Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 28: Ôm Kẻ Xui Xẻo Hạ Hành Khuyết.




Khi Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc đến công ty, Hạ Hành Khuyết cũng vừa hoàn thành biên bản, đi từ thang máy tầng trên xuống tiễn nhân viên ghi chép ra về.
Dư Niên đứng trước hàng rào cảnh báo, cậu nhón chân nhìn Hạ Hành Khuyết qua lớp kính.
Hạ Hành Khuyết trông vẫn bình thường, anh mặc bộ vest khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, chỉ là mái tóc hơi rối.
Dư Niên còn chưa kịp thở phào thì Hạ Hành Khuyết đã bước ra khỏi thang máy, cậu thấy tay phải của anh đã được băng lại.
Trái tim vừa dịu xuống của Dư Niên lại nhảy lên.
Máu trên tivi đúng là của Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết cầm điện thoại bằng tay trái nói chuyện với nhân viên, thỉnh thoảng nhấn hai lần liên tiếp vào màn hình.
Ngay giây sau, điện thoại của Dư Niên reo lên.
Hạ Hành Khuyết nhắn: 【Anh ra ngoài rồi.】
Anh không thể dùng điện thoại công khai trước mặt nhân viên, chỉ có thể gõ ba chữ đơn giản gửi cho Dư Niên.
Lúc này, một nhân viên nói với Hạ Hành Khuyết: “Chúng tôi đã kiểm soát tình hình bên Hạ thị, chúng tôi sẽ thông báo cho anh về các bước xử lý tiếp theo. Nếu cần sự hợp tác của anh thì chúng tôi sẽ liên lạc, mong anh giữ điện thoại trong trạng thái ổn định."
Ánh mắt Hạ Hành Khuyết rời khỏi điện thoại, anh ngẩng đầu lên, liếc mặt một cái đã thấy Dư Niên đứng bên ngoài.
Dư Niên vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, bên ngoài khoác vội áo vest của Hạ Hành Khuyết, có lẽ vội quá nên cậu lấy tạm.
Dù khoảng cách khá xa nhưng Hạ Hành Khuyết vẫn thấy mái tóc rối của Dư Niên, vành mắt đỏ hoe của cậu trông cực kỳ đáng thương.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh hơi thất thần.
Nhân viên nhắc nhở: “Hạ tổng?”
“Ừ.” Hạ Hành Khuyết bừng tỉnh: “Tôi biết rồi.”
“Vậy chúng tôi xin phép đi trước, mong anh chú ý giữ liên lạc.”
“Được, đi cẩn thận.” Hạ Hành Khuyết gật đầu tiễn họ ra khỏi cánh cửa xoay tự động.
Anh đứng ngoài cửa nhìn Dư Niên.
Trợ lý đứng bên cạnh anh nói: “Trong lúc ngài làm biên bản thì cậu ấy đã gọi cho chúng tôi, Tiểu Chu nghe máy được, cậu ấy lo lắng lắm.”
Dư Niên đi thêm một bước về phía anh, rồi bị hàng rào cảnh báo chặn lại.
Hạ Hành Khuyết vòng qua hàng rào cảnh báo từ cầu thang bên cạnh, trèo qua bức tường trang trí thấp rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Dư Niên.
“Niên Niên.”
Dư Niên chăm chú nhìn anh, xác nhận rằng ngoài tay phải ra anh không bị thương ở chỗ nào khác, cơ thể khỏe mạnh có thể trèo tường.
Bàn tay phải đã được băng bó xong, trông không nghiêm trọng lắm.
Dư Niên phồng má, nhỏ giọng hỏi: “Anh có bị thương không?”
Hạ Hành Khuyết trả lời: “Không có.”
“Vậy còn cuộc họp thì sao?”
“Cuộc họp bị hủy rồi.”
“Vậy chúng ta về nhà nhế.”
“Ừm.” Hạ Hành Khuyết vốn định về thẳng nhà, cặp tài liệu và máy tính đã để trợ lý cầm, giờ về luôn cũng được.
Dư Niên nắm tay Hạ Tiểu Hạc, quay lại vẫy tay với tài xế đứng chờ một bên.
Tài xế lập tức lái xe đến gần, Dư Niên mở cửa xe để Hạ Tiểu Hạc leo lên trước, rồi bản thân cũng lên xe.
Hạ Hành Khuyết đi theo sau, nhưng Dư Niên lại ngồi vào ghế gần cửa xe.
Dư Niên tức giận nói với anh: “Anh ra qua đằng trước ngồi đi.”
“Không thích, anh muốn ngồi với Niên Niên.”
Hạ Hành Khuyết ôm lấy chân Dư Niên kéo cậu vào trong xe, anh cúi xuống thắt dây an toàn cho cậu rồi ngồi xuống cạnh.
Anh ra lệnh cho tài xế: “Về Cẩm Hoa Uyển.”
