Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 16: Chương 16




Chương 16

Edit & beta: Cún


Trước đó đã nói về việc Kim Thập Tam theo cùng Thiếu soái Trương trở lại Phụng Thiên và đảm nhận công việc tại phủ Đại soái. Tuy nhiên, Thiếu soái Trương bị Dương Vũ Đình công kích, bị cha là Đại soái cách chức.

Kim Thập Tam bảo vệ Thiếu soái Trương tham gia một bữa tiệc của một nhà buôn người Nga, và gặp gỡ con gái của vị nhà buôn này, một cô gái xinh đẹp, con lai hai dòng máu Trung và Nga, Diệp Lam. Hai người dần trở nên thân thiết vì cùng sở thích về nhân sâm, và Thiếu soái Trương thấy họ có tình cảm với nhau nên có ý tác hợp.

Trong ngành nhân sâm Đông Bắc, luôn có hai tên tuổi lớn là “Nam Dương Bắc Tần”, và gia đình mẹ của Diệp Lan chính là một nhánh của gia tộc “Bắc Tần” nổi tiếng, ngang hàng với nhà họ Dương của Dương Bát gia. Mẹ của Diệp Lam, Tần Đinh Lan, đến Phụng Thiên mời Kim Thập Tam đến nhà chơi, trong cuộc trò chuyện, bà đoán ra Kim Thập Tam đã từng được nhìn thấy củ “Thần Long Nhị Trụ Hương”.

Kim Thập Tam rung động trong lòng, không ngờ Diệp phu nhân lại sắc bén đến vậy, chỉ qua mấy lời Diệp Lam kể, bà có thể đoán được cây gậy mà hắn nói chính là vật quý hiếm.

Hắn im lặng không nói, Diệp phu nhân liếc nhìn hắn, rồi nói tiếp: “Củ “Thần Long Nhị Trụ Hương” chỉ mọc ở núi Trường Bạch và được “rồng thần núi Trường Bạch” bảo vệ, vì có hai thân rễ nên mới gọi như vậy. Nó cùng với củ sâm tên là “Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ” vốn chỉ mọc ở núi Trường Bạch, được gọi là “Long Phượng Song Sâm”, là những bảo vật quý giá nhất trong nhân sâm, có giá trị ngất ngưởng.

Người ta đồn rằng hai loại sâm này có công dụng “hồi sinh người chết, làm thịt trắng xương”, người bình thường nếu ăn vào, có thể trường sinh bất lão. Không biết Kim tiên sinh có duyên cớ gì mà lại gặp được cây “Thần Long Nhị Trụ Hương” ở núi Trường Bạch? Cây bổng chùy này là ai đã hái được?”

Kim Thập Tam mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại, chưa thực sự gặp qua cái gọi là “Thần Long Nhị Trụ Hương”. Cứ thử nghĩ xem, cây bổng chùy như vậy ai có thể hái được? Dù có người hái được, sao lại giấu kín không lộ ra, đến mức những người trong ngành sâm đều không biết?

Nếu nói cây bổng chùy này có thể chữa bệnh, có thể kéo dài tuổi thọ thì cũng không sai, nhưng mà nói ăn vào có thể trường sinh bất lão, thì chỉ là cách nói khoa trương của người trong ngành thôi. Người hái được nó, bất kể là ai, cũng sẽ có danh lợi xán lạn, sao lại không mang ra trao đổi, thu lợi, mà lại cứ giữ lại ăn một mình?”

Diệp phu nhân im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Kim tiên sinh có từng nghe câu “Ngũ Đế tiền tụ, Sơn Thần xuất thế” chưa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Kim Thập Tam cảm thấy mình đã từng nghe câu này ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra, bèn mơ hồ lắc đầu. Diệp Lam nghe đến đây cũng nổi lên tò mò, trợn tròn mắt nhìn mẹ mình.

Diệp phu nhân nói: “Tương truyền trong núi Trường Bạch có một kho báu của Sơn Thần, bên trong chôn giấu vô số châu báu. Trong kho báu có Sơn Thần trú ngụ, nếu ai có thể diện kiến ngài, không chỉ có được kho báu mà còn nhận được sự chỉ dẫn của Sơn Thần, tìm ra tất cả các củ sâm quý trong núi Trường Bạch. Chỉ là, không ai biết kho báu nằm ở đâu. Chỉ khi nào tiền Ngũ Đế được tụ đủ, thì Sơn Thần mới xuất hiện.”

Diệp Lam bật cười nói: “Mẹ à, mẹ càng nói càng thần bí rồi. Nhân sâm là vua của các loài thảo dược thì không sai, nhưng mẹ nói nó thần kỳ đến mức này, con thật sự không tin đâu.”

Diệp phu nhân thở dài một hơi, nói: “Người khác nói vậy, ta cũng không tin. Nhưng hắn…” Bà lắc đầu, rồi nói: “Lam Nhi, đưa Kim tiên sinh ra ngoài đi! Ta muốn nghỉ ngơi rồi.” Dứt lời, bà không đợi Kim Thập Tam trả lời, tự mình bước lên lầu.

Diệp Lam ái ngại nhìn Kim Thập Tam, nói: “Anh đừng để bụng nhé, mẹ tôi là như thế đấy, có lúc rất bình thường, có lúc lại thần thần bí bí.” Cô tiễn Kim Thập Tam ra cửa, chợt nói: “Anh Thập Tam, em muốn đi lên núi Trường Bạch một chuyến, anh có thể đi cùng em không?”

Kim Thập Tam ngạc nhiên hỏi: “Sao? Em thực sự tin lời mẹ em nói, muốn lên núi Trường Bạch tìm cái gọi là “kho báu của Sơn Thần” à?”

Diệp Lam lắc đầu nói: “Không phải. Nhưng dù không có kho báu của Sơn Thần, thì trên một ngọn núi thần như vậy có ẩn chứa bao nhiêu cây nhân sâm quý giá, em cũng muốn tự mình khám phá.”

Kim Thập Tam do dự: “Đi lên núi Trường Bạch tìm nhân sâm không phải muốn đi là đi được, nơi đó đầy rẫy nguy hiểm. Dương Thành Nghiệp của Bang Sâm Trường Bạch cũng không dễ chọc vào, ai muốn lên núi tìm nhân sâm đều phải qua cửa ải của ông ta. Nhà họ Diệp của em là đối thủ của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không để em lên núi đâu.”

Diệp Lam cười lạnh: “Núi Trường Bạch đâu phải của riêng nhà họ Dương? Chẳng lẽ Bang Sâm Trường Bạch có thể phong tỏa cả ngọn núi sao? Chúng ta cứ lặng lẽ lên núi, hắn có biết được gì đâu! Dù hắn có biết, cũng không làm gì được. Nhà họ Diệp và nhà họ Tần chúng ta đâu có sợ hắn! Em nhất định phải đi, anh đi cùng em một chuyến nhé.”

Kim Thập Tam há chẳng phải cũng mong được quay lại núi Trường Bạch, trở về thành Phủ Tùng đó sao? Ở nơi ấy, hắn còn một mối thù chưa báo, củ sâm quý “Thần Long Nhị Trụ Hương” mà cha nuôi hắn đã liều mạng hái về, vẫn còn nằm trong tay kẻ thù. Nhưng bây giờ chưa phải lúc báo thù. Ở nơi ấy, vẫn còn người khiến hắn vương vấn, Dương Như Ý. Dù biết rằng kiếp này hai người hữu duyên vô phận, định sẵn không thể đến với nhau, nhưng mỗi khi nghĩ đến nàng, lòng hắn lại xốn xang, ngọt ngào lẫn chua xót, đắng cay đủ vị.

Hắn cười khổ nói: “Tôi còn nhiệm vụ bảo vệ thiếu soái, đâu thể muốn đi là đi ngay được. Đợi có cơ hội rồi hẵng tính.”

Diệp Lam bĩu môi, không vui quay người rời đi. Kim Thập Tam nghĩ, cô muốn lên núi Trường Bạch tìm nhân sâm chẳng qua chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời, chắc chỉ vài hôm nữa có chuyện gì mới mẻ hấp dẫn hơn, cô sẽ quên ngay thôi, nên hắn cũng không để tâm.

Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày sau, Diệp Lam lại đến tìm hắn, mang theo chính cái “thời cơ” mà hắn nói, khiến hắn không thể từ chối.

Chuyện phải kể từ đầu.

Từ khi Diệp Bỉnh Đường mở rộng kinh doanh nhân sâm đến Phụng Thiên, ông ta đã nảy sinh xung đột với nhà họ Dương. Nhất là ông ta muốn áp dụng mô hình nhà máy hiện đại để sản xuất các sản phẩm làm từ nhân sâm, việc này khiến cửa hàng sâm nhà họ Dương dẫn đầu làn sóng phản đối mạnh mẽ.

Diệp Bỉnh Đường không cam lòng, một mặt tìm cách thông qua Thiếu soái Trương để gây áp lực từ phía quan chức, buộc hiệp hội nhân sâm do nhà họ Dương đứng đầu phải nhượng bộ, mặt khác lại phái tâm phúc trà trộn vào hiệu sâm của nhà họ Dương ở Phụng Thiên để dò la tin tức.

Người tâm phúc này quả thực có bản lĩnh, chẳng bao lâu đã đứng vững trong hiệu sâm nhà họ Dương, thậm chí còn được trọng dụng. Vài ngày trước, Dương Bát gia đến Phụng Thiên, trong nội đường của hiệu sâm đã bí mật gặp gỡ một thương nhân người Nhật Bản, và người tâm phúc đó tình cờ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Mặc dù nội dung không liên quan gì đến việc Diệp Bỉnh Đường mở nhà máy chế biến nhân sâm, nhưng ông ta cảm thấy chuyện này rất quan trọng, lập tức báo lại cho Diệp Bỉnh Đường.

Thương nhân người Nhật Bản đó tên là Harukawa Hideki, làm nghề kinh doanh gỗ, lương thực và dược liệu ở Đông Bắc, phạm vi làm ăn không nhỏ, thậm chí còn có quan hệ buôn bán với Diệp Bỉnh Đường. Lần này hắn đến tìm Dương Bát gia, ngoài chuyện làm ăn còn mang đến một tin tức. Mà tin tức này, ban đầu lại lọt ra từ tay Ái Tân Giác La Trung Toàn, vị Duệ Thân Vương cuối cùng của triều đại nhà Thanh.

Tông thất nhà Thanh, vị Duệ Thân Vương đầu tiên là Đa Nhĩ Cổn, người con được Nỗ Nhĩ Cáp Xích sủng ái nhất. Ban đầu, ông gần như đã được ngầm định là người thừa kế, nhưng chí lớn chưa thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã bị đại pháo của Viên Sùng Hoán bắn chết trong trận Ninh Viễn. Khi đó, Đa Nhĩ Cổn còn quá trẻ, không đấu lại được hoàng huynh Hoàng Thái Cực, đành để ông ta lên ngôi. Sau khi Hoàng Thái Cực qua đời, Đa Nhĩ Cổn từng có cơ hội giành lại hoàng vị, nhưng lại bị Trang phi, thân mẫu của Thuận Trị Đế Phúc Lâm kiềm chế, chỉ có thể làm Nhiếp Chính Vương. Về sau, ông lại bị vu oan mưu phản mà bị ban chết, mãi đến thời Càn Long mới được minh oan, tước vị Duệ Thân Vương mới được khôi phục cho dòng dõi của ông.

Vị Duệ Thân Vương cuối cùng của nhà Thanh, Ái Tân Giác La Trung Toàn, nhận được tước vị từ phế đế Phổ Nghi vào thời dân quốc. Hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, chỉ trong vài năm đã tiêu tán sạch gia sản tổ tiên để lại, thậm chí còn nợ nần chồng chất, bị chủ nợ truy đòi khắp nơi. Cùng đường, Trung Toàn chạy đến Phụng Thiên, không còn cách nào khác, đành đem bộ Đại Ngũ Đế Tiền gia truyền ra đổi tiền. Hắn tìm đến thương nhân người Nhật Bản là Harukawa Hideki, người vốn có quen biết với mình, muốn đổi lấy một vạn đại dương.

Hắn nói rằng bộ tiền này là tín vật do Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích truyền lại cho Đa Nhĩ Cổn. Khi truyền lại bảo vật, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nói cho Đa Nhĩ Cổn biết rằng ông từng gặp Sơn Thần ở núi Trường Bạch.

Theo lời sấm truyền, cứ sáu giáp (tức 360 năm) thì Sơn Thần lại xuất hiện một lần. Nếu khi đó Đại Thanh đã diệt vong, thì có thể dựa vào bộ Đại Ngũ Đế Tiền này để lên núi Trường Bạch tìm “kho báu của Sơn Thần”, lấy kho báu khôi phục vương triều.

Bí mật này được truyền qua các đời Duệ Thân Vương, và chỉ người thừa kế tước vị mới có thể biết đến, đồng thời có trách nhiệm giữ gìn bộ tiền này.

Nghe xong, Harukawa Hideki cũng không mấy tin tưởng. Hắn nghĩ bọn công tử Bát Kỳ này giỏi nhất là lấy tổ tiên ra để tô vẽ cho mình, lại càng khéo bịa chuyện về cổ vật để nâng tầm giá trị. Tuy nhiên, bộ Đại Ngũ Đế Tiền này thực sự hiếm có, bèn ép giá xuống mức thấp nhất, chỉ bỏ ra hai nghìn đại dương để mua lại từ tay Trung Toàn.

Harukawa Hideki có được bộ Đại Ngũ Đế Tiền nhưng cũng không quá để tâm. Lần này đến hiệu sâm Dương gia ở Phụng Thiên, hắn bàn chuyện làm ăn với người đến thị sát là Dương Bát gia. Trong lúc trò chuyện, hắn thuận miệng nhắc đến bộ tiền này. Dương Bát gia mượn xem một chút, rồi đột nhiên đề nghị mua lại.

Harukawa Hideki không phải kẻ ngốc, biết rõ thứ mà Dương Bát gia muốn có chắc chắn không phải vật tầm thường, liền lắc đầu từ chối. Dương Bát gia không từ bỏ, liên tục ra giá, từ vài ngàn đến hẳn một vạn đại dương. Càng thấy đối phương sốt sắng, Harukawa Hideki càng tin rằng lời kể của Trung Toàn không hoàn toàn vô căn cứ, nên càng giữ chặt không bán.

Cuối cùng, Dương Bát gia cười lạnh, nói: “Ngươi có giữ bộ tiền này cũng chẳng làm được gì, nhưng ta thì biết nó có tác dụng gì.” Harukawa Hideki ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, liền đưa ra đề nghị, cùng nhau lên núi Trường Bạch tìm kiếm kho báu của Sơn Thần, nếu tìm được thì chia đôi số kho báu bên trong. Dương Bát gia suy tính một hồi rồi đồng ý, hai bên lập tức đạt thành thỏa thuận.

Người tâm phúc của Diệp Bỉnh Đường sau khi nghe được tin này liền nhanh chóng quay về báo cáo. Trùng hợp thay, lúc đó Diệp Lam vô tình nghe lén được. Cô không ngờ những lời mẹ từng nói không phải là mộng tưởng hoang đường, mà thực sự có căn cứ, liền lập tức đề nghị cha cho mình lên núi Trường Bạch tìm kho báu của Sơn Thần.

Nhưng cô không ngờ cha lại nổi trận lôi đình, mắng đây chỉ là chuyện hoang đường, không thể tin được. Ông còn nói trên núi Trường Bạch có ma quái tác oai tác quái, chuyên hại người, tuyệt đối không cho phép cô đi.

Diệp Lan thấy cha không thể nói lý, tức giận bỏ đi, liền tìm mẹ để hỏi rõ hơn về “kho báu của Sơn Thần”. Nhưng mẹ cô lại thần sắc kỳ lạ, chỉ lắc đầu không chịu nói, thậm chí còn khuyên cô mau quên đi chuyện này.

