Con lừa khỏe mạnh được cho ăn loại cỏ khô tốt nhất, nên chẳng cần Thẩm Chính Sơ phải thúc giục, nó tự mình kéo xe lộc cộc chạy về phía trước.
Cứ đi được nửa canh giờ, Thẩm Chính Sơ lại ghì cương cho con lừa dừng lại. Ba người tìm một góc râm mát nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Nếu như ngày thi, ba người chủ yếu là lo lắng, thì hôm nay lại là căng thẳng. Ngồi trên xe, đầu óc Lâm Việt không khỏi miên man suy nghĩ, nếu kết quả không như mong muốn thì phải làm sao bây giờ? Nhưng lại không thể để lộ ra ngoài, kẻo làm Thẩm Hoài Chi cũng căng thẳng theo.
Vừa qua buổi trưa, ba người đã có mặt trước cổng thành Ngô Châu. Cổng thành vẫn nguy nga như cũ, dòng người vẫn tấp nập như nước chảy. Nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy, Lâm Việt bỗng cảm thấy bớt căng thẳng hơn, trúng hay không trúng cũng không thể thay đổi, quá chấp nhất ngược lại chỉ khiến lòng thêm nặng nề.
Lần trước Thẩm Chính Sơ vội vã về nhà nên không vào thành, lần này cũng cùng đi. Vì xe lừa cồng kềnh, quan binh canh cổng thu thêm 2 văn tiền, còn dặn dò: "Dắt con lừa đi vào, cẩn thận đừng để va vào người khác."
Thẩm Chính Sơ chỉ là một dân thường, thấy quan binh thì không dám ngẩng đầu. Nghe xong lời dặn, ông vội vàng gật đầu cam đoan: "Quan gia cứ yên tâm, tiểu lão nhân nhất định sẽ cẩn thận."
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi bình tĩnh hơn một chút, tiến lên đỡ Thẩm Chính Sơ rồi cùng nhau vào thành.
Vừa vào trong, ba người liền thẳng hướng về phía trường thi công bố kết quả khảo thí. Vì phải dắt theo con lừa nên không tiện di chuyển, Thẩm Chính Sơ dừng lại cách trường thi khoảng trăm bước, dặn dò: "Hoài Chi, Việt ca nhi, hai đứa mau qua đó xem thử. Đằng trước đông người quá, ta đứng đây chờ."
Lâm Việt cũng cảm thấy khu vực này không rộng rãi, không tiện dừng xe lừa. Hơn nữa, kết quả kỳ thi chưa biết ra sao, Thẩm Chính Sơ tuổi cũng không còn trẻ, dù là vui mừng hay đau buồn quá mức cũng đều không tốt cho sức khỏe.
"Cha, vậy người nghỉ ở đây một lát, chúng con xem xong sẽ lập tức quay lại."
Trước trường thi đã chen chật người. Ban đầu, Lâm Việt còn tưởng bảng vàng đã được dán lên, nhưng khi đến gần mới nghe thấy tiếng mọi người bàn tán:
"Đã qua buổi trưa rồi, sao vẫn chưa dán bảng? Khi không làm người ta lo sốt ruột."
"Chẳng phải sao? Nhưng ta nghe nói lần này số người dự thi nhiều hơn mấy trăm so với lần trước, có lẽ đại nhân chấm bài vẫn chưa xong."
Vì đến muộn, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi phải đứng khá xa phía sau, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong trường thi.
Càng đến gần, Lâm Việt càng căng thẳng, nắm tay siết chặt đến mức lòng bàn tay trắng bệch. Nếu không phải đám đông quá chen chúc, chỉ đủ chỗ để đứng yên một chỗ, e rằng cậu đã bắt đầu đi qua đi lại vì sốt ruột.
Không biết bao lâu trôi qua, bỗng nhiên "Thùng! Thùng!" tiếng trống vang lên. Đám đông vốn đã chật kín lập tức trở nên náo nhiệt.
"Ra rồi! Ra rồi! Quan chủ khảo cầm bảng ra rồi!"
Ngay sau đó, quan binh thấy đám đông có dấu hiệu chen lấn liền giơ tay ra hiệu. Người phía sau lập tức tiến lên xếp thành hàng, giữ trật tự. Những binh sĩ gõ trống cũng đánh mạnh hơn, khiến đám đông dần ổn định lại.
