Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 64: Chương 64




Mắt Lâm Việt lập tức sáng lên. Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Thẩm Hoài Chi có thể sẽ không đỗ, nào ngờ lại có tin vui bất ngờ!

Cậu lập tức cười nói: "Huynh nói gì vậy? Đỗ được đã là chuyện lớn rồi! Cả thôn chúng ta giờ cũng chỉ có mỗi Cao tiên sinh là Tú Tài, nếu huynh đỗ, vậy chẳng phải thành hai người rồi sao?"

"Không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi. Ta đã mua không ít đồ ăn để sẵn trong phòng, bây giờ về chắc vẫn còn ấm. Ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm, mai còn có thể dạo thêm một vòng quanh Phủ thành trước khi đợi cha đến đón."

Thẩm Hoài Chi gật đầu, dịu dàng hỏi: "Em đã ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa. Ta đợi huynh cùng ăn, một mình ăn chẳng có hương vị gì cả." Lâm Việt đáp.

Lúc này trời đã sắp tối, cả ngày nay căng thẳng vì kỳ thi, nên Thẩm Hoài Chi không hề thấy đói, nhưng nghe Lâm Việt nói chưa ăn thì lập tức giục: "Vậy chúng ta mau về thôi."

Kỳ thi Viện chấm dứt, cả hai cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng. Ăn cơm xong, họ rửa mặt rồi đi nghỉ sớm, ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi thức dậy, thu dọn đồ đạc, sau đó, xuống lầu chào từ biệt chưởng quầy rồi rời đi.

Hôm qua, Lâm Việt chưa đi được nhiều nơi. Hôm nay có Thẩm Hoài Chi đi cùng, cậu lại dạo xa hơn, len lỏi qua nhiều con phố và ngõ hẻm. Sau khi đi qua ba con phố, cuối cùng Lâm Việt cũng tìm được một quán rượu, bèn ghé vào mua một vò.

Trước đây, Lâm Việt không biết trong nhà có ai thích uống rượu hay không. Mãi đến lần trước, vì muốn làm món ăn cần đến rượu, cậu mới đi mua nửa vò. Khi ấy, Thẩm Chính Sơ trông thấy, buổi tối liền rót một chén nhỏ uống, lúc này cậu mới biết cha Thẩm thích rượu.

Chỉ là giá rượu đắt ngang giá thịt, có chút tiền dư dả thì thà mua một miếng thịt về cả nhà cùng ăn. Vì vậy, quanh năm suốt tháng, Thẩm Chính Sơ cũng chỉ uống vài ngụm vào dịp Tết hay khi cúng bái tổ tiên.

Ở trấn nhỏ, rượu không có nhiều loại, hơn nữa đều khá đục, nghĩ chắc hẳn vị cũng không ngon lắm. Nay đã đến Phủ thành, Lâm Việt đã mua quà cho cả nhà, tự nhiên cũng không thể quên cha. Cậu quyết định mua một bầu rượu ngon mang về, để cha nhâm nhi từ từ, chắc chắn sẽ thích.

Hai người dạo chợ suốt một canh giờ, nhưng ngoài bầu rượu, Lâm Việt không mua thêm gì khác. Đi qua thêm một con phố, Thẩm Hoài Chi cố ý hạ giọng hỏi: "Có phải không còn tiền không? Sao ta thấy em chẳng mua gì cả?"

Lâm Việt lắc đầu: "Hôm qua lúc huynh đi thi, ta đã mua không ít rồi. Hôm nay chỉ muốn xem ở Phủ thành bán những món gì mới lạ, để sau này chúng ta có thể mang về trấn nhỏ buôn bán, tích góp thêm chút tiền."

Thẩm Hoài Chi: "Năm ngày nữa chúng ta còn phải đến Phủ thành một chuyến, lúc đó nhớ mang theo nhiều tiền một chút. Khó khăn lắm mới có dịp đi, cũng nên mua thêm vài thứ chứ."

Lâm Việt gật đầu đồng ý, sau đó kéo Thẩm Hoài Chi đi về phía con ngõ nhỏ ở phía Đông. Gần đến trưa, hai người tìm một quán sạch sẽ rồi gọi mỗi người một bát cá túi. Cá tươi ngon, thịt mềm thơm, phần gân thì dai giòn, lại vương chút hương dấm, khiến hương vị càng thêm đậm đà.

