Quán không chỉ có canh dê, mà còn có cả bánh bao nhân thịt dê, béo ngậy và thơm lừng. Nếu ai không ăn thịt, thì có thể chọn nhân đậu hũ hoặc nhân hẹ. Lâm Việt liền gọi mấy phần.
Sau bữa sáng, cậu dẫn Lâm Dương đi thẳng đến chợ thức ăn.
Ngày 30 Tết, tiểu thương bán rau thịt đã ít, mà giá cả thì cao hơn hẳn ngày thường. Lâm Việt sợ nếu dẫn theo cha nương hai nhà, họ sẽ tiếc bạc không dám mua, nên dứt khoát chỉ dắt Lâm Dương đi, để Thẩm Hoài Chi đưa bốn người sang phố hàng Tết trước, cậu và Lâm Dương mua đồ xong sẽ sang tìm họ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dương cũng chẳng phải dạng tiêu xài phóng khoáng gì.
Vừa trông thấy bảng giá thịt heo, hắn không khỏi hít sâu một hơi: "Một cân thịt những 18 văn, trong trấn chỉ 12, 13 văn là mua được rồi! 5 văn cũng đủ mua mười mấy hai mươi cân cải thảo kìa!"
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Việt trừng mắt lườm một cái.
Lâm Dương thức thời ngậm miệng, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Ca, đệ chưa nói gì hết, huynh cứ mua đi. Bao nhiêu đệ cũng xách hết cho!"
Lâm Việt lúc này mới hài lòng, quay đầu mua ba cân thịt.
Cha nương hai bên có mang theo thịt heo lên, nhưng đều là loại đã ướp muối. Mà tối nay cậu muốn làm bánh bao thịt tươi, lại còn định làm món thịt luộc cay, nên thịt muối không thích hợp.
Xong xuôi, Lâm Việt quay người sang sạp cá đối diện: "Lão bản, cá này bao nhiêu một cân?"
Lão bản sạp cá lập tức cười niềm nở: "Ôi chao, phu lang à, ngươi đến đúng chỗ rồi đó! Cá nhà ta là tươi nhất chợ, sáng nay mới bắt lên, còn đang nhảy tưng tưng đây này. Ngươi nhìn xem, con này phải năm sáu cân ấy chứ! Mang về cả nhà ăn là vừa đẹp, hấp cũng ngon, kho tàu cũng ngon, bày nguyên con lên bàn, trưởng bối với trẻ con đều thích. Quan trọng nhất là, năm mới phải có cá, 'Niên niên hữu dư', đúng không? Hơn nữa, một cân chỉ 14 văn tiền, quá hời luôn rồi!"
Lâm Việt chẳng hề động lòng: "Lão bản, dù là ngày Tết thì giá này cũng quá cao rồi. Hơn nữa, trên sạp của ông chỉ còn ba con, ta mà lấy con lớn nhất, ông không chừng chưa đến nửa canh giờ là bán hết sạch. 12 văn một cân, nếu đồng ý thì cân con đó đi, còn không thì thôi, ta sang hàng khác, chợ này còn nhiều sạp cá lắm, biết đâu lại rẻ hơn."
Lão bản lập tức xuống nước: "Ôi dào, phu lang à, cũng là cuối năm rồi, buôn bán phải vui vẻ, hòa khí sinh tài! Thôi thế này đi, ta nhường một chút, ngươi cũng nhường một chút, 13 văn một cân, đến lúc thanh toán ta làm tròn cho, thế nào?"
Dù vẫn hơi đắt, nhưng Lâm Việt miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, vậy cân giúp ta con này đi. Cá cứ để nguyên, tối ta tự làm."
Hồi trước, hai nhà ăn cá không nhiều, trưởng bối cảm thấy cá ít mỡ, không béo ngon bằng thịt heo. Nhưng Lâm Việt lại thích ăn, nhất là năm ngoái cậu làm món cá hấp, cả nhà đều khen ngon. Năm nay y cậu đổi vị sang cá kho tàu, chiên qua một lớp cho thơm, rồi rim cùng nước sốt đậm đà, chắc chắn ai cũng sẽ thích.
