Cuối thu chạm ngõ, mặt trời lặn ngày một sớm hơn. Để học trò có thể về nhà trước khi trời tối, Thẩm Hoài Chi quyết định cho tan học sớm hơn. Bởi vậy, thời gian nghỉ trưa cũng bị rút ngắn, tính ra chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ. Dùng bữa xong, nghỉ ngơi chốc lát, buổi học chiều lại bắt đầu ngay.
Do ở trong thôn, mỗi ngày Thẩm Hoài Chi đều về nhà ăn cơm. Cơm nước xong lại vội vàng chép sách. Đợi khi buông bút xuống, y lập tức trở lại tư thục.
Hôm nay Lâm Việt tới đón, nên bước chân của Thẩm Hoài Chi không còn vội vàng như mọi khi, vừa ra khỏi từ đường, y đã quay đầu hỏi: "Hôm nay sao lại tới thế? Hơn nữa, còn về sớm hơn thường ngày?"
Lâm Việt giơ rổ trong tay lên, ra hiệu một chút rồi đáp: "Hôm nay sinh ý không tệ, chưa tới hai canh giờ, điểm tâm đã bán gần hết. Trở về sớm, nên ta tiện đường tới chờ huynh cùng về nhà ăn cơm."
Nghe vậy, Thẩm Hoài Chi cười đến nheo cả mắt, rồi nói tiếp: "Ta vốn định gọi cả Lâm Dương về cùng ăn, nhưng đệ ấy xách đồ xong liền chạy mất, nói thế nào cũng không chịu đi. Lần tới em khuyên đệ ấy một chút, lương khô vừa khô vừa cứng, chi bằng về nhà ăn bữa cơm nóng hổi còn hơn."
Lâm Việt khẽ hừ một tiếng, nói: "Huynh đừng để ý đến nó, vừa rồi ta gọi nó cũng chẳng buồn đáp lại. Chờ lần tới về nhà, ta sẽ thu thập tiểu tử này một phen."
Sợ Lâm Việt thật sự tức giận, Thẩm Hoài Chi vội đề nghị: "Đệ ấy tuổi còn nhỏ, em đừng lúc nào cũng rầy la. Ngày mai ta mang cơm trưa đến, cùng đệ ấy ăn một bữa."
Lâm Việt liếc nhìn y, lắc đầu nói: "Huynh đừng bận rộn quá, mỗi ngày đã đủ mệt rồi. Ngày mai ta rảnh rỗi sẽ tự mình đưa cơm cho hai người."
Sau khi bàn vài câu về chuyện của Lâm Dương, Lâm Việt chợt nhắc tới một chuyện khác: "Hôm nay ta gặp được Phùng chưởng quầy trên trấn, ông ấy bảo Thiếu đông gia muốn chiêu ta vào làm thợ chính ở tiệm điểm tâm. Một tháng 2 lượng bạc."
Nghe vậy, Thẩm Hoài Chi thoáng ngây người, hồi lâu sau mới cất giọng: "Vậy em có muốn đi không? Thợ làm bánh trên trấn không ít, nhưng nếu em quyết định đi, chiều tối tan học, ta sẽ đến đón em."
Trong lòng Lâm Việt đã có dự tính, nhưng vẫn chưa thể hạ quyết tâm, lúc này nói ra cũng không khỏi có chút do dự: "Ta cùng Lăng Chi làm buôn bán đã ba tháng, tuy rằng sinh ý lúc tốt lúc xấu, nhưng nhìn chung vẫn kiếm được nhiều hơn tiền công. Hơn nữa, nếu làm việc trong tiệm, việc nhà cũng chẳng thể quán xuyến chu toàn."
Thẩm Hoài Chi nhẹ nhàng nâng tay, khẽ vuốt lên cánh tay cậu, giọng nói ôn nhu: "Ta vẫn luôn ở nhà mà, chuyện trong nhà, cứ để ta lo."
Lâm Việt nhăn mũi, giọng nói có chút ậm ừ: "Chủ tiệm bảo làm công tận 5 năm lận. Ta vốn còn định khi huynh vào phủ học sẽ cùng huynh lên đó, trấn này nhỏ, người mua điểm tâm cũng ít, đâu có sầm uất như trong Phủ thành.
