Hạ Hành Khuyết dành vài ngày thu thập bằng chứng tài chính của Hạ thị bên kia để báo cáo lên cơ quan thuế.
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau Hạ thị Kim Khí đã bị cơ quan thuế kiểm tra. Các nhân viên thuế đến công ty kiểm tra toàn bộ hệ thống sổ sách kế toán và tạm giam đại diện pháp lý của công ty.
Những người trong ngành đều biết, Hạ thị Kim Khí đã tìm cơ hội hợp tác với các công ty khác từ nửa năm trước.
Bằng cách hạ thấp điều kiện và giảm giá sâu, Hạ thị dụ dỗ được một số công ty hợp tác, giờ đây những công ty này cũng đang chịu chung số phận, bị liên đới và nằm trong tầm ngắm của cơ quan điều tra.
Chỉ trong chốc lát, Hạ thị Kim Khí đã trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tình hình còn rất phức tạp, người đại diện pháp lý chỉ là đám râu ria chứ nhân vật chủ chốt trong Hạ gia vẫn đang ở bên ngoài. Hạ Hành Khuyết lo họ làm liều nên tăng cường an ninh cho tập đoàn và chuyển sang làm việc tại nhà, không đưa Dư Niên đến tập đoàn nữa.
Anh không quan t@m đến Hạ thị, nhưng anh rất quan tâm Niên Niên.
Dư Niên không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu còn có chút tiếc nuối: "Lái xe tuần tra cũng vui ghê."
Hạ Hành Khuyết an ủi cậu: "Xe bảo vệ ở nhà cũng giống thế, Niên Niên có thể lái mà."
"Thật hả?" Mắt Dư Niên sáng lên, chạy ra khỏi phòng sách: "Ông quản gia ơi!"
Dư Niên dẫn Hạ Tiểu Hạc lái xe tuần tra đi trong lâu đài Disney.
Hạ Hành Khuyết ngồi trong phòng sách đọc tài liệu một mình.
Lại là một ngày không muốn làm việc.
*
Mặc dù Hạ Hành Khuyết không kể cho Dư Niên nghe chuyện của Hạ thị, nhưng sự việc đã gây xôn xao dư luận, chẳng bao lâu sau Dư Niên đã đọc được tin tức về Hạ thị Kim Khí.
Dư Niên ngẩn người cầm điện thoại.
Hạ thị Kim Khí? Sao cũng họ Hạ nhỉ?
Ôi ôi, ảnh trong tin tức không phải ảnh của Hạ Hành Khuyết, mà là hình một người đàn ông trung niên bụng phệ và đôi tai lớn.
Làm cậu giật mình, cậu còn tưởng Hạ Hành Khuyết phá sản, họ bị cuốn theo cốt truyện rồi chứ.
Dư Niên ngẩng đầu lén nhìn Hạ Hành Khuyết, đúng rồi, cậu nhớ trong sách có nói Hạ Hành Khuyết là con riêng của gia đình giàu có.
Từ tên của anh cũng thấy, Hành Khuyết, đi sai đường, cả đời thiếu thốn.
Trong sách nói lúc nhỏ Hạ Hành Khuyết không được cha mẹ yêu thương, sống với người mẹ làm t ình nhân bí mật, luôn phải trốn tránh khắp nơi, bị người nhà họ Hạ đánh mắng, thậm chí việc học cũng bị trì hoãn một năm.
Khi anh tốt nghiệp trung học, mẹ anh qua đời vì nghiện rượu, Hạ Hành Khuyết đã đưa cơ thể của bà đi hỏa táng, tìm một chiếc hộp thiếc bánh quy để đựng tro cốt mang đến nhà họ Hạ.
Anh làm người lớn của nhà họ Hạ vô cùng tức giận, cuối cùng đưa ra thỏa thuận, nhà họ Hạ sẽ cho anh một khoản tiền để mua đứt mối quan hệ giữa họ.
Điều kiện là Hạ Hành Khuyết phải rời khỏi thủ đô, đi đến nơi khác, không được xuất hiện trước mặt họ nữa.
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng giao dịch này được chốt với giá 300 vạn, số tiền này là một trong những nguồn vốn khởi nghiệp đầu tiên của Hạ Hành Khuyết trong tương lai.
Sau khi nhận tiền, ký kết hợp đồng và xác nhận không có bất kỳ tranh chấp pháp lý nào, Hạ Hành Khuyết đã thu xếp chuyển trường đến Bắc Thành và ngồi cùng bàn với Dư Niên.