Hai huynh đệ vừa đi vừa mua, đến lúc về, cả sọt trên lưng Lâm Dương đã chật ních, hai tay cũng treo đầy túi lớn túi nhỏ.
"Ca, còn chưa mua xong sao? Chúng ta chỉ có bảy người thôi, làm sao ăn hết từng này đồ?"
Lâm Việt vẫn chưa thỏa mãn: "Tiệc tất niên sao có thể ăn hết sạch được? Đương nhiên phải có dư chứ! Để mai còn có cái hâm lại mà ăn!"
Nói xong, Lâm Việt xoay người đi mua thêm hai cân thịt dê. Sáng nay canh dê uống thật hợp vị, tối đến làm thêm một dĩa dê xào hành chắc hẳn cũng không kém phần mỹ vị.
Ban đầu, Lâm Việt còn muốn mua thêm một con vịt quay, nhưng trong nhà đã có một con vịt đang kêu "quạc quạc", đợi về hầm một nồi canh vịt già cũng không tệ. Còn vịt quay thì để sáng mai ra chợ xem lại, nếu còn thì mua hai con để tiện đường mang về ăn.
Từ lúc bước chân vào chợ đến giờ cũng đã một canh giờ. Khi Lâm Dương mở lời đến lần thứ ba, Lâm Việt rốt cuộc cũng mua xong: "Lâm Dương, đi thôi, chúng ta về nhà một chuyến, rồi sẽ ra ngoài dạo tiếp."
Lâm Dương cắn mạnh một miếng bánh nhân thịt trong tay, rốt cuộc cũng kết thúc được chuyện dạo chợ này.
Cùng thời điểm ấy, tại một con hẻm khác, Thẩm Hoài Chi cùng mấy người đồng hành cũng đã mua được không ít thứ, một xâu pháo, hai chiếc lồng đèn đỏ thắm, hai gói kẹo lạc, hai vò rượu đồ tô, hai giỏ quýt đầy ắp, cùng không ít hoa Phật để dâng cúng.
Năm nay dù không thể về quê đón Tết, nhưng lễ cúng tổ tiên vẫn không thể sơ sài. Không những vậy, lễ vật còn nhiều hơn mọi năm. Cả nhà đều ở Phủ thành đoàn tụ, việc tốt như thế này, đương nhiên cũng phải khiến tổ tiên trên cao được vui mừng.
Thẩm Hoài Chi còn mua thêm tranh chúc Tết để mang tặng đồng môn và lão sư. Còn câu đối xuân thì không cần mua, bởi ngày hôm qua y đã viết xong, chỉ là chưa kịp dán. Đợi lát nữa về nhà, lấy hồ nếp dán lên là được.
Giấy dán cửa sổ trong nhà cũng đã thay mới, có điều cắt hoa dán cửa thì không còn kịp nữa, đành mua mấy bức có sẵn trong hội chợ Tết. Ngoài việc tốn bạc ra thì chẳng có nhược điểm nào, kiểu dáng lại phong phú, so với việc tự cắt ở nhà còn đẹp hơn không ít.
Tống Tầm Xuân và Chu Vấn Lan chọn hai bức "Niên niên hữu dư", hai bức "Hỷ tước đăng chi", cùng hai bức "Ngưu canh đồ". Ban đầu còn định mua thêm, nhưng nghĩ lại trong nhà không có nhiều cửa sổ để dán, đành thôi vậy.
Rốt cuộc, cả nhà cũng gặp nhau ở nhà. Lâm Việt và Lâm Dương vừa thu dọn xong đồ đạc thì bọn họ cũng trở về.
Nhìn qua số đồ trên tay bọn họ không nhiều lắm, Lâm Việt liền hỏi: "Sao không đi dạo thêm một lát? Chúng ta còn định để đồ xuống rồi đi tìm mọi ngưởi nữa."
Thẩm Hoài Chi đặt đồ lên bàn, nói: "Cha nương đều nói mua như vậy là đủ rồi, muốn sớm trở về chuẩn bị cơm tất niên."
