Không ai lại không thích được khen ngợi, Lâm Việt tất nhiên cũng vậy. Cậu mím môi cười, nhìn Dương Thần Hi rồi hỏi: "Không biết thiếu đông gia muốn mua phương thức của loại điểm tâm nào trong tay ta?"
Lâm Việt biết làm không ít loại điểm tâm, nhưng những món như bánh xốp, bánh kiều, bánh lật... tuy không phải ai cũng làm được, nhưng chỉ cần dụng tâm nghiên cứu, không cần ai chỉ dạy cũng có thể học được bảy tám phần.
Vì vậy, hẳn là những thứ này không nằm trong phạm vi cân nhắc của Dương thiếu gia. Còn lại, cậu cũng không rõ Dương Thần Hi đang nhắm đến loại nào.
Dương Thần Hi không thể mời người, nhưng phương thức điểm tâm thì nhất định phải có.
Y khẽ cười, ngồi thẳng lưng, chậm rãi nói: "Chắc hẳn ngươi cũng biết, điểm tâm ở tiệm Dương Ký, ngoài một số loạu cố định, thì đa phần đều thay đổi theo mùa. Vì vậy, lần này ta muốn mua hai phương thức, một loại dùng làm điểm tâm cố định, một loại theo mùa."
Lâm Việt ngẫm lại những loại điểm tâm mình biết làm, chủng loại tuy nhiều, nhưng để phù hợp với tiệm, hơn nữa có chi phí hợp lý, thì thật sự không có bao nhiêu.
"Loại theo mùa không biết thiếu đông gia muốn áp dụng cho quý nào?"
Dương Thần Hi cười khẽ: "Chuyện này không giới hạn, xem trong tay Lâm ca nhi có phương thức nào phù hợp."
Không giới hạn mùa thì lại đơn giản.
Hôm nay cậu vừa làm hai loại, một là bánh sơn tra hoa quế, hai là bánh gạo nếp hạt sen, đều là điểm tâm đặc trưng của mùa thu. Còn bánh long nhãn táo đỏ thì không tính, bởi vì long nhãn có thể phơi khô, nên bốn mùa đều có thể làm được.
Lâm Việt mở miệng hỏi: "Không biết thiếu đông gia có vừa ý loại nào trong số này không?"
Dương Thần Hi trầm ngâm suy nghĩ. Bánh gạo nếp hạt sen tuy có hương vị không tồi, nhưng cách làm lại đơn giản, dù y không trực tiếp chế biến được, nhưng chỉ cần nếm qua cũng có thể đoán được đại khái. Nếu đã vậy, thật sự không đáng để bỏ bạc ra mua. Ngược lại, bánh sơn tra hoa quế lại khá thú vị, vị chua ngọt thanh tao, rất thích hợp để dùng trong tiết đầu thu khi thời tiết vẫn còn oi bức.
"Bánh sơn tra hoa quế, Lâm ca nhi có bằng lòng bán phương thức không?"
"Bán." Lâm Việt khẽ gật đầu.
Loại điểm tâm này thực ra cũng không quá phức tạp, vị thanh mát là nhờ có thêm một chút quả đằng giác. Đối với người nhà nông mà nói, không khó để suy đoán ra cách làm, nhưng với người ở trấn trên thì lại không dễ dàng như vậy.
Dương Thần Hi gật gù, sau đó lại hỏi tiếp: "Ngoài bánh long nhãn táo đỏ, không biết Lâm ca nhi còn có phương thức nào khác không?"
"Tất nhiên là có. Chẳng hạn như Lư Đả Cổn, bánh đậu xanh Long Tỉnh, bánh gạo nếp đậu đỏ, bánh bạc hà, cuốn gạo nếp lạnh, cùng với bánh ngàn tầng nhân đậu... đều là điểm tâm có thể làm quanh năm."
Ánh mắt Dương Thần Hi khẽ sáng lên. Y thật sự đã đánh giá thấp Lâm Việt, không ngờ cậu lại biết làm nhiều loại điểm tâm như vậy. Trong chốc lát, y lại thấy khó mà lựa chọn.
Dương Thần Hi khẽ cười, nói: "Lâm ca nhi, ngồi lại một chút, nhiều điểm tâm như vậy, ta thật sự chọn đến hoa cả mắt."
Lâm Việt rót thêm trà cho y, giọng nói ôn hòa: "Không cần vội, thiếu đông gia cứ từ từ suy nghĩ."
