Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 79: Chương 79




Thẩm Đức Sơ hất cằm, liếc mắt đầy vẻ đắc ý rồi nói: "Cha bảo rằng nhà các ngươi bây giờ giàu có, thế nên mỗi năm quà gửi sang cũng phải tăng gấp bội. Ngoài gạo, mì và củi lửa những thứ chẳng đáng bao nhiêu, thì quần áo bốn mùa, gà vịt, thịt cá, một thứ cũng không thể thiếu."

Thẩm Chính Sơ không buồn ngẩng đầu:
"Không có. Nếu huynh chê gạo và mì không đáng giá tiền, vậy năm nay cũng khỏi gửi."

Trong thôn, ngay cả nhà giàu nhất cũng không dám vỗ ngực nói rằng mình ăn cơm trắng, mì trắng mỗi ngày. Còn Thẩm Đức Sơ, người đến cơm ngũ cốc còn ăn không đủ no lại dám chê gạo mì rẻ tiền.

Thẩm Chính Sơ không phải hạng người quá mức hiếu thuận, nhưng những thứ cần gửi hàng năm đều chưa từng thiếu. Ở trong thôn, dù không đứng đầu về hiếu kính, thì cũng được xem là con cháu phân gia ra mà vẫn lo cho trưởng bối nhiều hơn hẳn người khác. Chẳng phải vì Thẩm Bình, mà là vì Thẩm nãi nãi.

Huống hồ năm xưa ông phân gia không phải vì cha nương già yếu không thể lo cho được mà buộc phải ra riêng, mà là bị ép phải tách ra, tự dựng nhà mới. Miếng đất là của gia tộc, cha nương cũng chẳng giúp đỡ gì, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ. Đừng nói là giúp, ngay cả hai gian nhà rách năm đó phân cho bọn họ, vẫn là do Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân vét hết 500 văn tiền ra mua lại.

Những chuyện này, Thẩm Đức Sơ chẳng hề để tâm. Ông ta là trưởng tử, con hắn là trưởng tôn. Cha ông ta từng nói, Thẩm gia có gì thì vốn dĩ phải thuộc về bọn họ. Giờ chỉ là bắt Thẩm Chính Sơ đưa thêm chút đồ, dựa vào đâu mà nhị đệ này dám không cho?

"Hôm nay ca khuyên ngươi một câu: bảo ngươi đưa thì cứ đưa. Nếu không, đến lúc đó cha đi Huyện nha cáo ngươi một tội bất hiếu, ta xem thử xem, Hoài Chi có còn giữ nổi danh Tú Tài này không!"

Lại đâu phải làm quan, có cần nghiêm túc đến mức ấy không? Thẩm Chính Sơ suýt chút nữa đã tức đến bật cười.

Mấy năm nay, ông đã tìm hiểu rất rõ ràng. Nếu người đọc sách bị mang tiếng bất hiếu, tám chín phần mười sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử. Vì vậy, suốt những năm qua, bọn họ ngoài việc đưa đủ những thứ cần đưa, còn nhẫn nhịn rất nhiều, chỉ vì lo sẽ ảnh hưởng đến Hoài Chi.

Hơn nữa, lão nương trong nhà vẫn còn, cha nương vẫn sống cùng nhau, vì nương, những thứ này không thể không đưa. Còn mỗi năm lén đưa tiền, đó chính là tiền riêng của bà. Bà muốn tiêu thế nào thì tiêu, nhưng trong tay không thể không có tiền.

Năm đó, Hoài Chi không học nổi, đệ đệ thì bị ép gả đi, nương khóc đến đứt từng khúc ruột, vậy mà trong tay lại không có lấy một văn tiền, tất cả tiền bạc đều nằm trong tay cha ông, một người bất công.

Cũng từ lúc đó, Thẩm Chính Sơ đã hạ quyết tâm: Chỉ cần ông còn một miếng cơm ăn, nhất định sẽ để nương có tiền trong tay.

Nếu không phải cha nương Tống Tầm Xuân đã lần lượt qua đời mấy năm nay, thì số tiền đó cũng sẽ phải gửi cho bên ấy một phần.

Giờ đây, Hoài Chi đã là Tú Tài, bọn họ cũng không cần tiếp tục nhịn nhục như trước. Mỗi năm gửi bao nhiêu đồ, đều là đưa trước mắt cả thôn, cho nên dù cha của ông có thực sự đi kiện, Thẩm Chính Sơ cũng tin rằng quan huyện sẽ không dễ dàng tin vào lời nói một chiều.