Diệp Lam không còn cách nào khác, đành tìm đến Kim Thập Tam để bàn bạc.

Cô kể lại toàn bộ những gì mình nghe được, rồi thở dài nói: “Đáng tiếc là theo lời tay mật thám mà cha phái đi, để mở được kho báu của Sơn Thần thì nhất định phải có bộ Đại Ngũ Đế Tiền trong tay gã người Nhật kia. Không biết nếu thật sự tìm được kho báu, có cách nào khác để mở ra không?

Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên thử. Không phải vì kho báu đâu. Thật lòng mà nói, ta chẳng mấy hứng thú với mớ châu báu đó. Nhưng nếu thực sự có thể gặp được Sơn Thần, thì với những người làm nghề phóng sơn như chúng ta, đó chẳng phải là một kỳ ngộ hiếm có sao? Ta say mê chuyện này đến mức chỉ mong có thể lập tức bay đến núi Trường Bạch ngay bây giờ!”

Kim Thập Tam nghe xong, trong lòng dậy lên cơn sóng lớn. Hắn lặng lẽ thò tay vào trong áo, lấy ra một túi hộ thân, rồi rút ra năm đồng tiền cổ được cất giấu bên trong.

Diệp Lam nhìn thấy, kinh ngạc hỏi: “Đây là gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Kim Thập Tam chậm rãi nói: “Năm đồng tiền cổ này chính là Đại Ngũ Đế Tiền mà cô vừa nhắc tới. Chúng bao gồm “Tiền Bán Lạng” thời Tần Thủy Hoàng, “Tiền Ngũ Thù” thời Hán Vũ Đế, “Khai Nguyên Thông Bảo” thời Đường Thái Tông, “Tống Nguyên Thông Bảo” thời Tống Thái Tổ, và “Vĩnh Lạc Thông Bảo” thời Minh Thành Tổ.”

Diệp Lan càng thêm kinh ngạc, hỏi: “Sao có thể như vậy được? Chẳng phải Đại Ngũ Đế Tiền đang ở trong tay người Nhật đó sao? Tại sao lại nằm trong tay anh?”

Kim Thập Tam lắc đầu, đáp: “Bộ Đại Ngũ Đế Tiền này đã theo tôi từ thuở nhỏ, không phải là năm đồng tiền trong tay gã người Nhật kia.”

Diệp Lam ngơ ngác, cầm lấy năm đồng tiền trong tay Kim Thập Tam, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng, nhưng vẫn không nhận ra điều gì đặc biệt. Cô trả lại tiền cho Kim Thập Tam, rồi hỏi: “Vậy tại sao huynh lại có bộ Đại Ngũ Đế Tiền này? Là cha mẹ của anh để lại sao?”

Kim Thập Tam thở dài, nói: “Đúng vậy. Nhưng tôi là một đứa trẻ mồ côi, mẹ tôi sinh ra tôi rồi qua đời, trước khi chết đã giao tôi cho mẹ nuôi, và cũng để lại di vật trong túi hộ thân này. Bộ Đại Ngũ Đế Tiền chính là một trong số đó. Còn về cha tôi, tôi chưa bao giờ gặp mặt và cũng không biết ông là ai. Không biết ông ấy còn sống hay không và hiện tại đang ở đâu, tôi cũng hoàn toàn không hay biết.

Ban đầu tôi tưởng rằng, thân phận của mình sẽ mãi chìm vào quên lãng, cho đến chết cũng chỉ là một kẻ vô danh, không có gốc gác. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy những vật trong túi hộ thân này chắc chắn liên quan đến “kho báu của Sơn Thần”, có thể ở đó, tôi sẽ tìm được câu trả lời cho bí ẩn thân phận của mình.”

Diệp Lam nhìn thấy vẻ cô đơn và u sầu không nói thành lời trên gương mặt của hắn, lòng cô cảm thấy nhói đau, cô nắm chặt tay hắn, dịu dàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết thân phận của anh lại bi thương như vậy, khiến anh phải hồi tưởng lại những ký ức đau buồn.”

Kim Thập Tam im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ngoài mẹ cô ra, có lẽ chỉ có Dương Thành Diệp là một trong số ít những người thật sự biết bí mật về kho báu của Sơn Thần. Hắn bây giờ lại có được bộ Đại Ngũ Đế Tiền, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tôi nghĩ giờ này hắn đã dẫn theo người Nhật lên đường đến núi Trường Bạch rồi.”

Anh kể lại cho Diệp Lam nghe mối thù giữa mình và Dương Thành Nghiệp, chỉ là tránh không đề cập đến nhị tiểu thư nhà họ Dương.

Sau đó, hắn nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, kiên quyết nói: “Diệp Lam, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ đi lên núi Trường Bạch, tìm ra kho báu của Sơn Thần. Một là để giải đáp thân phận của tôi; hai là tôi tuyệt đối không để kho báu bên trong đó rơi vào tay Dương Thành Nghiệp và những tên người Nhật đó!”

Diệp Lan gật đầu mạnh, nói: “Anh Thập Tam, em sẽ đi cùng anh!”

Kim Thập Tam lại nói: “Dương Thành Nghiệp và người Nhật có thể đã xuất phát từ lâu rồi, chúng ta cũng phải nhanh chóng lên đường. Tuy nhiên, như cha của em nói, núi Trường Bạch quả thật rất nguy hiểm, chúng ta cần chuẩn bị kỹ càng mới có thể đi. Hai ngày nay tôi phải ở lại phủ Đại soái để trực, còn phải tranh thủ cơ hội xin nghỉ phép với thiếu soái…”

Diệp Lam cắt lời hắn: “Không sao đâu, mọi thứ cần thiết, anh chỉ cần viết ra danh sách, em sẽ lo liệu. Ba ngày nữa vào lúc tám giờ sáng, em sẽ đợi anh ở miếu đất cách cửa Đông năm dặm.”

Kim Thập Tam hỏi: “Vậy cha em…”

Diệp Lam cười nói: “Cha em hôm nay đi Phủ Thuận làm việc, mấy ngày này sẽ không về. Ông ấy bảo mẹ em quản lý em, nhưng bà ấy làm sao quản nổi em chứ!”

Ngày hôm sau, Kim Thập Tam tìm thiếu soái và nói rằng muốn về núi Trường Bạch thăm mẹ, Diệp Lam cũng nhất quyết muốn theo hắn đi chơi. Thiếu soái cười nói: “Có vẻ như quan hệ của hai người đã rõ rồi. Anh em của tôi cũng có mắt nhìn đấy! Không vấn đề gì, đi hai ba tháng cũng được. Tốt nhất về nhà làm đám cưới rồi về.”

Kim Thập Tam ngượng ngùng cười nói: “Làm gì có nhanh như vậy! Còn chưa nói chuyện hôn sự, cũng chưa hỏi qua ý kiến của cha cô ấy, chưa biết ông ấy có đồng ý hay không. Lần này Diệp Lam theo tôi về là giấu cha cô ấy, hy vọng ông ấy đừng chạy đến phủ Đại soái tố cáo tôi bắt cóc con gái nhà người ta!”

Thiếu soái Trương cười lớn nói: “Diệp tiểu thư là một cô gái hiện đại, cha cô ấy là người Nga, làm sao có thể tuân theo quy tắc kết hôn của người Trung Quốc như ba mối, sáu chứng, tiệc cưới lớn nhỏ chứ! Nghe tôi, cậu cứ làm xong rồi hẵng nói. Nếu cha cô ấy đến tìm con gái thì còn có tôi ở đây mà, tôi sẽ giúp cậu giấu giếm.”

Tối hôm đó, Kim Thập Tam canh gác tại phủ Thiếu soái. Khi hắn đang ngồi một mình trong phòng trực, tay lướt qua năm đồng tiền Ngũ Đế, suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe thấy có người khẽ gõ cửa sổ đã đóng.

Hắn giật mình, quát lên: “Ai đó?” nhưng không có ai trả lời. Hắn rút súng, mở cửa đi ra ngoài, và trong hành lang tối tăm không có ai. Hắn nhìn ra sân, chỉ thấy một bóng người đang ngồi rạp trên một cái cây, mặc đồ đen và bịt mặt, không thể nhìn rõ tướng mạo.