Mục đích chính của việc sắp xếp tình tiết này trong cốt truyện để lý giải nguồn gốc sự giàu có của phản diện từ thời trung học, đồng thời làm nổi bật sự đối lập với hoàn cảnh của nhân vật chính.
Hạ Hành Khuyết còn nhỏ đã biết cách tống tiền nhà họ Hạ, từ bùn lầy bước ra.
Nhân vật chính hoàn toàn không dựa vào gia đình, tự xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cực kỳ trong sạch.
Dư Niên đánh giá về điều này là—
Hoàn toàn không có sự so sánh nào.
Công chính ngay thẳng thì rất đẹp trai, nhưng trùm phản diện trắng trợn có mục tiêu rõ ràng và sẵn sàng làm mọi thứ từ thời trung học cũng rất thu hút. Nếu Hạ Hành Khuyết là nhân vật chính, có lẽ nguyên tác sẽ không đối xử với anh như vậy.
Dư Niên cầm điện thoại, xem đi xem lại vụ việc của Hạ thị Kim Khí mấy lần.
Hừ hừ, Hạ thị gặp xui xẻo, cậu thấy vui lắm.
Dư Niên quay sang muốn chia sẻ tin tốt này với Hạ Hành Khuyết, nhưng nghĩ lại thì có thể Hạ Hành Khuyết sẽ không muốn nghe chuyện về họ.
Thôi không nói nữa, giữ khoảng cách mới là điều tốt nhất.
Dư Niên gật đầu bò dậy từ trên sofa, mở rộng hai tay ôm Hạ Hành Khuyết một cái.
Một cái ôm bất ngờ.
Cơ thể Hạ Hành Khuyết cứng đờ, anh từ từ quay đầu, cố giữ bình tĩnh: "Niên Niên, sao vậy em?"
Dư Niên mỉm cười nhìn anh: "Bây giờ 'Niên Niên mười sáu tuổi' đang ôm anh."
Hạ Hành Khuyết mím môi, mặc dù không biết Niên Niên bị làm sao, nhưng anh vẫn đưa tay ôm lấy cậu.
*
Vài ngày cứ trôi qua như thế.
Sáng hôm đó Dư Niên còn đang ôm Hạ Tiểu Hạc say giấc nồng.
Hạ Hành Khuyết mặc vest, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ rồi đi đến bên giường, anh vuốt tóc Dư Niên như mọi khi để xem vết thương trên trán.
Vết sẹo đã biến mất rồi.
"Niên Niên, anh phải đi họp ở công ty, em ngủ thêm một chút rồi dậy ăn sáng nhé, anh đã nói với quản gia rồi."
Dư Niên mơ màng tỉnh dậy, thấy anh nên ậm ừ một tiếng: "Ừm, có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần, để anh tự đi, đến trưa sẽ về."
"Ừm, bye bye."
Dư Niên thò tay ra khỏi chăn, vẫy vẫy tay chào anh.
Hạ Hành Khuyết hôn lên mu bàn tay của cậu, đứng dậy rời đi.
Dư Niên rụt tay vào trong chăn, cảm thấy hơi nóng nên lại thò tay ra ngoài hạ nhiệt.
Một giờ sau, đồng hồ trẻ em Hạ Tiểu Hạc đặt trên đầu giường kêu lên, Hạ Tiểu Hạc bò dậy tắt đồng hồ lay Dư Niên: "Ba ơi, dậy nào."
"Ừm..." Dư Niên nằm trên giường không nhúc nhích.
Bị đánh thức giữa chừng rồi lại đi ngủ, thật sự buồn ngủ lắm luôn.
Dư Niên đưa tay ra cho Hạ Tiểu Hạc: "Điện thoại của ba."
Hạ Tiểu Hạc đưa điện thoại cho Dư Niên: "Ba nhỏ, mời ba dùng điện thoại."
Dư Niên mở to mắt, lướt điện thoại mười phút mới ngồi dậy: "Tỉnh rồi, dậy thôi!"
Đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Hạ Hành Khuyết không có ở nhà, họ có thể vừa xem tivi vừa ăn cơm, còn có thể uống coca vào sáng sớm.
Ông quản gia bất lực nói: "Thưa cậu, trước khi đến tập đoàn Hạ tổng đã nhắc nhở cậu phải uống canh tuyết yến, không được uống coca, không tốt cho sức khỏe."
