Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 17: Chương 17




Chương 17

Edit & beta: Cún

Như đã nói ở phần trước, Diệp Lam nghe được tin tức về kho báu của Sơn Thần nên đến rủ Kim Thập Tam cùng lên núi Trường Bạch tìm kiếm bảo vật. Kim Thập Tam cảm thấy kho báu này dường như có liên quan đến thân thế của mình, hơn nữa, hắn tuyệt đối không muốn kho báu của Sơn Thần rơi vào tay Dương Bát gia và người Nhật, vì vậy đã đồng ý lời đề nghị của Diệp Lam. Hai người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho hành trình vào rừng, hẹn nhau ba ngày sau sẽ xuất phát.

Kim Thập Tam đang canh gác tại phủ Đại soái thì có một kẻ áo đen lẻn vào, dẫn y đến một tiểu viện. Ở đó, Kim Thập Tam gặp lại cô hai Dương Như Ý sau bao ngày xa cách. Kẻ áo đen kia chính là “Tam Giang Ưng”.

Ba người tâm sự, “Tam Giang Ưng” kể về mối tình sâu đậm giữa hắn và đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Chân Ý.

Hắn nói rằng sau khi hắn và Kim Thập Tam vượt ngục chia tay, hắn đã đi tìm Dương Chân Ý nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của Dương Bát gia. Dương Chân Ý vì cứu hắn mà chết, trước lúc lâm chung đã giao phó em gái cho hắn. Hai người bái kết huynh muội, cùng nhau dò hỏi tin tức về Kim Thập Tam và cuối cùng đến được Phụng Thiên.

Kim Thập Tam nghe xong lời kể của “Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc. Hắn khâm phục tình nghĩa sâu đậm giữa đại ca và đại tiểu thư nhà họ Dương, đồng thời cũng cảm động trước tấm chân tình mà Dương Như Ý dành cho mình.

Nàng đã từ bỏ cuộc sống giàu sang an nhàn để phiêu bạt giang hồ, vất vả tìm kiếm hắn khắp nơi. Nhưng hắn có thể chấp nhận nàng không? Nếu chấp nhận nàng, liệu có thể chấp nhận cả gia tộc phía sau nàng không? Mối huyết hải thâm thù của cha nuôi và các chú, hắn có nên tiếp tục báo không? Còn Diệp Lam thì sao? Cô ấy sẽ ra sao?

Chợt nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt lấy tay Dương Như Ý, Kim Thập Tam thoáng ngượng ngùng, định nhẹ nhàng rút tay ra. Nhưng Dương Như Ý vẫn nắm thật chặt, không chịu buông, như thể chỉ cần buông tay, y sẽ lại biến mất. Nhìn nàng nước mắt lưng tròng, ánh mắt đáng thương nhìn mình, Kim Thập Tam thở dài một tiếng, rồi không giãy giụa nữa, cứ để nàng nắm lấy tay mình.

“Tam Giang Ưng” là người từng trải, nhìn qua cũng đoán được tám, chín phần tâm tư của Kim Thập Tam. Đặt mình vào vị trí của hắn, y hiểu rõ sự bối rối và giằng co trong lòng đệ đệ. Y khẽ ho một tiếng, cười gượng chuyển chủ đề: “Ba anh em chúng ta có thể gặp lại nhau, xem ra ông trời vẫn còn chút lương tâm. Tạm gác chuyện cũ sang một bên, huynh đệ, sau này cậu tính thế nào? Định theo thiếu soái cả đời à?”

Kim Thập Tam đáp: “Đệ cũng chưa nghĩ xa đến vậy. Nhưng sáng sớm ngày kia, đệ sẽ rời phủ Đại soái một thời gian, đến núi Trường Bạch một chuyến.”

Hắn kể lại chuyện về kho báu của Sơn Thần mà mình nghe từ Diệp Lam. “Tam Giang Ưng” nhíu mày, nói: “Tên người Nhật đó cũng có một bộ “Đại Ngũ Đế Tiền”? Chuyện này quá kỳ lạ.”

Kim Thập Tam chợt nhớ lại lúc còn trong đại lao Phủ Tùng, “Tam Giang Ưng” dường như rất am hiểu về “Đại Ngũ Đế Tiền”, nói ra đâu ra đấy, bèn hỏi: “Đại ca, theo huynh thì trên đời này có mấy bộ “Đại Ngũ Đế Tiền” đã được tập hợp đủ? Trước đây huynh có từng thấy ai khác sở hữu bộ tiền này chưa?”