Lâm Việt tiến lên xem xét một lượt, nhất thời cũng không nghĩ ra còn thiếu thứ gì chưa mua. Chợt cậu vô tình quay đầu, ánh mắt rơi xuống xiêm y trên người nương mình, trông có chút quen mắt. Hình như năm ngoái khi cậu về nhà, nương cũng mặc bộ này thì phải?
Cậu nhìn kỹ lại, không chỉ có vậy, cha cậu, cha nương Thẩm, ai nấy đều mặc xiêm y quen thuộc, chỉ có mỗi Lâm Dương là mặc đồ mới.
Lâm Việt đảo mắt một vòng, trong lòng hiểu rõ nếu giờ mở miệng nói muốn ra ngoài mua y phục, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.
Vì thế, cậu bèn cất lời: "Giờ vẫn còn sớm, năm nay cũng không hầm đầu heo, mấy con gà vịt còn lại đợi ăn trưa xong hẵng nấu vẫn kịp. Chúng ta ra ngoài dạo thêm một chút đi, hiếm khi mới lên Phủ thành, sao có thể chỉ đi một vòng rồi về ngay được?"
Chu Vấn Lan phất tay: "Các con cứ đi đi, ta ở nhà trông coi, tiện thể nhóm sẵn nước, đợi các con về có thể tẩy rửa một chút."
Tống Tầm Xuân cũng lắc đầu theo: "Sao có thể để bà thông gia ở nhà một mình? Ta sẽ ở lại với muội, để bọn nhỏ tự đi dạo."
Lâm Việt đâu chịu, dây dưa nửa ngày, cuối cùng vẫn lôi được cả nhà ra ngoài. Chưa đầy hai khắc sau, họ đã đến tiệm vải Cẩm Tú.
Đây chính là cửa tiệm mà lần trước Lâm Việt mua vải bông, vải vóc ở đây nhiều loại, kiểu dáng cũng đẹp mắt. Có điều, giờ mua vải bông thì chắc chắn không kịp nữa, vậy nên cậu định mua cho mỗi người một bộ y phục may sẵn, tiện thể mua luôn một bộ cho Thẩm Lăng Chi. Dáng vóc hai người họ tương đương nhau, nếu áo có hơi rộng thì mang về chỉnh sửa đôi chút là mặc vừa.
Trước khi bước vào, Lâm Việt chọt nhẹ Thẩm Hoài Chi một cái, thấp giọng dặn dò: "Ta tính mua cho cha nương hai bên một bộ y phục. Nếu lát nữa họ không chịu nhận, huynh nhớ giúp ta khuyên họ một chút."
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Được, ta nhớ rồi. Nhưng em có mang đủ bạc không? Ta còn 2 lượng bạc đây."
Lâm Việt mỉm cười: "Đủ rồi, sáng nay đi mua thức ăn ta mang theo không ít, còn chưa xài hết đâu."
Vừa trò chuyện, chưởng quầy của tiệm vải đã tươi cười bước ra đón: "Chư vị khách quan, mau vào trong! Không biết là muốn mua vài thước vải, chọn hai bộ xiêm y may sẵn, hay tìm chút kim chỉ may vá? Tiệm ta thứ gì cũng có."
Mấy hôm trước, đám tiểu nhị trong tiệm đã nghỉ Tết cả rồi, chỉ có chưởng quầy tiếc nuối không muốn đóng cửa nên mới mở thêm hai ngày. Dù sao nhà ông cũng ở ngay hậu viện của tiệm vải, mà cơm tất niên cũng chẳng đến lượt ông phải nấu nướng, vậy nên có mở cửa cũng không sao.
Lâm Việt liếc mắt nhìn y phục treo trong tiệm, có không ít bộ phù hợp với nông gia, hơn nữa còn ghi sẵn giá, từ vài chục đến mấy trăm văn tiền không chênh lệch là bao. Thấy vậy, cậu liền yên tâm, cất tiếng: "Chưởng quầy, làm phiền rồi. Hôm nay bọn ta đến là muốn mua mấy bộ xiêm y may sẵn."
