Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 161: Chương 161




Chớp mắt gió xuân tới, đào hồng liễu xanh khoe sắc.

Năm nay, xuân đến sớm hơn hẳn, lại lặng lẽ trôi qua trong khoảnh khắc chẳng kịp đề phòng. Mới hôm nào, Lâm Việt còn thay xiêm y mùa xuân, thoắt cái đã phải khoác lên mình áo mùa hạ. Lúc nướng bánh nướng giòn cũng chẳng sợ mồ hôi thấm ướt y phục nữa.

Thời tiết oi dần, Lâm Việt cũng thôi không nướng bánh áp chảo vào buổi sáng. Tiệm điểm tâm dần hóa thành một tiệm sương sáo, nào là sương sáo đậu Hà Lan sắc vàng nhạt, nào là sương sáo ngọc bạch mềm dẻo. Một loại được dao cắt thành khối vuông, một loại xắt sợi nhỏ thanh mảnh, chan thêm nước canh dưa cải chua làm nền, một muỗng dầu ớt cay nồng cùng dầu tiêu thơm lừng, điểm thêm chút hành lá, rau thơm. Màu sắc hòa quyện, hương vị đậm đà, ấy mới là một bát thạch mát khai vị đúng điệu.

Nhân sa tế và dầu tiêu đều mang theo mùi hương đặc trưng, nhất là vị chua thanh của nước canh, nếu đặt cạnh điểm tâm trong tiệm e rằng khó tránh khỏi lẫn mùi. Vì thế, thực khách ăn sương sáo được xếp riêng ở hai chiếc bàn ngoài cửa, che mát bởi một chiếc dù lớn. Lúc này mới chỉ là đầu hạ, cái nóng tuy oi ả, nhưng vẫn chưa đến mức gay gắt.

Ngoài ra, còn có bánh lạnh và tôm ướp lạnh, được ngâm trong nước giếng mát rượi pha với đường đỏ, ngọt thanh mà tê tái. Món này không quá cầu kỳ về chỗ ngồi, ai thích ăn ngoài tiệm thì cứ ăn, ai muốn vào trong tránh nóng cũng không thành vấn đề.

Lâm Việt cho khá nhiều đường đỏ, bởi vậy khách đến mua bánh lạnh thường không ăn kèm với điểm tâm. Bánh lạnh ngọt đậm, nếu ăn cùng điểm tâm thì lại thành nhạt nhẽo vô vị.

Lúc này, Lâm Việt đang bê khay bánh lạnh ra cho khách, vừa nhấc tay, vòng tay trên cổ tay cậu khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng thanh thoát.

Ba tháng một kỳ khảo hạch, Thẩm Hoài Chi lại tiến bộ thêm ba hạng, phần thưởng vẫn như cũ là 1 lượng bạc. Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn quyết định dùng số bạc ấy đặt làm vòng tay cho Lâm Việt. Chỉ là hoa văn lần này có chút thay đổi, khắc thêm cảnh hoa xuân khoe sắc và cây trái mùa hạ trĩu cành, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Lâm Việt vừa nhìn đã thích, nhưng cậu không quen đeo vòng tay bên phải, thế nên dứt khoát đeo cả hai chiếc lên cổ tay trái.

Mỗi khi bước đi, vòng tay khẽ chạm vào nhau, ngân lên những tiếng leng keng trong trẻo. Chỉ cần nghe âm thanh ấy, Thẩm Hoài Chi liền biết ngay, Lâm Việt đã trở lại.

"Sao hôm nay tiệm đóng cửa muộn vậy? Ta còn định thay y phục rồi ra phía trước giúp một tay nữa." Những khi trước, lúc Thẩm Hoài Chi về đến nhà, tiệm đã sớm đóng cửa. Hôm nay vốn đã về muộn hơn thường ngày, chẳng ngờ tiệm vẫn chưa dọn hàng.