“Tam Giang Ưng” đáp: “Năm đồng “Đại Ngũ Đế Tiền” được tập hợp vốn đã vô cùng hiếm có, mà hội tụ đầy đủ năm đồng tiền mẹ  lại càng khó hơn gấp bội. Hai mươi năm trước, ta từng thấy có người mang theo bộ tiền này bên mình. Khi đó, ta mới bước chân vào giang hồ, non nớt nông nổi, liền ra tay trộm cắp, nào ngờ lại bị người đó bắt giữ.

Nhưng ông ta thấy ta còn trẻ tuổi, vốn là con nhà tử tế nhưng vì sa cơ mới phải lưu lạc giang hồ, nên đã tha cho ta, còn tặng ta bạc làm lộ phí và dạy ta một đạo lý là “đạo tặc cũng có nguyên tắc”. Trong lòng ta vừa cảm kích vừa kính phục, bèn bái ông ấy làm huynh trưởng. Chính ông ấy đã dạy ta cách phân biệt tiền mẹ và tiền con.”

“Phân biệt như thế nào ư? Trước tiên, hãy nhìn độ sắc nét của chữ và hoa văn. Con tiền được đúc từ khuôn của tiền mẹ, do đó, nét chữ và hoa văn của tiền mẹ luôn rõ ràng, sắc nét hơn con tiền.

Nhưng vì “Đại Ngũ Đế Tiền” có niên đại quá lâu, bề mặt bị hoen rỉ, nên chỉ nhìn vào chữ viết thì chưa đủ. Vậy thì phải xem gì tiếp theo? Chính là xem lớp gỉ đồng! Tiền đồng làm từ các chất liệu khác nhau thì lớp gỉ của chúng cũng khác nhau. Chẳng hạn, “Bán Lạng Tiền” thời Tần Thủy Hoàng được đúc bằng đồng xanh, khác hẳn với “Vĩnh Lạc Thông Bảo” thời Minh Thánh Tổ đúc bằng đồng đỏ.

Ngay cả trong cùng một bộ tiền, tiền mẹ và tiền con cũng có chất liệu khác nhau. Tiền mẹ có hàm lượng đồng nguyên chất cao hơn nhiều, nên màu sắc sáng đẹp, chất lượng tinh xảo, hoa văn sắc nét, có thể gọi là báu vật trấn quốc. Còn con tiền được pha thêm nhiều chì, thiếc và các kim loại khác, hàm lượng đồng nguyên chất thấp hơn nhiều, nên màu sắc xỉn hơn, chất lượng cũng kém hơn, nét chữ và hoa văn không được tinh xảo bằng.

Tại sao lại như vậy ư? Vì trong thời cổ đại, đồng là kim loại quý. Các thương nhân gian lận thường thu mua tiền đồng để nấu chảy, đúc thành đồ đồng bán kiếm lời gấp nhiều lần. Hành động này làm giảm lượng tiền lưu thông, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền kinh tế và đời sống dân sinh.

Vì vậy, các triều đại khi đúc con tiền đều pha thêm các kim loại khác để ngăn chặn việc thu gom và nấu chảy đồng tiền. Dĩ nhiên, vào thời thịnh thế, sản lượng đồng quốc gia dồi dào, chất lượng tiền xu cũng cao. Nhưng đến thời loạn thế, khi triều đình suy yếu, đất nước kiệt quệ, chất lượng tiền đúc cũng giảm sút. Đó là một quy luật tất yếu.”

Kim Thập Tam nghe mà hai mắt sáng rực, liền hỏi: “Đại ca, nghĩa huynh của huynh quả thực là một cao nhân! Hiện giờ ông ấy ở đâu? Nếu có cơ hội, đệ nhất định phải bái kiến.”

“Tam Giang Ưng” thở dài cảm thán: “Ông ấy không chỉ đơn thuần là cao nhân! Về võ công, học vấn, kiến thức, tất cả đều là người xuất chúng nhất mà ta từng gặp trong đời. So với ông ấy, đại ca của đệ đây chỉ là kẻ theo sau ngửi bụi mà thôi. Nghe nói thê tử của ông ấy cũng là một nhân vật phi thường, đáng tiếc ta chưa từng có duyên gặp mặt.

