịnh trợ giáo hiển nhiên rất hài lòng với bầu không khí này. Ông ngồi xuống, liền dõng dạc cất giọng: "Khảo hạch hôm qua, phần lớn chư vị đều có tiến bộ. Còn về một số ít, e rằng chẳng cần đợi tuyên bố cũng đã biết trước kết quả của mình rồi. Bây giờ ta bắt đầu đọc thứ hạng: Đệ nhất — Tô Thiên Lộc, đệ nhị — Thôi Tế... Đệ thập ngũ — Khuất Kiên Bạch, đệ thập lục — Thẩm Hoài Chi..."

Lớp Giáp tổng cộng có ba mươi người, Thẩm Hoài Chi xếp giữa bảng, không thể xem là xuất sắc, nhưng y đã rất hài lòng. Dù sao lúc nhập học, y còn đứng ngoài hai mươi kia mà.

Lần này ba người họ đều có thành tích khá, thế nên tâm trạng ai cũng vui vẻ, bước chân nhẹ nhõm hơn hẳn. Vừa ra khỏi phủ học, Thôi Tế đã hồ hởi nói: "Nhà ta cách đây xa, ta phải về đón phu nhân trước, đến giờ hẹn sẽ gặp lại ở quán ăn Hòa Huệ."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Các ngươi cứ thong thả, không cần vội, chúng ta sẽ đợi ngoài cửa."

Nói rồi, y và Khuất Kiên Bạch cũng chia tay nhau ở đầu phố.

Lúc Thẩm Hoài Chi về đến nhà, Lâm Việt đã chuẩn bị xong xuôi, vừa thấy y liền nói: "Ta mang theo ba hộp điểm tâm, ba bình trà nóng. Một phần để sau bữa ăn dùng, hai phần làm lễ vật. Có phải hơi ít không?"

Chiếc hộp đựng thức ăn mà Lâm Việt chuẩn bị có hai tầng, bên trong xếp đầy hai đĩa điểm tâm, đủ cho cả nhà cùng thưởng thức. Thế nhưng, cậu vẫn có chút lo lắng, lần đầu chính thức gặp mặt, chuẩn bị chu toàn thế nào cũng chẳng phải là quá.

Thẩm Hoài Chi nghiêm trang hướng Lâm Việt hành lễ, cung kính nói: "Đa tạ phu lang đã vì ta nhọc lòng, vất vả cho phu lang rồi."

Lâm Việt ngẩn người trong thoáng chốc, vốn định cũng đáp lễ một cách chỉnh tề, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười: "Thôi nào, đừng bày trò nữa. Giờ không còn sớm, mau xuất phát thôi. Quán ăn Hòa Huệ làm ăn rất tốt, trưa nay trước khi rời đi, ta đã nhờ chưởng quầy giữ lại một bàn. Nếu chậm trễ e là không hay."

Thẩm Hoài Chi xách theo hộp thức ăn, cùng Lâm Việt ra cửa, vừa đi, y vừa nghiêng đầu hỏi khẽ: "Nghe nói quán ăn có tổ chức rút thăm trúng thưởng, hôm nay các em có tham gia không?"

Khóe môi Lâm Việt khẽ nhếch, ý cười khó giấu: "Huynh đoán xem?"

Thẩm Hoài Chi cười cười, thuận theo lời cậu mà hỏi: "Chẳng lẽ... là trúng giải an ủi?"

"Không đúng, đoán lại đi."

"Vậy thì giải Nhì?"

"Cũng không phải, tiếp tục đoán xem."

Lần này, Thẩm Hoài Chi hỏi ngay điều cậu đã muốn hỏi từ đầu: "Chẳng lẽ là trúng giải Nhất?"

Lâm Viết chống nạnh, bật cười khoái chí: "Ha ha, có ngờ tới không? Vận may của chúng ta thực sự rất tốt! Ta có hai phiếu, Hà Đình ca cũng được hai phiếu, Hà tỷ có một phiếu."

Giải nhất của quán ăn Hòa Huệ là được miễn phí năm lần. Tất nhiên, mỗi lần được miễn tối đa 200 văn, cũng đủ cho ba người cùng nhau ăn uống vui vẻ. Nhưng một lần chỉ dùng được một phiếu, mà hôm nay bọn họ có sáu người, xem ra vẫn phải tốn thêm 200 văn nữa.

Thẩm Hoài Chi hào hứng phụ họa: "Tiểu Việt thật có phúc khí, là người may mắn nhất trong nhà chúng ta!"

Lâm Việt lấy từ trong ngực áo ra một tấm phiếu thưởng, đưa tới trước mặt Thẩm Hoài Chi: "Ta đã mang theo rồi, lát nữa có thể dùng cái này để thanh toán. Chắc dạo tới chúng ta cũng không ghé lại đó, tấm còn lại đợi lần sau cha nương đến thăm thì dùng."

Thẩm Hoài Chi lại nhẹ nhàng nhét phiếu thưởng trở về trong ngực áo Lâm Viết: "Hôm nay không cần dùng, chúng ta đã nói sẽ chia đều chi phí rồi, cứ để dành đó đã."

Lâm Việt cười cười: "Vậy tới quán ăn rồi tính sau."

