Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 165: Chương 165




Thẩm Hoài Chi nghe vậy thì chẳng hiểu ra sao, nhưng Lâm Việt đã nói rõ ràng: "Gần đây ngoài Tú Tài của phủ học, còn có không ít người từ huyện học, thậm chí cả tư thục cũng đến đây mua điểm tâm. Họ nghe nói chưởng quầy của Điềm Hương Lâu có phu quân là Tú Tài đứng đầu bảng, nên mới nườm nượp kéo đến. Nếu huynh ra ngoài, chắc chắn sẽ bị họ giữ lại nói chuyện, chẳng những không giúp được gì mà còn khiến tiệm bận rộn hơn."

Thẩm Hoài Chi sửng sốt, không ngờ bản thân lại có tác dụng như vậy. Nhưng thấy Lâm Việt đã nói thế, y cũng không kiên trì nữa. Y rút khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, giọng nói trầm ấm: "Vậy ta đi giết con gà cha nương mang đến đợt trước nhé, trong sân còn một con cuối cùng, nuôi lâu cũng ồn ào quá. Tối nay hầm canh bồi bổ cho em."

Lâm Việt vốn thích uống canh gà, liền gật đầu đồng ý: "Vậy huynh chặt nhỏ một chút, nấu lâu thêm, cứng quá ta nhai không nổi."

Thẩm Hoài Chi mỉm cười: "Biết rồi, vậy ta đi làm đây. Em đừng cố quá, mệt thì nghỉ ngơi một chút."

"Biết mà, có Từ Lạc bọn họ giúp đỡ, ta cũng không bận lắm."

Thẩm Hoài Chi nghe vậy mới yên tâm rời đi. Lâm Việt lại quay lại cửa tiệm, hôm nay buôn bán tốt, trên bếp còn đang hấp một nồi bánh Định Thắng, lửa không thể tắt giữa chừng.

Thẩm Hoài Chi đã quá quen thuộc với việc giết gà. Từ cắt cổ, chảy máu, nhúng nước nóng, vặt lông, moi ruột, rửa sạch, chặt miếng, cho vào nồi... tất cả động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Chẳng đầy ba khắc sau, y đã ngồi trước bếp trông lửa.

Y còn nhớ lần đầu giết gà, khi đó y mới 13 tuổi. Nhà nghèo, quanh năm khó có dịp được ăn thịt. Dù có cha ở bên chỉ dạy, y vẫn không thể khống chế được lực tay, máu chảy vung vãi, lãng phí mất một nửa, khiến nương đau lòng mãi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài Chi bất giác bật cười lắc đầu, xem ra đúng là có tuổi rồi, đã bắt đầu hay hoài niệm chuyện xưa.

Nhớ về quá khứ, y càng thêm mong chờ đứa trẻ trong bụng Lâm Việt. Dù là tiểu ca nhi hay tiểu tử, y và Lâm Việt đều sẽ yêu thương, bảo bọc, dõi theo hài tử ấy lớn lên, từ một đứa trẻ nhỏ bé trở thành đại bàng giương cánh bay xa, giống như y bây giờ, rời khỏi quê nhà để theo đuổi con đường của chính mình. Mà nếu hài tử ấy là người thích sự quây quần, vậy thì cứ ở lại bên họ cả đời cũng tốt lắm.

Đầu óc Thẩm Hoài Chi suy nghĩ mông lung, nước trong nồi suýt nữa sôi tràn ra. Y vội thêm một thanh củi vào bếp, rồi vào phòng lấy sách vở ra ôn tập. Chỉ còn năm ngày nữa là đến kỳ thi Hương, y vẫn cảm thấy học vấn của mình còn nông cạn, có thể xem thêm được chút nào hay chút ấy.