“Vâng.”
Xe khởi động, hàng ghế phía sau im ắng đến kỳ lạ.
Dư Niên ôm chặt tay, quay đầu nhìn cửa sổ bên Hạ Tiểu Hạc.
Hạ Hành Khuyết quay sang nhìn cậu: “Niên Niên?”
Động tác Dư Niên càng rõ ràng hơn, không muốn nhìn anh nữa.
Rõ ràng là cậu đang tức giận.
Hạ Hành Khuyết nghĩ một chút, anh nói nhỏ: “Thời gian tới tập đoàn sẽ tăng cường an ninh.”
Dư Niên vẫn không để ý đến anh.
Hạ Hành Khuyết tiếp tục: “Anh cũng sẽ cẩn thận, vết thương trên tay không nghiêm trọng, chỉ bị dao cắt một chút thôi.”
Giờ Dư Niên mới phản ứng quay đầu nhìn tay anh.
Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, anh xoa đầu cậu.
Nhưng Dư Niên vẫn giữ vẻ mặt tức giận.
*
Về biệt thự thì xa quá, cũng không biết Hạ Hành Khuyết có bị mời đi hỗ trợ điều tra nữa không, thế nên họ không về biệt thự mà quay về căn hộ lớn trong trung tâm thành phố.
Dư Niên nắm tay Hạ Tiểu Hạc xuống xe, bước nhanh đến thang máy, cậu nhấn mạnh vào nút gọi thang máy rồi bước vào trong.
Sau đó quay lại hỏi Hạ Hành Khuyết—
“Lên tầng mấy đây?”
Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, đưa tay bấm nút: “Tầng tám.”
Chưa kịp để Hạ Hành Khuyết nói xong, Dư Niên lại tức giận quay đầu, chỉ để lại bóng lưng cho Hạ Hành Khuyết.
Đi đến cửa, Dư Niên mới quay đầu sang: “Anh mở cửa.”
Hạ Hành Khuyết nắm tay cậu, đặt ngón tay trỏ của cậu lên khóa vân tay.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Dư Niên rút tay lại vỗ vỗ Hạ Tiểu Hạc: “Con đi xem sách tranh với ông quản gia đi.”
Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu nhìn ba và ba lớn, nhóc biết ba đang tức giận.
Nhưng không biết ba giận vì điều gì.
Ánh mắt tìm tòi của nhóc quá rõ ràng, Dư Niên cố gắng nghiêm mặt: “Đi nhanh lên.”
“Vâng.”
Ông quản gia đưa tay nắm lấy tay nhóc con, ông đưa nhóc về phòng.
Được rồi, mọi người đã đi hết, giờ chỉ còn lại Dư Niên và Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên đưa tay kéo cà vạt của Hạ Hành Khuyết: “Anh lại đây cho tôi.”
Dư Niên tìm phòng trống kéo Hạ Hành Khuyết vào trong.
Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn theo sau, một tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Niên Niên?”
Dư Niên quay đầu lại, nhìn anh với vẻ mặt “người cha nghiêm khắc”: “Sao không nói cho tôi biết? Tại sao tôi lại là người biết cuối cùng hả?”
Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt trở nên u ám.
Dư Niên thấy anh không nói gì, tiếp tục nói: “Anh báo cáo chuyện của Hạ thị Kim Khí, mấy ngày qua chúng ta ở bên nhau cả ngày, lúc nào tôi cũng ngồi cạnh anh, đến cả trợ lý của anh cũng biết mà tôi chẳng biết gì.”
“Anh giả vờ giỏi đấy. Lần đầu tiên tôi thấy người quen trên tin tức, nếu anh nói cho tôi biết sớm hơn, có lẽ tôi đã chuẩn bị được…”
Cõ lẽ sẽ không bị dọa đến mức tim suýt bay ra ngoài, còn tưởng là kịch bản phản diện đánh tới, càng không lo bị Hạ Tiểu Hạc phát hiện đang khóc trong xe.
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng xin lỗi: “Niên Niên, anh biết sai rồi.”
“Nói nghiêm túc.”
“Anh sai rồi.”
Dư Niên thấy đỡ hơn, cậu đưa mắt nhìn anh: “Tay còn đau không?”
Hạ Hành Khuyết giơ tay phải của mình ra: “Không đau.”
Dư Niên hỏi: “Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết?”
Hạ Hành Khuyết lại im lặng, Dư Niên bắt đầu thấy tức giận, từng câu từng chữ gọi anh: “Hạ Hành Khuyết mưu mô, anh nói đi.”
Hạ Hành Khuyết nhỏ giọng: “Niên Niên mất trí nhớ, anh không muốn để Niên Niên biết những chuyện này.”
Dư Niên không hiểu: “Hả? Những chuyện này có gì mà không để tôi biết?”