Dư Niên thành thạo mở tủ lạnh: "Không sao, không sao mà, cháu đã quyết định sống một cuộc đời ngắn ngủi vui vẻ rồi. Nhóc con không uống thì để cháu uống nửa ly, Hạ Hành Khuyết không phát hiện ra đâu."
"Thưa cậu..."
"Ông ơi, uống nửa cốc chỉ mất nửa phút tuổi thọ, tối cháu ngủ ít nửa phút bù lại là được mà."
"Cái lý lẽ gì vậy chứ? Chỉ nửa ly thôi."
"Dạ."
Dư Niên ôm chai coca chạy vào phòng khách, Hạ Tiểu Hạc chạy theo sau.
"Ba nhỏ, cho con uống một ngụm với."
"Không được, đợi con lớn rồi hãy uống, con uống canh tuyết yến đi, ông quản gia chuẩn bị cho ba đó, cái đó ngon hơn coca gấp trăm lần."
"Được nha."
Dư Niên chạy vào trong: "Con bật tivi nhé, để ba đi lấy cốc."
Hạ Tiểu Hạc cầm điều khiển: "Vâng."
Mở tivi lên, Hạ Tiểu Hạc đột nhiên ngẩn người lớn tiếng gọi: "Ba ơi!"
"Có chuyện gì vậy?" Dư Niên ôm cốc mèo yêu thích của mình thò đầu ra ngoài.
Giây tiếp theo, Dư Niên cũng ngẩn người.
Trên tivi đang đưa một tin tức khẩn cấp—
【Tập đoàn Hành Niên bị tấn công, nghi ngờ tổng giám đốc của Tập đoàn Hành Niên đang bị thương.】
Đây là tin tức được ghi lại trực tiếp nên hình ảnh hơi rung, cho thấy cảnh tượng hỗn loạn tại hiện trường. Dưới trụ sở Tập đoàn Hạ đã được giăng dây cảnh báo, bảo vệ và nhân viên của tập đoàn đang khẩn trương xử lý hiện trường, trên mặt đất vẫn còn những vết máu bị sót lại vẫn chưa được dọn dẹp.
Nhưng không thấy bóng dáng của Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên lấy lại tinh thần bỏ chai coca và cốc xuống, cậu chạy vào phòng ngủ, lao tới đầu giường lấy điện thoại của mình ra.
Đúng như dự đoán, Hạ Hành Khuyết đã gửi cho cậu một tin nhắn cách đây vài phút.
【Niên Niên, anh không sao, phải đi lấy lời khai nên không thể nghe điện thoại.】
Thậm chí anh còn có thời gian gửi cho Dư Niên một 【biểu cảm mèo】
Dư Niên nhảy xuống giường, ngăn không cho Hạ Tiểu Hạc dùng đồng hồ trẻ em gọi điện: "Ba con không nghe điện thoại được, không cần gọi nữa."
Dư Niên không chút do dự, tiện tay lấy áo khoác mặc vào chạy xuống cầu thang: "Con ở nhà đi, ba đến công ty xem sao đã!" Cậu lớn tiếng gọi: "Ông quản gia, chuẩn bị xe cho cháu với!"
Hạ Tiểu Hạc theo sau cậu, nhóc cũng chạy ra khỏi biệt thự: "Ba ơi?"
"Không sao, đừng lo, ông quản gia sẽ ở cạnh con, nếu sợ thì..."
"Con đi cùng ba, con có kinh nghiệm đi bệnh viện mà."
Chưa để Dư Niên phản bác, Hạ Tiểu Hạc đã chui vào xe với cậu: "Chú tài xế, trước tiên đến công ty. Để ông quản gia dẫn theo vệ sĩ theo sau."
Xe rời đi.
Dư Niên nhìn nhóc: "Sao con biết rõ thế hả?"
Hạ Tiểu Hạc cũng nhìn cậu: "Lần trước ba gặp gặp tai nạn xe đến bệnh viện, con chính là người trả tiền đó."
Nhóc mở đồng hồ nhìn số dư từ tiền lì xì của mình, chuẩn bị lấy ra trả tiền cho ba lớn.
Dư Niên thở dài mở điện thoại, lướt qua danh bạ gọi cho trợ lý của Hạ Hành Khuyết.
Có lẽ họ cũng đang phối hợp điều tra, Dư Niên gọi vài cuộc điện thoại mà không ai nghe máy.