Hơn nữa, trong lòng ông còn có một suy nghĩ không mấy thích hợp để nói ra: Giữa một người khắt khe với con cháu và một Tú Tài vừa mới đỗ đạt, luôn hiếu kính tổ mẫu, cha nương, thậm chí cả nhạc phụ, nhạc mẫu, nghĩ kiểu gì thì người sau cũng đáng tin hơn. Dù cha ông có lợi thế về bối phận và tuổi tác, thì vẫn còn nương đây. Bà chắc chắn sẽ đứng về phía bọn họ.

"Cha nếu dám đi thì cứ đi, ta chờ xem huyện nha quan sai có dám đến bắt ta không."

Thẩm Đức Sơ tức đến phát điên, nhưng lại không dám thực sự làm theo lời vừa nói. Những kẻ dân đen như bọn họ, đừng nói là Huyện thái gia, chỉ cần thấy quan sai thôi cũng đã run rẩy cả chân, nào dám thực sự đi cáo trạng? Chẳng qua chỉ là muốn hù dọa bọn họ một chút, không ngờ Thẩm Chính Sơ lại cứng rắn đến mức dầu muối không ăn.

Ông ta tức giận hừ hừ, thở phì phò, nhưng sau một lúc lâu vẫn không thốt ra nổi lời nào.

Vừa thấy không khí cứng lại, Lâm Việt bỗng nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười sáng lạn đến bất thường: "Đại bá, ngài đừng tức giận. Cha cháu chính là như vậy, không giỏi nói chuyện. Như thế này đi, cháu có một cách, tuyệt đối có thể khiến mọi người đều hài lòng. Ngài có muốn nghe thử không?"

Thẩm Đức Sơ được dịp xuống nước, cũng vui lòng nể mặt Lâm Việt. Lúc này, ông ay cũng không còn chê bai miệng lưỡi sắc bén của Lâm Việt nữa, cười đến mức lộ cả hàm răng vàng khè: "Vẫn là Việt ca nhi của chúng ta có mắt nhìn! Nói thử xem. Đại bá cũng không phải kẻ không hiểu tình lý, đâu có giống một số người, cứng đầu cứng cổ, y như tảng đá dưới hố phân, vừa thối vừa lì!"

Câu này ai nghe cũng biết là đang mắng Thẩm Chính Sơ.

Lâm Việt vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào. Cậu chẳng buồn đứng dậy, cứ thế dựa vào ghế, nhàn nhã nói: "Đại bá à, ai mà không biết gia gia coi trọng ngài nhất? Ngài là trưởng tử, điểm này chúng cháu không thể so bì."

Thẩm Đức Sơ vô cùng hài lòng, gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Lâm Việt đầy vẻ cổ vũ: "Đó, coi trọng trưởng tử chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Nhà nào mà chẳng thế!"

Phi! Nhà ai lại như vậy chứ? Chỉ có lão Thẩm gia các người không biết xấu hổ, còn tưởng rằng đó là danh tiếng tốt lắm không bằng!

Lâm Việt cười cười: "Đại bá, nếu đã như vậy, cháu có một đề nghị vô cùng thích hợp."

Thẩm Đức Sơ lập tức tò mò, chẳng lẽ không chỉ cấp lương thực cho cha nương, mà còn phải chia thêm phần cho bọn họ sao?

"Gia gia càng coi trọng các ngài, vậy nếu sống cùng các ngài chắc chắn càng vui vẻ hơn. Hai vị lão nhân, đại bá và cha cháu mỗi người phụng dưỡng một người, chẳng phải vừa hay sao? Đến lúc đó, để nãi nãi theo chúng cháu sống, ngài cũng không cần lo lắng chuyện thiên hạ đàm tiếu trong thôn. Nhưng không phải đi là không quay về, lâu lâu bà vẫn có thể trở lại thăm gia gia."

Từ khi gả vào nhà này, mấy tháng qua Lâm Việt thường xuyên cùng Thẩm Hoài Chi đến thăm nãi nãi. Mỗi lần đến, bà đều chuẩn bị đồ cho cậu, lần trước còn tự tay làm cho bọn họ một đôi lót giày. Đường may kín kẽ tỉ mỉ, đến Lâm Việt còn phải thừa nhận mình không có tay nghề khéo léo như vậy.