Kim Thập Tam định thổi còi gọi lính canh trong phủ ra bắt kẻ trộm, nhưng bóng đen đó khi thấy hắn ra ngoài liền vẫy tay với hắn, rồi đột nhiên nhảy lên, giống như một con khỉ linh hoạt nhảy sang cái cây kế tiếp, và cây không hề rung động. Nhảy liên tiếp vài lần, bóng đen đó đã nhảy lên một cái cây cách bức tường bên ngoài phủ chỉ khoảng hai mét.

Có vẻ như bóng đen này đang cố tình dẫn dụ hắn ra ngoài. Kim Thập Tam cảm thấy rất kỳ lạ, buông còi xuống, chỉ thấy bóng đen dùng thân cây bật lên, giống như một con dơi, lướt trong không trung, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hai mét và bay lên tường.

Bức tường ngoài của phủ Thiếu soái cao tới ba trượng, trên đầu tường đều cắm đầy gai sắt, người bình thường không thể nào đứng vững. Nhưng một đầu ngón chân của người đó lại vừa vặn đứng trên một chiếc gai sắt. Cơ thể của người kia như không có trọng lượng, chỉ dùng một chân đứng vững trên tường, như một con diều giấy bay theo gió, nhưng vẫn không rơi xuống.

Thật là khinh công tuyệt vời! Kim Thập Tam trong lòng thầm khen ngợi. Bóng đen lại vẫy tay với hắn, rồi đột ngột lộn người ngã nhào xuống ngoài tường viện. Kim Thập Tam giật mình, lập tức nhận ra rằng bóng đen này là cố ý ngã xuống. Người nọ vẫy tay với hắn là muốn hắn đi theo ra ngoài.

Kim Thập Tam trong lòng thoáng động, bỗng nhớ đến một người. Nhưng người này không có khinh công như vậy, hắn vội vàng đi vòng ra cổng lớn, rời khỏi phủ, theo đường ngoài tường tìm đến nơi bóng đen rơi xuống, nhưng không thấy bóng dáng ai. Khi hắn còn đang ngạc nhiên, bỗng có một mảnh ngói nhỏ bay về phía hắn.

Hắn phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu tránh đi, rồi thấy bóng đen kia đang chạy về phía nam trên nóc một dãy nhà đối diện. Kim Thập Tam lập tức đuổi theo. Một người chạy trên mái nhà, một người vội vã xuyên qua các con hẻm. Chạy qua vài con phố, bóng đen đột ngột nhảy vào một cái sân nhỏ, rồi mất dạng.

Kim Thập Tam đến trước cổng sân nhỏ, do dự một lát, đang định giơ tay gõ cửa, thì bất ngờ cánh cửa kêu “kẽo kẹt” mở ra. Một cô gái cầm đèn lồ ng nhỏ xuất hiện ở cửa.

Dương Như Ý!

Kim Thập Tam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh không ngờ lại gặp được cô ấy ở thành Phụng Thiên này. Trong căn phòng phụ của sân nhỏ, một ngọn đèn dầu đã được thắp lên, một người đàn ông cao lớn, mặt đầy sẹo, đứng bên bàn, mỉm cười nhìn anh.

Quả nhiên là “Tam Giang Ưng”!

Kim Thập Tam gọi một tiếng “Đại ca”, rồi tiến lên ôm chầm lấy hắn ta. “Tam Giang Ưng” cũng ôm lại hắn, cười nói: “Huynh đệ, lâu rồi không gặp!”

Hai người ngồi xuống trò chuyện, trao đổi những chuyện đã qua. Dương Như Ý rót trà và pha nước cho họ, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh. Kim Thập Tam kể sơ qua về việc mình trốn khỏi Phủ Tùng, trở thành vệ sĩ thân cận của thiếu soái, rồi hỏi: “Đại ca, sao huynh lại biết đệ ở phủ Thiếu soái?”

“Tam Giang Ưng” đáp: “Ban đầu tôi không biết cậu đã đến Phụng Thiên lại còn vào phủ Thiếu soái làm việc. Sau khi tôi và Như Ý cô nương trốn khỏi thành Phủ Tùng, bọn tôi đã xưng huynh gọi muội, suốt dọc đường dò hỏi tin tức của cậu, cuối cùng cũng đến được Phụng Thiên. Cậu cũng biết công việc của đại ca tôi. Hôm đó tôi đang đi tuần qua các con phố để tìm kiếm các gia đình giàu có để ra tay, trùng hợp là tôi thấy cậu hộ tống thiếu soái vào Khuê Tinh Lâu. Trước kia tôi từng trộm cắp mười ba nhà giàu có ở Phụng Thiên chỉ trong một đêm, ngay cả phủ Thiếu soái cũng không tha, bị Cục Cảnh sát treo thưởng truy nã, tự nhiên không dám công khai đến phủ Thiếu soái tìm cậu, đành phải lén lút vào phủ, dẫn cậu ra đây. Bởi vì ở đây có một người rất muốn gặp cậu.” Nói xong, hắn ta liếc nhìn Dương Như Ý ngồi bên cạnh.

Đây chính là điều khiến Kim Thập Tam cảm thấy kỳ lạ nhất. Hắn không biết vì sao Dương Như Ý lại ở cùng với “Tam Giang Ưng”, hai người còn xưng huynh gọi muội.

“Tam Giang Ưng” thở dài một hơi, rồi kể lại ngọn nguồn câu chuyện, “Huynh đệ, chuyện này kể ra thì dài lắm. Cậu biết đấy, những ngày đó ở nhà lao Phủ Tùng, tôi rõ ràng có thể bỏ trốn, nhưng lại cam tâm chịu cảnh tù đày, nhẫn nhịn chịu tra tấn khắc nghiệt, chỉ vì muốn đợi một người đến thăm tôi. Mà người đó, chính là đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Chân Ý.

Nói ra thì, cuộc gặp gỡ giữa tôi và Chân Ý cũng là một đoạn nghiệt duyên. Trước đó, tôi đã gây ra quá nhiều vụ án lớn ở Phụng Thiên, danh tiếng vang dội, nên bị truy nã. Để tránh bị truy bắt, tôi bèn trốn xa đến thành Phủ Tùng.

Xưa nay có câu, “Kẻ ẩn dật nhỏ thì ẩn náu nơi núi rừng, kẻ ẩn dật lớn thì ẩn mình giữa phố thị”, mà tổ tiên của tôi vốn là một gia tộc buôn bán, làm nghề trà mã. Vì vậy, tôi đã mở một tiệm trà và trở thành ông chủ. Do tôi tinh thông trà đạo, nguồn hàng nhập về đều là thượng phẩm, làm ăn lại công bằng nên việc buôn bán vô cùng phát đạt.”

“Một ngày nọ, một cỗ xe ngựa sang trọng dừng lại trước tiệm trà của tôi. Từ trên xe bước xuống một tiểu thư thanh tú tuyệt trần, đi cùng một nha hoàn, tiến vào cửa tiệm để chọn trà. Cả đời này tôi chưa từng thấy một cô nương nào có khí chất xuất trần như vậy, không khỏi sững sờ. Nghe nha hoàn nói, nàng chính là đại tiểu thư nhà họ Dương.

Tôi không dám chậm trễ, liền lấy ra những loại trà thượng hạng nhất trong tiệm, nào là “Đại Hồng Bào”, “Đông Đỉnh Ô Long”, “Thiết Quan Âm”, “Bích Loa Xuân”, “Long Tỉnh”, “Ngân Châm”, “Kỳ Môn Hồng”, “Điền Hồng”, “Mân Hồng”, “Chính Sơn Tiểu Chủng”… đủ loại trà hảo hạng.

