Lâm Việt chần chừ trong chớp mắt, có thêm tiền trong tay đương nhiên là tốt, nhưng chuyện đã thương lượng xong, sao có thể lật lọng được?
"Nương, một phần ba cũng không nhiều, hôm nay buôn bán tốt, nhưng ai biết ngày mai thế nào? Nếu ngày mai không kiếm được nhiều như vậy, đến lúc đó trong nhà không đủ dùng thì phải làm sao?"
Tống Tầm Xuân lắc đầu cười nhẹ: "Ta và cha các con vẫn còn chút tiền dành dụm, trong nhà cũng có tiền bán lương thực, sao có thể không đủ dùng? Còn các con ngày thường lên trấn, nhỡ đâu muốn mua gì mà không có sẵn tiền thì không được. Cứ quyết vậy đi."
Lâm Việt còn định nói thêm, nhưng Tống Tầm Xuân đã đứng dậy tiếp tục bận rộn, ngay cả Thẩm Chính Sơ cũng đứng lên, trước khi rời đi chỉ dặn một câu: "Nghe lời nương con, tự mình giữ lấy."
Lâm Việt đành quay sang nhìn Thẩm Lăng Chi, hy vọng cậu ấy sẽ có ý kiến khác, nhưng Thẩm Lăng Chi vội xua tay: "Ca ca, đừng nhìn đệ, mấy ngày nay ngày nào huynh cũng cho đệ tiền, đệ đã tích góp được mấy chục văn rồi."
Lâm Việt vốn không phải người hay lấn cấn chuyện nhỏ, thấy ai cũng nói vậy, liền vui vẻ cất tiền vào túi.
Suốt hai mươi ngày bày sạp, sau khi trừ hết chi phí, Lâm Việt đã tích lũy được hơn 3000 văn tiền. Ngăn kéo bàn trang điểm từ lâu đã không thể chứa nổi nữa, cậu đành chọn một chiếc bình gốm đặt dưới giường để cất tiền. Hiện tại, bình cũng sắp đầy, tính ra chỉ khoảng hai ngày nữa là chật kín.
Cậu đã dự định, đến lúc đó sẽ mang tiền lên trấn đổi lấy ba lượng bạc, phần còn lại thì dành để mua thêm nguyên liệu làm điểm tâm, như gạo nếp, đường đỏ, đường phèn. Ngoài ra, cậu cũng muốn đem số vải vừa dệt xong đi phường nhuộm để nhuộm màu. Chờ sau khi thu hoạch vụ mùa xong, có thể may quần áo mùa đông cho cả nhà.
Sau khi suy tính xong những việc sắp làm, Lâm Việt đứng dậy đi ra ngoài. Hôm nay cậu đã nhận lời với chưởng quầy sẽ làm thử hai món điểm tâm mới, đêm nay phải làm trước một lần để kiểm tra hương vị.
Mặc dù sắp tới lập Thu, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, Lâm Việt suy nghĩ cả buổi trưa hôm nay, mới quyết định món điểm tâm đầu tiên sẽ là bánh hấp bạc hà.
Bạc hà có vị mát lạnh, hơi cay the, rất thích hợp để giải nhiệt mùa hè. Nếu ăn riêng thì có chút nồng, nhưng nếu kết hợp với các món khác lại rất ngon, chẳng hạn như bạc hà xào trứng hay bạc hà tẩm bột chiên xương sườn. Cậu cũng rất thích uống nước bạc hà—hương bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa, còn mát lạnh và giải khát hơn cả nước dương mai.
Lâm Việt ra sân, đi thẳng ra bờ sông, tiện tay hái mấy đóa đậu biếc, sau đó mới quay về nhà. Trên đường, cậu còn ghé qua vườn rau, chọn những ngọn bạc hà non tươi nhất. Rửa sạch xong, cậu mới bước vào bếp, chuẩn bị làm bánh hấp bạc hà.