Ta ở bên ông ấy chưa được bao lâu thì đến năm Quang Tự thứ ba mươi hai (năm 1906), liền mất hết tin tức. Sau đó ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm thấy. Có người nói hai vợ chồng ông ấy đã quy ẩn nơi sơn lâm, không còn màng đến thế sự. Cũng có người bảo rằng ông ấy đã đưa thê tử sang tận Hoa Kỳ. Tóm lại, bọn họ cứ thế mà biến mất không dấu vết.”

Hắn nhìn Kim Thập Tam, ánh mắt đầy suy tư: “Năm đồng tiền “Đại Ngũ Đế Tiền” trên người đệ, ta thấy chúng giống hệt bộ tiền mà ta từng nhìn thấy trên người ông ấy. Chính vì vậy mà hôm đó trong ngục ta mới hỏi đệ. Còn về việc bộ tiền này có thể mở được kho báu của Sơn Thần hay không, thì ông ấy chưa từng nhắc đến.

Nhưng nếu đệ đã quyết t@m đến núi Trường Bạch tìm kho báu của Sơn Thần, nếu không chê, đại ca nguyện đi cùng. Ta cũng giống như đệ, không muốn để kho báu này rơi vào tay lão tặc Dương Bát gia và đám Nhật Bản.”

Kim Thập Tam vui mừng nói: “Thế thì quá tốt rồi! Có đại ca giúp sức thì đệ lại càng chắc chắn hơn!”

Lúc này, Dương Như Ý bỗng lên tiếng: “Em cũng muốn đi!”

Kim Thập Tam sững sờ, đưa mắt nhìn “Tam Giang Ưng”, rồi nói với Dương Như Ý: “Nhị tiểu thư, chuyện này không phải trò đùa đâu, quá nguy hiểm. Em hãy ở lại đây chờ bọn tôi trở về.”

Nhưng Dương Như Ý kiên quyết đáp: “Không, anh đi đâu, em sẽ đi theo đó!”

Kim Thập Tam dịu giọng khuyên nhủ: “Nhị… Như Ý, hãy nghe tôi. Bọn anh sẽ bình an trở về gặp em.”

Dương Như Ý khẽ thở dài, ánh mắt u buồn: “Anh sợ em sẽ trở thành gánh nặng sao? Khi nãy anh nhắc đến Diệp tiểu thư kia, cô ấy có thể đi cùng anh, còn em thì không ư? Anh cứ yên tâm, em biết cưỡi ngựa, cũng chịu được khổ cực, nhất định sẽ không trở thành gánh nặng cho anh.”

Kim Thập Tam lúng túng vô cùng, ấp úng: “Không… không phải vậy. Cô ấy… Haiz! Cô ấy và em không giống nhau mà!”

“Tam Giang Ưng” phần nào đã đoán ra được tâm ý thật sự của Dương Như Ý, bọn họ sắp lên núi Trường Bạch tìm kho báu của Sơn Thần, đương nhiên sẽ xảy ra xung đột với Dương Bát gia. Nàng không muốn để “Tam Giang Ưng” và Kim Thập Tam bị cha mình làm tổn hại, cũng chẳng muốn họ làm tổn thương cha nàng.

Tuy trong lòng nàng có nhiều oán giận với phụ thân, đặc biệt là cái chết của chị gái khiến nàng càng thêm oán trách ông ta, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của nàng. Nàng chỉ mong có thể dùng sức mình hóa giải mối ân oán này. Muốn ngăn nàng lại? Không thể nào làm được.

“Tam Giang Ưng” thầm thở dài một tiếng. Hắn và Dương Bát gia tuy có thâm thù đại hận, nhưng một khi Dương Chân Ý đã cầu xin hắn đừng làm tổn thương cha mình, thì hắn đành phải nghe theo, đem mối hận này chôn sâu trong lòng.

Còn Kim Thập Tam thì cũng mang mối thù với Dương Bát gia, nhưng hắn có thể buông bỏ được không? Điều này thì khó nói… đành phải đi bước nào tính bước đó thôi!

“Tam Giang Ưng” lắc đầu nói với Kim Thập Tam: “Như Ý đã kiên quyết như vậy, thì cứ để em ấy đi cùng đi. Để em ấy ở lại một mình nơi đất khách quê người, chúng ta cũng không yên tâm.”