Nha hoàn kia nói: “Tiểu thư, không ngờ trong thành Phủ Tùng lại có một tiệm trà với nhiều chủng loại đến vậy. Chỉ là nói về phẩm chất, những loại khác không sao, nhưng “Chính Sơn Tiểu Chủng” này thì phẩm cấp có vẻ hơi thấp.” Tôi nghe xong không phục, liền nói: “Loại “Chính Sơn Tiểu Chủng” này của tôi chính là “Kim Tuấn Mi”, giá bán tại nơi sản xuất đã lên đến ba mươi đại dương một lạng, sao có thể nói là phẩm cấp thấp được?”

Đại tiểu thư nhà họ Dương khẽ trách nha hoàn một cái, ngượng ngùng nói với tôi: “Nha đầu này ăn nói hồ đồ, tiên sinh chớ trách!” Tôi vội đáp: “Không dám, không dám. Xem ra hai vị cô nương đây là người am hiểu trà, không ngại chỉ giáo cho tại hạ đôi điều. Loại “Kim Tuấn Mi” này của tôi đến từ Đồng Mộc, Phúc Kiến, chính là nơi sản xuất “Chính Sơn Tiểu Chủng” ngon nhất. Không biết còn có loại hồng trà nào có thể vượt qua nó chăng?”

Đại tiểu thư nhà họ Dương đáp: “Không dám nói là chỉ giáo, chỉ là cùng tiên sinh bàn luận mà thôi. “Kim Tuấn Mi” này quả thực rất không tệ, nhưng theo thiển ý của tiểu nữ, nơi sản xuất trà dĩ nhiên quan trọng, nhưng kỹ nghệ chế biến trà cũng không thể xem nhẹ. Người có kỹ nghệ tinh xảo có thể nâng phẩm chất của trà lên một cảnh giới mới. Mà trà do nhà họ Giang ở Đồng Mộc chế biến, mới có thể xưng là vua của hồng trà.”

Nghe xong tôi thầm bội phục, trà “Kim Tuấn Mi” của tôi quả thật không phải do nhà họ Giang ở Đồng Mộc chế biến, nhưng vẫn không hoàn toàn chịu thua, bèn nói: “Tiểu thư nói rất có lý, kỹ nghệ chế biến trà đương nhiên quan trọng. Nhưng tiểu thư có biết không, trà là do con người pha, con người thưởng thức, cho nên trà đạo mới là điều quan trọng hơn cả. Không tinh thông trà đạo thì dù có là loại trà ngon đến đâu, khi pha ra cũng không thể ra được hương vị vốn có của nó, nhưng nếu người pha trà am hiểu trà đạo, thì dù không phải trà thượng hạng cũng có thể pha ra vị ngon tuyệt đỉnh.”

Nha hoàn nghe vậy, vỗ tay cười nói: “Nếu nói về trà đạo, trong toàn cõi Quan Đông này, ai có thể sánh bằng đại tiểu thư nhà tôi chứ?”

Tôi lấy làm kinh ngạc, bèn thỉnh cầu đại tiểu thư nhà họ Dương trổ tài trà đạo ngay tại cửa tiệm, và nói rõ rằng trong hầm rượu của tiệm có tích trữ băng tuyền Trường Bạch, có thể dùng để pha trà.

Đại tiểu thư nhà họ Dương gật đầu nói: “Trong các loại nước để pha trà, thì băng tuyền là thượng đẳng, tuyết thủy đứng thứ hai, nước giếng xếp thứ ba, nước mưa thấp hơn nữa, còn nước sông thì không thể dùng để pha trà. Không ngờ tiên sinh lại có t@m đến vậy, còn lưu trữ cả băng tuyền Trường Bạch.”

Nàng vui vẻ nhận lời mời của tôi và bắt đầu thi triển trà đạo. Nhìn nàng pha trà, tao nhã đoan trang, cử chỉ thanh lệ tuyệt mỹ, hoàn toàn phù hợp với bốn nguyên tắc “hòa, kính, thanh, tịch” trong trà đạo. Trà pha ra thơm ngon, hậu vị ngọt dịu, thấm sâu vào lòng người. Thực lòng mà nói, tuy là kẻ giang hồ, tôi vốn không thích uống rượu mà chỉ yêu trà, nhưng cũng chưa từng uống qua chén trà nào ngon đến vậy.”

Kim Thập Tam thầm nghĩ, “Tam Giang Ưng” và đại tiểu thư nhà họ Dương kết duyên nhờ trà, chẳng trách hắn nhớ mãi không quên, cứ thao thao bất tuyệt kể lại quá trình luận trà và thưởng trà.

“Tam Giang Ưng” tiếp tục nói: “Sau khi đại tiểu thư nhà họ Dương rời đi, tôi bỗng cảm thấy mất hồn mất vía, làm gì cũng chẳng còn tâm trí. Mỗi ngày tôi đều lảng vảng quanh phủ Dương, chỉ mong được gặp nàng thêm một lần. Đôi khi nhìn thấy xe ngựa của nàng đi ra, dù không thấy nàng xuất hiện, tôi cũng vui sướng nguyên cả một ngày.

Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua, bỗng có một hôm, nha hoàn của nàng ấy đến tiệm trà của tôi, tươi cười nói: “Mấy lần tôi và tiểu thư đều thấy huynh quanh quẩn gần phủ Dương. Tôi bảo chắc chắn là huynh đến tìm tiểu thư, nhưng nàng ấy lại nói không phải, còn cá cược với tôi một chiếc vòng tay. Hôm nay tôi đến đây hỏi cho rõ, rốt cuộc có phải vậy không?”

Lòng tôi rối bời, ngay cả bản thân đã nói gì cũng không rõ nữa. Nha hoàn kia cười khúc khích: “Xem ra là tôi thắng rồi.” Sau khi nàng ta trở về, quả nhiên chỉ hai ngày sau, đại tiểu thư nhà họ Dương lại đến tiệm của tôi mua trà.”

Gương mặt của “Tam Giang Ưng” lộ ra nụ cười hoài niệm, hoàn toàn chìm đắm trong ký ức, chẳng còn để ý đến những người xung quanh có đang nghe hay không.

“Kể từ đó, tôi thực sự sống những ngày tháng như thần tiên. Đôi khi nàng sẽ đến tiệm của tôi, đôi khi tôi không kìm lòng được mà lén lút trèo vào phủ Dương giữa đêm khuya, vào tận khuê phòng của nàng, cùng nàng trò chuyện, uống trà. Nàng cũng không lấy làm lạ.

Nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở tình cảm chân thành, không hề vượt quá khuôn phép. Cứ như vậy hơn hai tháng trôi qua, tôi nghĩ rằng đời này tôi nhất định phải cưới nàng, mà nàng cũng chỉ muốn lấy tôi. Vì vậy, tôi lấy hết can đảm nhờ bà mối đến phủ Dương dạm hỏi. Không ngờ Dương Bát gia lại từ chối thẳng thừng, thậm chí còn đuổi bà mối ra khỏi cửa, từ đó không cho nàng bước chân ra ngoài nữa.

Tôi biết Dương Bát gia chê tôi xuất thân không rõ ràng, gia cảnh thấp kém, không xứng với con gái của ông ta. Trong lòng tôi vừa thất vọng vừa phẫn nộ, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Đêm hôm sau, tôi lại lén vào phủ Dương tìm nàng. Nàng khóc đến sưng cả mắt, nói rằng đời này chỉ muốn đi theo tôi, dù có ăn cơm hẩm cháo thiu cũng cam lòng. Tôi vô cùng cảm động, thậm chí đã nghĩ đến chuyện đưa nàng bỏ trốn. Nhưng khi nghĩ đến việc nàng là tiểu thư khuê các, nếu không danh không phận mà bỏ đi cùng tôi và cắt đứt tình thân với gia đình, thì tôi lại không nỡ…”

“Cứ thế rồi qua một khoảng thời gian, tôi vẫn thường xuyên lẻn vào phủ Dương để gặp tiểu thư, nhưng tương lai của chúng tôi vẫn mờ mịt không lối thoát. Hôm đó, tôi đang ngồi thẫn thờ trong tiệm, phiền muộn vì chuyện này. Đột nhiên, phủ Dương cho người đưa tới một tấm thiệp mời của Dương Bát gia, hẹn tôi đến phủ một chuyến. Trong lòng tôi tuy thấy kỳ lạ, nhưng lại chợt nghĩ, “chẳng lẽ Dương Bát gia thương con gái, cuối cùng đã chịu nhượng bộ, đồng ý cho chúng tôi thành thân?” Haiz, kẻ đang chìm trong si mê lúc nào cũng có xu hướng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp nhất.

