Ngày mùng 6 tháng 8, trời vừa hửng sáng.
Lâm Việt tỉnh giấc, mò mẫm châm sáng ngọn đèn dầu trên đầu giường, cẩn thận kiểm tra lại hành lý của Thẩm Hoài Chi, phòng trừ thiếu sót. Sau đó, cậu đi xuống bếp phía sau tiệm, nhóm lửa chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay, cậu nấu hai bát mì gà, thêm một phần cháo cập đệ cùng bánh Định Thắng. Dạo gần đây thấy dân Phủ thành rất chuộng những món mang ý nghĩa cát tường, Lâm Việt cũng bị ảnh hưởng, liền chuẩn bị cho Thẩm Hoài Chi thật đầy đủ.
Cháo vừa mới bắt đầu sôi, Thẩm Hoài Chi đã bước vào.
Đêm qua y ngủ không yên, sáng nay khi Lâm Việt tỉnh dậy, y còn chưa hay biết. Mãi đến khi ngoài đường bắt đầu có tiếng động, y mới giật mình tỉnh giấc.
"Chuẩn bị nhiều đồ ăn thế này làm gì? Từ đây đến Tỉnh thành chưa đầy hai canh giờ, ăn không hết lại lãng phí mất."
Lâm Việt thẳng người nhìn y: "Trên xe đâu chỉ có mình huynh, đến lúc đó chia cho đồng môn cùng ăn cũng được. Nếu chuẩn bị ít quá, một mình huynh ở trên xe ăn uống cũng bất tiện."
"Thôi, mau đi rửa mặt, bữa sáng sắp xong rồi. Ăn xong ta tiễn huynh lên đường."
Trời đã không còn sớm, Thẩm Hoài Chi cũng không chậm trễ nữa, xách nước nóng ra ngoài rửa mặt.
Dùng xong bữa sáng, y quay vào phòng, lấy hòm sách và bọc hành lý. Lâm Việt thì xách theo hộp cơm. Hai phu phu sánh bước dưới ánh dương quang vừa nhô lên từ chân trời, rảo bước đến phủ học.
Vừa đến con hẻm trước cổng phủ học, đường đã bị xe ngựa chặn kín. Phủ học đã sắp xếp sẵn xe ngựa và xa phu, xếp hàng ngay ngắn một bên. Đối diện là những sĩ tử tự mình lên đường cùng các thư sinh từ nơi khác đổ về.
Hằng năm, phủ học luôn chọn ngày mùng 6 để xuất phát đến trường thi. Vì vậy, không ít học trò chưa từng đến Tỉnh thành đều tranh thủ sáng nay đến phủ học, cùng theo đoàn xe lên đường.
Học trò dự thi, người thân đưa tiễn, dòng người chen chúc chật kín cả con hẻm.
Thẩm Hoài Chi cũng chẳng để ý đang ở bên ngoài, lập tức giơ tay ôm lấy bờ vai Lâm Việt, che chở cậu tiến vào trong. Vừa rồi, trông thấy dòng người đông đúc ở đầu hẻm, y đã muốn khuyên Lâm Việt quay về, nhưng cậu nhất quyết không chịu.
Thẩm Hoài Chi đành phải một đường đi sát bên, căng thẳng không thôi, chỉ sợ có kẻ nào vô ý xô vào cậu.
Cũng may, cuối cùng hai người cũng bình an đến được cổng phủ học.
Phu thê Thôi Tế đã đứng chờ ở đó. Ngoài xe ngựa do phủ học chuẩn bị, nhà Thôi Tế còn phái thêm một tiểu tư đi theo hầu hạ. Hà Tường gần đây bận bịu việc nha hành, chỉ có thể như Lâm Việt, sáng nay đưa tiễn xong liền quay về.
Bọn họ vừa tụ họp chưa bao lâu, phu phu Khuất Kiên Bạch cũng đến nơi. Hỏi ra mới biết, Từ Vân cũng không thể đồng hành. Cha nương hắn không có mặt tại Phủ thành, nếu Từ Vân đi, trong nhà sẽ không còn ai chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Thôi Tế phe phẩy chiếc quạt trong tay, hào sảng nói: "Không ngại, nhà ta đã có người theo cùng. Ba chúng ta ở chung một chỗ, hắn cũng có thể chăm sóc luôn. Dù sao cũng chỉ ở quán trọ mấy ngày mà thôi."
Những chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt, bọn họ đều có thể tự lo, vốn không cần tiểu tư hầu hạ. Nhưng Tỉnh thành xa lạ, có lúc cần dò hỏi tin tức, tìm kiếm cửa tiệm, nếu có người nhà bên cạnh vẫn tiện lợi hơn. Phủ học tuy có sắp xếp người đi theo, song dẫu sao vẫn không bằng người trong nhà. Nghe vậy, Thẩm Hoài Chi và Khuất Kiên Bạch cũng không khách sáo, chỉ chắp tay cảm tạ.
Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, bên kia trợ giáo đã thông báo chuẩn bị xuất phát.
Lâm Việt đưa hộp cơm trong tay qua, dặn dò: "Nhớ ăn nhé, nếu nguội rồi sẽ không còn ngon nữa."
Thẩm Hoài Chi khẽ vuốt mấy sợi tóc bên trán cậu, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng lưu luyến: "Ta không ở nhà, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Chờ ta về."
Lâm Việt ngẩng đầu, hàng mày giãn ra, đôi mắt hạnh ánh lên nụ cười ấm áp. Cậu nhẹ nhàng vòng tay, khẽ ôm lấy thắt lưng Thẩm Hoài Chi một chút: "Bất kể kết quả ra sao, ta đều chờ huynh ở nhà. Mau về sớm."
Cậu không biết rõ kỳ thi Hương khó đến mức nào, nhưng trong Phủ thành có vô số người dù tuổi còn để chỏm hay đầu đã bạc hoa râm vẫn chăm chỉ đèn sách. Thế nhưng, số người có thể đỗ Cử Nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Việt không chắc Thẩm Hoài Chi có thể đỗ đạt hay không. Đỗ đương nhiên là chuyện tốt nhất. Nhưng nếu không may trượt, cậu chỉ hy vọng y có thể đừng quá thất vọng, bình an trở về.
Từ khi đến Phủ thành, Lâm Việt rõ ràng cảm nhận được áp lực trên vai Thẩm Hoài Chi ngày càng nặng nề. Y chăm chỉ gấp bội so với trước đây khi còn ở nhà. Lâm Việt khuyên không được, chỉ có thể cầu nguyện mọi chuyện thuận lợi, để y có thể đạt được sở nguyện trong chuyến đi này.
Thẩm Hoài Chi sâu sắc nhìn phu lang của mình một cái, rồi ôm lấy bờ vai cậu, vùi đầu vào sau cổ, giọng nói trầm thấp mang theo lời hứa chắc nịch: "Ta nhất định sẽ về. Ta biết em luôn đợi ta."
"Ta đi đây, đợi người tản bớt rồi hẵng quay về."
Nhìn theo bóng lưng y bước lên xe ngựa, Lâm Việt dồn hết sức vẫy tay, nỗi lo lắng trong lòng cũng theo đó mà dâng trào.
"Nhất định phải sớm trở về! Bình an trở về!"
Đường không xa, người cùng đi lại đông, điều Lâm Việt cầu chỉ là, bất kể đỗ hay trượt, người trong lòng cậu có thể bình an vô sự.
Bánh xe lăn tròn, đội xe phủ học chầm chậm rời khỏi Phủ thành, dần khuất bóng nơi cát bụi mịt mờ.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, đoàn người phủ học đã đến Tỉnh thành. Hai vị trợ giáo Lý và Dương chỉ huy gia phó đi theo, sắp xếp cho các học trò vào quán trọ.
Quán trọ này cách cổng trường thi chưa đến trăm bước. Chưởng quầy vốn là cựu học sinh phủ học, từ khi mở quán trọ đã thường xuyên đón tiếp sĩ tử từ phủ Ngô Châu đến ứng thí. Về sau, cùng phủ học đạt thành hiệp ước dài lâu, mỗi kỳ thi Hương, phủ học đều phái người đến đặt phòng trước một tháng. Sau khi sắp xếp đủ chỗ cho sĩ tử của phủ học, quán trọ mới tiếp nhận khách vãng lai.
Lần đầu đến nơi, không ít người đặt hành lý xuống, liền vội vàng ra ngoài dò la tình hình. Nhưng ba người Thẩm Hoài Chi lại quyết định ở lại quán trọ, tranh thủ lúc còn thời gian, ôn tập lại một lượt.
Sáng sớm mùng 7, gia phó đem tới toàn bộ vật dụng cần thiết cho kỳ thi.
Đến trưa, bọn họ đến Cục thu bài làm thủ tục.
Rạng sáng mùng 8, Lý trợ giáo điểm danh đủ số, sau đó dẫn sĩ tử đến cổng trường thi.
Ba hồi pháo hiệu vừa dứt, cánh cửa lớn của trường thi chậm rãi mở ra.
Lý và Dương, hai vị trợ giáo, mỗi người dẫn theo một đội học trò. Sau khi quan viên phụ trách điểm danh xong, Thẩm Hoài Chi cùng những thí sinh khác tiến đến "Đầu Môn" để kiểm tra người, nhận "Chiếu Nhập Thiêm", rồi tiếp tục đến "Nghi Môn" để kiểm tra y phục và nhận "Kỳ Thi Giới Tắc". Cánh cửa cuối cùng chính là "Long Môn", bên trong đó chính là nơi cử hành kỳ thi.