Từ đầu tháng 8, các giảng quan và trợ giáo trong phủ học đã không còn yêu cầu học sinh ra sức khổ đọc nữa, những lời nhắc nhở về sự cần cù đã chuyển thành dặn dò nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe. Nhưng hiển nhiên chẳng ai chịu nghe cả, mà Thẩm Hoài Chi chính là ví dụ điển hình.

Mãi đến khi Lâm Việt đóng cửa tiệm, Thẩm Hoài Chi mới buông sách xuống, đứng dậy múc canh, vừa khuấy nồi vừa nói: "Tối nay ta có bỏ thêm chút nấm khô vào canh gà, ta vừa nếm thử, thấy mùi vị không tệ. Em có muốn uống trước một chén không?"

Lâm Việt ghé lại gần ngửi thử, quả thật mùi thơm không tệ. Cậu duỗi người nhìn sắc trời, mặt trời vừa khuất núi, chân trời còn vương chút ráng chiều. Cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mấy chiếc lá vàng từ cây lê nhà bên rơi xoay vòng vào sân. Dù không có cảnh sắc bội thu rực rỡ như ở thôn trang, nhưng cũng mang một hương vị riêng biệt.

"Canh để lát nữa hãy uống, tối nay chúng ta ăn ngoài sân đi, trong nhà không sáng sủa bằng bên ngoài."

Thẩm Hoài Chi dĩ nhiên không có ý kiến, đặt bát canh xuống liền đi khiêng bàn ra: "Ta bưng thức ăn ra trước, em vào nhà khoác thêm áo đi, trời bắt đầu nổi gió rồi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh. Áo phơi lúc sáng ta mới thu vào, cái áo màu xanh đậu mà em thích nhất ấy, bây giờ mặc vừa đẹp."

Lâm Việt nhăn mũi: "Không mặc đâu, bộ ta đang mặc hơi bẩn rồi, đừng để áo sạch lại bị bẩn theo."

Thẩm Hoài Chi nghĩ ngợi một chút, dứt khoát đặt bàn xuống, quay vào lấy một chiếc áo khoác của mình. Y mới mặc một ngày hôm qua, giờ khoác lên cho Lâm Việt là vừa vặn.

"Tay áo hơi dài, để ta xắn lên cho em."

Lâm Việt vung vẩy tay áo, thấy cũng thú vị lắm, nhưng ăn cơm thì đúng là hơi vướng víu thật: "Thôi khỏi, ta tự làm được, huynh ngồi xuống đi, chúng ta ăn sớm một chút để mhuynh còn nghỉ ngơi rồi đọc sách."

Thẩm Hoài Chi cười gật đầu, múc cơm cho cả hai, phu phu ngồi dưới mái hiên cùng nhau dùng bữa. Hôm nay món ăn rất hợp khẩu vị của Lâm Việt, cậu vô thức ăn nhiều hơn mọi ngày, lúc này đã lười biếng tựa vào ghế dưỡng thực. Mãi đến khi Thẩm Hoài Chi đun xong nước nóng, cậu mới chịu vào nhà rửa mặt súc miệng.

Ngày mùng 5 tháng 8, buổi học cuối cùng ở phủ học. Đến giờ Ngọ, toàn bộ chương trình giảng dạy chính thức khép lại. Buổi chiều có một buổi giảng chung, tất cả học trò trong phủ học đều tham dự. Người đứng lớp là Lý trợ giáo, lần này chính ông là người phụ trách hậu cần cho các thí sinh lên Tỉnh thành dự thi.

"Kỳ thi Hương sẽ diễn ra vào mùng 9 tháng 8. Từ phủ Ngô Châu đến tỉnh thành đi xe ngựa mất hai canh giờ, vì vậy phủ học đã sắp xếp xuất phát vào sáng sớm ngày mùng 6. Dương trợ giáo đã thuê sẵn quán trọ ở Tỉnh thành để chờ mọi người. Tất cả học sinh của phủ học đều đi cùng đội ngũ đến tỉnh thành.

