Dựa theo suy đoán của Lâm Việt, hôm qua cậu đã khéo léo từ chối, vậy nên, nếu hôm nay Chu Tú Liên thoải mái chấp nhận, hoặc đơn giản là mụ chưa từng có ý định bán ngay từ đầu, thì chuyện này cứ thế mà cho qua. Dù sao thì ruộng đất vẫn luôn là thứ có giá trị, người muốn mua cũng nhiều, thiếu gì một người như cậu.
Nhưng bây giờ rõ ràng Chu Tú Liên vẫn còn điều muốn nói. Mặc dù quan hệ giữa hai bên không tốt, nhưng dù gì đối phương cũng là bậc trưởng bối, Lâm Việt không thể cứ thế quay đầu bỏ đi. Cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tú Liên, nhưng cũng chẳng chủ động mở miệng nói gì.
Phu thê Chu Tú Liên thấy cậu không chào hỏi, cũng chẳng buồn lên tiếng, trong lòng lập tức nổi giận. Nếu không phải vì cần tiền gấp, bọn họ tuyệt đối sẽ không vội vàng đến mức phải chịu ấm ức thế này.
Đặc biệt là Chu Tú Liên, trước đây mụ vốn khinh thường Tống Tầm Xuân, không ngờ bây giờ lại phải hạ mình trước bọn họ.
Thật ra mà nói, Chu Tú Liên cũng không phải là người có tâm địa quá xấu. Mụ không dám làm chuyện tày đình như giết người phóng hỏa, thậm chí ăn trộm cũng không dám, cùng lắm chỉ là thích chiếm chút lợi nhỏ mà thôi. Mụ thuộc kiểu người không thể nhìn người khác tốt hơn mình, trong lòng luôn có một kiểu tâm thái "Khinh kẻ nghèo, sợ kẻ giàu".
Đặc biệt là với hàng xóm sát vách, những người ngày ngày chạm mặt. Nhà ai nấu món gì, mùi thơm đều bay sang tận nhà bên cạnh. Chính vì vậy, suy nghĩ so đo của mụ càng lên đến đỉnh điểm.
Những năm trước, khi Thẩm gia nghèo đến mức gần như không có gì ăn, thỉnh thoảng Chu Tú Liên cũng giúp đỡ chút ít, trên mặt còn giữ được vẻ tươi cười. Khi ấy, Tống Tầm Xuân thực sự nghĩ rằng Chu Tú Liên là người dễ gần, còn mong muốn qua lại thân thiết hơn. Dù nhà mình nghèo, bà vẫn muốn duy trì quan hệ qua lại với Chu Tú Liên, không phải chỉ vì nhận được sự giúp đỡ từ mụ.
Kết quả không bao lâu sau, Tống Tầm Xuân phát hiện Chu Tú Liên đi nói với người khác rằng, nhà bà nghèo thế nào, khó khăn ra sao, còn tỏ vẻ mấy thứ mình cho chẳng khác gì bố thí. Tống Tầm Xuân tức giận đến mức cãi nhau một trận lớn với mụ. Từ đó, hai nhà không còn qua lại với nhau nữa. Chỉ là để tránh làm quá căng, ngày thường gặp nhau vẫn gật đầu chào hỏi, thỉnh thoảng nói vài câu xã giao.
Tuy nhiên, Chu Tú Liên lại có một ưu điểm, đó là rất biết cách bỏ qua chuyện cũ. Không cần nói đâu xa, ngay trong năm nay mụ còn cãi nhau với Lâm Việt một trận, vậy mà bây giờ vẫn có thể tươi cười niềm nở trò chuyện với cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Việt ca nhi, chúng ta là hàng xóm trước cửa sau hè, ruộng đất nhà ta cũng nằm gần với nhà ngươi. Ngươi cũng biết nhà ta định bán ba mẫu ruộng nước kia, đó toàn là ruộng tốt nhất, mỗi năm thu hoạch đều rất khá. Nếu các ngươi mua, chắc chắn không thiệt thòi. Hơn nữa, vụ mùa thu vừa xong, ruộng ấy chúng ta đã cày lại rồi. Hiện tại các ngươi có thể trực tiếp trồng rau hay lúa mạch, đỡ tốn bao nhiêu công sức so với mua đất hoang."
Lúc này trong lòng Lâm Việt chỉ có một suy nghĩ: Chỉ cần người đứng trước mặt cậu không phải Chu Tú Liên, chắc chắn cậu sẽ mua ba mẫu ruộng nước đó.