Thấy Dương Thần Hi vẫn còn lưỡng lự, Lâm Việt lại nhẹ giọng nói: "Bánh ngàn tầng nhân đậu cần dùng đến lò nướng. Tiệm của thiếu đông gia có bán bánh hạch đào, hẳn là đã có sẵn lò. Bánh bạc hà thì phải dùng đến bạc hà, tuy rằng có thể tự trồng, nhưng ban đầu có lẽ cần mua, hơi có chút phiền phức. Còn những loại khác thì khác biệt không quá lớn, chủ yếu là xem thiếu đông gia thích món nào hơn."
Dương Thần Hi vừa nghe vừa gật đầu. Hiện tại trong tiệm chỉ có bánh hạch đào thuộc dòng bánh nướng. Nếu bánh ngàn tầng nhân đậu có giá thích hợp, thì đúng là một lựa chọn không tồi. Còn có bánh đậu xanh Long Tỉnh cũng nghe rất thú vị.
Nghĩ một lát, y lại hỏi: "Còn loại nào khác không?"
Lâm Việt nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi nói từng chữ:
"Còn có bánh Định Thắng, bánh táo, bánh in, đậu phụ vàng... đều rất thích hợp để bán trong tiệm điểm tâm."
Dương Thần Hi dừng động tác uống trà, thật lâu sau mới mở miệng: "Bánh ngàn tầng nhân đậu cùng bánh sơn tra hoa quế, hai loại điểm tâm này, Lâm ca nhi ra giá đi."
Lâm Việt khẽ thanh giọng, rồi hỏi lại:
"Không biết thiếu đông gia định giá bao nhiêu?"
Dương Thần Hi lấy từ trong ngực ra một chiếc bàn tính nhỏ, bấm bùm bụp một hồi, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Bánh sơn tra chỉ có thể bán trong một mùa, giá đương nhiên phải thấp hơn một chút. Bánh ngàn tầng nhân đậu tuy không phải hiếm có, nhưng cũng không quá thông thường. Vậy lấy giá trung gian, tổng cộng 18 lượng bạc. Lâm ca nhi thấy thế nào?"
Lâm Việt tuy không chắc giá này so với mặt bằng chung là cao hay thấp, nhưng cậu biết cách thương lượng.
"Thiếu đông gia, giá này có hơi thấp không? Ta cũng không đòi nhiều, 25 lượng bạc, ngoài phương thức ra, ta còn miễn phí hỗ trợ một ngày, đích thân làm thử tại chỗ."
Điểm tâm không chỉ có phương thức, mà kinh nghiệm chế biến cũng rất quan trọng. Đề nghị của Lâm Việt thực sự đánh trúng tâm tư của Dương Thần Hi.
"20 lượng bạc." Dương Thần Hi suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhưng ngươi phải đến tiệm điểm tâm 2 ngày, vừa làm điểm tâm vừa tiện thể chỉ dẫn thêm cho sư phó chính của ta."
Lâm Việt thầm thở phào nhẹ nhõm. Dễ dàng nâng giá thêm 2 lượng, vậy tất nhiên vẫn còn khả năng nâng lên chút nữa.
"23 lượng bạc, ngày mai sáng sớm ta liền đến cửa hàng."
"23 lượng cũng không phải không được, nhưng Lâm ca nhi phải đến tiệm 5 ngày."
Ba ngày đổi lấy 1 lượng bạc, Lâm Việt lập tức gật đầu đồng ý: "Thành giao! Không biết thiếu đông gia có muốn lập khế thư ngay bây giờ không?"
Dương Thần Hi: "......" Chẳng hiểu sao lại thấy mệt mỏi.
"Được, vậy lập ngay đi. Ngày mai giờ Thìn, ta đợi ngươi ở tiệm điểm tâm."
Hai bên lập khế thư xong, Lâm Việt đọc khẩu quyết phương thức một lượt, để Dương Thần Hi chép lại. Chẳng mất bao lâu, chỉ chừng nửa canh giờ, mọi chuyện đã xong xuôi.
Cầm lấy 23 lượng bạc nặng trĩu trong tay, Lâm Việt lòng đầy hân hoan. Đến khi trở lại chỗ Thẩm Lăng Chi, cậu mới không nhịn được mà nở nụ cười: "Lần này nhà ta cuối cùng cũng có thể lợp lại mái mới rồi."
Thẩm Lăng Chi cũng vui vẻ nhảy nhót:
"Ca ca, khi nào thì chúng ta đi mua ngói đen vậy? Nhà bán ngói đen ở thôn Thanh Hà, cách nhà mình cũng không gần đâu."