Lần trước khi huynh đi thi, ta có dạo một vòng, đếm sơ cũng thấy 6, 7 tiệm điểm tâm, nhà nào cũng đông khách. Nhất là có một tiệm bên ngoài còn có người xếp hàng. Ta cố ý đếm, tiểu nhị trong tiệm cũng đến mười mấy người, trong khi ở trấn này, có khi bán cả ngày cũng chỉ được 30 khách."
"Hơn nữa, ta cũng có mua thử điểm tâm ở đó. Hương vị tuy không tệ, nhưng so với ta làm thì vẫn kém một bậc. Giá cả cũng không rẻ, một miếng nhỏ mà tận 4 văn tiền. Ta liền nghĩ, nếu sau này huynh lên Phủ thành học, ta cũng đến đó bán điểm tâm. Dẫu cho sinh ý không quá tốt, ít ra vẫn hơn hẳn buôn bán ở trấn này."
Nói đến đây, Lâm Việt chợt ý thức được bản thân như đang chê bai sau lưng người khác, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến câu cuối gần như không nghe rõ nữa.
Thẩm Hoài Chi đứng bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy Lâm Việt nói rất có lý. Tay nghề cao của cậu, đầu óc lại linh hoạt, mới bày quán ở trấn trên ba tháng đã kiếm được mười mấy lượng bạc. Ở thôn Lâm Thủy, thậm chí trong cả mấy thôn lân cận, cũng không ai sánh kịp. Nếu vào Phủ thành, chắc chắn cũng không kém cạnh ai!
"Vậy thì không đi."
"Chủ tiệm kia muốn chiêu mộ em, khẳng định là nhìn trúng bản lĩnh của em. Nếu không, chỉ cần tìm một sư phó có chút tay nghề là đủ, nào cần đích thân thiếu đông gia ra mặt? Chuyện này chưởng quầy cũng có thể làm chủ, nhưng bọn họ lại nhất định đòi ký 5 năm. Có lẽ một phần là do họ ngại thay người phiền toái, nhưng phần lớn chính là vì 5 năm tới, e rằng khó tìm được ai có tay nghề tốt hơn em, càng phù hợp hơn em."
Lời Thẩm Hoài Chi nói trôi chảy như thật, Lâm Việt tuy rằng rất tin vào bản thân, nhưng cũng không đến mức tự tin quá đà. Thái độ của thiếu đông gia kia, nhìn thế nào cũng không giống kiểu "Không có cậu thì không được".
Dù vậy, lời Thẩm Hoài Chi vẫn làm cậu tăng thêm không ít tự tin. Cậu mím môi, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng: "So với đi làm thuê, ta càng muốn tự mình mở một tiệm nhỏ, làm những loại điểm tâm mình thích. Ngoài điểm tâm ra, còn có thể bán thêm nước giải nhiệt, nước đường, theo từng mùa mà đổi mới thực đơn, bảo đảm mỗi ngày đều có món mới."
"Dù rằng hiện tại chưa thể mở tiệm, chỉ có thể đẩy xe bán rong ngoài phố, ngay cả thuê một gian quầy hàng cũng phải đắn đo mãi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó có thể có một cửa tiệm của riêng mình, tự do buôn bán, ta đã cảm thấy vô cùng vui sướng rồi."
Lâm Việt vốn không mong một bước lên trời. Trong nhà hiện tại tích góp được hơn 20 lượng bạc, nghe qua thì không ít, ở trấn trên mua một gian cửa tiệm cũng đủ, thậm chí mua hai gian cũng không phải không thể. Nhưng so với cửa tiệm, việc sửa sang lại nhà cửa, thay mái ngói đen chắc chắn để không bị dột khi trời mưa, mua thêm mấy con heo, sắm một con trâu cày ruộng... những việc ấy mới càng quan trọng hơn.