"Thẩm, cháu biết ruộng nhà ngài tốt, mấy hôm trước khi thu hoạch lúa cháu còn thấy, sản lượng so với nhà cháu đúng là cao hơn nhiều. Nhưng hiện tại bọn cháu đã mua không ít ruộng đất rồi, lại còn đang tính mua thêm hai mảnh đất hoang, đặc biệt là khoảnh đất sau nhà, thật sự đã để mắt đến từ lâu. Bây giờ gom tiền mua đất hoang xong, trong tay không còn dư nữa, thật sự không có cách nào mua thêm ruộng của nhà ngài."
"Dạo gần đây, cuộc sống trong thôn ta cũng không đến nỗi nào. Dù bây giờ chưa có người mua, nhưng đến trước vụ cày bừa mùa xuân chắc chắn cũng sẽ có người cần ruộng. Thẩm không bằng để đến lúc đó hãy bán, biết đâu khi ấy giá chung tốt hơn, còn có thể bán được giá cao hơn."
Lâm Việt nói chuyện với giọng điệu ôn hòa, trên mặt nở nụ cười chân thành, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng ý trong lời cậu nói lại rất rõ ràng— không mua.
Cậu biết rõ, nếu mua mảnh ruộng này, về sau chắc chắn sẽ không tránh khỏi rắc rối. Đến một ngày nào đó, cậu có thể nghe thấy người trong thôn bàn tán rằng nhà cậu ỷ vào có Tú Tài, hoặc dựa vào mối quan hệ tốt với thôn trưởng mà mua ruộng với giá rẻ. Dù có nói thế nào thì lời đồn cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Lâm Việt hiểu có lẽ mình đang nghĩ quá nhiều. Biết đâu lần này Chu Tú Liên thực sự muốn bán ruộng, cũng đã quyết tâm sau này không dây dưa gì với nhà mụ nữa. Nhưng dù chỉ có một phần vạn khả năng xảy ra rắc rối, cậu cũng không muốn đánh cược.
Nụ cười trên mặt Chu Tú Liên hơi cứng lại: "Việt ca nhi, hay là ngươi suy nghĩ thêm một chút? Hoặc hỏi lại Hoài Chi, rồi bàn bạc với công công bà bà ngươi xem sao?"
Công công bà bà: cha mẹ chồng.
Thẩm Hoài Chi nghe thấy tên mình, liền ngẩng lên nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: "Thẩm, cháu không có ý kiến gì, mọi chuyện cứ nghe theo Tiểu Việt."
Phu thê Thẩm Chính Sơ cũng gật đầu theo: "Chuyện nhỏ thôi mà, cứ để Việt ca nhi quyết định là được."
Chu Tú Liên: "......"
Mua ruộng mà cũng chỉ là chuyện nhỏ? Vậy thế nào mới gọi là chuyện lớn? Mụ thật sự không chịu nổi. Chưa từng thấy ai bán đồ mà phải khép nép thế này! Hừ, không mua thì thôi, chẳng lẽ còn không bán được nữa chắc?
Chu Tú Liên dứt khoát quay người, kéo theo phu quân mình bỏ đi. Từ xa vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ông ta nói cần tiền gấp, bảo mụ bàn bạc lại lần nữa. Ngay sau đó là tiếng Chu Tú Liên mắng chửi ầm ĩ.
Không chỉ Lâm Việt nghe thấy mà những người đứng xem xung quanh cũng đều nghe rõ. Nếu là ngày thường, họ chỉ hóng chuyện một chút rồi thôi. Nhưng hôm nay vừa mới làm xong một vụ mua bán, ai cũng muốn tỏ ra có lý một chút. Không bao lâu sau, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không phải ta nói chứ, tính tình Tú Liên cũng dữ quá đi! Nói thế nào cũng không nên trưng bộ mặt đó ra với người trẻ tuổi như vậy."
Có người vội vàng lên tiếng an ủi, "Ây dà, Việt ca nhi, đừng để bụng làm gì. Chẳng phải người ta vẫn nói, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa đó sao? Tính Tú Liên là vậy, chứ đâu có được rộng rãi như ngươi. Tuổi còn trẻ mà đã biết suy nghĩ thấu đáo thế này, thật đáng khen."
Lâm Việt cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười cảm ơn mọi người. Trước khi rời đi, cậu nhắc lại một chuyện cuối cùng: "Các vị thúc bá, thẩm, khế đất này đến ngày kia phải mang lên Huyện thành để quan phủ làm chứng. Chúng ta cần phiền các vị cử một người, hoặc mỗi nhà cử một người, cùng đi một chuyến."