Quán ăn Hòa Huệ cũng không xa, hai người chẳng mấy chốc đã đến nơi. Phu phu Khuất Kiên Bạch theo sát phía sau, còn phu thê Thôi Tế là những người đến cuối cùng.

Lâm Việt kinh ngạc vô cùng: "Hà tỷ, tỷ là phu nhân của Thôi huynh sao?"

Hà Tường cũng không khỏi bất ngờ.

Lúc trước, Thôi Tế chỉ nói là đi gặp gỡ một gia đình bằng hữu đồng môn, nàng không ngờ lại chính là phu phu Lâm Việt, liền bật cười: "Ta đã nói chúng ta có duyên mà! Mới tách ra chưa được hai canh giờ đã lại gặp nhau rồi."

Phu lang của Khuất Kiên Bạch là Từ Vân nghe vậy thì tò mò hỏi: "Hai người quen nhau sao?"

Lâm Việt và Hà Tường liếc nhìn nhau, sau đó cùng đơn giản kể lại cuộc gặp mặt của họ vào sáng nay cho Từ Vân và ba người còn lại nghe.

Từ Vân nghe mà thích thú không thôi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thật không ngờ mọi người lại hữu duyên đến vậy! Xem ra chỉ có một mình ta là lẻ loi cô độc rồi."

Lâm Việt nhìn ra được Từ Vân chỉ là nói đùa, liền cùng Hà Tường bước tới, cười nói: "Bây giờ quen biết cũng chưa muộn đâu. Hay là chúng ta vào trong trước đi? Không biết bọn họ lại đang thì thầm chuyện gì nữa."

Từ Vân cười đáp: "Được thôi, vậy đi nào."

Thôi Tế huých vai Thẩm Hoài Chi một cái, cười nói: "Hoài Chi, nhớ theo phu lang của ngươi gọi ta một tiếng 'Thôi huynh trưởng' đấy."

Thẩm Hoài Chi nhìn theo bóng dáng phu lang mình đã vào trong, cũng chẳng muốn nán lại trước cửa lâu thêm, bèn ôm quyền nói: "Vậy thì, vị 'Thôi huynh trưởng' nhỏ hơn ta một tuổi này, có thể vào chưa?"

Thôi Tế bật cười ha hả: "Được được, vào ngay đây!"

Quán ăn Hòa Huệ sáng nay đã có người trúng giải Nhất, tin tức lan truyền, buổi chiều người tới lại càng đông. Dù sao giải Nhì cũng được miễn ba bữa, số bạc ấy cũng không nhỏ. Ai nấy đều cảm thấy mình có thể may mắn, thế nên lúc này trong quán gần như chật kín.

May mà buổi trưa Lâm Việt đã nhờ chưởng quầy giữ chỗ sẵn. Sáu người vừa vào đã được dẫn đến bàn ở phía bên phải đại sảnh. Dù ngồi ở tầng một, nhưng cạnh bàn có một bức rèm trúc ngăn cách, trông cũng không khác gì phòng riêng.

Lâm Việt và Hà Tường đã tới đây vào buổi sáng, nên khi gọi món, họ nhường Từ Vân chọn trước, rồi mới tới lượt hai người họ, sau cùng là ba người Thẩm Hoài Chi. Sáu người gọi một bàn đầy ắp mỹ vị.

Còn về lễ gặp mặt, thật trùng hợp, cả ba nhà đều mang theo đồ ăn và thức uống. Hà Tường mang rượu, Từ Vân mang quất mật ong, còn Lâm Việt thì mang điểm tâm cùng chè khoai môn đậu đỏ. Nhìn mấy hộp quà trước mặt, cả ba cùng bật cười, dứt khoát bày hết lên bàn làm món tráng miệng sau bữa ăn.

Có người cả đời bên nhau mà vẫn xa lạ, lại có người chỉ vừa gặp gỡ đã như tri kỷ. Tính tình ba người Lâm Việt đều hợp nhau, lại có thêm tình nghĩa đồng môn của các phu quân, nên chỉ qua một bữa cơm, họ thậm chí còn thân thiết hơn cả ba người Thẩm Hoài Chi. Đến cuối bữa, họ đã hẹn ngày gặp lại.

Lâm Việt cười rạng rỡ: "Vậy thì quyết định rồi nhé! Đợi khi trời đổ tuyết, chúng ta lại gặp nhau, cùng ngắm cảnh tuyết rơi!"

Hà Tường và Từ Vân đều gật đầu đồng ý. Chỉ trong chốc lát, thậm chí họ còn bàn bạc xong cả chuyện hôm ấy sẽ ăn những món gì.

Ba người Thẩm Hoài Chi lúc đầu còn trò chuyện với phu lang/phu nhân nhà mình, nhưng càng về sau, đối phương càng thêm thân thiết, rôm rả đến mức hoàn toàn quên mất họ vẫn đang ngồi đây.

Thẩm Hoài Chi bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen với cảnh này, bèn quay sang Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch: "Hay là chúng ta ôn lại bài vở đi? Buổi sáng Trịnh trợ giáo giảng về kinh nghĩa, có vài phần ta vẫn chưa nhớ kỹ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.