Trước cổng trường thi, có không ít người đang đứng chờ. Phần lớn đều mặc trường sam, trên lưng đeo hòm sách, những sĩ tử từ khắp nơi đổ về. Có thiếu niên nét mặt vẫn còn non nớt, cũng có lão tóc đã bạc trắng, lưng còng theo năm tháng.
Lâm Việt quan sát một lượt, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên trông có vẻ xuất thân giàu có. Phía sau cậu ta còn có một thư đồng và một người lớn tuổi, có lẽ là quản gia hoặc người hầu đi theo hầu hạ. Đây cũng là người trẻ nhất mà Lâm Việt nhìn thấy ở đây. Ngoài ra, còn có vài người trông trạc tuổi Thẩm Hoài Chi, nhưng đa phần sĩ tử xung quanh đều đã ngoài 40, tóc đã điểm bạc.
Cậu quay sang nói với Thẩm Hoài Chi: "Chúng ta đi thôi, tìm một quán trọ nghỉ ngơi trước, mai hẵng quay lại."
"Được."
Trường thi đặt tại phố Đông Thành, ngay đối diện là ngõ Đông An, nơi có nhiều quán trọ. Từ bên ngoài, Lâm Việt đã thấy vài tấm biển hiệu đung đưa trong gió. Quán trọ An Bình ở đầu ngõ là lớn nhất, với bốn cánh cửa gỗ đồ sộ. Trước cửa, bốn tiểu nhị gồm hai nam, hai nữ đứng nghiêm chỉnh, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười niềm nở, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thiện cảm.
Lâm Việt suýt nữa cắn răng bước vào, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn. Thôi vậy... lần sau, nhất định sẽ vào.
Thẩm Hoài Chi thấy cậu đứng im không nhúc nhích, bèn cúi xuống hỏi: "Sao thế? Đi không nổi nữa à? Hay bị nắng làm mệt?"
"Không... Chúng ta đi sâu vào chút nữa, tìm nơi nào yên tĩnh hơn."
Ngõ Đông An rộng rãi, bên trái là dãy quán trọ thẳng tắp, bên phải là các quán ăn, tửu lầu, tiếng rao hàng rộn ràng không ngớt.
"Quán trọ Như Ý, phòng hạng nhất chỉ 100 văn một đêm, nước nóng phục vụ suốt ngày đêm!"
"Quán trọ Nghênh Xuân, trọ qua đêm chỉ 80 văn, 80 văn đây!"
...
Lâm Việt phải véo lòng bàn tay mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ nhìn sơ qua, hai quán trọ này trông chẳng khác gì những quán nhỏ ở trấn, vậy mà dám lấy đến 100 văn một đêm. Cậu không dám tưởng tượng giá ở quán trọ An Bình lúc nãy sẽ cao đến mức nào.
Đi mãi đến cuối ngõ, giá cả các quán trọ dọc đường dao động từ 50 đến 100 văn một đêm, Lâm Việt bắt đầu lưỡng lự: "Hay là mình trọ ở quán 50 văn kia đi? Cách trường thi không xa, lại tiện ăn uống trước cửa."
Kỳ thi Phủ năm đó của Thẩm Hoài Chi cũng diễn ra ở Phủ thành, nhưng không phải tại nơi này, hơn nữa, còn là bốn năm trước. Khi ấy, y đi cùng mấy người bạn đồng môn, trọ lại một quán trọ cách trường thi hai con phố. Chỗ ở chỉ là một gian phòng lớn, trải giường chung, mười người chen chúc trong một phòng, chỉ được cấp một ấm nước nóng. Dù vậy, giá cả rất rẻ, chỉ 8 văn một đêm.
Năm nay có Lâm Việt đi cùng, tất nhiên không thể chọn nơi tồi tàn như vậy. Nhưng các quán trọ quanh trường thi lại quá đắt đỏ, Thẩm Hoài Chi hạ giọng nói: "Chúng ta thử tìm chỗ khác xem sao. Mình đến sớm, biết đâu còn quán trọ nào rẻ hơn. Nếu tìm không được thì quay lại đây."