Thẩm nhị bá, người bán ba mẫu ruộng, đương nhiên không thể chối từ, liền vội vàng nói: "Việt ca nhi, cứ yên tâm, chuyện này Quảng thúc của ngươi đã nói trước rồi. Đến lúc đó ta sẽ đi cùng các ngươi, tiện thể hỗ trợ mang lương thực thu hoạch năm nay."
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đồng thanh đáp: "Vậy thì đa tạ nhị bá."
Sau khi bàn bạc xong chuyện chính, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi nán lại thêm một chút để thảo luận với Thẩm Quảng Sơ về những chi tiết liên quan đến chuyến đi huyện thành sắp tới.
Lâm Việt thật sự nóng lòng, muốn sớm một chút ổn định ruộng đất. Ruộng nào cần khai hoang thì khai hoang, chỗ nào cần gieo trồng thì phải nhanh chóng gieo trồng. Đợi xử lý xong chuyện trong nhà, cậu còn phải lên trấn trên bày quán buôn bán.
Cuối thu đã về, thời tiết dần chuyển lạnh.
Hai ngày trước, Lâm Việt còn tranh thủ thời gian cùng Tống Tầm Xuân ra ngoài một chuyến, tìm thợ đan tre trong thôn đặt làm một cái lồng hấp lớn. Mục đích chính là để có thể làm nhiều điểm tâm hơn cùng một lúc. Đến khi lên trấn trên bán, cậu còn có thể mang theo cả bếp lò từ nhà, những món như bánh xốp hay bánh kiều mạch khi ăn nóng sẽ càng thơm ngon hơn.
Có lồng hấp lớn, cậu còn có thể làm thêm bánh bao, màn thầu, chưng sủi cảo, xíu mại... Như vậy sẽ không cần lo lắng mùa đông khó bán sương sáo, tránh được việc thu nhập đột ngột sụt giảm.
Dù cảm xúc nôn nóng của Lâm Việt không thể hiện quá rõ ràng, nhưng Thẩm Hoài Chi vẫn nhận ra. Y lặng lẽ tăng tốc độ chép sách, tranh thủ lúc rảnh rỗi cũng cố gắng chép thêm vài trang. Y hy vọng có thể hoàn thành bản thảo trước cuối tháng 9. Lần này lượng sách phải sao chép khá nhiều, nhưng dù trừ đi chi phí bút mực, vẫn có thể kiếm được mười mấy lượng bạc. Đến lúc đó, chắc hẳn Lâm Việt sẽ bớt sốt ruột hơn.
Cả Thẩm gia vui vẻ trở về, nhưng niềm vui chưa kéo dài đến bữa cơm chiều thì đã bị cắt ngang.
Nguyên nhân không ai khác, Thẩm Đại bá đến.
Thẩm Đức Sơ mới biết chuyện nhà nhị đệ mua ruộng vào hôm qua. Chưa kịp nghĩ cách kiếm chút lợi lộc, sáng nay vừa ra ngoài đã nghe tin nhà họ đã mua tận 7 mẫu ruộng, còn dự định vài ngày nữa sẽ mua thêm mấy mẫu đất hoang. Tính sơ sơ cũng phải tốn mười mấy lượng bạc.
Nhà này có một Tú Tài, quả nhiên không giống bình thường!
Nói cho cùng, Tú Tài này cũng phải có phần của nhà ông ta mới đúng chứ! Dù gì ông ta cũng là đại bá ruột của Thẩm Hoài Chi, là ca ca ruột của Thẩm Chính Sơ!
Thẩm Đức Sơ nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không có gan làm bậy. Hồi nhỏ, mỗi lần đánh nhau với Thẩm Chính Sơ, ông ta toàn thua. Nhưng lần nào cũng vậy, cha ông ta đứng ra bênh vực, nên ông ta chẳng hề cảm thấy Thẩm Chính Sơ giỏi giang hơn mình, chỉ là mơ hồ có chút kiêng dè mà thôi.
Trước khi ra khỏi nhà hôm nay, Thẩm Đức Sơ còn cố ý bàn bạc với cha mình, nghĩ rằng nếu nhị đệ không chịu nghe theo, thì có cha ra mặt, ông ta không tin nhà nhị đệ dám cãi lại.
"Hoài Chi, mở cửa đi! Là đại bá đây!"