Lúc này, một quan binh tiến lên xin chỉ thị từ Học chính. Học chính chính là vị đại nhân vừa cầm bảng khi nãy. Nghe vậy, ông khẽ gật đầu rồi trao bảng cho một vị quan khác.
Vị quan kia cung kính nhận lấy, quay mặt về phía đám đông, cất giọng sang sảng: "Phụng lệnh Học chính đại nhân, nay công bố danh sách trúng tuyển."
Tấm bảng là một tờ giấy màu vàng, trên đó danh sách thí sinh đỗ đạt được viết bằng mực đậm.
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đứng ở phía sau, chỉ nghe thấy phía trước mọi người bàn tán về bảng vàng, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, người đứng hàng đầu đã thấy tên mình, lập tức ngửa mặt cười lớn: "Ta đỗ rồi! Đỗ rồi! Mấy chục năm đèn sách cuối cùng không uổng công!"
Nhưng bên cạnh đó, cũng có không ít người như rơi xuống đáy vực, ôm đầu khóc rống, ngã ngồi trên mặt đất. Tiếng than khóc vang lên khắp nơi, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy nhói lòng.
Dù vui hay buồn, quan binh giữ bảng vàng cũng không để ý đến cảm xúc của đám đông, chỉ lớn tiếng quát: "Không được chen lấn! Người phía sau lùi lại!"
Nhưng lúc này, lời quan binh cũng chẳng thể ngăn được dòng người đang chen chúc trước tấm giấy vàng, thứ đang gánh vác hy vọng cả đời của vô số sĩ tử. Người có tên trên bảng thì dụi mắt liên tục, sợ mình nhìn nhầm, rồi lại xem thêm lần nữa. Những người không tìm thấy tên thì gần như muốn dán mặt lên bảng, cẩn thận dò từng chữ một. Có kẻ mắt ngấn lệ đến mức mờ đi, trong lòng vẫn ôm tia hy vọng mong manh rằng mình đã bỏ sót tên.
Mãi đến khi tiếng chiêng trống lại vang lên lần nữa, quan binh trước cổng mới hô lớn: "Phụng lệnh Học chính đại nhân, xin mời các Tú Tài có tên trên bảng ở lại tại chỗ để nhận tước đỉnh lam bào. Ngày mai giờ Thìn, tập trung tại đại đường công sở để dự yến tiệc do Học vhính đại nhân mở tiệc khoản đãi, đồng thời cử hành lễ Trâm Hoa."
Liên tiếp ba lần, tiếng hô vang dội cả một góc trời. Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đứng phía sau cũng nghe rõ mồn một. Nghe những lời ấy, Lâm Việt càng sốt ruột. Từ lúc dán bảng đến giờ cũng gần bằng thời gian uống xong một chén trà nhỏ, vậy mà cậu và Thẩm Hoài Chi mới chỉ chen lên được hai bước, chỉ có thể nhìn thấy một góc giấy vàng phản chiếu ánh nắng, còn tên thì hoàn toàn không thấy đâu.
Cậu bực bội lẩm bẩm: "Mấy người này xem xong rồi sao không chịu đi? Không biết phía sau còn cả trăm người đang đứng đợi sao?"
Ý nghĩ này không chỉ có mình Lâm Việt. Dù cậu và Thẩm Hoài Chi đến muộn, nhưng phía sau vẫn còn không ít người. Trong số đó, có kẻ nóng lòng không chờ được nữa, bắt đầu cố gắng chen lấn lên trước.
"Tránh ra! Nhường một chút! Để ta xem trước đã!"
"Ai? Ai dẫm lên chân ta vậy?!"
"Đường đường là người đọc sách, sao có thể vô lý như vậy?"
Có lẽ tiếng oán giận phía sau quá lớn, ngay cả Học chính đại nhân phía trước cũng nghe thấy. Ông chỉ khẽ liếc mắt một cái, lập tức vị quan binh dẫn đầu vừa nãy liền dẫn theo thuộc hạ xua bớt đám đông: "Người đã xem xong, xin hãy lùi lại! Bảng này sẽ được dán trong năm ngày, hôm nay ai đã thấy tên mình thì mai đến xem kỹ cũng không muộn."
Dù là niềm vui bất ngờ hay nỗi buồn đau đớn, đối mặt với quan binh cầm đao, ai cũng phải nhượng bộ. Lần lượt từng người bắt đầu lùi lại.