Huống hồ, từ trấn trên về thôn cũng không quá xa, có cửa tiệm thì tốt, nhưng không có cũng vẫn buôn bán được. Bày một quầy hàng nhỏ vốn rất tiện lợi, thuê quầy trong chợ cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Mắt thấy đông sắp đến, nếu tuyết rơi lớn, chỉ e một tháng lại phải chắp vá mái nhà một lần. Bờ sông tuy rằng có nhiều cỏ tranh, nhưng cả thôn ai nấy cũng đều cần, đến khi đó chắc chắn tranh nhau mà lấy. Vì vậy, Lâm Việt tính nhân lúc lập đông chưa đến, tranh thủ kiếm thêm chút bạc, sau đó mua mái ngói đen, lại thuê người trong thôn, chẳng mấy chốc là sửa sang xong xuôi.
So với việc làm công ăn lương, tuy ổn định, nhưng giờ đã là trung tuần tháng 9, mà lập đông là mùng 7 tháng 10. Đến lúc đó, cậu còn chưa được lĩnh tiền công, vẫn là tự mình buôn bán thì thích hợp hơn.
Càng nghĩ, Lâm Việt càng thấy có lý, lại thêm Thẩm Hoài Chi ủng hộ, trong lòng cậu càng thêm vững tin: "Vậy ta không đi làm công nữa, ngày mốt sẽ đến báo lại với Dương thiếu gia."
Thẩm Hoài Chi gật đầu, rồi hỏi: "Cần ta đi cùng em không? Nếu cần, ta sẽ dặn trước với học trò một tiếng."
Lâm Việt vội xua tay, nói: "Không cần đâu! Tư thục vừa mới mở không bao lâu, bây giờ đã nghỉ một ngày thì nghe có vẻ kỳ lạ lắm. Ta cùng Lăng Chi đi là được rồi."
Thẩm Hoài Chi bật cười, chậm rãi giải thích: "Không phải nghỉ học. Các em hẹn vào cuối giờ Tỵ, lúc đó ta từ tư thục trở về, khi ấy cũng còn hơn nửa canh giờ nữa mới bắt đầu vào học. Vừa hay để học trò luyện viết, dù ta không ở đó, nhưng chọn hai học trò trông coi cũng không phải là không được."
Lâm Việt vẫn kiên quyết: "Vậy cũng không cần, huynh cứ chuyên tâm dạy học. Chuyện này ta tự mình đi cũng được."
Cậu nói rất nhẹ nhàng, bởi lẽ chuyện này đối với cậu vốn chẳng phải việc gì to tát. Một khi đã quyết tâm, mở miệng từ chối cũng không khó khăn gì.
Lâm Việt còn đang suy nghĩ đến chuyện mang theo một loại điểm tâm mới khi đến gặp Dương thiếu gia. Phùng chưởng quầy trước kia đã mua điểm tâm của cậu mấy lần, mà có đến tám, chín phần là mua cho vị thiếu gia kia. Nghĩ đến việc khẩu vị của người ta có vẻ hợp với tay nghề mình, chi bằng làm thêm một món điểm tâm mới để làm lễ ra mắt. Như vậy vừa thể hiện lòng cảm tạ vì đã được xem trọng, lại vừa giữ được một vị khách quen, một công đôi việc.
Lúc hai người vừa trò chuyện vừa bước đi, chẳng mấy chốc đã về đến trước cửa nhà. Từ trên nóc nhà, khói bếp lượn lờ tỏa ra, phảng phất như báo hiệu bữa cơm đã dọn sẵn.
Quả nhiên, ngay khi vừa bước vào sân, từ trong bếp đã vang lên giọng của Thẩm Lăng Chi: "Ca, Lâm Việt ca ca! Mau vào ăn cơm! Hôm nay nương nấu dưa chua hầm chè đậu đỏ!"
Lâm Việt vừa nghe đến hai chữ dưa chua, trong miệng liền bất giác tiết ra nước miếng. Nghĩ đến một muỗng chè đậu đỏ nấu mềm nhuyễn, lại thêm vị chua thanh sảng khoái của dưa chua, nước canh đặc sệt ngấm vào từng hạt gạo, ngay cả lúa xác ngày thường khó nuốt cũng trở nên dễ dàng trôi xuống cổ họng.
"Này, tới ngay đây!"
Sau bữa cơm, Lâm Việt liền đem chuyện được chiêu mộ làm công nói với cha nương Thẩm gia, đồng thời cũng kể về quyết định của mình.
Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân đều có chung một thái độ, đó là nghe theo Lâm Việt. Dù sao, nếu bàn về việc buôn bán kiếm tiền, hai người họ gộp lại cũng chưa chắc có thể so được với Lâm Việt, vậy nên chẳng những không ngăn cản, mà còn không muốn làm trở ngại cậu.
Tống Tầm Xuân càng thêm vững lòng khích lệ: "Việt ca nhi, cứ yên tâm mà làm, chúng ta đều tin tưởng con. Năm nay trong nhà không phải nộp thuế, trừ phần ăn cho nhà mình, số lương thực dư ra cũng không ít. Đợi thêm mấy ngày đem đi bán lại có thêm một khoản tiền, vậy nên dù con không làm buôn bán, không đi làm công, cũng chẳng có gì đáng ngại. Cứ thả tay mà làm đi!"
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hẹn gặp Dương thiếu gia.
Hôm nay, Lâm Việt vẫn làm hai loại điểm tâm quen thuộc, bánh sơn tra hoa quế cùng bánh gạo nếp hạt sen. Suốt ba ngày liên tục, lượng hạt sen trong nhà cuối cùng cũng dùng hết, nhưng sơn tra thì vẫn còn không ít. Dù sao, sơn tra có thể bảo quản được vài ngày, vậy nên cậu cũng không lo lắng nhiều.
Ngoại trừ hai loại điểm tâm kia, hôm nay Lâm Việt còn làm bánh long nhãn táo đỏ. Bột nếp được khuấy đều với nước gừng đường đỏ, sau đó thêm táo đỏ và long nhãn đã hấp chín, tiếp tục trộn đều với bột nếp rồi vo thành từng viên. Kế đó, dùng khuôn ép định hình, đặt lên bếp hấp lửa lớn cho đến khi chín là được.
Bánh long nhãn táo đỏ được làm từ nguyên liệu không hề rẻ, nên Lâm Việt định giá 3 văn tiền một chiếc. Vì lo lắng ít người mua, nên chỉ làm số lượng không nhiều. Ngoài mấy chiếc dùng làm lễ vật, trong nồi chỉ còn hơn 10 chiếc.
Lúc này, cách cuối giờ Tỵ chừng một khắc, Lâm Việt cùng Thẩm Lăng Chi đã đến gần quán ăn Dương Ký. Tiểu nhị trong quán vốn đã biết trước hôm nay hai người sẽ tới, nên còn chủ động ra giúp họ đẩy kệ hàng vào.
Nơi gặp mặt hôm nay vẫn như cũ là lầu hai. Lâm Việt cùng Thẩm Lăng Chi vào phòng chờ một lát, không lâu sau, Dương Thần Hi đã tới.
Lâm Việt đứng dậy, tay cầm hộp điểm tâm lên trước, mỉm cười nói: "Hôm nay ta có làm mẻ bánh long nhãn táo đỏ mới, không biết thiếu gia có nể mặt mà nếm thử không?"
Nếu là thứ khác, Dương Thần Hi quả thực không mấy hứng thú, nhưng điểm tâm thì lại khác. Hơn nữa, y vốn có ý muốn mời Lâm Việt làm sư phó chính, tất nhiên phải nếm thử tay nghề trước mới được.
"Vậy, đa tạ."
Phùng chưởng quầy theo sau bước lên, ánh mắt tinh tường, cung kính gật đầu rồi phất tay. Tiểu nhị dưới lầu lập tức bưng lên một chiếc đĩa, trên đó đặt hai đôi đũa trúc mới chế, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Kế đó, hắn nhẹ nhàng chuyển điểm tâm từ trong giấy dầu sang đĩa, sau đó thu lại lớp giấy dầu gọn gàng, lui về sau hai bước mới quay người rời xuống lầu.
Dương Thần Hi cũng không khách khí, gắp một miếng bánh lên nếm thử, gật đầu nhận xét: "Hương vị không tệ, đa tạ."
Lâm Việt thích nhất chính là có người yêu thích điểm tâm do mình làm, trên mặt bất giác nở nụ cười, chân thành hơn vài phần.
Đôi bên vốn không phải kiểu người thích vòng vo, sau đôi ba câu hàn huyên, Dương Thần Hi liền trực tiếp mở lời: "Lâm tiểu ca, hẳn là đã quyết định xong rồi?"