Lúc này, cả nhà đều đang ở trong bếp. Hôm nay là ngày vui, bọn họ cũng muốn chúc mừng một chút.
Thẩm Chính Sơ vừa cắt xuống một miếng thịt khô, đang bận rộn nấu thịt. Tống Tầm Xuân thì múc một gáo nước đậu để chuẩn bị nấu món canh dưa chua đậu đỏ. Vị chua thanh mát của dưa chua hòa quyện cùng đậu đỏ mềm bùi, ăn kèm với cơm thì ngon tuyệt. Không cần món gì cầu kỳ, chỉ một muỗng canh đậu đỏ cũng đủ để ăn hết một bát cơm đầy.
Nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài, động tác của hai phu thê thoáng dừng lại trong chốc lát, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Từ sau khi phân gia, hai bên chỉ qua lại mỗi khi họ mang gạo, mì, lương thực về biếu cha nương, hoặc lúc mang chút đồ dùng, thức ăn sang thăm Thẩm nãi nãi. Còn Thẩm Đức Sơ, từ trước đến nay chưa từng chủ động đến nhà họ. Hôm nay bỗng dưng xuất hiện, không cần nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Nụ cười trên mặt Thẩm Chính Sơ lập tức nhạt đi:
"Hoài Chi, ra mở cửa đi."
Thẩm Hoài Chi gật đầu, đứng dậy ra mở cửa, đón Thẩm Đức Sơ vào nhà.
Cả nhà năm người không ai lên tiếng.
Thẩm Đức Sơ có lẽ là lớn tuổi rồi, mặt dày hơn hẳn, chẳng hề thấy ngượng ngùng, ngược lại còn thoải mái đánh giá khắp sân, lúc thì gật gù, ra vẻ vô cùng hài lòng.
Sau khi nhìn ngó đủ, ông ta mới chậm rãi bước vào bếp, chẳng quan tâm có ai chào đón hay không, tự nhiên lên tiếng:
"Lão nhị à, cha bảo ta đến hỏi, sao các ngươi mua đất mà không bàn bạc với ông ấy? Nếu thương lượng trước, cha ra mặt biết đâu có thể giúp mua được thêm vài mẫu đất."
Thẩm Chính Sơ lạnh giọng đáp: "Không cần, không có tiền mua."
Thẩm Đức Sơ bị nghẹn một chút, trừng mắt nhìn ông một cái, rồi quay sang Thẩm Hoài Chi: "Hoài Chi, đỗ Tú Tài rồi sao lại không về nhà một chuyến? Gia gia của ngươi mong nhớ ngươi lắm đấy. Giờ ngươi đã là Tú Tài, rảnh rỗi cũng nên chỉ bảo cho đường huynh của ngươi một chút. Nó thông minh, nếu được ngươi giúp đỡ, không chừng sang năm cũng có thể đỗ Tú Tài. Đến lúc đó, hai huynh đệ có thể nâng đỡ lẫn nhau."
Thẩm Hoài Chi hờ hững đáp, giọng điệu còn chẳng bằng cha y: "Gỗ mục khó đẽo, cháu bất lực."
Thẩm Đức Sơ nghe không hiểu nửa câu đầu có ý gì, chỉ cảm thấy chẳng phải lời hay ho gì, lập tức xụ mặt, ra vẻ bậc trưởng bối tận tình khuyên bảo: "Hoài Chi, không phải đại bá muốn nói ngươi, nhưng ngươi đã là Tú Tài, làm việc hay ăn nói cũng phải chú ý một chút. Không thể cái gì cũng nói ra, kẻo người ta nghe được lại tưởng Tú Tài của ngươi là giả, thực chất chỉ là kẻ vô dụng."
Lâm Việt đứng xem mà há hốc mồm, da mặt dày đến mức này, cậu thực sự tự thấy mình còn kém xa.
Thẩm Đức Sơ còn định tiếp tục "chỉ điểm" cho Thẩm Hoài Chi, nhưng bị Thẩm Chính Sơ không kiên nhẫn cắt ngang: "Có chuyện thì nói, không có thì đi đi."
Thẩm Đức Sơ tức đến nghẹn họng, đúng là cái tính cách xấu xa, khó trách chẳng ai ưa nổi.
Hôm nay ông ta tới đây là để cho họ chút thể diện, không ngờ lão Nhị vẫn cứ như vậy, không biết tốt xấu, thế thì chẳng còn gì để nói nữa.