Kim Thập Tam khẽ cười khổ, đành phải gật đầu đồng ý. Trở về phủ Đại soái, Kim Thập Tam bàn giao xong mọi quân vụ, sau đó đến kho vũ khí nhận ba khẩu súng Mauser C96 của Đức cùng một số đạn dược. Nghĩ đến Dương Như Ý, hắn còn tìm thiếu soái mượn khẩu súng lục Browning của hắn.

Thiếu soái cười nói: “Sao đây, không phải trước giờ cậu chê đó là khẩu súng dành cho đàn bà sao? Ồ, ta hiểu rồi, là chuẩn bị cho cô Diệp chứ gì? Cầm đi! Anh em với nhau, cần gì nói đến chuyện mượn với trả, cứ xem như quà ta tặng em dâu đi!”

Kim Thập Tam không khách sáo nhận lấy, cũng chẳng vạch trần lời của hắn.

Ngoài vũ khí ra, hắn vốn đã giao cho Diệp Lam chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết để vào núi, bao gồm cả ngựa để đi đường. Giờ có thêm hai người đồng hành, y lại đến tìm Thiếu soái mượn thêm hai con ngựa tốt.

Hôm sau, từ sáng sớm, hắn thu xếp xong xuôi, dẫn theo “Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý đến ngôi thổ địa miếu bên ngoài cửa đông thành. Gọi là miếu, nhưng thực chất chỉ là một căn nhà đổ nát rộng chưa đến ba trượng vuông.

Trước cửa miếu, cạnh cột cửa có hai con ngựa mạnh khỏe bị buộc sẵn, trên lưng ngựa đều có một túi da lớn. Kim Thập Tam biết Diệp Lam đã đến, bèn sải bước nhanh hơn. Vừa bước vào cửa, đột nhiên có người từ phía sau đưa tay bịt mắt Kim Thập Tam.

Hắn lập tức cảnh giác, cơ bắp được huấn luyện bài bản chuẩn bị phản ứng, nhưng ngay sau đó, hắn liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Kim Thập Tam mỉm cười nói: “Diệp Lam, đừng nghịch nữa!”

Nhưng Diệp Lan vẫn không buông tay, cười khúc khích: “Sao giờ chàng mới tới? Ta đã đợi nửa canh giờ rồi đó.”

Đột nhiên, nàng phát hiện có người từ cửa bước vào, giật mình vội vã buông tay. Người bước vào là “Tam Giang Ưng” và Dương Như Ý. Kim Thập Tam có chút lúng túng, liền giới thiệu bọn họ là bằng hữu đồng hành. Diệp Lam trời sinh hiếu động, thích náo nhiệt, nay có người cùng đi trợ giúp thì vui còn không kịp.

Thấy “Tam Giang Ưng” đeo mặt nạ, nàng hiếu kỳ hỏi han. Khi nghe Kim Thập Tam giới thiệu y là nghĩa huynh của hắn, danh xưng “Đệ nhất nghĩa tặc Quan Đông” – “Tam Giang Ưng”, nàng lập tức thích thú, còn chủ động đưa tay ra bắt tay, khiến “Tam Giang Ưng” thoáng bối rối.

Đến khi nhìn thấy Dương Như Ý, Diệp Lam càng rạng rỡ, vui vẻ nắm tay nàng, tươi cười nói: “Cô bé này xinh đẹp đến động lòng người! Chị tên là Diệp Lan, “Diệp” trong lá cây, “Lam” trong gió núi. Có em làm bạn, chuyến đi này chị sẽ không còn buồn tẻ nữa! Em gái, quý danh là gì? Em và anh Thập Tam là…”

Vừa bước vào, Dương Như Ý đã thấy Diệp Lan đang đùa giỡn với Kim Thập Tam. Đều là con gái, cô rất nhạy cảm và nhận ra mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản.

Cô quan sát Diệp Lam, mái tóc dài búi gọn gàng sau đầu một cách nhẹ nhàng, trông vừa gọn gàng vừa linh hoạt. Nàng mặc một chiếc áo khoác da cừu bó eo màu đen, lộ ra một đoạn eo thon. Phía dưới là quần da bó sát, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Trang phục này hiện đại và thời thượng, tràn đầy sức sống.