Lâm Việt đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán, cười đáp: "Dạo này trời oi bức, buổi chiều tối người đến ăn sương sáo nhiều hơn, đành phải đợi qua bữa cơm chiều mới đóng cửa được."

Từ giờ Mùi trở đi, ánh nắng vẫn gay gắt, trên phố thưa thớt bóng người. Lâm Việt cũng nhân đó cho Từ Lạc nghỉ một canh giờ, lùi giờ đóng tiệm muộn hơn một chút. Mùa hè năm nay bận rộn hơn hẳn, cậu cũng tăng thêm tiền công, Từ Lạc tất nhiên vui vẻ nhận làm.

Thẩm Hoài Chi bước đến sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cậu, giọng trầm ấm: "Tối nay muốn ăn gì? Để ta vào bếp nấu."

Lâm Việt kéo tay áo y, mỉm cười: "Ta cố ý để lại một cân sương sáo, tối nay ăn sương sáo đi. Trong bếp còn ít bánh bao hấp từ sáng, lát nữa cũng phải ăn hết, để qua ngày mai e rằng không còn ngon nữa."

Thẩm Hoài Chi khẽ gật đầu: "Vậy để ta đun nước, em nghỉ ngơi một chút đi, đợi bánh bao nóng lên rồi ta gọi."

"Không cần đâu, hôm nay không mệt lắm. Tranh thủ trời chưa tối hẳn, ta muốn giặt chỗ y phục thay ra hôm qua, mấy ngày nữa bận rộn, càng không có thời gian."

Chưa đến một canh giờ, trên dây phơi trong sân đã treo đầy y phục, bếp lửa cũng vừa tắt. Hai người bày bữa cơm chiều ngay tại sân, cơn gió mát buổi hoàng hôn khiến không khí dễ chịu hơn hẳn so với trong phòng.

Một ấm trà thanh mát được pha, Lâm Việt thoải mái tựa vào vai Thẩm Hoài Chi, mắt khẽ híp lại, chậm rãi nhấp một ngụm. Đợi đến khi trà trong chén cạn sạch, màn đêm cũng đã buông xuống, vừa vặn là lúc quay vào phòng nghỉ ngơi.

Từ đầu hạ đến cuối trung hạ, tấm biển sương sáo trước cửa tiệm mỗi ngày một lớn hơn, cũng càng đổi càng mới. Giờ đóng tiệm của Lâm Việt ngày càng muộn, đến mức tiệm điểm tâm này dường như sắp trở thành một tiệm sương sáo lúc nào chẳng hay.

Hai tháng gần đây, bữa tối trong nhà đều do Thẩm Hoài Chi đảm nhiệm. Ngày nào cũng nấu nướng, tay nghề y đã tiến bộ không ít, giờ đây có thể dễ dàng làm ra ba món mặn một món canh mà chẳng chút khó khăn.

Thẩm Hoài Chi vẫn luôn cho rằng tài nghệ bếp núc của mình ngày càng khá lên, thế nhưng mấy ngày gần đây, khẩu vị của Lâm Việt lại chẳng tốt chút nào.

Cậu thường chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, đôi khi nửa đêm lại thèm ăn khuya, dù là mì hay cơm rang thì đều ăn rất ngon miệng, nhưng phần lớn thời gian vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Mỗi ngày sau khi tan học về, việc đầu tiên Thẩm Hoài Chi làm chính là suy nghĩ xem bữa tối nên ăn gì. Mãi đến cuối tháng 5, khi y được nghỉ kỳ, bữa trưa hôm nay cũng do y tự tay nấu. Ban đầu, y còn nghĩ có lẽ vì bữa trưa ăn hơi nhiều, nên buổi tối Lâm Việt mới không thấy đói. Nhưng đến lúc cùng ăn trưa, y mới phát hiện, bữa trưa cậu cũng chỉ ăn rất ít.