Nghe vậy, chưởng quầy cười đến híp cả mắt, một đơn hàng lớn thế này đâu phải ngày nào cũng có, liền niềm nở chào mời: "Xiêm y may sẵn đương nhiên là có, mời chư vị vào trong! Những bộ treo đây đều là hàng tốt, phía sau còn có phòng thử. Nếu quý khách mua nhiều, tại hạ sẽ tính giá hữu nghị."
Chu Vấn Lan vốn tưởng rằng Lâm Việt đến để mua vải, nay nghe vậy liền vội vàng xua tay: "Ta có nhiều y phục lắm rồi, không cần mua thêm đâu. Con cứ mua cho mình một bộ là được."
Tống Tầm Xuân cũng gật đầu: "Y phục của ta và cha con đều mới may không lâu, hai đứa nhỏ các con cứ mua cho mình đi, thêm cả Lâm Dương nữa. Tiểu tử này cũng nên mặc tươi sáng một chút, nhìn mới có không khí năm mới."
Hai vị trưởng bối càng nói càng nhường nhịn, người này bảo: "Ta không cần, thông gia, mọi người cứ mua đi." Người kia lại đáp: "Không được, phải là ta mua cho mọi người mới phải."
Lâm Việt nhanh chóng kéo tay hai người, mỗi bên một người, cười nói: "Nương, hai người nghe con đi. Đã đến đây rồi, mỗi người mua một bộ, cũng chẳng phải ngày nào cũng sắm xiêm y, chỉ một bộ thôi, chẳng tốn bao nhiêu bạc cả."
Thẩm Hoài Chi cũng lên tiếng phụ họa: "Cha, nương, nhạc phụ, nhạc mẫu, con và Tiểu Việt đều có tiền, không thiếu chút bạc này. Tiểu Việt muốn hiếu kính mọi người, cứ nhận lấy đi. Còn Lâm Dương nữa, giờ đệ đã đi làm ở trấn trên, cũng nên mua thêm một bộ mà mặc."
Lâm Dương là cuối đông năm nay mới tìm được việc làm trong trấn, làm tiểu nhị chạy bàn kiêm học việc trong quầy sổ sách của một quán trà. Lão chưởng quầy mấy năm nay thân thể không còn được như trước, e là sang năm sẽ lui về, lúc đó vừa vặn để Lâm Dương tiếp nhận vị trí.
Cả nhà còn đang thương lượng, Lâm Việt đã nhanh chóng chọn mấy bộ y phục mang đến: "Nương, thử bộ này trước xem sao. Màu đỏ sẫm, mặc vào vừa tươi tắn lại không dễ dơ, rất hợp mặc dịp Tết. Còn của cha là màu thanh sam, ngoài ra còn có một bộ màu lam biếc và một bộ màu nâu sen, ta thấy đều rất ổn. Cứ thử xem, không hợp thì đổi bộ khác."
Chưa đợi bọn họ từ chối, Lâm Việt đã dứt khoát tiếp lời: "Nếu mọi người không thử, con sẽ trực tiếp mua mấy bộ này. Ban nãy con đã đặt cọc với chưởng quầy rồi đấy."
Bất đắc dĩ, hai cặp phu thê Chu – Tống đành phải cầm lấy y phục vào trong thử.
Mà Lâm Việt, tựa hồ như sau đầu mọc thêm con mắt, một phát tóm lấy Lâm Dương đang định lẻn ra ngoài: "Đừng có mà trốn! Vốn dĩ ta định chọn cho đệ bộ lam nhạt, nhưng sợ đệ không thích, thôi thì tự đi chọn đi. Đợi cha nương thử xong là đến lượt đệ. Nghe rõ chưa?"
Lâm Dương chỉ vào y phục trên người mình, nói: "Ca, huynh và Thẩm ca cũng đâu có mua y phục mới, vậy đệ cũng không cần đâu. Chỉ cần mua cho cha nương và Thẩm bá bá bọn họ là đủ rồi."