Cậu tự nhận tình cảm giữa mình và Thẩm nãi nãi chưa đến mức sâu đậm, nhưng con người ai chẳng có trái tim. Bà đối xử với bọn họ rất tốt, đặc biệt là với Thẩm Hoài Chi. Lần trước, trước ngày Hoài Chi lên Phủ thành dự thi, hai người họ đến thăm bà, Thẩm nãi nãi còn lén đưa cho bọn họ một chiếc túi vải, bên trong toàn bộ là tiền đồng. Không biết bà đã tích cóp bao lâu, nhưng bọn họ đâu nỡ nhận số tiền đó. Thế nhưng Thẩm nãi nãi cương quyết ép bọn họ phải cầm lấy, còn nói nếu không nhận thì sau này đừng đến thăm bà nữa.

Sau lần đó, Lâm Việt liền nảy ra ý nghĩ muốn đưa Thẩm nãi nãi về sống riêng để phụng dưỡng. Cậu đã bàn bạc với Thẩm Hoài Chi, lúc ấy Thẩm Hoài Chi còn ngây người ra, sau đó mới thừa nhận bản thân cũng đã từng nghĩ đến chuyện này từ lâu. Chỉ là bây giờ trong nhà chưa dư dả, nên y dự định đợi khi có tiền dư trong tay rồi mới bàn bạc với Lâm Việt.

Hai người bọn họ đều có suy nghĩ này, phu thê Thẩm Chính Sơ và Thẩm Lăng Chi tự nhiên cũng vậy. Chẳng qua trong thôn chưa từng có ai làm thế, thông thường huynh đệ thay phiên phụng dưỡng cha nương, nhưng cũng là cả hai phu thê già sống chung. Vì thế, bọn họ vẫn chưa nói ra, không ngờ cả năm người trong nhà lại có chung một suy nghĩ.

Thẩm Đức Sơ vừa nghe liền nhảy dựng lên. Ông ta đâu có ngu! Cha nương Thẩm gia hiện tại vẫn còn xuống ruộng làm việc, hơn nữa lão Nhị mỗi năm đều đưa lương thực, ông căn bản không phải bỏ ra một xu nào. Thậm chí, cha ông ta còn có tiền riêng giúp đỡ bọn họ, nếu nương theo lão Nhị đi, chẳng phải ông ta sẽ mất luôn chỗ dựa, không thể tiếp tục nhận được đống lương thực miễn phí đó sao?

"Không được! Ngươi là con nít biết cái gì? Sao có chuyện tách lão nhân ra sống riêng, thật kỳ cục!"

Lâm Việt lúc này cười tít mắt: "Đại bá, sao ngài lại cứng nhắc thế? Đây đâu phải là tách ra, chẳng qua là nãi nãi ăn ở tại nhà chúng cháu thôi. Nhà hai bên cũng đâu có xa, đi bộ là đến."

"Hơn nữa, gia gia không phải chê chúng cháu đưa ít đồ sao? Nhưng nãi nãi thì chắc chắn không chê. Vậy để nãi nãi sống với chúng cháu chẳng phải vừa hay sao?"

Không gửi lương thực nữa thì lấy đâu ra mà chê ít.

Không đợi Thẩm Đức Sơ lên tiếng, Lâm Việt đã tiếp tục: "Đại bá cứ yên tâm, nãi nãi ở với chúng cháu, nhưng gia gia bọn cháu vẫn sẽ không bỏ mặc. Mỗi năm vẫn sẽ gửi đồ sang, còn bên phía các ngài, nếu không muốn gửi cũng không sao cả."

"Ai nói chúng ta không muốn gửi?!"

Thẩm Đức Sơ cảm thấy nương mình thiên vị lão Nhị, nhưng nếu không gửi đồ, chẳng phải sẽ bị người trong thôn đàm tiếu sao?

Lâm Việt cuối cùng cũng đứng dậy, tiến lên đỡ lấy Thẩm Đức Sơ, mặt mày hớn hở: "Đại bá, vậy là ngài đồng ý rồi đúng không? Ai da, cháu đã nói mà, chủ ý này không tệ, đại bá đồng ý cũng là chuyện đương nhiên thôi."

Thẩm Đức Sơ lúc này mới kịp phản ứng, lập tức lớn tiếng phản bác: "Ai nói ta đồng ý?"

Ông ta còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã bị Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi ở phía sau nửa đẩy nửa kéo ra ngoài, Lâm Việt còn cười tít mắt phất tay: "Đại bá, ngài cứ yên tâm đi, chờ chúng cháu từ Huyện thành trở về sẽ cùng nãi nãi thương lượng."