Dương Như Ý thầm thở dài: “Một cô gái anh tư hiên ngang thế này, mới thực sự là trời sinh một cặp với anh Thập Tam…”

Nàng chua xót trong lòng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, đáp lại Diệp Lam: “Chị Diệp, cứ gọi em là Như Ý. Em là nghĩa muội của Vệ đại ca, cũng xem như là nghĩa muội của anh Thập Tam.”

Nói rồi, cô quay sang Kim Thập Tam, mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh Thập Tam, anh không đến mức không nhận cô em gái này chứ?”

Kim Thập Tam không dám nhìn cô, húng hắng ho một tiếng, rồi nói lảng đi: “Giờ mọi người đã đủ, chúng ta lên đường thôi!”

Bốn người cưỡi bốn con ngựa, ngày đêm hối hả lên đường, trừ lúc dừng chân ăn nghỉ thì không hề chậm trễ.

Dọc đường, Dương Như Ý ít nói, còn Diệp Lam thì lại vô cùng hào hứng, liên tục trò chuyện, hỏi han Kim Thập Tam hết chuyện này đến chuyện khác.

Khi vô tình nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo sau lớp mặt nạ của “Tam Giang Ưng”, cô ngạc nhiên hỏi nguyên nhân. Kim Thập Tam bèn kể lại câu chuyện giữa hắn và đại tiểu thư nhà họ Dương.

Diệp Lan xúc động sâu sắc, mắt đỏ hoe, thở dài: “Ôi, câu chuyện này thật quá bi thương…”

Ngày hôm đó, họ đã đến chân núi Trường Bạch, nhưng vẫn chưa thấy tung tích của nhóm Dương Bát gia. Kim Thập Tam nhíu mày, nói: “Xem ra bọn họ đã vào núi trước rồi.”

“Tam Giang Ưng” nói: “Núi Trường Bạch rộng lớn vô cùng, muốn tìm được kho báu của Sơn Thần nào có dễ dàng gì. Dù bọn họ đến trước vài ngày, cũng chưa chắc có tác dụng. Đệ là người thạo đi rừng, chúng ta cứ lấy đệ làm chủ. Theo đệ, nên bắt đầu từ đâu?”

Nếu chỉ đơn thuần là đi rừng hái thuốc, thì có thể chọn sông Hắc Long ở phía bắc, ao Uyên Ương ở phía tây, hoặc như lần trước theo cha nuôi Kim Bất Hoán vào núi từ cửa gió phía nam đều được.

Nhưng kho báu của Sơn Thần nằm ở đâu, Kim Thập Tam lại không có chút manh mối nào.

Hắn nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta đi dọc theo bờ sông Hắc Long, tìm một người huynh đệ làm nghề thợ săn của ta. Huynh ấy là người hiểu rõ núi Trường Bạch nhất, có lẽ sẽ cho chúng ta một ít manh mối.”

Bốn người cưỡi ngựa vào núi. Càng đi sâu, địa thế càng hiểm trở, rừng cây càng rậm rạp. Về sau, họ buộc phải xuống ngựa, dắt theo đi bộ.

Đang đi, bỗng nhiên Dương Như Ý hét lên một tiếng kinh hãi. Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” vội vàng chạy tới. Thì ra nàng vô ý sẩy chân, trượt ngã. Chỉ là một phen hú vía.

Kim Thập Tam thấy nàng thấm đẫm mồ hôi, thở hổn hển, găng tay cũng rách, liền đưa tay ra nói: “Đưa dây cương cho tôi, tôi dắt ngựa giúp em.”

Dương Như Ý chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ lẳng lặng đưa dây cương cho “Tam Giang Ưng”, rồi cúi đầu tiếp tục bước về phía trước.

Kim Thập Tam ngượng chín cả mặt. “Tam Giang Ưng” đứng bên cạnh cười nói: “Cô bé này giận cậu rồi. Ai bảo cậu suốt dọc đường cứ chọc ghẹo, vui đùa với Diệp cô nương? Muội ấy nhìn thấy, làm sao có thể vui cho được?”