Lâm Việt nhanh chóng chớp lấy thời cơ, kéo Thẩm Hoài Chi chen lên. Chỉ cần cúi người, xoay một cái, hai người đã đến ngay phía trước bảng vàng.
Cậu vội vàng quay đầu giục: "Mau! Mau tìm xem!"
Trên gương mặt Thẩm Hoài Chi cũng chẳng còn vẻ bình tĩnh thường ngày nữa, y gật đầu liên tục: "Được! Ta tìm ngay đây!"
Trên tờ giấy vàng chỉ có vỏn vẹn 90 cái tên, nhưng lần này số đồng sinh tham gia viện thí lại hơn một ngàn. Phủ Ngô Châu có 8 Huyện thành, trong đó, huyện Du Giang — quê hương của Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi—lại là một huyện tương đối nhỏ.
Lần này, huyện Du Giang có gần 100 người tham gia thi Viện, con số không khác mấy so với kỳ trước. Không chỉ vậy, ngay cả những thí sinh cũng gần như giống hệt nhau, chỉ thiếu đi vài vị Đồng Sinh lâu năm, những người gần như chẳng còn đủ sức thi cử nữa, và có thêm vài gương mặt trẻ tuổi lần đầu thử sức. Ở kỳ thi trước, cả huyện chỉ có 5 người đỗ đạt.
Đáng tiếc, Lâm Việt không biết những chuyện này. Dù trước đó Thẩm Hoài Chi từng nói rằng thứ hạng của mình chắc không cao, nhưng khi tìm tên, cậu vẫn cẩn thận bắt đầu từ vị trí đầu bảng.
Đứng đầu—Phòng Dư Trạch. Không quen.
Danh thứ 2—Kha Hưng Nghiệp. Không rõ lắm.
Danh thứ 3—Bùi Ngọc Sơn. Chưa từng nghe qua...
Lâm Việt xem rất chậm, mãi đến danh sách thứ 10, vẫn toàn là những cái tên xa lạ. Nhưng cậu không nản lòng, mới chỉ xem được một phần chín mà thôi.
Tiếp tục nhìn xuống.
Danh thứ 11... không quen.
Danh thứ 12... vẫn không có.
...
Danh thứ 21—Thẩm Hoài Chi.
Lâm Việt vốn đang cúi đầu, lập tức vươn người tới gần hơn, chăm chú nhìn ba chữ này thêm một lần nữa, xác nhận kỹ lưỡng. Sau một thoáng sững sờ, cậu đột nhiên bật nhảy lên, tay phải không kìm được vỗ mạnh vào cánh tay Thẩm Hoài Chi, giọng đầy kích động: "Mau nhìn đi! Danh thứ 21! Huynh đỗ rồi! Huynh đỗ Tú Tài rồi!"
Thẩm Hoài Chi nhất thời sững sờ. So với Lâm Việt luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào mình, chính y lại không hề tin tưởng bản thân đến vậy. Lâm Việt tìm từ đầu bảng xuống, còn y thì ngược lại, bắt đầu từ danh cuối cùng mà dò lên.
Mới chỉ tìm đến danh thứ 50, mà vẫn chưa thấy tên mình, lòng y đã dần trùng xuống. Khi đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Lâm Việt, y mất vài giây mới kịp hoàn hồn.
Mãi đến khi cánh tay hơi đau, Thẩm Hoài Chi mới giơ tay giữ chặt Lâm Việt, rồi theo hướng tay trái của cậu mà nhìn lên.
"Danh thứ 21—Thẩm Hoài Chi."
Quả nhiên là tên của y!
Tiếp tục nhìn xuống phần chữ nhỏ bên dưới: Du Giang huyện, Tứ Phương trấn.
Người vốn luôn trầm ổn, kiệm lời như Thẩm Hoài Chi lúc này cũng không kìm được kích động: "Đỗ rồi! Ta thật sự đỗ rồi!"
Trước bao nhiêu ánh mắt, y không tiện ôm chầm lấy Lâm Việt, chỉ có thể siết chặt tay cậu. Trong mắt y là niềm vui sướng không cách nào che giấu.
"Em là phu lang của một Tú Tài rồi đấy."
Lâm Việt cũng bật cười, trêu chọc: "Nhờ cả vào Thẩm Tú Tài."
Hai người nhìn nhau cười lớn, rồi nắm tay nhau lui ra khỏi đám đông.