Lâm Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: "Y phục của ta với Thẩm ca vừa mới may lúc gần cuối tháng Chạp, chẳng lẽ không tính là mới? Nghe lời ta, mau đi thử đi."
Lâm Dương sợ cậu nổi giận, đành phải cúi đầu, từng bước từng bước chậm chạp đi chọn y phục.
Lúc này, Lâm Việt mới hài lòng, kéo Thẩm Hoài Chi sang bên kia: "Chúng ta chọn thêm một bộ cho Lăng Chi, để cha nương mang về cho đệ ấy. Sau đó mua thêm hai thước vải, đợi sang xuân sẽ may cho huynh một bộ y phục mới. Ở phủ học mà không có bộ xiêm y ra hồn thì đâu có được."
Thẩm Hoài Chi không từ chối, chỉ lặng lẽ đưa qua một bộ y phục may sẵn: "Ta ở phủ học không thể thiếu y phục, nhưng em ở trong tiệm thì càng không thể. Hay là em cũng mua luôn một bộ đi, may xiêm y cũng mất công lắm, em mở tiệm đã đủ vất vả rồi."
Lâm Việt lại không nỡ tiêu cho mình: "Thôi đi, của ta với huynh đợi qua năm rồi tính, không vội lúc này."
Đang nói chuyện thì hai nhà trưởng bối cũng đã thử y phục xong, vừa vặn như in, màu sắc và kiểu dáng cũng hợp ý.
Lâm Dương chọn cho mình một bộ màu huyền hắc, tuy không quá rực rỡ nhưng lại khiến vóc dáng hắn trông cao ráo, tuấn tú hơn mấy phần.
Lâm Việt cực kỳ hài lòng, lại kéo chưởng quầy kỳ kèo giá cả nửa ngày mới chịu thanh toán. Cậu tuy rộng rãi, nhưng cũng không muốn bị mua hớ, số bạc tiết kiệm được còn đủ để mua thêm hai cân thịt.
Mua xong y phục, xem như năm nay đã sắm đủ lễ vật. Cả nhà ung dung chậm rãi về nhà.
Trước khi nấu cơm, Lâm Việt trước tiên pha một nồi hồ dán, cùng Thẩm Hoài Chi dán câu đối xuân và hoa dán cửa sổ. Đèn lồng đỏ cũng được treo ngoài sảnh chính. Tiểu viện tức thì tràn ngập không khí năm mới, đỏ thắm rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Sau đó, cả nhà cùng nhau chuẩn bị tiệc tất niên.
Lâm Viễn và Thẩm Chính Sơ làm thịt gà vịt ngoài sân, Thẩm Hoài Chi bổ củi, gánh nước, Lâm Dương ngồi bên bếp lò nhóm lửa. Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân vừa cởi bộ xiêm y mới thay ra, đổi lại y phục cũ, vừa xắn tay áo rửa rau, nhặt rau, tất bật mà rộn ràng.
Tối nay, Lâm Việt là người trông bếp, nhưng gà nấu, vịt hầm cũng không cần cậu ra tay, thế nên cậu xoay người ra cửa tiệm, chọn hai chiếc giỏ trúc xinh xắn, bày hết bánh trái, điểm tâm, kẹo giòn, kẹo thơm quả khô trong nhà lên bàn.
Khói bếp trên nóc nhà bếp chưa từng ngừng nghỉ, trước là đun nước, sau là hầm thịt. Mặt trời dần ngả về Tây, trong làn khói bếp bắt đầu thoảng ra mùi thức ăn thơm lừng.
Đợi đến khi món cuối cùng của Lâm Việt ra lò, Thẩm Hoài Chi đã dẫn Lâm Dương ra trước cửa đốt pháo, tiếng pháo "tách tách bùm bùm" vang lên giòn giã, về nhà đón năm mới rồi!
Trong nhà không đặt bài vị, nên cả nhà cúng tổ tiên ngay tại sân, cũng không phân biệt nhà họ Lâm hay nhà họ Thẩm, trực tiếp bày chung một mâm lễ, vừa cúng bái tổ tiên, vừa hành lễ với trời cao. Chờ trà rượu rưới xuống đất, mọi người vội vã bê mâm cơm trở lại phòng. Dù hôm nay có nắng, nhưng khí trời vẫn se lạnh, chiều tối còn nổi gió, nếu chậm trễ thêm nữa, thức ăn sẽ nguội mất.