Trước tiên, cậu cần nấu nước đường bạc hà. Bạc hà rửa sạch để ráo, giữ lại phần lá non, còn phần thân thì bỏ đi. Cậu cho đường và nước vào nồi, đun lửa nhỏ đến khi đường tan và nước bắt đầu sôi lăn tăn. Sau đó, cậu thả bạc hà cùng hoa đậu biếc vào khuấy nhẹ, đợi một lát rồi tắt bếp.
Lúc vớt lá bạc hà và hoa ra, nước đường trong nồi có màu xanh lục đậm, nhìn không được đẹp lắm, nhưng hoa đậu biếc khi ngâm vào lại tỏa ra sắc lam nhạt. Nghĩ vậy, cậu liền thả thêm vài đóa hoa nữa. Quả nhiên, sau khi nấu xong, nước đường có một màu ngọc lam rất đẹp mắt.
Nhìn chằm chằm màu nước này, Lâm Việt bỗng thấy rung động. Không biết phường nhuộm có làm được màu sắc này không? Nếu có, năm nay cậu nhất định sẽ đặt may một bộ quần áo màu ngọc lam, để sang năm mặc đi ngắm sen!
Nghĩ đến đây, cậu khẽ thở dài, không ngờ năm nay lại bận rộn đến vậy, đến cả một lần đi ngắm hoa sen cũng không có thời gian, nhưng sang năm, nhất định cậu sẽ đi!
Trong lúc chờ nước đường bạc hà nguội bớt, Lâm Việt bắt tay vào chuẩn bị các nguyên liệu khác. Cậu trộn đều bột gạo, bột nếp và một ít bột đường mạch nha. Sau đó, từ từ đổ nước đường bạc hà vào, vừa thêm vừa khuấy để hỗn hợp quyện lại. Khi bột bắt đầu kết thành khối, cậu dùng tay bóp nhẹ, nhào nặn thành dạng hạt cát mịn. Nhờ bước này, bột sẽ trở nên tơi xốp hơn. Lúc này, bột đã có màu xanh nhạt tự nhiên của bạc hà.
Lồng hấp được lót sẵn một lớp vải chưng, sau đó đặt khuôn đúc lên trên. Khuôn lần này là bốn tấm ván gỗ ghép lại, không có đáy, vừa vặn đặt trên vải chưng. Lâm Việt đổ bột đã chuẩn bị vào khuôn, dùng một miếng gỗ mỏng để dàn đều bề mặt, rồi lấy dao cắt thành từng miếng vừa ăn trước khi đậy nắp, đưa lên bếp hấp chín.
Ngoài bánh bạc hà, Lâm Việt cũng nghĩ đến một món điểm tâm khác. Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu, nhưng vẫn còn vài quả bí đỏ. Cậu quyết định làm bánh xốp bí đỏ. Bí đỏ được hấp chín rồi nghiền nhuyễn, trộn cùng bột gạo, thêm chút đường để tạo vị ngọt. Hỗn hợp này chỉ cần nhồi sơ qua, rây lại cho mịn rồi hấp giống như bánh bạc hà. Tuy nhiên, vì cách làm đơn giản nên Lâm Việt chưa làm ngay trong tối nay.
Khoảng ba mươi phút sau, bánh bạc hà trong nồi đã chín. Lâm Việt nhấc cả lồng hấp xuống, đồng thời bắc một nồi nước đặt lên bếp, sau đó, cậu gọi Thẩm Lăng Chi: "Lăng Chi, mau tới nếm thử món bánh mới làm hôm nay!"
Thẩm Lăng Chi đang quét sân, vừa nghe gọi liền ném ngay cây chổi sang một bên, phấn khích đáp: "Đến ngay đây!"
Nhìn thấy khay điểm tâm trên bàn, đôi mắt Thẩm Lăng Chi sáng rực: "Ca ca, sao điểm tâm này lại có màu ngọc lam vậy? Nhìn thôi cũng thấy ngon rồi!"
"Cho thêm bạc hà vào đấy. Đệ thử xem có ngon không, ta đi gọi cha nương."