Mang theo tia hy vọng ấy, tôi háo hức đến phủ Dương. Không ngờ, vừa bước vào nơi ở của Dương Bát gia, ta liền rơi vào cạm bẫy mà họ đã giăng sẵn. May mà ta từng lăn lộn giang hồ nhiều năm, ít nhiều cũng có chút cảnh giác, liều mạng chống trả, suýt nữa thì thoát được.

Nhưng đúng lúc ấy, một chậu nước lạnh đột nhiên tạt thẳng vào mặt. Tôi vội nhắm mắt lại, nhưng không thể tránh kịp. Không biết trong chậu nước ấy có thứ gì, mà mặt tôi lập tức bỏng rát như bị thiêu đốt, đau đớn đến mức suýt ngất đi.

Tôi gắng gượng mở mắt, lờ mờ thấy cậu cả nhà họ Dương đang cầm một chiếc chậu, nhìn tôi với vẻ mặt hung ác.

Bên tai lại vang lên giọng của Dương Bát gia: “Tam Giang Ưng, ngươi quả nhiên là một kẻ có bản lĩnh. Ở Phủ Tùng ẩn náu hơn nửa năm mà vẫn không để lộ tung tích. Nếu không phải ngươi “cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga”, cứ khăng khăng bám lấy con gái ta, ta cũng không đến mức phải điều tra thân phận của ngươi. Ta đã nghe danh bản lĩnh cao cường của ngươi từ lâu, nếu không bày ra cái bẫy này trong phủ, e rằng cũng khó mà bắt được ngươi.”

Lúc này, tôi đã đứng không vững và ngã ngồi xuống đất. Tôi cười lạnh, đáp: “Giờ tôi đã bị các người bắt, không có gì để nói cả. Cảnh sát cũng đang truy nã tôi, các người cứ giải tôi đến Phụng Thiên mà lĩnh thưởng đi!”

Dương Bát gia lại cười, nói: “Giá trị của ngươi há chỉ gói gọn trong số tiền thưởng đó? Nếu ta áp giải ngươi đến Phụng Thiên thì chẳng phải là quá ngu sao?” Đến đây, tôi lập tức hiểu ra, mục đích của ông ta là số tài sản mà tôi đã tích lũy suốt bao năm nay và muốn giở trò cướp đoạt. Đen ăn đen!

Thật ra, so với những tình cảm chân thành, tiền bạc với tôi chẳng là gì cả. Nếu nàng mở lời, tôi sẵn sàng dâng hết không chút do dự. Nhưng lão già Dương Thành Nghiệp lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để hãm hại tôi, tôi tuyệt đối không thể để hắn đạt được mục đích!”

Kim Thập Tam nói: “Lão tặc Dương đúng là ngu ngốc! Nếu gả đại tiểu thư cho huynh, vừa có thể làm tròn tâm nguyện của con gái, vừa lấy được số tài bảo của huynh, chẳng phải là một chuyện đôi bên cùng có lợi hay sao?”

Hắn bỗng nhớ ra Dương Như Ý đang đứng ngay bên cạnh, liền quay đầu nhìn nàng. Chỉ thấy nàng mặt mày đau khổ, trong mắt ngấn lệ, như thể sắp khóc đến nơi. Kim Thập Tam không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ rằng, mình và “Tam Giang Ưng” đều là kẻ thù không đội trời chung của cha nàng. Thế mà nàng lại ở cùng hai kẻ thù của cha, nỗi đau đớn, giằng xé và hoang mang trong lòng nàng chắc chắn không thể nào diễn tả được.

“Tam Giang Ưng” khẽ lắc đầu, nói: “Huynh đệ à, lão tặc Dương không phải kẻ ngốc, mà là quá mức tinh ranh. Hạng người như ông ta xem công danh lợi lộc, vàng bạc châu báu còn quan trọng hơn cả tính mạng. Vì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn nghĩ rằng ai cũng tham lam, cũng chỉ biết mưu lợi như hắn.

Ông ta cho rằng nếu để con gái trực tiếp mở lời xin tôi giao nộp tài bảo, tôi nhất định sẽ từ chối, thậm chí còn nảy sinh cảnh giác mà âm thầm bỏ trốn. Hơn nữa, sao ông ta có thể thật sự gả con gái mình cho một tên đạo tặc giang hồ đang bị truy nã như tôi chứ? Chẳng phải như thế sẽ làm mất hết thể diện của ông ta hay sao?”

Kim Thập Tam ngẫm nghĩ, thấy quả đúng là như vậy, bèn gật đầu nói: “Đại ca nói rất có lý.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tam Giang Ưng” tiếp tục nói: “Tên đại thiếu gia nhà họ Dương thấy ta ngã gục trên đất, nhắm mắt không đáp, định xông lên đánh tôi. Nhưng hắn không ngờ tôi đã âm thầm tích tụ sức lực, chỉ chờ hắn bước tới. Không ai trong số những kẻ có mặt ở đó, nghĩ rằng một kẻ đã bị bắt trói như tôi vẫn còn khả năng phản kích. Vì sơ suất, Dương Đình Hiên trúng kế của tôi. Tôi dùng hắn làm con tin, ép bọn chúng phải thả tôi ra, nhờ đó mà thoát khỏi phủ Dương.

Lúc đó, tôi đã định giết Dương Đình Hiên ngay lập tức. Nhưng nghĩ đến việc hắn là anh trai của Chân Ý, tôi không ra tay nổi, cuối cùng vẫn tha cho hắn. Sau khi trốn khỏi Phủ Tùng, tôi liền tìm một nơi hẻo lánh gần đó, dưỡng thương hơn một tháng. Thân thể tuy đã hồi phục, nhưng gương mặt này…”

Hắn cười khổ một tiếng, nói: “Huynh đệ à, trước đây tuy không dám nhận là đẹp trai như Phan An, nhưng ít nhất dung mạo cũng đường hoàng, dễ nhìn. Vậy mà bây giờ, lại biến thành bộ dạng quỷ quái thế này!”

Kim Thập Tam nhìn khuôn mặt đầy sẹo, hoàn toàn không thể nhận ra dung mạo ban đầu của hắn, trong lòng không khỏi chua xót. Dương Như Ý càng không kìm được, ôm mặt khóc nức nở.

“Tam Giang Ưng” trầm ngâm một lúc, rồi tiếp tục nói: Dương Bát gia đã cử người đi tìm kiếm tôi xung quanh, nhưng tôi đều tránh được hết. Sau khi chữa trị xong vết thương, lẽ ra tôi phải rời khỏi Phủ Tùng càng xa càng tốt. Bọn chúng nghĩ tôi đã sớm bỏ trốn, chẳng ai ngờ tôi lại dám quay lại Phủ Tùng và còn lén vào phủ Dương. Tôi không phải đến để đưa tiểu thư đi, với bộ dạng xấu xí như thế này, tôi còn không muốn nhìn chính mình trong gương, làm sao dám để nàng nhìn thấy? Tôi chỉ muốn lén nhìn nàng lần cuối, biết nàng không sao rồi thì tôi sẽ rời đi, từ nay không gặp lại nàng nữa.

Không ngờ, khi tôi ẩn nấp bên ngoài cửa sổ phòng nàng, nàng như có linh cảm, nhẹ nhàng hỏi có phải là tôi không, rồi mở cửa sổ ra. Thấy tôi che mặt, nàng hỏi tôi vì sao lại như vậy? Tôi không dám trả lời, chỉ nói là sắp rời đi. Nàng ngạc nhiên hỏi tôi sẽ đi đâu, sao không đưa nàng đi cùng? Tôi không thể trả lời, đành cắn răng nói với nàng rằng tôi không phải chủ quán trà mà là kẻ cướp “Tam Giang Ưng”, giấu mặt để trộm cắp là nghề của tôi.