Lộ phí khứ hồi, tiền trọ hai ngày mùng 6 và mùng 7, cùng chi phí cho người hầu trên đường, tổng cộng là 2 lượng bạc mỗi người. Ai muốn tự đi trước cũng được."

"Ngoài ra, quan huyện ở các Huyện thành đều đã phái người mang 'Tân hưng phí' đến, số lượng không đồng nhất. Một lát nữa ta sẽ phát cho từng người. Tri phủ đại nhân của Phủ thành cũng gửi đến một lá cờ mang dòng chữ 'Phụng chỉ dục nam tỉnh thi Hương', giúp các vị miễn thuế quan trên đường đi."

"Cuối cùng, là việc chuẩn bị trước cho kỳ thi Hương. Tuy rằng ngày mai Dương trợ giáo sẽ dẫn các vị đi trước, nhưng hôm nay ta vẫn muốn nhấn mạnh một lần nữa, các vị nhất định phải ghi nhớ!

Thí sinh dự thi Hương cần tự mình mua bài thi, văn phòng tứ bảo và các vật dụng cần thiết khi vào trường thi. Ba năm trước, số bạc cần dùng vào khoảng 10 lượng, năm nay hẳn cũng không khác biệt.

Mọi người nhớ mang theo đầy đủ ngân lượng. Việc mua sắm những thứ này sẽ do người hầu phụ trách, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ lo liệu xong xuôi trước trưa ngày mùng 7."

...

Lý trợ giáo vừa dứt lời, bên dưới đã có một học trò chắp tay hỏi: "Xin hỏi trợ giáo, vật dụng cụ thể cần mua là gì?"

Lý trợ giáo cầm tờ giấy trên bàn, cất cao giọng đáp: "Cách cổng trường thi một dặm có tiệm bán quyển thi. Mọi người cần mua ba phần giấy làm bài. Mỗi phần gồm bảy tờ giấy nháp, mười bốn trang giấy kẻ chỉ đỏ để viết bản sạch cho hai kỳ thi đầu. Phần cuối cùng gồm tám tờ giấy nháp, mười sáu trang giấy kẻ chỉ đỏ để dùng trong kỳ thi thứ ba.

Ngoài ra, còn có một tờ chứng nhận, muộn nhất phải nộp lên trạm thu bài vào lúc hoàng hôn ngày mồng 7, để được đóng ấn của Bố Chính ty. Đến sáng sớm ngày mồng 8, chư vị nhập trường thi. Việc kiểm tra vật dụng mang vào, mùa khảo thí trước ở phủ học đã luyện tập qua rồi, ta tin rằng mọi người vẫn còn nhớ."

"Những ai muốn đi cùng đoàn phủ học, lát nữa đến tìm ta ghi danh, giờ Mão tập hợp tại cổng phủ học xuất phát. Những ai đi riêng, khi đến Tỉnh thành thì đến ngoài cổng trường thi tìm Dương trợ giáo ghi danh, sau đó có thể tự do sắp xếp chỗ ở. Rạng sáng ngày mồng 8, cuối giờ Dần, tập hợp trước cổng trường thi."

Trịnh giáo thụ nói câu kết thúc: "Chúc chư vị lên đường bình an, thi cử thuận lợi, tên đề bảng vàng. Tháng 9 khai giảng, mong là không còn thấy mặt ai trong số các ngươi ở phủ học nữa."

Ông từ trước đến nay nghiêm nghị, bỗng dưng thốt ra lời ấy, đám học trò phía dưới không nhịn được mà bật cười.

Dù ngồi xa, song giọng của Thôi Tế lại vang vọng khắp nơi: "Giáo thụ yên tâm, ta nhất định sẽ không quay lại đâu!"

Trịnh giáo thụ cũng tin lời này. Nếu ngay cả Thôi Tế cũng phải quay về, vậy e rằng phủ học lần này đã hoàn toàn đại bại: "Được rồi, phải kiềm chế kiêu căng, chuyên tâm chuẩn bị."