Không biết Thẩm Chính Sơ khi nào mới đến, hai người ăn xong liền ghé vào quán bên cạnh mua hai cốc chè đậu lạnh cùng vài chiếc bánh nướng – có bánh chay, cũng có hai chiếc nhân thịt dê. Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi chưa từng ăn qua loại bánh này, nhưng ngửi thấy mùi thơm nức, nên cố ý mua hai cái để dành cho cha ăn trên đường.

Ngoài bánh ra, Lâm Việt còn mua một con vịt quay. Quán vịt nằm sâu trong con hẻm, khi ăn cá túi, cậu đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, lại thấy bên trong có hàng dài người xếp hàng, càng thêm tò mò. Khi đến gần, thấy trước cửa tiệm treo hai con vịt quay óng ánh, lớp da vàng giòn, hương thơm lan tỏa khắp nơi, đây lại là một món mà cậu chưa từng thử qua.

Tính toán lại số tiền còn lại trong tay, Lâm Việt liền cùng Thẩm Hoài Chi xếp hàng mua. Lúc này, mặt trời nắng gắt, Thẩm Hoài Chi bảo Lâm Việt đứng dưới mái hiên nghỉ ngơi, còn mình thì xếp hàng chờ.

Dọc đường đi, họ đã mua không ít thứ lặt vặt, đến mức hòm sách của Thẩm Hoài Chi đã đầy chặt, hai tay cũng không rảnh, tay này xách một bọc vải, tay kia ôm một gói giấy dầu, trông như sắp không thể cầm thêm nữa. Lúc này Lâm Việt mới vung tay dứt khoát: "Chúng ta đến cổng thành thôi, không biết cha đã đến chưa, để ông chờ lâu lại sốt ruột."

Thật ra, lúc họ rời đi vẫn còn khá sớm, còn lâu mới đến giờ đã hẹn ở Phủ thành, vậy mà Thẩm Chính Sơ đã đứng đợi ngoài thành từ lâu. Lâm Việt vừa bước ra đã thấy ông đứng bên đường, liền nhanh chóng chạy đến, nói: "Cha, sao người đến sớm vậy? Sao không mang theo nón trúc che nắng? Hôm nay trời nắng lắm đó."

Thẩm Chính Sơ thấy hai phu phu trẻ mặt mày rạng rỡ, trong lòng cũng yên tâm, cười nói: "Ở nhà chờ cũng chẳng an lòng, chi bằng đến sớm một chút, như vậy buổi tối còn có thể về sớm, tránh để nương con lo lắng."

Lâm Việt thấy áo ông đã ướt đẫm mồ hôi, vội vàng gọi Thẩm Hoài Chi lấy bánh cùng nước mát lúc nãy mua ra: "Cha, người ăn chút gì trước đi, thử luôn cả món nước này xem, ngon lắm. Sau này con sẽ làm ở nhà cho cả nhà cùng ăn."

Thẩm Chính Sơ vừa đưa tay ra, Lâm Việt đã vội đưa cả hai gói giấy dầu tới: "Cha ăn đi ạ, chúng ta ăn xong rồi về nhà."

Thẩm Hoài Chi đặt hết đồ trên tay lên xe, sau đó quay lại nói: "Cha, chúng con ăn rồi, mấy cái này là Tiểu Việt cố ý mua cho cha, cha ăn đi kẻo nguội mất."

Đợi Thẩm Chính Sơ ăn xong hai chiếc bánh nướng, ba người mới lên xe, đánh lừa trở về nhà.

Hôm đến Phủ thành, cả ba đều căng thẳng, trong lòng đầy lo lắng, bất an, chẳng ai nói với ai được mấy câu. Hôm nay thì khác, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều, dù vẫn phải đi đường, nhưng bầu không khí đã thoải mái hơn hẳn.

Khi về đến nhà, trời đã tối đen, Tống Tầm Xuân và Thẩm Lăng Chi vẫn còn đợi trong bếp. Giống như Thẩm Chính Sơ, Tống Tầm Xuân chỉ quan sát sắc mặt của hai người trẻ tuổi, không hỏi bất cứ điều gì về kỳ thi Viện.