Nàng nghe xong trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Tôi nghĩ, một tên cướp giang hồ và một tiểu thư nhà giàu vốn không thuộc về thế giới của nhau, có thể có được vài tháng ngắn ngủi như vậy đã là một duyên phận ngoài ý muốn.

Giờ tôi cứ nói thẳng ra như vậy cũng tốt, để nàng không còn nuôi hy vọng nữa. Tôi liền kéo chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt xấu xí đến mức không thể chịu nổi. Nàng hoảng sợ hét lên, liên tục lùi lại.

Trong lòng tôi vừa chua xót vừa đau đớn, tức giận nói: “Nhìn đi, đây chính là tác phẩm của cha và anh trai nàng đấy! Nàng còn muốn ở bên tôi sao? Còn muốn đi với tôi nữa không?”

Nàng ngây người nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi, vừa định nói gì đó thì bỗng có một gia đinh phát hiện ra tôi, lập tức kêu lên. Tiếng ồn ào khắp sân, mọi người ào ào chạy lại. Tôi không dám chần chừ, vận khinh công lao ra ngoài. Sau khi trốn khỏi Phủ Tùng, tôi quyết định sẽ cướp sạch tài sản của nhà họ Dương ở chín thành và mười tám cửa hiệu ở Đông Bắc, để trả thù.

Sau một năm, tài sản của nhà họ Dương liên tục bị trộm ở nhiều nơi, thiệt hại lớn về tiền bạc. Dương Bát gia và con trai biết là do tôi làm, nhưng dù họ có cẩn thận bao nhiêu, vẫn không thể chống lại được thủ đoạn của tôi. Lão tặc Dương tức giận, ra giá hai vạn đại dương thưởng cho ai bắt được tôi, nhưng vẫn vô ích. Hắn ở ngoài sáng còn tôi ở trong tối, phòng thủ không kịp, nhưng những gì phải mất thì vẫn mất.”

“Có lần, tôi nắm được cơ hội ra tay với phân hiệu nhà họ Dương ở Cáp Nhĩ Tân. Không ngờ sau khi thành công, tôi lại phát hiện trong kho có một bức thư để lại cho tôi. Bức thư là do Dương Chân Ý viết, nói rằng dù nàng biết tôi là một tên đạo tặc, cũng biết gương mặt của tôi đã bị hủy hoại, nhưng tình cảm nàng dành cho tôi vĩnh viễn không thay đổi. Hiện nay, cha nàng cũng đã nhận ra sai lầm của mình, muốn giảng hòa với tôi, mong hai bên dừng tay. Hy vọng tôi nể tình nàng mà đừng làm khó cha và anh trai nàng nữa.

Cha nàng cũng không còn ý định ngăn cản chuyện của chúng tôi, chỉ là không thể cưới hỏi một cách đường đường chính chính, nhưng đồng ý để nàng theo tôi cao chạy xa bay, từ nay hai người ẩn thân giang hồ, không bao giờ quay lại Phủ Tùng nữa. Nếu tôi thấy bức thư này, hãy đến Thủy Nguyệt Am, cách thành Phủ Tùng hai mươi dặm, vào ngày mùng bảy tháng mười. Nàng sẽ một mình ở đó chờ tôi.”

Kim Thập Tam nói: “Đại ca, bức thư này chắc chắn là giả, là cái bẫy của cha con nhà họ Dương.”

“Tam Giang Ưng” lắc đầu, nói: “Thư là thật, tôi biết rõ nét chữ của đại tiểu thư như thế nào, vừa nhìn là nhận ra ngay. Hơn nữa, ở phần ký tên cuối thư còn có vẽ một nhành lan. Tôi từng khen khí chất nàng thanh tao như cành lan trong cốc vắng, đó là lời âu yếm giữa bọn tôi, người ngoài không biết và tất nhiên cũng không thể giả mạo được.”

Kim Thập Tam “ồ” một tiếng, cảm thấy khá bất ngờ. Nhưng sau đó “Tam Giang Ưng” liền nói: “Bức thư là thật, cái bẫy mà cha con nhà họ Dương giăng ra cũng là thật. Hơn nữa, tôi đoán rằng cha con họ Dương đã để lại một bức thư như thế ở tất cả những nơi mà tôi có thể ra tay. Vì ông ta sợ tôi không nhìn thấy và sẽ không mắc bẫy.

Lúc đó tôi đọc thư, trong lòng cảm thán, tình ý của tôi đối với Dương Chân Ý nào có đổi thay? Nếu nàng không chê xuất thân, cũng không chê tôi xấu xí, thì tấm chân tình này tôi càng phải báo đáp mới đúng. Nhưng trong thư nàng lại nói rằng cha nàng đã biết sai rồi, tôi chỉ cười lạnh trong lòng.

Một kẻ như lão tặc Dương, thà tin chó có thể bỏ thói ăn phân còn hơn tin lương tâm ông ta trỗi dậy. Tôi nghĩ chẳng qua là ông ta không làm gì được tôi, lại xót của cải của mình cứ liên tục bị mất nên mới hạ mình cầu hòa. Vì muốn đạt được mục đích, ông ta thậm chí còn có thể đem con gái của mình gả cho kẻ thù, chuyện như vậy có gì mà ông ta không thể chứ. Còn việc để đại tiểu thư lặng lẽ bỏ trốn cùng tôi cũng chỉ để giữ thể diện của chính ông ta mà thôi.

Nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy những điều đại tiểu thư viết trong thư có lẽ là thật. Chỉ cần có thể ở bên nàng, thì có xóa bỏ ân oán với lão tặc Dương cũng chẳng sao. Tài sản mà tôi đã trộm của ông ta, thậm chí cả bản thân, tôi đem hết trả lại cho ông ta thì đã làm sao?”

“Tôi tính toán thời gian, lập tức lên đường đến Thủy Nguyệt Am ở ngoài thành Phủ Tùng. Ngày mùng bảy tháng mười, trời còn chưa sáng, tôi đã có mặt ở đó để chờ đại tiểu thư. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ nên không vội vào am ngay mà ẩn nấp trong một khu rừng rậm bên ngoài, quan sát con đường trước cổng am. Tôi muốn xem rốt cuộc là đại tiểu thư sẽ xuất hiện, hay là đại đội nhân mã của nhà họ Dương kéo tới.”

“Tôi chờ gần một canh giờ, cuối cùng, trong ánh bình minh, tôi thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc lao nhanh trên đường núi về phía Thủy Nguyệt Am. Chiếc xe dừng lại trước cổng am, người mà tôi ngày đêm mong nhớ bước xuống xe, vẫy tay ra hiệu cho phu xe quay về, rồi một mình đi vào trong am. Tôi tiếp tục quan sát một lúc, xác định không có người của nhà họ Dương theo sau nàng, bèn lặng lẽ rời khỏi rừng, nhanh chóng lẻn vào Thủy Nguyệt Am. Tại cổng am, một vị ni cô trẻ tuổi chặn ta lại, bảo tôi không được mang vũ khí sát sinh vào phật đường hành lễ. Không còn cách nào khác, tôi đành để khẩu súng và con dao găm mang theo bên mình vào chiếc tủ ở cổng, giao cho nàng ta trông giữ.”

“Vào trong Phật đường, tôi liền thấy đại tiểu thư đang quỳ trước tượng Phật thắp hương bái lạy. Ngoài một vị lão ni cô hơn sáu mươi tuổi đang nhắm mắt gõ mõ thì không còn ai khác. Trong điện đường yên tĩnh, bầu không khí thanh tịnh và từ bi. Tôi đứng phía sau nàng, không dám cất lời, nhưng trong lòng vô cùng kích động.

Bái Phật xong, nàng đứng dậy, xoay người nhìn thấy tôi. Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng vui mừng, rồi lập tức lao vào lòng tôi. Bọn tôi ôm chặt lấy nhau, không ai nói một lời, nhưng lại hiểu rõ những điều đối phương muốn nói. Mọi thứ xung quanh, ngọn đèn dầu, pho tượng Phật cổ kính, ni cô già, tiếng mõ vang đều đều… dường như đều tan biến. Giữa trời đất lúc ấy, chỉ còn có tôi và nàng, chỉ có tiếng nhịp tim hai người cùng hòa chung một nhịp đập.”