"Được, nghe huynh." Lâm Việt gật đầu, rồi bổ sung, "Nhưng chỉ tìm quanh hai con phố này thôi. Nếu ở xa quá, lỡ có tin tức gì quan trọng, chúng ta sẽ dễ bỏ lỡ. Hơn nữa, hiệu sách huynh định đến cũng gần đây, trọ xa bất tiện lắm."
Hai người rời ngõ, rẽ trái. Con phố này cũng chuyên bán đồ ăn, nhưng ngoài tiệm lớn, còn có rất nhiều gánh hàng rong. Các món ăn bày bán đủ loại: bánh trái, mứt hoa quả, nước uống, bánh bao, mì súp... Mùi thơm lan tỏa trong không khí, càng làm bụng dạ cồn cào.
Lâm Việt vừa đi vừa nhìn quanh đầy thích thú, thầm nghĩ nếu tìm được chỗ trọ ưng ý, tối nay nhất định phải ăn một bữa thật ngon ở đây.
Đi chưa được nửa phố, cậu đã phát hiện một con hẻm nhỏ. Trong đó cũng có vài quán trọ, dù ít hơn so với ngõ Đông An.
Lâm Việt hào hứng kéo tay Thẩm Hoài Chi: "Vào thử xem đi! Quán trọ trong này chắc sẽ rẻ hơn."
Quả nhiên, trong hẻm có bốn quán trọ, giá cả dao động từ 20 đến 50 văn một đêm. Lâm Việt vui vẻ bước vào một quán giá rẻ nhất, nhưng sau khi hỏi xong, nụ cười trên mặt cậu lập tức xị xuống.
"Chưởng quầy, ý ông là tối nay ở trọ giá 20 văn, nhưng tối mai sẽ là 70 văn sao?"
"Đúng vậy, hai vị có muốn trọ lại không? Mấy ngày này Phủ thành đông người lắm, để ta nói trước nhé, bây giờ mà không thuê phòng, lát nữa lệnh giới nghiêm ban ra, nếu còn lang thang ngoài đường, e rằng sẽ phải đến nha môn một chuyến đấy."
Lão bản quán trọ ngồi sau quầy, gật gù buồn ngủ, lơ đãng liếc nhìn Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi. Hai người trẻ tuổi trông cũng khá sáng sủa, nhưng nhìn cách ăn mặc thì có vẻ chẳng dư dả gì, chắc gì đã đủ tiền thuê phòng.
Quả nhiên không nghe thấy Lâm Việt trả lời, ông ta vừa mới mở mắt lại nhắm ngay lại.
Ban đầu Lâm Việt còn cân nhắc có nên trọ lại hay không, nhưng giờ thì chẳng còn hứng thú nữa. Cậu hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
"Chúng ta đi thôi, nếu vẫn không tìm được chỗ, thì đến quán trọ 50 văn kia, chắc chắn còn tốt hơn nơi này gấp bội."
Thẩm Hoài Chi sợ cậu giận, vội vàng trấn an: "Bên cạnh còn một quán nữa, chúng ta thử xem, trông có vẻ là quán lâu năm đấy."
"Thật không? Ta còn chưa để ý, đi, đi xem thử ngay!"
Quán bên cạnh tên là quán trọ Duyệt Lai, tấm biển treo trước cửa có vẻ đã nhiều năm tuổi. Trong đại sảnh đặt sáu chiếc bàn, góc phòng có hai bàn khách đang ngồi, bên cạnh còn hai tiểu nhị đang ghi món ăn.
Hai người họ vừa bước vào, đã có một tiểu nhị không biết từ đâu nhanh nhẹn tiến đến, tươi cười chào đón: "Hai vị khách quan cần dùng bữa hay thuê phòng nghỉ lại ạ?"
Lâm Việt đáp: "Thuê phòng. Cho hỏi giá bao nhiêu một gian?"
Tiểu nhị vung khăn lau trong tay, tươi cười nói: "Mời hai vị qua bên này. Quán trọ của chúng tôi có ba hạng phòng: Thiên Tự, Địa Tự và Nhân Tự.
Phòng Thiên Tự: 50 văn một đêm, phòng rộng rãi, chăn đệm thượng hạng, ngoài ra còn bao gồm hai bữa ăn. Nếu hai vị thuê từ bây giờ thì sẽ có bữa tối nay và bữa sáng ngày mai.