Lâm Việt khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Đa tạ thiếu đông gia đã ưu ái. Số tiền công ngài đưa ra quả thực rất hậu hĩnh, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Chỉ là vì một số lý do cá nhân, cuối cùng vẫn quyết định từ chối, phụ lòng hảo ý của ngài."
Động tác trên tay Dương Thần Hi thoáng khựng lại, nhưng chỉ chốc lát sau liền khôi phục bình tĩnh. Kết quả này kỳ thực đã nằm trong dự liệu của y. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, số người trong trấn mua điểm tâm của Lâm Việt đã không ít. Nếu đặt bản thân vào vị trí của Lâm Việt, y cũng sẽ không từ bỏ việc tự bày quán kiếm lời nhanh chóng, mà đi vào tiệm làm thuê chỉ để nhận một khoản tiền công ít ỏi.
Người có thể làm sinh ý phát đạt tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhất là đối với việc buôn bán đồ ăn. Nếu không phải tay nghề cao, thì ắt phải có đầu óc linh hoạt, thậm chí có nhiều người hội đủ cả hai. Rốt cuộc, một trấn nhỏ như thế, số người sẵn sàng bỏ tiền mua điểm tâm cũng chỉ có bấy nhiêu, ai nấy đều chọn lựa kỹ càng, rồi mới chịu chi ra một, hai văn tiền.
Lúc trước, khi nảy ra ý định mời Lâm Việt về làm sư phó chính, ngoài việc từng mua và thưởng thức điểm tâm cậu làm, quả thực rất ngon, thì còn một nguyên nhân khác, sạp điểm tâm của Lâm Việt đã ảnh hưởng đến sinh ý tiệm bánh của y.
Chưởng quầy tiệm điểm tâm dưới trướng y đã nhắc đến việc này không chỉ một lần. Dù rằng y không chỉ có một tiệm bán điểm tâm, nhưng mất đi một phần thu nhập, tất nhiên khiến y không vui. Đúng lúc này, sư phó chính của cửa hàng xin nghỉ việc. Dù rằng đệ tử của hắn đã xuất sư, có thể gánh vác được công việc, nhưng nếu chiêu mộ được Lâm Việt, chẳng phải sẽ là nhất cử lưỡng tiện, thậm chí là nhất cử tam tiện hay sao?
Những ngày qua, y vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Việt. Ban đầu là bánh hoàng kim, sau đó là các loại bánh xốp, bánh chưng bạc hà, rồi đến bánh sơn tra, bánh hạt sen... y có cảm giác trên tay Lâm Việt vẫn còn không ít phương thức điểm tâm mới lạ. Nếu Lâm Việt vào tiệm làm việc, chẳng phải đến lúc đó muốn có phương thức gì cũng dễ như trở bàn tay hay sao? Dùng bạc mua cũng được, chia phần lợi nhuận cho tiệm cũng xong, tóm lại y đều có thể kiếm lời.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này, đâu có ai là kẻ ngốc?
Dương Thần Hi trầm ngâm một lát rồi cười nói: "Lâm ca nhi, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Nếu bây giờ đổi ý, ta vẫn hoan nghênh."
Lâm Việt ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Dương Thần Hi: "Thật sự đa tạ ngài, nhưng ta quả thực đã suy nghĩ thấu đáo."
Dương Thần Hi cười lắc đầu, lại gắp một miếng điểm tâm đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Sau đó, y nhấc chén trà trên bàn, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: "Nếu không có duyên, ta cũng không miễn cưỡng."
Giọng điệu khẽ đổi, y nói tiếp: "Có điều, đã bàn bạc lâu như vậy, nếu cứ để chuyện này trôi qua tay không thì cũng thật không phải đạo. Tuy rằng không thể mời ngươi vào tiệm, nhưng không biết có duyên phận được thấy điểm tâm của ngươi xuất hiện trong tiệm không?"
Lâm Việt chớp chớp mắt, rồi mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của y: "Thiếu đông gia là muốn ta cung cấp điểm tâm cho tiệm, hay muốn mua đứt phương thức từ ta?"
Dương Thần Hi khẽ cười thành tiếng: "Quả nhiên, không thể chiêu mộ được ngươi, thực sự đáng tiếc."