Lâm Việt nắm tay Thẩm Lăng Chi, bước chân mỗi lúc một nhanh. Trên người mang nhiều bạc thế này, không sớm về nhà thì trong lòng không yên.
Vì thế, giọng nói của cậu cũng gấp gáp hơn: "Bây giờ mới đang tháng 9, nhiều nhà vẫn còn bận việc đồng áng, sợ rằng chưa tìm được thợ. Đợi đến lập Đông rồi đi, lúc ấy kiếm nhân công cũng dễ hơn."
Thẩm Lăng Chi còn định nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra tình hình tài chính trong nhà. Hiện tại, tiền tích lũy được gồm: 18 lượng do đại ca nhận quà nhập học, 23 lượng là do Lâm Việt ca ca kiếm được, trong tay cậu ấy có khoảng 3 lượng. Còn cha nương nắm bao nhiêu thì cậu ấy không rõ, nhưng chắc chắn không vượt quá 10 lượng. Nếu bây giờ đổi mái nhà mới, dù có tính toán thế nào, Lâm Việt ca ca cũng phải bỏ ra hơn một nửa số tiền kiếm được. Nghĩ vậy, Thẩm Lăng Chi quyết định đợi về nhà rồi bàn bạc với cha nương.
Buổi tối trên bàn cơm, cả nhà cùng bàn về chuyện sửa nhà.
Thẩm Chính Sơ trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Năm nay lúa thu hoạch xong chưa bán, tổng cộng chắc khoảng hai mươi bốn thạch. Nhà mình có năm miệng ăn, nếu chỉ ăn cơm gạo thì số này cũng chỉ miễn cưỡng đủ. Nhưng chúng ta còn trồng không ít lúa mì, cao lương và kiều mạch, thay phiên nhau ăn thì cũng đủ cầm cự. Vậy nên ta tính bán ra mười thạch, ngày mai ta và nương các con sẽ đi đổi lấy bạc, chắc cũng được bảy tám lượng."
"Hiện tại nhà mình còn hơn hai trăm viên ngói đen, nếu tháo xuống thì vẫn có thể tận dụng lại. Tiền bán lương cộng với quà nhập học, chắc đủ mua thêm số ngói còn thiếu.
Hơn nữa, nhà mình cũng không cần thay toàn bộ ngói, như gian bếp thì vẫn còn dùng tốt. Còn tiền thuê thợ, chúng ta có thể bỏ ra 5 lượng trước. Nếu không đủ, Việt ca nhi có thể ứng trước một chút. Dù sao năm nay nhà mình có thêm nhiều ruộng, sang năm bán lương chắc chắn sẽ có nhiều tiền hơn, đến lúc đó cha sẽ trả lại con."
Lâm Việt lập tức lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Cha, sao cha lại nói vậy? Sửa sang lại nhà cửa là chuyện chung của cả nhà, con đã có tiền, sao có thể không góp vào? Hơn nữa, cũng chỉ là bỏ ra chút ít, cha còn nói sẽ trả lại con, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân liếc nhìn nhau rồi không từ chối nữa. Dù sao, về sau căn nhà này cũng là của phu phu Thẩm Hoài Chi. Số tiền trong tay họ ngoài khoản lo hậu sự cũng phải dành dụm của hồi môn cho Lăng Chi, sau này còn phải tính đến chuyện mua thêm ruộng đất, tốt nhất là có thể mua cả một cửa hàng để đảm bảo cuộc sống lâu dài.
Nếu sửa mái nhà thuận lợi, có thể hoàn thành trước Tết. Qua năm mới, trên phố súc vật của trấn sẽ có nhiều người bán gà, vịt, heo, dê hơn. Đến lúc đó, họ có thể bán bớt mấy con gà đang nuôi, rồi mua thêm con giống mới. Lâm Việt đã lên kế hoạch từ trước: ngoài gà vịt, cậu muốn nuôi thêm heo con. Chuyện lời lãi không nói trước, nhưng ít nhất cả nhà có thể ăn ngon hơn, bồi bổ sức khỏe suốt cả năm.
Bàn bạc xong việc chính, mọi người không còn căng thẳng nữa.
Từ ngày mai, Lâm Việt sẽ đến tiệm điểm tâm giúp đỡ 5 ngày. Trong khi đó, Thẩm Lăng Chi sẽ một mình lo chuyện bày quán. Để giảm bớt gánh nặng cho đệ đệ, Lâm Việt quyết định từ ngày mai sẽ thuê hẳn một sạp hàng cố định. Như vậy, Thẩm Lăng Chi cũng đỡ vất vả hơn.