Từ lúc Lý trợ giáo bắt đầu nói, Thẩm Hoài Chi đã cầm bút chấm mực, đề phòng lỡ mất điều gì. Đợi mọi người nói xong, y đã viết kín cả một trang giấy. Giáo thụ phất tay, y liền mang theo bút ký vừa ghi, đứng dậy rời khỏi học đường.

Thôi Tế xách theo túi sách bước tới, cười ha hả: "Thẩm huynh, Khuất huynh, hai người định đi cùng đội ngũ của phủ học, hay sẽ tự mình đến Tỉnh thành?"

Trong nhà có Lâm Việt, chẳng thiếu chút bạc lẻ này. Huống hồ, nếu y một thân một mình đến Tỉnh thành, Lâm Việt nhất định sẽ lo lắng. Thẩm Hoài Chi không hề do dự, liền quyết định: "Cùng đội ngũ mà đi."

Khuất Kiên Bạch gia cảnh chẳng dư dả, song cũng chẳng túng thiếu, đương nhiên gật đầu đồng ý.

Nghe vậy, Thôi Tế an tâm: "Vậy thì tốt! Đi thôi, tìm trợ giáo ghi danh, chúng ta ba người kết bạn đồng hành, gia đình cũng yên lòng hơn."

Bọn họ là những người quyết định nhanh nhất. Sau khi ghi danh, chuẩn bị rời đi, trong phủ học vẫn còn vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều bàn luận chuyện này.

Ra đến cổng phủ học, Thẩm Hoài Chi dừng bước, ba người họ không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ, rồi bật cười đầy hào hứng.

Thôi Tế cao giọng cười lớn: "Lần này đi, ba chúng ta nhất định phải đỗ cao bảng vàng!"

Thẩm Hoài Chi khẽ thở ra một hơi, trầm giọng đáp: "Nhất định."

Khuất Kiên Bạch trong kỳ thi tháng 7 rốt cuộc cũng lọt vào tốp 10, nay lòng tin tràn đầy: "Nếu đỗ đạt, ngày sau nhất định mời hai vị huynh đệ uống rượu!"

Thôi Tế vốn là kẻ chuộng rượu, lập tức vỗ tay đồng ý: "Nhất định đó! Lời này là do đệ nói, vậy ta cùng Thẩm huynh sẽ chờ chén rượu của đệ!"

Trên mặt Thẩm Hoài Chi khó giấu nổi vẻ đắc ý, khẽ cười: "Chưa biết chừng, là ta mời hai người uống rượu trước đấy."

Lâm Việt đã mang thai gần ba tháng, đợi sau  thi Hương kết thúc trở về, tin vui này cũng không cần giấu nữa. Tiệc đầy tháng phải đến đầu hạ sang năm mới tổ chức, nhưng khi ấy, ba người bọn họ có lẽ đã mỗi người một ngả. Chi bằng lần này xem như mời trước tiệc mừng đầy tháng vậy.

Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch chỉ cho rằng y nói về kỳ thi Hương, chẳng hề nghĩ đến chuyện khác. Nói thêm vài câu rồi ai nấy liền rời đi. Mai khởi hành, hôm nay còn nhiều thứ phải thu xếp, không thể trì hoãn thêm nữa.

Hôm nay, Lâm Việt đóng tiệm sớm. Cuối giờ Ngọ, số điểm tâm còn lại được chia cho Từ Lạc và Viên Lê, sau đó cậu treo bảng đóng cửa, trở lại hậu viện.

Lúc Thẩm Hoài Chi về tới, Lâm Việt đang thu dọn đồ đạc.

Thẩm Hoài Chi vừa bước vào đã trông thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, liền cầm khăn tay đến bên, dịu giọng: "Để đó ta thu dọn là được, em ngồi nghỉ một lát đi. Hôm nay oi nóng quá, trán em ướt đẫm cả rồi."