Thẩm Hoài Chi trầm mặc thu dọn bát đũa, rồi trở về phòng lấy bạc, sau đó ra tiệm tìm Lâm Việt.

"Giờ này tiệm cũng không bận, chúng ta đi khám xem sao. Em đã chán ăn 6 ngày rồi, ít nhất cũng sụt ba cân, cứ thế này sao mà được?"

Lâm Việt cúi đầu nhìn vòng eo mình, có chút mờ mịt lắc đầu: "Ta thấy vẫn ổn mà? Mỗi ngày tinh thần vẫn tốt, người cũng chẳng khó chịu gì, có lẽ là trời nóng quá nên ăn không ngon, qua mấy ngày sẽ đỡ thôi."

"Tháng 6 trời còn nóng hơn, làm sao mà tự nhiên khá lên được? Cứ đi xem đại phu đi. Nếu thực sự chỉ là do trời nóng, thì cũng kê vài thang thuốc thanh nhiệt giải nóng mà uống. Em vốn đã gầy, nếu còn sụt cân nữa, y phục tháng trước may e rằng lại chẳng vừa."

Lâm Việt cảm thấy y quá lo lắng, rõ ràng cậu chỉ hơi chán ăn một chút mà thôi. Dù không ăn được nhiều vào bữa chính, nhưng khi làm điểm tâm, cậu vẫn hay tiện tay bỏ một cái vào miệng, đặc biệt là bánh xốp, cứ nhai nhóp nhép một lúc, một ngày cũng ăn được không ít. Tính ra thì lượng ăn thực sự không giảm bao nhiêu.

Nhưng trong mắt Thẩm Hoài Chi, chỉ cần ăn ít vào bữa chính thì cũng xem như chán ăn, nhất định phải đi khám. Chẳng biết là ai đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của y, mà cứ nói chuyện lại thấy có nét giống như những lời mà nương cậu hay nói.

Lâm Việt hiếm khi cãi không lại y. Đợi đến chiều, khi Từ Lạc đến thay ca, cậu bèn cùng Thẩm Hoài Chi đến y quán.

Lúc trước chọn thuê viện ở hẻm Nghênh Xuân, ngoài việc gần phủ học, một lợi thế khác chính là gần y quán. Chỉ cần ra khỏi hẻm, băng qua một con phố là có thể thấy ngay tấm biển "Hồi Xuân Đường".

Người trông quán là một vị lão đại phu râu tóc bạc trắng. Giờ đang giữa tiết trời oi ả, y quán cũng chẳng có mấy người. Tiểu tử phụ trách sắc thuốc phía sau, có lẽ là đồ đệ của lão, lúc này đang chống cằm gà gật.

Lâm Việt vừa mới ngồi xuống, Thẩm Hoài Chi liền lập tức mở miệng, không biết đã suy nghĩ bao lâu mà nói ra một hơi vô cùng trôi chảy: "Đại phu, phu lang của ta từ cuối tháng 5 đến nay vẫn ăn uống không ngon, tính ra đã sáu ngày rồi. Muốn nhờ ngài xem giúp xem có phải cơ thể có vấn đề gì không? Nếu cần kê thuốc, xin ngài cứ thoải mái viết phương."

Lão đại phu nhìn sắc mặt hồng hào của Lâm Việt, chậm rãi vuốt râu: "Đừng vội, đừng vội, để lão phu xem kỹ đã."

Lâm Việt theo lời đặt tay lên gối chẩn mạch, thấy lão đại phu ung dung bắt mạch, chút căng thẳng do bị Thẩm Hoài Chi lây sang cũng lập tức tiêu tan. Cậu đã nói rồi mà, bản thân ăn no ngủ kỹ, sao có thể mắc bệnh được?

Một lát sau, lão đại phu bảo cậu đổi sang tay còn lại, tiếp tục bắt mạch, Thẩm Hoài Chi ngồi bên cạnh đã sắp không kiềm chế nổi nữa: "Đại phu, ngài có gì cứ nói thẳng! Cần thuốc gì, cứ kê đơn!"