"Được!"
Lâm Việt lấy mấy miếng điểm tâm đặt lên đĩa, mang vào phòng ngủ, đặt cạnh tay Thẩm Hoài Chi. Sau đó, cậu không chờ Thẩm Hoài Chi nói gì đã quay người chạy mất, mơ hồ còn nghe thấy một tiếng cười khẽ, Lâm Việt hừ một tiếng rồi sải bước trở lại nhà bếp.
Thẩm Lăng Chi đang ăn đến say mê, thích thú nói: "Ca ca, hôm nay điểm tâm này có cảm giác mát lạnh, màu sắc lại đẹp nữa, chắc chắn sẽ có nhiều người thích!"
Thẩm Chính Sơ cũng gật đầu khen ngợi, chỉ có Tống Tầm Xuân khẽ nhíu mày.
Lâm Việt nghi hoặc hỏi: "Nương, có phải không hợp khẩu vị không ạ?"
Tống Tầm Xuân nuốt miếng điểm tâm trong miệng, cẩn thận thưởng thức lại hương vị, rồi mới chậm rãi nói: "Vị này thanh mát, có thêm bạc hà nên hơi the lạnh, nhưng ta vẫn thích vị ngọt thơm hơn."
Lâm Việt gật đầu, đúng là có nhiều người không thích vị bạc hà, cậu cười nói: "Nương, chờ hạt dẻ chín, con sẽ làm bánh hạt dẻ cho người ăn. Loại đó thơm ngọt, chắc chắn người sẽ thích."
Ban đầu, Tống Tầm Xuân lắc đầu, nhưng rồi chợt nhớ lại những lời trước đó của Lâm Việt, bèn nói: "Vậy ta chờ. Đến khoảng Trung thu, hạt dẻ sẽ chín, ta và cha con sẽ đi hái. Khi đó, con làm điểm tâm rồi mang một ít cho nhà thông gia nếm thử."
"Vậy con sẽ làm nhiều hơn một chút, cũng mang một đĩa biếu nãi nãi."
Sau khi cả nhà ăn xong điểm tâm, lại trò chuyện một lúc, bầu trời dần tối, ai nấy đều rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Việt cứ có cảm giác đối diện với Thẩm Hoài Chi có chút không được tự nhiên. Vừa vào phòng, cậu lập tức sải bước đến mép giường, vén chăn chui vào, trùm kín mít.
Thẩm Hoài Chi khẽ lắc đầu, cũng không ép cậu. Y thổi tắt đèn rồi nằm xuống, nhưng sợ Lâm Việt ngại ngùng, y cố tình dịch ra phía ngoài một chút. Lần đầu tiên hai người không nằm sát nhau khi ngủ, giữa họ thậm chí vẫn đủ chỗ cho một người nữa.
Trước kia, khi ngủ một mình, Lâm Việt luôn duỗi tay duỗi chân thoải mái, gần như chiếm trọn cả chiếc giường. Sau này, khi ngủ cùng Thẩm Hoài Chi, cậu lại không dám duỗi tay chân tùy ý, hơn nữa Thẩm Hoài Chi còn thường ôm cậu. Nhưng cũng may, thói quen này không khó chịu lắm, mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt lại không bao lâu là có thể ngủ say.
Thế nhưng đêm nay, Thẩm Hoài Chi không nằm sát bên cậu nữa, tay chân có thể duỗi ra nhưng Lâm Việt lại không ngủ được. Cậu trở mình mãi, nghe tiếng hít thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, liền khẽ dịch ra ngoài một chút.
Vốn dĩ chỉ định dịch nhẹ một chút, ai ngờ Thẩm Hoài Chi đột nhiên xoay người, một tay ôm lấy cậu. Lâm Việt lập tức nín thở, lúc này nếu Thẩm Hoài Chi tỉnh dậy thì thật quá xấu hổ!
May mà Thẩm Hoài Chi ngủ say, chỉ vô thức ôm cậu theo thói quen.