Lâm Việt cúi đầu, khẽ cọ vào bàn tay y, thấp giọng hỏi: "Các huynh khi nào đi? Ngày mai sao?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu, kể sơ qua những lời căn dặn của trợ giáo hôm nay, lại dặn dò thêm: "Chuyến này e phải nửa tháng ta mới có thể trở về. Mấy ngày này em ở nhà một mình cần phải cẩn thận. Mùng 10, nương bọn họ sẽ đến, em nhớ giữ họ lại Phủ thành, đợi ta trở về rồi đưa cha nương về nhà."

Lâm Việt không muốn y lo lắng, chỉ gật đầu đồng ý: "Ta nhớ cả rồi. Trước tiên cứ thu dọn hành lý của huynh đã. Tháng 8 còn oi bức, chẳng rõ ký xá ở trường thi thế nào. Hai hôm trước ta đặc biệt đến tiệm vải mua lụa mỏng, chưởng quầy nói mặc vào sẽ mát mẻ hơn. Ta đã may hai bộ cho huynh, giặt sạch cả rồi, ngày mai nhớ mang theo."

"Về ngân lượng, trong túi của huynh ta đã để sẵn 30 lượng bạc. Nếu không đủ, trong một túi khác còn 20 lượng nữa, hãy mang theo cả. Lương khô ta cũng đã chuẩn bị hai túi, bên ngoài trường thi hẳn cũng có bán, lúc đó huynh cứ mua thêm."

Lâm Việt vừa nói vừa xếp đồ, mãi mà chưa hết. Đồ đạc trên bàn trong phòng ngủ đã chất đầy, đến cả hòm sách của Thẩm Hoài Chi cũng chẳng còn chỗ trống. Xem chừng, ngày mai phải chuẩn bị thêm hai bao tải nữa mới đủ.

Thẩm Hoài Chi dở khóc dở cười: "Thật sự đủ rồi! Ta chỉ đi nửa tháng, chín ngày trong đó phải ở ký xá trường thi, đâu cần mang nhiều đồ đến thế."

Lâm Việt hừ nhẹ một tiếng: "Huynh chưa từng nghe câu 'Nghèo gia phú lộ' hay sao? Huynh không mang theo, ta sao có thể yên tâm?"

Thẩm Hoài Chi đành chịu thua, vội vàng gật đầu: "Được được, là ta sai. Ta đảm bảo sẽ mang theo hết."

Nhưng khi dọn dẹp xong, nhìn bàn ghế, sàn nhà đầy những bọc lớn bọc nhỏ, ngay cả Lâm Việt cũng cảm thấy có chút quá nhiều. Nếu bắt ép Thẩm Hoài Chi mang theo cả, sợ rằng sẽ thành gánh nặng. Cuối cùng, cậu chỉ đành lựa chọn lại, loại bỏ những thứ không thực sự cần thiết.

Ngày mai khởi hành, tối nay hai người liền đi ngủ sớm. Thẩm Hoài Chi đặt tay lên bụng Lâm Việt như mọi ngày.

Mang thai gần ba tháng, chiếc bụng vốn phẳng lì nay đã có chút đường cong. Thẩm Hoài Chi mỗi tối trước khi ngủ đều muốn chạm vào một lát, sau đó mới xoa bóp chân cho Lâm Việt. Giờ y sắp rời đi, chẳng biết buổi tối Lâm Việt ngủ một mình có dễ dàng không. Càng nghĩ, Thẩm Hoài Chi càng thấy áy náy, không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Việt đã mơ màng sắp ngủ, nghe thấy động tĩnh bèn xoay đầu lại, bắt gặp Thẩm Hoài Chi vẫn mở mắt, chân mày nhíu chặt. Không cần hỏi cũng biết y tám, chín phần đang lo lắng cho mình.

Lâm Việt liền đưa tay che mắt y, khẽ dỗ dành: "Nghe lời, ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.