Dư Niên vừa gọi điện vừa không nhịn được gãi đầu, nghĩ đủ thứ linh tinh.
Chẳng lẽ cốt truyện của sách đã bắt đầu rồi sao? Trùm phản diện sắp gặp kết cục đến nơi rồi.
Cậu vô cùng hối hận, hối hận vì đã không đi ra ngoài cùng Hạ Hành Khuyết, hối hận vì không đưa họ ra nước ngoài sớm hơn.
Cậu đã cố gắng phòng ngừa, sao vẫn xảy ra chuyện này chứ?
Hạ Hành Khuyết không bị cốt truyện gi3t chết đâu nhỉ? Cậu sẽ không trở thành một góa phụ trẻ chứ?
Có gia tài khổng lồ nhưng mất đi người mình yêu, biến thành góa phụ trẻ không có tình cảm.
Mặc dù cậu rất thích đọc thể loại truyện này, mặc dù Hạ Hành Khuyết là trùm phản diện, mặc dù trùm phản diện trong cuốn sách đã bắn chết cậu bởi một viên đạn.
Mặc dù... có rất nhiều mặc dù...
Nhưng Dư Niên vẫn không muốn Hạ Hành Khuyết gặp chuyện.
Sau vài thông báo bận, cuối cùng cũng kết nối được cuộc gọi.
Dư Niên lấy lại lại: "Alo, xin chào, tôi muốn hỏi Hạ Hành Khuyết..."
"Thưa cậu, Hạ tổng vẫn ổn. Hiện tại đang phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai và lập biên bản, tạm thời không thể nghe điện thoại."
"Tôi biết, anh ấy không sao chứ?"
"... À." Trợ lý im lặng một chút: "Không sao ạ."
"Vậy thì tốt rồi." Dư Niên thở phào: "Bắt được người chưa? Là ai thế? Sao lại nhằm vào anh ấy?"
"Cảnh sát đã khống chế nghi phạm, là người của Hạ thị Kim Khí."
Dư Niên ngẩn người, có phải là người cậu đã thấy trên tin tức vài ngày trước không?
Dư Niên nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"
"Hạ thị Kim Khí đang gặp khủng hoảng thuế nên muốn tìm cách hợp tác với tập đoàn, Hạ tổng đã báo cáo sự việc này với cơ quan chức năng, có lẽ họ đã biết nên theo dõi xung quanh. Hôm nay Hạ tổng đến đây và bị để mắt tới."
Dư Niên nhíu mày: "Báo cáo?"
"Đúng vậy, mấy ngày qua Hạ tổng đã thu thập chứng cứ, hôm qua vừa báo cáo họ, cậu không biết sao?"
"Không..." Dư Niên im lặng một lúc.
Dư Niên hoàn toàn không biết mấy ngày này, Hạ Hành Khuyết đang làm việc tại nhà. Cậu vẫn ở bên cạnh giúp anh sắp xếp tài liệu, pha cà phê sữa, Hạ Hành Khuyết vẫn cứ làm những việc đó ngay trước mặt cậu mà không hề nói một lời.
"Thưa cậu? Cậu Dư ơi?" Trợ lý không nghe thấy Dư Niên nói gì nên hơi nghi hoặc: "Cậu có nghe thấy không?"
Dư Niên trả lời: "Ừm." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Còn một lúc nữa tôi mới đến nơi, có việc gì cứ gọi tôi nhé."
"Vâng, cậu đi cẩn thận nhé, khi nào Hạ tổng ra ngoài tôi sẽ báo cáo với anh ấy ngay."
Dư Niên cúp máy xoa đầu Hạ Tiểu Hạc: "Ba lớn không sao, con không cần trả tiền đâu."
Hạ Tiểu Hạc gật đầu: "Ừm."
Dư Niên mở điện thoại xem tin tức.
Giống như những gì trợ lý nói, Hạ thị Kim Khí đang cố gắng trả thù.
Dư Niên gãi đầu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.
Là người yêu hợp pháp duy nhất của Hạ Hành Khuyết, Dư Niên ngày nào cũng ăn cơm, ngủ chung với Hạ Hành Khuyết, nhưng cậu chỉ biết chuyện này sớm hơn truyền thông một chút.
Việc nguy hiểm như vậy, sao Hạ Hành Khuyết không nói cho cậu cơ chứ?
Dư Niên không hiểu nổi.