Hạ Hành Khuyết im lặng một lúc, giọng nói càng nhỏ hơn: “Xuất thân của anh thấp kém, thậm chí không thể gọi là bình thường. Con đường anh gây dựng sự nghiệp cũng chẳng mấy vẻ vang, có thể coi là vết nhơ nữa.”
Anh đang nói về thân phận con riêng và số tiền 300 vạn anh đã dùng khi tống tiền Hạ gia.
Hạ Hành Khuyết tiếp tục nói: “So với Phó Nguyên Châu, anh chẳng có gì đáng để tự hào cả.”
“Anh không muốn Niên Niên nhớ lại, chỉ cần lật đổ Hạ thị, sau này Niên Niên không biết chuyện này nữa.”
“Đó không phải chuyện lớn, nên anh không nói cho Niên Niên.”
Dư Niên khựng lại, buông bàn tay đang nắm cà vạt của anh ra, cậu giúp anh vuốt lại nếp nhăn.
“Sao lại nói vậy? Phó Nguyên Châu 'vĩ đại với chính nghĩa' thì có gì lạ đâu, anh ta chính là người như vậy mà. Quan hệ với gia đình tốt thế mà không chịu dùng tiền gia đình, nhất định phải tự lập bằng hai bàn tay trắng, nhìn có vẻ ngầu nhưng thực ra ngốc lắm, mà…”
Dư Niên ngẫm nghĩ: “Mà anh sành điệu hơn cả anh ta, tôi thích tổng tài trắng đen hơn nên xuất thân của anh là điểm cộng đấy, siêu ngầu.”
“Anh còn chưa hỏi tôi mà đã tưởng tôi nghĩ anh không danh giá rồi, có ai như vậy không?”
Hạ Hành Khuyết nói: “Anh biết Niên Niên không nghĩ thế, nhưng anh cảm thấy mình không danh giá. Dùng tiền họ cho để làm giàu, anh và Hành Niên đều không danh giá.”
Dư Niên nhanh chóng phản bác: “Nói linh tinh, tiền là thứ danh giá nhất trần đời! Không cần thì đưa tôi!”
Hạ Hành Khuyết lấy điện thoại ra: “Ừm, cho Niên Niên.”
Dư Niên vội vàng cản anh lại: “Đừng đừng đừng, nói rõ ràng đã, đừng chuyển tiền!”
“Được.”
Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh cười: “Đừng lo mấy chuyện linh tinh đấy nữa, dù sao xuất thân chúng ta cũng giống nhau mà, tôi còn chẳng để ý gì đến việc bố mình là con bạc thì sao phải ghét anh chứ?”
Cậu giơ móng vuốt nhỏ của mình ra dọa Hạ Hành Khuyết: “Hạ Hành Khuyết, không dám giấu anh chứ tôi biết hết chuyện về anh đấy. Tôi nắm anh trong lòng bàn tay, không bận tâm gì cả.”
Hạ Hành Khuyết mỉm cười, xoa đầu cậu: “Anh biết rồi. Niên Niên, em vừa khóc.”
“Không có.” Dư Niên tự tin ngẩng đầu: “Chắc chắn là không.”
Hạ Hành Khuyết nhìn sâu vào mắt cậu, dùng ngón cái xoa vệt nước mắt trên má Dư Niên, nước mắt đã khô để lại một vệt trắng.
“Vậy đây là gì?”
Dư Niên nghẹn lại: “Không biết cọ từ đâu ra.”
“Niên Niên vẫn mặc đồ ngủ mà, em ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Còn chưa kịp uống cả Coca đã chạy thẳng tới đây.
Dư Niên nắm tay anh, cậu muốn ra ngoài: “Ra ngoài gọi đồ ăn thôi, tôi muốn ăn gà rán, đi nào.”
Hạ Hành Khuyết đi theo sau cậu: “Tay phải bị thương rồi.”
“Không sao, để tôi lấy cho anh cái nĩa, anh cầm nĩa bằng tay trái mà ăn.”
“Nĩa không tiện lắm, dùng tay trái cũng không tiện.”
“Vậy tôi đút cho anh…” Dư Niên quay lại: “Hình như lần trước chúng ta ở Bắc Thành anh đã dùng tay trái cầm đũa cơ mà. Hạ Hành Khuyết, anh lại giả vờ đúng không?”
Hạ Hành Khuyết rũ mắt xuống, Dư Niên nghiêng đầu nhìn anh.
Không phải chứ? Trùm phản diện khóc rồi?
Dư Niên dang tay ôm chặt lấy anh: “Mấy hôm trước tôi ôm anh nhưng chưa nói rõ với anh thì phải.”
“Tôi biết những chuyện đó, ý tôi là, tôi là Niên Niên mười sáu tuổi, đang ôm chặt Hạ Hành Khuyết xui xẻo mười sáu tuổi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cặp đôi tinh quái, lần nào cũng vậy, cãi nhau năm mươi chữ, dính dính năm trăm chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.