Trên bàn đặt hai chậu than, lửa cháy hừng hực, cả nhà quây quần bên mâm cơm mà chẳng thấy chút hơi lạnh nào.
Nhìn thấy hai người con sống ổn ở phủ thành, cha mẹ hai bên cũng yên tâm hơn phần nào.
Thẩm Chính Sơ và Lâm Viễn đã sáp lại cùng nhau uống rượu, Chu Vấn Lan với Tống Tầm Xuân cũng rôm rả trò chuyện, chỉ có một mình Lâm Dương là vùi đầu ăn uống, cá kho tàu thật ngon, thịt dê xào hành cũng ngon, bánh bao thịt cũng tuyệt, canh gà lại càng thơm...
Cơm tối xong liền đến lúc phát tiền mừng tuổi. Nhưng tối nay chỉ có mỗi Lâm Dương là tiểu bối, hắn nhận liền ba phần lì xì, vui vẻ cắn kẹo giòn rồi chạy ra sưởi lửa.
Cha con Thẩm Hoài Chi đứng dậy thu dọn bát đũa, cả nhà quây quần trong bếp lò, vừa cắn hạt dưa, nhâm nhi kẹo bánh, vừa nướng quýt, cùng nhau chờ đón thời khắc năm cũ qua đi, nghênh đón một năm mới rộn rã.
Tiếc rằng chưa ngồi được bao lâu, thời gian đã chẳng còn sớm. Tống Tầm Xuân và mọi người đứng dậy chuẩn bị trở về quán trọ. Vốn định thức trắng đêm canh năm, nhưng mai họ còn phải lên đường về quê, nếu đêm nay không nghỉ ngơi, e rằng ngày mai lại không có sức mà đi.
Tiễn bọn họ về quán trọ xong, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi lại ngồi trong bếp suốt đến tận khuya, sau đó mới thu dọn rồi về phòng. Vừa mới nằm xuống, Lâm Việt liền cảm thấy có thứ gì cấn vào cổ, cậu đưa tay sờ thử, quả nhiên là một phong bao lì xì.
"Huynh còn chuẩn bị tiền mừng tuổi cho ta à?"
Thẩm Hoài Chi mỉm cười gật đầu: "Từ giã năm cũ, đón năm mới, khói bếp nhân gian, năm tháng bình an."
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng, tình ý quấn quýt đan xen: "Huynh cũng vậy, năm năm bình an, sáng tối có nhau."
Giữa tiếng mõ canh điểm nhịp ngoài hẻm — Canh ba, bình an vô sự.
Năm mới đến rồi.
Sáng mồng 1, vừa mở mắt, Lâm Việt đã thấy Thẩm Hoài Chi bưng vào một bát bánh trôi nóng hổi, "Cha nương bọn họ đều đến rồi, em muốn ăn trên giường hay dậy đây?"
Lâm Việt lập tức bật người dậy:
"Đương nhiên là dậy ăn rồi! Ta còn chưa rửa mặt đây này, huynh ăn trước đi, đừng để ý đến ta."
Thẩm Hoài Chi bỗng có chút nghi ngờ trí nhớ của mình. Rõ ràng vừa rồi chính y gọi Lâm Việt dậy, Lâm Việt còn mơ màng rầm rì mãi không chịu, nói muốn y bưng bữa sáng vào tận giường, cậu muốn ăn ngay trên giường. Giờ mới qua hai khắc, vậy mà đã đổi ý rồi?
Bữa sáng hôm nay là do Thẩm Hoài Chi tự tay làm, bánh trôi nhân vừng đen, ngoại trừ kích cỡ không đều nhau thì viên nào viên nấy cũng tròn vo, nhìn rất ra dáng.
Tống Tầm Xuân và Chu Vấn Lan vốn định đến giúp nấu bữa sáng, nhưng còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hoài Chi đã làm xong rồi.