"Lăng Chi, mai chúng ta đi sớm một chút. Trước tiên thuê sạp hàng, sau đó ta đến tiệm điểm tâm. Như vậy, một mình đệ cũng dễ xoay sở hơn."
"Được, đệ đều nghe ca ca."
Thẩm Hoài Chi nghe bọn họ muốn thuê sạp hàng, liền lên tiếng: "Ngày mai ta đưa hai người lên trấn, bằng không, bàn ghế hai người mang theo cũng bất tiện."
Lâm Việt chỉ do dự trong chớp mắt rồi liền gật đầu đồng ý. Giờ lên lớp ở tư thục quả thực muộn hơn so với lúc bọn họ ra cửa một quãng không ít. Nếu Thẩm Hoài Chi đi nhanh một chút, vẫn có thể kịp.
"Vậy tối nay chúng ta ngủ sớm một chút, bằng không ngày mai huynh lại uể oải."
"Được, em rửa mặt trước đi, ta soát lại phần cuối đã chép sách hôm nay."
Thẩm Hoài Chi đứng dậy, cầm ấm nước trên bệ bếp, sau đó lại ra sân xách một thùng nước đặt trước cửa bếp rồi mới trở về phòng.
Gần đây tiết trời trở lạnh, gian bếp lại ấm áp hơn nhà chính, vì thế bọn họ đều rửa mặt trong bếp. Lâm Việt cùng Thẩm Lăng Chi rửa trước, kế đến là phu thê Thẩm Chính Sơ, cuối cùng là Thẩm Hoài Chi, người gần đây mỗi đêm đều bận rộn chép sách. Mỗi ngày chờ y rửa mặt xong, Lâm Việt đều đã ngủ say.
Hôm nay, vì trong lòng vẫn mải nghĩ chuyện mai đi lên trấn, Lâm Việt trằn trọc mãi không ngủ được. Đến khi Thẩm Hoài Chi trở về phòng, cậu vẫn tinh thần phấn chấn.
Vừa vào cửa, Thẩm Hoài Chi đã thấy Lâm Việt tròn mắt nhìn mình, không khỏi cất tiếng: "Đã khuya rồi, sao còn chưa ngủ?"
"Có chút lo lắng... bánh ngàn tầng đậu tán nhuyễn ta đã làm thử một lần, sợ ngày mai làm ra không ngon."
Thẩm Hoài Chi đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Lâm Việt. Lần trước, Lâm Việt không chải tóc rồi đi ngủ, hôm sau liền thấy đau đầu. Từ đó trở đi, mỗi đêm trước khi ngủ, Thẩm Hoài Chi đều xoa tóc cậu một chút, nếu quên thì cũng thuận tay vuốt qua rồi mới yên tâm mà ngủ.
"Ngày mai là lần đầu tiên em đến tiệm điểm tâm, lò nướng, nồi hấp cũng đều là lần đầu tiên dùng, không quen tay là chuyện bình thường. Ta nghĩ bọn họ cũng sẽ hiểu thôi."
Lâm Việt thở dài một hơi. Cậu biết điều đó, nhưng lại không nhịn được mà tự đặt ra yêu cầu cao cho chính mình. Vừa mới nhận bạc của người ta, nếu không thể làm ra điểm tâm thật ngon, chẳng phải trông giống như đi l·ừ·a b·ị·p hay sao? Chính vì vậy, cậu mới trằn trọc mãi không ngủ được.
"Thôi vậy... Giờ lo lắng cũng vô ích. Ngày mai ta dậy sớm một chút, trước ở nhà thử làm lại lần nữa rồi hẵng đi."
Bánh ngàn tầng đậu tán nhuyễn vốn cần dùng lò nướng, nhưng nếu không có, tạm thời cũng có thể dùng bếp lò trong nhà để làm. Trước cứ thử làm hai cái xem sao, tránh đến lúc đó lại lúng túng không biết xoay xở thế nào.
Thẩm Hoài Chi kéo chăn đắp kín cho cậu, thấp giọng nói: "Đã muốn dậy sớm, vậy mau ngủ đi. Em nằm trước, ta đi tắt đèn dầu."
Phu phu trẻ, ban đêm tự nhiên khó tránh khỏi đôi chút thân mật. Chỉ là ngày mai có chính sự quan trọng, Thẩm Hoài Chi dù cố nhịn cũng nhịn không nổi, cuối cùng chỉ đành ghé qua một chút rồi buông tay từ bỏ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi đã đẩy cửa bếp ra, nhóm lửa, nhào bột, mỗi người một việc, bận rộn không ngơi tay.