Phòng Địa Tự: 30 văn một đêm, nhỏ hơn một chút, chăn đệm loại trung, không bao gồm bữa ăn, nhưng cả hai loại phòng này đều có nước nóng.
Phòng Nhân Tự: là giường tập thể, mỗi phòng sáu người, một người chỉ mất 10 văn một đêm, ngoài ra còn có hai thùng nước nóng."
"Hai vị trông như phu phu, nếu thuê phòng Nhân Tự thì phải ở riêng, chi bằng chọn phòng Địa Tự, chỉ đắt hơn 10 văn, nhưng thoải mái hơn nhiều."
"Ngoài ra, gian Thiên Tự số 1 từng có người ở rồi đỗ Án Đầu sáu năm trước, ba năm trước lại có người đỗ Tiến Sĩ. Nếu hai vị muốn thuê gian này, mỗi đêm phải trả thêm 10 văn. Địa Tự số 1 cũng từng có hai người thi đỗ Tú Tài, thuê gian này thì thêm 5 văn."
Lâm Việt liên tục gật đầu, cảm thấy Địa Tự phòng nghe khá ổn, liền hỏi: "Phòng Địa Tự là 30 văn một đêm đúng không? Bọn ta sẽ thuê ba ngày, sau này có tăng giá không?"
Thực ra cậu muốn hỏi về Địa Tự số 1, nhưng sợ làm Thẩm Hoài Chi áp lực nên đành thôi.
Người trả lời là Tiền chưởng quầy đang đứng sau quầy: "Tiểu ca cứ yên tâm, không tăng giá đâu. Đã nói 30 văn thì chính là 30 văn, dù ba ngày hay năm ngày cũng vậy. Nếu thuê nguyên tháng, ta còn có thể giảm giá nữa."
Lâm Việt suy nghĩ một chút rồi nói: "Phiền chưởng quầy đưa chúng ta xem thử phòng Địa Tự được không? Chúng ta chỉ đứng ngoài cửa nhìn, không vào trong đâu."
"Có gì đâu mà phiền, Tiểu Lý, dẫn hai vị khách lên lầu 2, xem thử Địa Tự số 3 đi. Phòng đó yên tĩnh, rất hợp với người thích đọc sách."
"Vâng ạ, mời hai vị theo ta."
Phòng số 3 nằm ở góc trong cùng của lầu 2, tiểu nhị đẩy cửa rồi đứng sang một bên, tươi cười nói: "Đây chính là phòng Địa Tự. Nếu hai vị không ưng ý, ta có thể đưa đi xem phòng Thiên Tự."
Lâm Việt nói lời cảm ơn, thò đầu vào nhìn lướt qua. Đập vào mắt cậu là một chiếc bàn vuông, bên trái có một chiếc giường gỗ, không lớn nhưng đủ chỗ cho hai người ngủ, lại còn có mùng chống muỗi. Cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ và một giá treo quần áo, bên cạnh có một tấm bình phong trúc, phía sau có lẽ là chỗ tắm rửa.
Phòng không rộng, nhưng mọi thứ cần thiết đều có đủ, Lâm Việt ngẩng lên nhìn Thẩm Hoài Chi, thấy y khẽ gật đầu thì quay sang nói với tiểu nhị: "Lấy phòng này đi, chúng ta ở ba ngày."
"Được ạ, mời hai vị xuống quầy làm thủ tục."
Khi xuống lầu, Lâm Việt đã lấy sẵn túi tiền ra. Trong đó có đúng 100 văn, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị trước để thuê trọ. Cậu lấy lại 10 văn bỏ vào trong áo để tiện dùng, vừa đến quầy, Lâm Việt đã lấy hết số tiền trong túi ra, đặt lên bàn: "Đây là 90 văn, phiền chưởng quầy kiểm lại."
"Được rồi, đây là chìa khóa phòng Địa Tự số 3, hai vị cầm lấy. Ban ngày nếu ra ngoài thì nhớ khóa cửa, còn đồ quý giá thì tốt nhất nên mang theo bên người, phòng ngừa bất trắc."