Mọi người đi được hai ba canh giờ, cuối cùng cũng đến gần “kuluozi” của Ô Lực Lăng, lúc này trời đã sắp tối. Kim Thập Tam gọi vài tiếng “Ô đại ca”, nhưng không thấy ai từ trong “kuluozi” ra đón. Hắn cảm thấy lạ, liền nâng rèm cỏ lên nhìn vào trong, nhưng bên trong không có người, mọi thứ đều bị lục tung.

“Tam Giang Ưng” đi tới, nhìn qua tình hình trong “kuluozi” rồi nói: “Ở đây đã có người đến.”

Kim Thập Tam quan sát kỹ, gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta nghĩ rất có thể là người của Dương Thành Nghiệp. Bởi vì những người săn bắn bình thường đều biết phép tắc, họ sẽ không tùy tiện vào nơi của người khác, càng không phá hoại.

Nhưng xung quanh và bên trong dường như không có dấu vết đánh nhau. Có thể là Ô đại ca của ta đã phát hiện ra bọn người Dương Thành Nghiệp, cảm thấy họ không có ý tốt, nên đã tránh đi. Còn bọn người Dương Thành Nghiệp nghĩ đây là trại của thợ săn bỏ đi, sau khi nghỉ ngơi, họ đã rời đi.”

“Tam Giang Ưng” hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Kim Thập Tam nói: “Vì Dương Thành Nghiệp và bọn họ đã rời đi, chắc chắn sẽ không quay lại nữa. Ô đại ca thấy họ đi xa rồi, tự nhiên sẽ quay lại. Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, nghỉ ngơi, đợi hắn trở về.”

Trong “kuluozi” đã bị người của Dương Bát gia lấy hết đồ ăn. May mắn là họ có mang theo lương khô, nên đành lấy ra để ăn. Kim Thập Tam nhóm một đống lửa trại, cho hai cô gái ngủ trong “kuluozi”, còn hắn và “Tam Giang Ưng” thay phiên nhau canh gác ngoài trời.

Hai người ngồi trên đất cạnh đống lửa trại. “Tam Giang Ưng” lần đầu tiên qua đêm trong núi lớn này. Xung quanh tối đen, trong bóng tối những cành cây vươn ra như những móng vuốt, thỉnh thoảng lại có tiếng rống của những con thú hoang không biết tên, hắn lo lắng hỏi: “Đêm nay có phải sẽ có dã thú đến tấn công chúng ta không?”

Kim Thập Tam lắc đầu nói: “Không đâu, bất kể là dã thú gì, chúng đều sợ lửa. Chỉ cần đống lửa này không tắt, chúng sẽ không dám đến. Hơn nữa, Ô đại ca sống trong “kuluozi” là một thợ săn rất lợi hại, đã săn được vô số dã thú. Thường thì dã thú gặp hắn đều tránh còn không kịp, làm sao lại dám tấn công trại của hắn.”

“Tam Giang Ưng” quay lại nhìn “kuluozi”, bên trong yên tĩnh không một tiếng động. Có vẻ như sau một ngày leo núi mệt mỏi, hai cô gái đã rất mệt, và đã ngủ say. Anh ta nói với Kim Thập Tam: “Huynh đệ à, xem ra hai cô gái này rất thích cậu. Cậu tính sao đây?”

Kim Thập Tam lắc đầu, nói: “Tôi không biết. Lẽ ra, tôi quen biết với Như Ý từ trước, cô ấy lại có tình cảm sâu đậm với tôi, tôi không nên phụ lòng cô ấy. Nhưng anh biết đấy, tôi và nhà họ Dương có mối thù rất lớn, làm sao tôi có thể ở bên cô ấy được?”

“Tam Giang Ưng” lại nói: “Cậu biết vì sao Như Ý nhất quyết đòi đi theo chúng ta lên núi Trường Bạch không?”

Kim Thập Tam gật đầu, nói: “Thực ra tôi biết. Cô ấy không đành lòng nhìn tôi và cha cô ấy đối đầu, muốn tìm cơ hội hóa giải mối thù này. Nhưng đây không phải là một mối thù bình thường, mà là mối thù không đội trời chung, mối thù giết cha, anh nói sao tôi có thể buông bỏ được chứ?”

“Tam Giang Ưng” thở dài một hơi, không nói gì thêm. Anh ta hiểu rằng đối với Kim Thập Tam, đây là một nút thắt không thể giải quyết, không ai có thể giúp hắn ấy tháo gỡ được.