Vận khí của Thẩm Hoài Chi không tệ, ký xá của y cách nơi nhóm lửa nấu cơm không xa, vừa tiện ăn uống, lại không bị khói bếp hun đến khó chịu.
Ngày mùng 9, giờ Tý, hồi trống đầu tiên của kỳ thi vang lên.
Thẩm Hoài Chi hít sâu một hơi, gạt bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần đọc đề. Hồi lâu sau, khi trong lòng đã có đáp án, y mới hạ bút viết bài.
Từ khi ánh ban mai vừa rạng cho đến lúc trời dần tối mịt, trong gian phòng thi chật hẹp, ánh nến leo lét dần được thắp lên, soi bóng những sĩ tử đang cặm cụi làm bài. Dưới ánh sáng mờ ảo, nét bút của Thẩm Hoài Chi vẫn chưa từng ngơi nghỉ.
Chín ngày bảy đêm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Cứ ngỡ như mới cầm trên tay đề thi của hồi đầu tiên, vậy mà giờ đây, bài thi cuối cùng đã được giao lên quan giám khảo. Nắm chặt tấm thẻ tre khắc chữ "Chiếu Xuất Tiên", Thẩm Hoài Chi thoáng ngẩn người. Ba năm một lần, kỳ thi Hương đến đây xem như đã khép lại.
Giữa tháng 8, tiết thu oi ả, dư âm của cái nóng gay gắt vẫn chưa chịu lui. Thẩm Hoài Chi từ nhỏ đã quen lao động ngoài đồng, sớm đã luyện được thể lực chịu đựng giá rét nắng nôi, lúc này vẫn còn gắng gượng được. Nhưng trong đội y đi cùng, có gần nửa số người vừa ra khỏi trường thi đã lảo đảo ngã quỵ, cuối cùng đều phải nhờ người nhà và gia nhân dìu đỡ rời đi.
Lúc y bước ra, đã thấy Thôi Tế đứng sẵn bên ngoài, chẳng mấy chốc Khúc Kiên Bạch cũng theo sau. Cả ba người đều ngầm hiểu ý, không ai nhắc đến bài thi một chữ nào.
Thôi Tế dựa vào người tiểu tư nhà mình, yếu ớt phất tay: "Hai vị huynh trưởng, chúng ta về trước chứ? Chắc các vị trợ giáo vẫn còn phải đợi thêm một lát nữa."
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Đi thôi, dù gì cũng chưa thể công bố kết quả trong hôm nay, ở lại cũng chẳng ích gì."
Khuất Kiên Bạch khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: "Không về sớm, lát nữa đông người e rằng không ra được đâu."
Khi ấy là ngày 17 tháng 8. Ba người về quán trọ nghỉ ngơi trọn một ngày, đến đầu giờ Mùi ngày 18, các trợ giáo mới gọi họ rời đi. Những bài rèn luyện thể lực tại phủ học rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, lần này dù vẫn có người gục ngã, nhưng phần lớn thí sinh đều trụ vững đến tận lúc kết thúc kỳ thi. Chỉ có hai người sức khỏe yếu kém không thể gắng gượng, mới làm được hai hồi đã phải bỏ dở, chỉ đành chờ ba năm sau quay lại tranh tài.
Trước khi Thẩm Hoài Chi và mọi người rời đi, Lý trợ giáo đã cho gia nhân đến báo tin: kỳ thi Hương sẽ công bố bảng vàng vào khoảng mùng 10 tháng 9. Khi ấy, những ai đỗ đạt, môn đinh của trường thi sẽ đích thân mang tin mừng về thôn, không chỉ đưa đến nhà của thí sinh mà còn gửi cả đến thân thích của họ. Danh sách thân thích này do chính gia đình tân Cử Nhân cung cấp, để khi báo hỷ đến nơi, họ có thể mời người thân đến chúc mừng.
Thôi Tế vốn là người Phủ thành, nên chỉ cần trở về nhà là được. Nhưng Thẩm Hoài Chi và Khúc Kiên Bạch đều là người huyện Du Giang, hai người họ cần lên đường về quê vào đầu tháng 9 để không lỡ mất dịp đón báo hỷ.
Vừa bước lên xe ngựa, Khuất Kiên Bạch liền bàn bạc với Thẩm Hoài Chi: "Thẩm huynh, chúng ta dự định mùng 1 tháng 9 lên đường về quê, huynh và đệ phu có muốn đi cùng không?"
Thẩm Hoài Chi thoáng trầm ngâm, rồi đáp: "Đa tạ hảo ý của Khuất huynh, đợi ta về bàn bạc với phu lang rồi sẽ báo lại."
Nghe vậy, Thôi Tế lập tức bật dậy, bất mãn nói: "Chẳng phải đã nói sẽ uống rượu mừng sao? Sao các huynh lại bàn chuyện về quê mất rồi?"