Vừa rời khỏi dòng người chen chúc, Lâm Việt liền kéo lấy Thẩm Hoài Chi: "Vừa rồi vị đại nhân kia có nói gì đó về chuyện lĩnh tước đỉnh lam bào, không biết là lúc nào. Huynh chờ ở đây một chút, ta đi báo tin vui này cho cha."
Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Không sao, chúng ta cùng đi. Chỉ cách có trăm bước, chưa đầy một chén trà nhỏ là đến nơi, báo tin xong rồi quay lại cũng kịp."
Lâm Việt ngoảnh lại nhìn đám người vẫn đang vây quanh bảng vàng. Dù đã bớt đi phần nào, nhưng chí ít vẫn còn khoảng 180 người chen chúc. Nghĩ đến việc phải đợi thêm một lúc lâu, cậu cũng gật đầu đồng ý.
Thẩm Chính Sơ đang nắm dây cương con lừa, đứng bên cạnh một gánh hàng rong trò chuyện dăm ba câu. Từ xa thấy hai người bọn họ đi tới, ông lập tức ngừng câu chuyện, vội vàng bước lên đón: "Sao rồi? Kết quả thế nào?"
Còn chưa kịp đến gần, Lâm Việt đã hô lớn: "Cha! Hoài Chi đỗ rồi! Hạng thứ 21!"
Bước chân Thẩm Chính Sơ khựng lại, ngây người mất mấy giây, rồi bỗng bật cười ha hả: "Tốt! Tốt quá! Thẩm gia chúng ta cuối cùng cũng có một Tú Tài, tổ tiên phù hộ!"
Lại nghĩ đến Hoài Chi năm nay mới 21, 22 tuổi, Thẩm Chính Sơ càng thêm phấn khởi. Tú Tài trẻ tuổi như vậy, đừng nói trong thôn, ngay cả trong trấn cũng chưa từng có ai!
Người bán hàng rong bên cạnh vốn đang trò chuyện với ông, nghe vậy cũng vui lây, cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng! Con trai lão ca tuổi còn trẻ mà đã đỗ Tú Tài, tiền đồ rộng mở lắm đây!"
Ngày thường, nếu nghe được lời khen, Thẩm Chính Sơ có lẽ sẽ khiêm tốn đôi chút. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, người nói chuyện lại là một người xa lạ không quen biết, ông cũng không khách sáo nữa, cười ha hả đáp: "Đa tạ! Tiểu tử này cuối cùng cũng có tiền đồ, sau này ta già rồi cũng có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông."
Đợi đến khi cơn vui sướng lắng xuống một chút, Lâm Việt mới nói: "Cha, Hoài Chi còn có việc phải quay lại chỗ trường thi. Ngày mai bọn con cũng phải ở lại Phủ thành, con đưa cha đến quán trọ trước, tối nay chúng ta ở lại đây."
Thẩm Chính Sơ vốn chưa từng đến Phủ thành, nhưng chỉ cần nhìn phố xá tấp nập cũng biết trọ lại quán trọ chắc chắn không rẻ, liền khoát tay nói ngay: "Không cần đâu. Hai đứa cứ ở lại đây, ta đánh xe về trước, ngày kia lại đến đón các con. Giờ còn sớm, có khi đến chập tối ta đã về tới nhà rồi cũng nên."
Lần này đến Phủ thành, ngoài 4 lượng bạc Tống Tầm Xuân mới đưa, Lâm Việt còn mang theo 4 lượng bạc cậu tự kiếm được từ việc bày quán trước đó. Đừng nói là ở lại hai ngày, ngay cả mười ngày cũng dư dả. Nhưng nếu nói thật, cha Thẩm chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nghĩ một lúc, Lâm Việt hạ giọng thuyết phục: "Cha, người cứ ở lại đi. Ngày mai Hoài Chi phải đến phủ nha, con một mình ở quán trọ cũng không yên tâm. Hơn nữa, con còn muốn đi xem mấy chỗ khác, người ở quán trọ cũng có thể giúp con trông coi đồ đạc."
"Chuyện này... vậy cũng được."
Thấy Thẩm Chính Sơ đã xuôi theo, Lâm Việt vội dẫn ông đi tìm quán trọ, trên phố người qua kẻ lại tấp nập, cứ để xe lừa dừng mãi ở đây cũng không tiện.
Còn Thẩm Hoài Chi thì quay trở lại trước cửa trường thi, chờ lĩnh tước đỉnh lam bào.