Lão đại phu lắc đầu cười nhẹ: "Thanh niên à, đừng nóng vội, không có gì nghiêm trọng đâu. Nào, ngươi cũng lại đây, để ta bắt mạch cho luôn."

Lâm Việt mơ hồ đứng dậy, đổi chỗ cho Thẩm Hoài Chi. Ước chừng qua một tuần trà, lão đại phu xem mạch xong, lại cẩn thận quan sát hai người bọn họ, rồi mới cười nói: "Hai vị còn trẻ, mạch tượng ổn định, mạnh mẽ hữu lực, thân thể hết sức khỏe mạnh."

"Chỉ là, hai vị là phu phu trẻ tuổi, có lẽ sắp đón hỉ sự cũng nên. Phu lang đây một tháng sau lại đến xem mạch lần nữa là được, trong thời gian này không cần uống thuốc gì, chỉ cần tránh làm việc quá sức, ăn uống điều độ, giữ tâm tình vui vẻ là tốt nhất."

Nghe lão đại phu nói thân thể Lâm Việt không có gì đáng ngại, Thẩm Hoài Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Y nghĩ có lẽ gần đây mình nấu ăn không ngon, hôm nào rảnh lại thử làm mấy món khác xem sao.

Mãi lâu sau, cảm giác tay mình bị Lâm Việt nhéo một cái, y mới bừng tỉnh, chợt hiểu ra ý tứ trong lời lão đại phu.

Đây là... có thể đã mang thai?

Nhận thức này khiến Thẩm Hoài Chi hoàn toàn đờ đẫn, ngây người nhìn Lâm Việt. Y từng nghĩ, nếu bọn họ có con thì sẽ ra sao? Liệu đứa bé sẽ giống Lâm Việt hơn hay giống y? Là một tiểu ca nhi hay một tiểu tử? Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ vu vơ mà thôi. Y chưa từng cảm thấy bọn họ nhất định phải có con ngay lúc này. Hai người bọn họ bên nhau vốn đã rất tốt, nào ngờ mọi chuyện lại đến quá đột ngột.

Thấy Thẩm Hoài Chi đứng ngẩn ra hồi lâu chẳng có phản ứng gì, Lâm Việt cũng không thèm chờ nữa. Cậu thò tay vào ngực y lấy túi tiền, trả xong tiền khám rồi kéo người đi ra ngoài.

"Đại phu cũng chỉ nói là có thể thôi, lỡ chẳng may chẩn đoán nhầm thì sao? Huynh căng thẳng cái gì chứ?"

Thẩm Hoài Chi vô thức siết chặt tay cậu, giọng điệu gấp gáp: "Em còn thấy chỗ nào khó chịu không? Có đói không? Có đau ở đâu không?..."

Lâm Việt thở dài, lại nhéo nhéo lòng bàn tay y: "Không có, ta vẫn ổn, đừng hỏi nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì đi. Đợi tháng sau đến khám lại rồi hẵng hay, nếu không có thai thì chẳng phải huynh lo lắng vô ích sao?"

Thẩm Hoài Chi cảm thấy Lâm Việt thật làm khó y. Chuyện này sao có thể coi như chưa có gì xảy ra được chứ?

Thẩm Hoài Chi càng nói càng xa, đến mức Lâm Việt không chịu nổi nữa, liền đưa tay bịt miệng y lại. "Nghe ta, chờ đến tháng sau rồi nói. Nếu huynh còn lải nhải nữa, ta sẽ giận đấy."

Một câu chặn đứng mọi lời của Thẩm Hoài Chi, cuối cùng Lâm Việt cũng được yên tĩnh mà suy nghĩ. Y cứ lải nhải mãi, làm cậu chẳng thể bình tâm mà cân nhắc kỹ càng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.