Sau bữa trưa, hai nhà chuẩn bị lên đường về thôn. Lâm Việt gói ghém tất cả năm phẩm, trà rượu, vải vóc đã mua dịp Tết, ngay cả vịt quay hôm qua nói sẽ mua cũng không quên. Ngoài ra, cậu còn mua thêm mấy cái bánh kẹp thịt lừa nổi danh trong thành, lại mang cả bánh bao nóng hổi trong nhà cho bọn họ. Một chiếc xe trâu cứ thế chất đầy ắp, đến tận khi tiễn họ ra khỏi thành, Lâm Việt vẫn lưu luyến không muốn quay về.
Chu Vấn Lan khẽ đẩy vai cậu, dịu giọng nói: "Mau cùng Hoài Chi quay về đi, chúng ta phải lên đường rồi. Ở nhà chờ tin các con, ta, cha con và Lâm Dương đều mạnh khỏe cả. Con ở Phủ thành cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?"
"Biết rồi ạ, nương, người và cha ở nhà bảo trọng, đợi đến cuối tháng 8, con với Hoài Chi sẽ về."
Lâm Việt gần như từng bước một đều ngoái đầu lại nhìn, mãi đến khi rời xa cổng thành, khóe miệng vẫn cong lên đến mức có thể treo lọ dầu.
Thẩm Hoài Chi xoa nhẹ tóc cậu, cười khẽ: "Vẫn là Tết mà, vui vẻ lên nào. Bây giờ mới đầu xuân, chỉ cần chờ thêm vài tháng, chúng ta sẽ được về nhà rồi."
Lâm Việt cúi đầu dụi lên vai hắn, giọng điệu mang theo chút nhõng nhẽo: "Ta biết mà, chỉ là vẫn lưu luyến thôi, một lát nữa sẽ ổn thôi."
Vừa về đến nhà, Lâm Việt liền thấy trên bàn có một cái túi gấm cùng một mảnh giấy. Là bút tích của Lâm Dương—
"Ca, đệ kiếm được tiền rồi, chia huynh một nửa, để huynh mua đồ ăn."
Lần này, Lâm Việt thật sự muốn khóc. Nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, lao vào lòng Thẩm Hoài Chi khóc một trận. Hồi lâu sau mới ổn định lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai Thẩm Hoài Chi phải đến phủ học, có không ít thứ cần chuẩn bị.
Mùnh 2, Thẩm Hoài Chi lên đường đến phủ học, Lâm Việt cũng khai trương lại cửa tiệm. Một mình ở nhà cũng chẳng có gì làm, mở sớm một ngày, kiếm tiền sớm một ngày, cũng là chuyện tốt.
Tết chưa qua hẳn, trên phố người đến kẻ đi nườm nượp, ai nấy trong tay đều còn dôi dả chút bạc vụn, ra ngoài một chuyến, ít nhiều cũng phải mua vài miếng điểm tâm hay mấy viên kẹo ngọt. Nhờ vậy, cửa tiệm Điềm Hương Lâu mấy ngày nay làm ăn phát đạt vô cùng.
Hoàng hôn ngày 14 tháng Giêng, phu phu Thẩm Lăng Chi đến thăm. Bốn người ngồi lại bàn bạc, quyết định hôm sau cùng nhau ra ngoại thành du xuân, vừa hay Thẩm Hoài Chi cũng được nghỉ.
Rằm tháng Giêng, từ sáng sớm, cả bọn đã lên đường đến núi Dương Thanh ngoài thành, thưởng thức một bữa cơm chay tại chùa, còn thành tâm xin một quẻ.
Tờ xăm viết một hàng chữ dài, Lâm Việt nhìn mà chẳng hiểu nổi. Đại sư trong chùa cười nói, Lâm Việt sắp có hỷ sự rồi.
Lâm Việt vui vẻ vô cùng, chẳng lẽ là tháng sau việc buôn bán trong tiệm sẽ rất tốt ư? Nếu vậy, cậu phải chuẩn bị thật chu đáo mới được!