"Cuối cùng cũng về rồi. Đường xa mệt lắm phải không? Trên bếp còn nước nóng, rửa ráy qua rồi vào phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai hẵng nói."

Bình thường, Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt có thể thoải mái kể về kỳ thi, nhưng đối diện với cha nương, họ lại sợ nếu lỡ có gì không như ý, sẽ khiến mọi người mừng hụt, nên chỉ đáp gọn một câu: "Thi cũng khá ổn ạ." rồi không nói gì thêm.

Nhưng nhà họ Thẩm không nhắc tới, thì ngoài kia cũng có người nhắc. Hôm đó, Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt ra khỏi nhà từ rất sớm, ngoài nhà Thẩm Quảng Sơ – người cho thuê lừa – thì không ai trong thôn biết họ lên Phủ thành. Mãi đến chiều, khi mấy lão nhân ở đầu thôn ngồi tán gẫu, có người nhớ ra lúc sáng sớm đã thấy họ ra ngoài, lúc này cả thôn mới hay họ đi thi.

Đi Phủ thành thi Tú Tài, đây là chuyện lớn!  Có người nhiệt tình còn tiếc rẻ: "Ôi dào, biết sớm thì đã chuẩn bị ít lương khô, trứng gà cho nó mang theo rồi, cũng coi như chút tấm lòng. Nếu Hoài Chi mà đỗ, thì đây sẽ là Tú Tài đầu tiên của thôn ta đấy!"

Hôm sau, Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt theo cha nương xuống ruộng. Dạo trước, nhà họ vừa thu hoạch xong kiều mạch, cao lương, bắp và đậu tương. Nhân lúc chưa đến vụ lúa, họ phải tranh thủ cày đất. Tống Tầm Xuân đặc biệt sang nhà Thẩm Phương Lâm mượn trâu

Con trâu của nhà ấy là trâu già, từ khi phu thê Thẩm Chính Sơ tách hộ ra ở riêng, họ vẫn thường mượn trâu của nhà Thẩm Phương Lan để cày ruộng. Nhưng cũng không phải mượn không, mấy năm trước không có tiền, Thẩm Chính Sơ chỉ có sức lực, nên khi mượn trâu cày ruộng nhà mình, ông tiện thể giúp nhà Thẩm Phương Lâm cày luôn. Mấy năm gần đây tình hình khấm khá hơn, lúc nông nhàn thì ông vẫn giúp, khi bận rộn thì trả ít bạc, chăm trâu cho tốt, dọn dẹp lại cày bừa sạch sẽ trước khi trả.

Mùng 10 hôm nay, trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Chính Sơ đã dậy cho lừa ăn, lau chùi xe lừa sạch sẽ, sau đó mới dắt lừa đến nhà Thẩm Quảng Sơ. Thẩm Hoài Chi thì dắt trâu, cùng Lâm Việt đi ra ruộng. Không ngờ vừa bước ra cửa đã gặp không ít người trong thôn.

Có người thân thiết như Thẩm Phương Lâm, Hách Vũ Lan, có người không quá gần, nhưng cũng hay qua lại như Ngô Nguyên Hương, Tập Thanh, và cả hàng xóm từng cãi nhau với họ – Chu Tú Liên. Tính theo bối phận, Thẩm Hoài Chi đều phải gọi họ là cô, thẩm, còn có cả thúc thúc.

Lúc trước không gặp được, giờ mới có dịp, ai nấy đều tò mò muốn hỏi han. Người mở lời trước là Ngô Nguyên Hương, giọng đầy hào hứng: "Nghe nói Hoài Chi lên Phủ thành thi Tú Tài rồi? Ôi trời ơi, giỏi quá! Tầm Xuân, tẩu cũng thật là, sao không nói với chúng ta một tiếng? Nếu biết sớm, thế nào chúng ta cũng phải đến tiễn chứ!"

Hác Vũ Lan thì đã biết từ trước, nhưng hôm đó Thẩm Chính Sơ sang nhà bà có dặn đừng nói ra, Thẩm Quảng Sơ cũng thế, bà đành coi như không biết gì.