Nói đến đây, “Tam Giang Ưng” dừng lại, im lặng hồi lâu. Kim Thập Tam và Dương Như Ý ngồi bên cạnh hắn cũng không nói gì, dường như đang đắm chìm trong bầu không khí tuyệt vời này. Không biết từ lúc nào, hai bàn tay của họ đã nắm chặt lấy nhau, nhưng cả hai đều không hề hay biết.

“Tam Giang Ưng” cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nói: “Nhưng rất nhanh sau đó, từ khắp nơi trong am bỗng lao ra vô số người, vây chặt lấy hai người bọn tôi. Hóa ra bọn chúng đã sớm bố trí mai phục trong am. Mà những người này lại chính là đội cảnh vệ của Đoàn trưởng Từ Tùng Nhân của Đoàn phòng bị Phủ Tùng.”

Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chuyện sau đó cũng không cần nói nhiều nữa. Tôi không hề có chút phòng bị nào, lại còn phải lo cho đại tiểu thư. Trong đội cảnh vệ của Từ Tùng Nhân lại có không ít cao thủ, nên việc tôi thất thủ và bị bắt cũng là điều hiển nhiên.”

Lúc này Kim Thập Tam mới hiểu được nguyên nhân “Tam Giang Ưng” bị bắt vào đại lao Phủ Tùng. Hắn hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Sau khi chúng ta vượt ngục, huynh không chịu đi cùng tôi, có phải là để quay lại tìm Dương đại tiểu thư không?”

Trong mắt “Tam Giang Ưng” dường như ánh lên tia lệ, hắn khẽ gật đầu, giọng nói cũng trở nên khàn đi: “Đúng vậy. Khi tôi bị bắt, dáng vẻ kinh ngạc, phẫn nộ, đau khổ và bất lực của đại tiểu thư, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Tôi nghĩ điều khiến nàng đau đớn nhất chính là việc bản thân trở thành miếng mồi câu của phụ thân, tự tay đẩy tôi vào bẫy. Thực ra, tôi luôn tin rằng nàng vô tội. Dù khi bị giam trong đại lao Phủ Tùng, tôi đã tìm được cách thoát thân, nhưng tôi thà chịu đựng giam cầm thậm chí là tra tấn, cũng không muốn rời đi chỉ vì muốn đợi nàng đến gặp tôi. Tôi nghĩ rằng nàng nhất định sẽ tìm cách đến gặp tôi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không đợi được nàng, điều tôi nhận được lại là tin nàng đã gả cho Từ Tùng Nhân, Đoàn trưởng Đoàn phòng bị. Vì vậy, tôi không cam lòng. Sau khi cùng cậu vượt ngục, tôi nhất định phải đi hỏi nàng một câu, rốt cuộc tại sao!”

Dương Như Ý thở dài một tiếng, nói với “Tam Giang Ưng”: “Đại ca, huynh hãy nghỉ ngơi một chút, chuyện còn lại, để tiểu muội nói tiếp.”

“Tam Giang Ưng” khẽ gật đầu. Dương Như Ý quay sang Kim Thập Tam và nói: “Chị gái em không đến gặp đại ca là vì cha đã lừa chị ấy. Ông nói rằng, chỉ cần chị ấy đồng ý gả cho Từ Tùng Nhân, suốt đời không gặp lại “Tam Giang Ưng” cũng không liên lạc với huynh ấy nữa, thì ông sẽ tha cho huynh ấy. Ông còn nói rằng ông không muốn lấy mạng đại ca, mục đích bắt giữ chỉ là để lấy lại số châu báu mà huynh ấy đã lấy trộm. Chị gái em đã đồng ý, vì ngoài cách đó ra, chị ấy không còn cách nào khác để cứu người mình yêu. Nhưng chị ấy nào biết rằng, ngay từ đầu, cha em chưa bao giờ có ý định để đại ca sống sót, bất kể huynh ấy có giao nộp số châu báu kia hay không.”

“Khi em gặp hai anh trong lao ngục, em lập tức đến Đoàn phòng bị tìm chị gái, kể với chị ấy rằng em đã vào tù thăm anh, đồng thời gặp được đại ca, và nói rằng hai người sắp bị xử tử. Lúc đó, chị ấy mới biết mình đã bị cha lừa dối. Chị ấy lập tức quay về phủ Dương chất vấn, nhưng lại bị nhốt trong nhà.”

“Tối hôm đó, sau khi đại ca đưa anh vượt ngục, huynh ấy lập tức đến Đoàn phòng bị tìm chị gái em để hỏi cho ra lẽ. Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy chị ấy, ngay cả Từ Tùng Nhân cũng không có ở đó. Huynh ấy bắt một tên lính gác tra hỏi mới biết chị gái em đã về phủ Dương từ sáng. Huynh ấy không hề hay biết rằng tin tức về cuộc vượt ngục đã sớm lộ ra, Từ Tùng Nhân đã dẫn binh đến phủ Dương bàn bạc với cha em.

Ông ấy phân tích rằng, sau khi vượt ngục, đại ca chắc chắn sẽ tìm đến chị gái em. Nếu không thấy ở Đoàn phòng bị, huynh ấy nhất định sẽ đến phủ Dương. Vì vậy, hai người họ đã cùng nhau bày mưu, bố trí mai phục trên con đường từ Đoàn phòng bị đến phủ Dương.

Vì luôn để ý động tĩnh của cha, em đã sai Quyên Nhi đi nghe trộm được cuộc trò chuyện của họ, lập tức chạy đến giải cứu chị gái em. Nhưng lúc đó, đại ca đã không may rơi vào bẫy mai phục. Chị ấy bảo em đi tìm một cỗ xe ngựa để tiếp ứng, còn chị ấy thì tự mình chạy đến nơi mai phục… sau đó… sau đó…”

Nói đến đây, nàng bỗng bật khóc, không thể nói tiếp được nữa. Kim Thập Tam sốt ruột hỏi: “Em… em đừng khóc nữa! Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tam Giang Ưng” cố gắng kìm nén cảm xúc, chậm rãi nói: “Nói ngắn gọn thôi. Sau đó, Chân Ý vì cứu ta mà trúng một phát đạn của lão tặc Dương. Phát súng đó khiến cả hắn và Từ Tùng Nhân đều hoảng loạn. Đúng lúc này, Như Ý đánh xe ngựa lao vào, hiện trường lập tức rối loạn. Tôi bế Chân Ý lên xe, vội vàng phóng đi. Đám truy binh không nhận được lệnh của lão tặc Dương và Từ Tùng Nhân, sợ bắn trúng người nên không dám nổ súng, chỉ đuổi theo phía sau, nhưng chẳng bao lâu đã bị xe ngựa bỏ lại.”

“Nhưng lúc đó, Chân Ý đã hấp hối. Nàng bảo tôi rằng đừng tìm phụ thân nàng để báo thù nữa, rồi gửi gắm Như Ý cho tôi, nhờ tôi đưa muội ấy rời khỏi Phủ Tùng, đi đâu cũng được, chỉ cần đừng quay về. Nói xong, nàng… nàng ấy liền ra đi.”

Giọng hắn nghẹn lại. Dương Như Ý càng khóc thương tâm, ngay cả Kim Thập Tam cũng đỏ hoe mắt.

“Tam Giang Ưng” nói tiếp: “Những chuyện sau đó, chắc cậu cũng đã biết rồi. Tôi dẫn Như Ý muội muội lần theo đường cống ngầm trốn khỏi Phủ Tùng. Trên đường đi, tôi đã kể cho nàng ấy nghe toàn bộ ân oán giữa cậu và lão tặc Dương, nhưng nàng vẫn nhất quyết muốn tìm cậu. Vì vậy, hai người bọn tôi đã dò hỏi tin tức của cậu khắp nơi, cuối cùng lần theo manh mối đến tận Phụng Thiên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.