Đêm càng khuya, Lâm Việt tìm một tư thế thoải mái, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Lâm Việt đang làm điểm tâm trong bếp, bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ngoài sân.
Ngay sau đó, Thẩm Lăng Chi chạy vọt vào, hớn hở nói: "Ca ca, hôm nay đệ hái được nấm gà tùng, chắc phải được một lạng đấy!"
"Thật không? Oa, hai cây này lớn ghê, nhìn như được tầm một hai lạng!"
Thẩm Lăng Chi cười hì hì: "Nó mọc ngay ven đường, đệ đi ngang qua là phát hiện ngay! Nhưng mấy cây nhỏ này thì đệ phải đào từ trong đất lên đấy!"
Lâm Việt cũng bật cười, khen ngợi: "Nấm gà tùng hiếm có, đệ hái được đúng là may mắn! Hôm nay chắc có thể bán được giá tốt đấy."
Thẩm Lăng Chi lại tỏ vẻ do dự, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Ca ca, hay là đừng bán đi. Năm nay chúng ta còn chưa được ăn nấm gà tùng lần nào, hơn nữa cũng không thiếu 10 văn tiền này."
Nói xong, chính cậu ấy cũng sững người, không ngờ bản thân lại có thể thốt ra câu "Không thiếu 10 văn tiền này". Quả nhiên, có tiền rồi thì suy nghĩ cũng khác hẳn!
Gần như ngay khi Thẩm Lăng Chi vừa dứt lời, Lâm Việt liền gật đầu: "Đệ hái được thì tất nhiên đệ có quyền quyết định. Chỉ là chúng ta sắp phải ra ngoài, để đến tối nấm sẽ hỏng mất. Không bằng nhờ nương làm luôn vào buổi trưa? Nếu không, ta xào trước rồi chúng ta đi trấn trên."
Thẩm Lăng Chi vội vẫy tay: "Ca ca, không cần phiền phức vậy đâu. Cứ cắm lại vào đất là được, chiều về chúng ta làm cũng không muộn."
Cắm nấm vào đất đúng là có thể giữ tươi lâu hơn một chút, Lâm Việt gật đầu, giục: "Vậy đệ đi đào chút đất ở vườn rau trước đi. Đợi ta làm xong điểm tâm, chúng ta tranh thủ xuất phát, bán xong sớm thì về sớm!"
"Đã biết, ca ca, đệ đi ngay đây!"
Ước chừng một nén nhang sau, hai người đều lo xong việc, lại đi ra thôn thu nấm, rồi mới đẩy xe hướng trấn trên.
Hôm nay, Lâm Việt làm hai loại điểm tâm: bánh hấp bạc hà và bánh xốp bí đỏ. Nước giải khát là nước me mát lạnh. Ngoài ra còn có sương sáo đậu Hà Lan và sương sáo kiều mạch.
Sương sáo kiều mạch được làm từ bột mạch đắng, cách chế biến gần giống sương sáo đậu Hà Lan, nhưng thành phẩm có màu xám trắng, vị thanh đạm hơn. Cách ăn mà Lâm Việt thích nhất là trộn nửa sương sáo kiều mạch với nửa sương sáo đậu Hà Lan, thêm sa tế và nước chua. Vị cay chua thanh mát, ăn vào cực kỳ sảng khoái, mỗi lần cậu có thể ăn hẳn hai chén lớn.
Con đường lên trấn trên vẫn như mọi khi, chẳng bao lâu, hai người đã đến cửa sau quán ăn Dương Ký. Phùng chưởng quầy vẫn đứng chờ ở chỗ cũ, thấy Lâm Việt mang điểm tâm mới đến, quả nhiên rất hài lòng.
Ông lấy một miếng nếm thử, sau đó hào hứng gật đầu, nói: "Bánh hấp bạc hà lấy 30 cái, bánh xốp bí đỏ 20 cái, không cần gói riêng, ta bảo tiểu nhị mang hộp đựng ra luôn!"
Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đều rất vui mừng.
Sáng nay tổng cộng làm 45 cái bánh hấp bạc hà, vậy mà đã bán đi hai phần ba, còn bánh xốp bí đỏ cũng hết một nửa. Nếu biết trước Phùng chưởng quầy muốn nhiều như vậy, cậu đã làm thêm một ít.
"Lâm tiểu ca, tổng cộng 75 văn tiền, ngươi đếm lại đi."
Vừa rồi khi Phùng chưởng quầy đếm tiền, Lâm Việt cũng theo dõi kỹ, nên lúc này chỉ liếc qua một cái rồi gật đầu: "Đúng rồi, đa tạ chưởng quầy."
Sau khi bán xong điểm tâm, tiếp theo là nấm. Phùng chưởng quầy lấy lượng gần như bằng hôm qua, Lâm Việt lại kiếm thêm hơn 20 văn tiền, trong lòng vui sướng đến mức sắp tràn ra ngoài.
Trước khi rời đi, Phùng chưởng quầy còn dặn dò: "Lần sau nếu có làm món mới, nhớ báo cho ta một tiếng. Cứ hai ba ngày là ta sẽ đặt một đợt."
Có khách hàng lớn như vậy, Lâm Việt tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức cười đáp: "Ta nhất định sẽ nhớ, cảm tạ chưởng quầy đã chiếu cố sinh ý."
Phùng chưởng quầy khoát tay cười nói: "Là do tay nghề tiểu ca làm điểm tâm quá tốt, ăn một lần là nhớ mãi!"
Lâm Việt khiêm tốn đáp lại vài câu, sau đó mới cùng Thẩm Lăng Chi chào từ biệt rồi rời đi.
Vẫn là ở chỗ quen thuộc, từ đầu mùa nấm, Lâm Việt đã thuê dài hạn sạp hàng này. Cậu thuê theo tuần, vừa có chỗ cố định để buôn bán, vừa dễ dàng thu hút thêm khách quen.
Hôm nay buôn bán không tốt như hôm qua, nhưng số lượng đồ ăn làm ra cũng ít hơn, nên cuối cùng vẫn bán hết một cách thuận lợi.
Những ngày tiếp theo, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn duy trì nhịp sống như vậy: dậy sớm làm điểm tâm, thu nấm, mang hàng lên trấn bán. Cho đến khi nấm trong rừng gần như hết, Lâm Việt cũng vừa vặn bán xong hai rổ nấm cuối cùng. Mùa nấm năm nay đến đây là kết thúc, lúc này đã bước vào thượng tuần tháng 7.
Mắt thấy sắp lập Thu, thời tiết sau đó sẽ dần se lạnh. Trước đó, Lâm Việt và Tống Tầm Xuân đã bàn bạc, tính mua thêm ít gà vịt. Cuối tháng 7 thu hoạch vụ mùa, thóc lép, trấu và cám đều có sẵn, dùng để nuôi gà vịt là thích hợp nhất.
Vì có nhiều khoản cần chi tiêu, động lực kiếm tiền của Lâm Việt cũng càng lớn. Trước đó cậu đã tích góp hơn 4000 văn tiền, đổi thành bốn lượng bạc gửi vào tiền trang, số còn lại thì dùng một ít để mua vải ở phường nhuộm.
Đáng tiếc, không có loại vải màu ngọc lam như cậu mong muốn, cuối cùng Lâm Việt đành chọn màu xanh nhạt, gần giống như màu trứng vịt. Màu sắc này tươi mới, may thành quần áo trông rất mát mắt. Cậu và Thẩm Lăng Chi mỗi người một bộ, còn lại thì nhuộm màu lam đen để may đồ cho Thẩm Hoài Chi và cha mẹ Thẩm gia, vừa vặn phù hợp.
Tháng 7 trời nắng gắt, nhưng tiết trời đã dần dịu mát. Sạp hàng của Lâm Việt cũng dần có thêm nhiều món ăn mới.