Trong lòng Tống Tầm Xuân dĩ nhiên rất tự hào. Dù gì, nhi tử bà trước giờ vẫn là người duy nhất trong thôn đỗ Đồng Sinh, giờ còn có cơ hội trở thành Tú Tài duy nhất của thôn. Nhưng ngoài mặt bà vẫn giữ vẻ khiêm tốn, chỉ nói: "Chỉ là một kỳ thi thôi mà, sao dám làm phiền bà con trong thôn? Với lại cũng chưa biết có đỗ được hay không, trong lòng ta vẫn thấp thỏm đây này."

Chu Tú Liên trước nay vẫn chẳng ưa gì nhà họ Thẩm. Hồi trước, nhà họ còn nghèo hơn nhà mụ, mụ vốn chẳng coi Tống Tầm Xuân ra gì. Nếu Thẩm Hoài Chi mà đỗ Tú Tài, chẳng phải sẽ giẫm lên đầu mụ sao?

Nghĩ vậy, giọng mụ đầy mỉa mai: "Hay là sợ thi rớt, mất mặt nên mới không dám nói chứ gì? Ta thấy cũng phải thôi, nếu làm ầm lên mà không đỗ, thì còn biết giấu mặt vào đâu?"

Nụ cười trên mặt Tống Tầm Xuân lập tức biến mất. Bà biết rõ thi cử đã xong, nhưng nghe Chu Tú Liên mở miệng là trù con mình rớt, bà sao mà nhịn nổi?

Bà lạnh lùng đáp: "Không cần bà lo."

Thấy bà tức giận, Chu Tú Liên càng được đà lấn tới. Từ khi Lâm Việt – đứa miệng lưỡi sắc bén – vào nhà họ Thẩm, mụ chưa bao giờ chiếm được lợi thế khi đấu khẩu, giờ hiếm hoi có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

"Cả thôn này ai chẳng nhìn nó lớn lên, sao lại không quan tâm được chứ? Nếu Hoài Chi mà đỗ Tú Tài, cả thôn cũng được thơm lây! Tú Tài đấy, danh giá lắm chứ! Chỉ tiếc là... nhìn cái dáng dấp này, sao ta thấy chẳng giống người đọc sách chút nào. Học hơn chục năm trời, mà trông chẳng ra dáng Tú Tài gì cả. So với mấy cậu Tú Tài trên trấn thì một trời một vực, chắc là chẳng học hành đàng hoàng gì đâu nhỉ?"

Tống Tầm Xuân: "......" Những lời không biết xấu hổ như thế, mà cũng có thể nói to và đường hoàng đến vậy sao?

"Ôi chao, thẩm ơi, lâu ngày không gặp, phong thái của thẩm vẫn như xưa nhỉ. Nhìn cái miệng này đi, cháu đứng từ xa mà đã ngửi thấy rồi. Thẩm cứ lo chuyện nhà mình trước đi, chuyện nhà cháu không liên quan đến thẩm đâu. Thi đậu hay không còn chưa biết, nhưng dù có trượt đi chăng nữa thì phu quân cháu cũng là Đồng Sinh, đã từng bái kiến Huyện thái gia. Nhà thẩm thì cháu chưa nghe nói có ai biết chữ đâu nhỉ? Chẳng lẽ là không chịu học hành tử tế?"

Chu Tú Liên cảm thấy số mình và Lâm Việt vốn dĩ khắc nhau, cứ nghe Lâm Việt mở miệng là mụ lại đau đầu.

"Miệng lưỡi sắc bén, bộ dạng chanh chua, gả đi rồi rồi cũng chẳng biết thu liễm, cẩn thận bị bỏ về nhà mẹ đẻ đấy!"

Lâm Việt thật lòng thấy lời mắng chửi của mụ quá nghèo nàn. Hết bị bỏ rồi lại bị bỏ, không phải cậu tự tin, mà cậu thực sự cảm thấy bản thân rất tốt. Nhà họ Thẩm nếu còn có ý định bỏ cậu, thì đúng là không biết điều. Nhưng tất nhiên, họ Thẩm chắc chắn sẽ không làm thế.

"Vậy sao? Nhưng cháu lại thấy thẩm mới là người dễ bị bỏ hơn đấy. Không biết ăn nói, không hòa thuận với hàng xóm, chậc chậc, liệt kê ra thì cả đống lỗi ấy chứ!"