"À, vị công tử đây là đến ứng thí Tú Tài phải không?"
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tiền chưởng quầy vuốt râu, cười tủm tỉm nói: "Không có gì, không có gì. Chỉ là mỗi mùa thi Viện, nếu khách trọ của quán chúng ta thi đỗ Tú Tài, thì sẽ được giảm giá. Nếu ở ba đêm, sẽ miễn phí một đêm; nếu ở hai đêm, sẽ giảm nửa ngày tiền trọ; còn chỉ ở một đêm thì sẽ giảm một phần ba. Mà nếu đỗ Án Đầu thì càng tuyệt, không chỉ miễn phí toàn bộ ba ngày tiền trọ, lão đây còn tặng thêm một bàn tiệc mừng. Theo con mắt của lão, hai vị lần này có khi cũng được miễn phí rồi đấy."
Lâm Việt sững người, đây chính là lý do mà người ta có thể mở quán trọ ở Phủ thành sao? Đúng là quá giỏi làm ăn!
Thẩm Hoài Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chắp tay nói: "Đa tạ chưởng quầy đã nói lời may mắn. Chỉ là bảng vàng sẽ được công bố sau 5 ngày nữa, tại hạ nhà nghèo, lên Phủ thành không dễ, có lẽ thuê một người đưa tin sẽ thỏa đáng hơn."
"Không phải vậy đâu, năm nay tin tức được tiết lộ sớm, Học chính và quan dưới sẽ đích thân trao tước đỉnh lam bào cho các vị Tú Tài. Ngày hôm sau, Học chính còn tổ chức yến tiệc tại phủ nha, các tân Tú Tài nhất định phải tham dự, không thể vắng mặt được."
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đều là lần đầu nghe nói đến chuyện này, vội cảm ơn chưởng quầy.
"Vậy thì 5 ngày sau, chúng ta sẽ quay lại khách điếm của ngài, mong sao lời tốt lành của ngài thành sự thật."
"Không có gì đâu, chuyện này dù ta không nói, thì sáng ngày kia cũng sẽ có người thông báo ở trường thi. Giờ cũng muộn rồi, nếu hai vị còn muốn ra ngoài thì tranh thủ đi. Phủ thành có lệnh giới nghiêm vào giờ Tuất, quay về trễ là không ổn đâu."
Lâm Việt lại chắp tay cảm ơn, rồi cùng Thẩm Hoài Chi trở về phòng. Trên chiếc bàn vuông lúc trước còn trống trơn, giờ đã có một ấm trà nóng đặt sẵn, trên cửa cũng treo biển "Có khách".
Hôm nay đã muộn, mới đến Phủ thành nên Lâm Việt cũng không muốn đi đâu, bèn đề nghị: "Đồ đạc lỉnh kỉnh quá, cùng ra ngoài thì bất tiện. Huynh cứ ở lại quán trọ, để ta đi mua ít đồ ăn về. Đợi thi xong, ngày mùng 9 ta và huynh sẽ đi dạo một thể."
Thẩm Hoài Chi có chút không yên tâm: "Để ta đi. Hôm nay đã vất vả cả ngày, em cứ nghỉ ngơi đi, ta mua rồi về ngay."
Lâm Việt nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng được. Huynh ra quán ven đường khi nãy nhé, ta thấy có một quán bán bánh gạo nếp, mùi thơm lắm."
Thẩm Hoài Chi rất tự giác, gật đầu nói:
"Vậy thì mua một bát. Em còn muốn ăn gì khác không? Ta mua thêm vài món về đổi vị."
Lâm Việt lập tức đáp: "Vậy mua thêm một bát bánh bột nhân đỏ nữa. Ban nãy ta hỏi rồi, chủ quán bảo nếu khách trọ mang theo thẻ gỗ của quán trọ thì có thể bưng bát về ăn, xong rồi lại mang trả."
"Được, ta nhớ rồi. Hai khắc nữa ta sẽ về."
Thẩm Hoài Chi vừa ra khỏi cửa, Lâm Việt liền gọi tiểu nhị mang lên hai thùng nước nóng. Hôm nay ngồi xe lừa suốt nửa ngày, bụi đường bám đầy người, phải tranh thủ tắm rửa ngay.