Vừa dứt lời, cửa sân Thẩm gia liền "rầm" một tiếng đóng lại.

Chuyện muốn đón Thẩm nãi nãi về phụng dưỡng, người Thẩm gia ai nấy đều coi là thật. Tống Tầm Xuân còn đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, căn phòng của  Thẩm Hoài Chi ở trước khi thành thân hiện tại chất đầy đồ lặt vặt, dọn dẹp sạch sẽ là có thể để Thẩm nãi nãi vào ở, ngay cả giường cũng có sẵn.

Hôm sau, người Thẩm gia chờ mãi không thấy Thẩm Đức Sơ và Thẩm lão cha đến làm ầm ĩ.

Bởi vì sáng sớm trong thôn đã vang lên tiếng mõ tre báo hiệu:

"Cộp" một tiếng, đánh thức mọi người xung quanh.

"Hôm nay thu thuế vụ thu! Trước buổi trưa phải mang kê đến từ đường để cân nặng."

Nói là trước buổi trưa, nhưng thực tế luôn có một hai hộ kéo dài đến tận tối mới chịu nộp. Mấy năm trước từng quy định phải nộp trước khi mặt trời lặn, kết quả thu đến tận nửa đêm mới xong. Sau đó, thời gian nộp thuế được điều chỉnh lại thành buổi trưa, dù vẫn có nhà trì hoãn nhưng ít nhất trước khi trời tối cơ bản cũng đã thu đủ. Trừ lần trước do thông báo gấp gáp, mới phải kéo dài đến chạng vạng mới thu xong.

Chó sủa một tiếng, người gọi một câu, chẳng mấy chốc, cả thôn đều biết chuyện này.

Năm nay, thu hoạch và nộp thuế cũng giống như năm trước, hơn nữa còn được thông báo trước. Thôn dân Lâm Thủy ai nấy đều tự thu gom lúa của mình, hoặc vác trên vai, hoặc khiêng đi nộp ở từ đường.

Đi ngang qua Thẩm gia, mười người thì tám chín người phải cảm thán một câu: "Có một Tú Tài trong nhà đúng là tốt thật, ngay cả thuế cũng không cần nộp."

"Còn gì nữa! Nếu năm nay trong tay có dư dả một chút, ta nhất định sẽ cho thằng nhóc nhà mình đi học."

...

Thẩm gia năm nay không cần nộp thuế, nhưng bọn họ vẫn lên đường. Thẩm Hoài Chi muốn đến từ đường giúp đỡ, mấy người Lâm Việt thì xuống ruộng lo nốt những việc còn dang dở.

Chớp mắt đã sang ngày hôm sau, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đều dậy từ sớm, thay quần áo sạch sẽ, mang theo khế thư và tiền bạc, rồi cùng đội ngũ của thôn Lâm Thủy lên Huyện nha nộp lương thực.

Lần trước đi là do Thẩm Chính Sơ đánh xe, ba người bọn họ nhẹ nhàng vào thành. Nhưng lần này thì không được như vậy nữa, xe lừa và xe trâu đều chất đầy lương thực, còn người thì tự mình đi bộ.

Lương khô và nước uống đều do Thẩm Hoài Chi mang trên lưng, còn Lâm Việt thì cầm một chiếc quạt tre, vừa quạt cho mình hai cái, lại quạt giúp Thẩm Hoài Chi một cái.

Lần này đi lên Huyện thành, ngoài Lâm Việt là một ca nhi trẻ tuổi ra, những người còn lại đều là lão nhân. Vì Thẩm Hoài Chi kéo cậu đi ở phía sau cùng, nên cũng chẳng ai trêu chọc bọn họ, chỉ khi dừng lại nghỉ ngơi mới có người gọi đến.

Khi đoàn người đến địa điểm nộp thuế, mọi người liền tách ra, chỉ để lại hai người trông xe, còn lại đều đi khắp nơi chọn mua đồ. Một năm mới lên Huyện thành một lần, ai cũng muốn mua vài thứ mang về cho phu, thê, cha nương, con cái trong nhà.

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi thì đi theo Thẩm Quảng Sơ đến một nơi khác trong Huyện nha, cùng đi còn có Thẩm nhị bá. Bọn họ định xử lý giấy tờ khế đất, tiện thể mua thêm ít đất hoang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.