Nói xong, Lâm Việt còn cố ý quan sát mụ một lượt, sau đó quay sang mỉm cười ngọt ngào với mấy cô cô thẩm thẩm bên cạnh, rồi kéo tay Tống Tầm Xuân đi thẳng. Hai huynh đệ Thẩm Hoài Chi cũng rất tự giác tránh Chu Tú Liên, nhanh chóng theo sát Lâm Việt, để lại một mình mụ đứng đó tức tối giậm chân.

Đoạn nhạc đệm nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của người nhà họ Thẩm. Khó khăn lắm Thẩm Hoài Chi mới có một năm ở nhà, lần này lại cùng Thẩm Chính Sơ — cha con đồng lòng ra trận, chỉ trong một ngày đã cày xong gần ba mẫu ruộng.

Ba người Lâm Việt thì cầm cuốc tản ra xung quanh, đào xới những góc ruộng mà lưỡi cày chưa chạm tới. Những chỗ đất còn thô cũng được đào lại một lượt, đất càng tơi xốp, năm sau hoa màu mới có thể phát triển tốt.

Tối nay sau khi ăn cơm xong, Lâm Việt lấy hết quà đã chuẩn bị ra.

"Cha, đây là rượu con mang về cho cha. Con ngửi thấy mùi rất thơm, tiếc là con không biết uống, cha nếm thử xem thế nào. Nương, Lăng Chi, đây là vòng tay con mua cho hai người, xem có thích không."

Không đợi họ từ chối, Lâm Việt đã nhét quà vào tay từng người.

Thẩm Chính Sơ vui mừng khôn xiết, lập tức lấy chiếc chén nhỏ của mình rót nửa chén rượu, tựa vào tường nhấp một ngụm, gật gù khen: "Thơm! Rượu này vừa uống là biết không rẻ. Mấy đứa trẻ tụi con, lần này cha được hưởng phúc rồi, nhưng sau này không được mua nữa đâu nhé."

Lâm Việt không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi quay sang nhìn mẹ con Tống Tầm Xuân. Thấy họ cũng đang tươi cười vui vẻ, cậu cũng cảm thấy mãn nguyện, xắn tay áo lên để lộ chiếc vòng của mình: "Của con và Lăng Chi giống nhau, đều là hình cánh hoa."

Tống Tầm Xuân nhìn hai bàn tay trước mặt, mỗi tay đều đeo một chiếc vòng giống nhau, vừa vui mừng vừa lo lắng. Gia đình hòa thuận thì rất tốt, chỉ là những chiếc vòng này trông tinh xảo như vậy, lại mua một lúc nhiều thế, không biết đã tốn bao nhiêu tiền.

Bà không để tâm đến tiền riêng của Lâm Việt, nhưng lại lo cậu tiêu pha hoang phí, sau này có việc cần dùng thì không còn. Nhưng giờ mà nói ra thì chẳng khác nào dội gáo nước lạnh, bà cũng không muốn làm mất hứng. Trong lòng chỉ nghĩ, sau này nhất định phải cẩn thận giữ gìn tiền sinh hoạt mà Lâm Việt đưa, để khi hai phu phu cậu cần đến còn có mà dùng.

"Đẹp lắm! Đợi làm xong việc đồng áng, nuong sẽ đeo vào, để mấy người trong thôn ganh tị với nương mới được."

Tống Tầm Xuân đột nhiên nhìn sang Thẩm Hoài Chi. Lần này cả nhà ai cũng có quà, chẳng lẽ y lại không có? Nhưng nghĩ lại, bà cảm thấy điều đó không thể xảy ra, nên cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đũa.

Lúc này, quà của Thẩm Hoài Chi đang được cất trong lòng y. Trên đường về hôm qua, Lâm Việt đã buộc một sợi dây vào miếng ngọc bội Vô Sự rồi đeo ngay cho y. Nhưng vì sợ làm trầy xước, y liền cất vào túi thơm mang theo bên mình.

Những ngày tiếp theo, cả nhà họ Thẩm đều bận rộn với việc cày cấy, vừa hay chỉ mất ba ngày là xong.

Ngày thứ tư chính là mùng 13 tháng 8, cũng là ngày công bố bảng vàng kỳ thi Viện. Tờ mờ sáng, Thẩm Chính Sơ đã đánh xe lừa, đưa Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi cùng đến Phủ thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.