Sáng hôm sau, khi Kim Thập Tam còn đang say giấc nồng, bỗng nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy. Hắn mở mắt ra và thấy Diệp Lam đang cầm một cọng cỏ, cúi người, tươi cười nhìn hắn. Kim Thập Tam dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh nhưng không thấy “Tam Giang Ưng”, liền hỏi: “Đại ca đâu rồi?”

Diệp Lam trả lời: “Anh ấy đi lấy nước rồi.” Cô duỗi người, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của núi Trường Bạch, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ôi, thật dễ chịu quá! Núi Trường Bạch thật tuyệt vời, không chỉ có vẻ đẹp hoang sơ, mà không khí ở đây cũng thơm ngọt lạ kỳ. Sống ở đây đúng là như thần tiên vậy.”

Kim Thập Tam nghe cô tiểu thư nhà giàu nói vậy thì bật cười, quay đầu nhìn về phía “kuluozi”. Diệp Lam nói tiếp: “Như Ý tiểu thư dậy từ lâu rồi, nhưng không muốn ra ngoài.”

Đang nói chuyện, “Tam Giang Ưng” mang nước về, gọi mọi người rửa mặt, rồi lấp đầy các bình nước, sau đó hỏi Kim Thập Tam tiếp theo sẽ làm gì.

Kim Thập Tam cũng đang phân vân. Ô Lực Lăng không biết khi nào mới trở về, mà ngồi đợi ở đây thì cũng không được, hắn còn phải đi tìm kho báu của Sơn Thần. Vấn đề là hắn không có bất kỳ manh mối nào, núi Trường Bạch rộng lớn như vậy, đi đâu để tìm?

Nếu thực sự không được, hắn chỉ có thể áp dụng cách của những người đi rừng, đi từng khu vực một để “lội núi”. Nhưng cách này quá chậm chạp, để đi hết cả núi Trường Bạch thì thật khó khăn, nếu không may thì có thể mất cả năm trời mà vẫn không có kết quả.

Hắn bỗng nhớ ra, trong mật thất, Dương Bát gia đã nói với tên người Nhật tên là Harukawa Hideki rằng, “Ngươi không biết công dụng của “Đại Ngũ Đế Tiền”, chỉ có ta biết.” Lão già họ Dương đã biết công dụng của “Đại Ngũ Đế Tiền”, thì rất có thể cũng biết cách tìm ra vị trí của kho báu của Sơn Thần.

Trong núi lớn thế này, tìm một bảo khố ẩn giấu là việc không dễ, nhưng tìm một nhóm người sống thì dễ hơn nhiều, vì hành tung, ăn uống sinh hoạt của họ kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết. Chỉ cần lần theo được dấu vết của bọn họ, thì sẽ tìm ra được bảo quật.

Nghĩ đến đây, Kim Thập Tam tinh thần phấn chấn hẳn lên, hắn bèn nói ý tưởng này với “Tam Giang Ưng”, hai người lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Bọn người của Dương Bát gia mới đến nơi này không lâu, nên tìm dấu vết của họ cũng không khó.

Quả nhiên, Kim Thập Tam nhanh chóng phát hiện trong rừng gần đó có cành cây bị bẻ gãy một cách có chủ ý, cỏ lau cũng bị giẫm nát. Quan sát kỹ hơn nữa, còn có thể thấy một vài dấu chân hỗn loạn trên nền đất. Hướng đi đại khái của những dấu vết này là về phía tây bắc của núi Trường Bạch.

Bốn người lập tức lên đường. Kim Thập Tam để lại ký hiệu trong “kuluozi” để khi Ô Lực Lăng đến đây sẽ biết họ đã đi qua. Ô Lực Lăng là cao thủ trong việc truy dấu, nhất định có thể lần theo những ký hiệu mà họ để lại để tìm đến. Bốn con ngựa thì không thể tiếp tục đi sâu vào được, nên đành phải để lại đây.

Tuy đã chọn lọc và bỏ bớt một số vật tư có thể không cần đến, nhưng những thứ thiết yếu vẫn nhét đầy hai túi da lớn, do “Tam Giang Ưng” và Kim Thập Tam mỗi người đeo một cái. Súng đạn thì nhất định phải mang theo. Trong rừng sâu núi thẳm có thể gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, hơn nữa, bọn người của Dương Bát gia đông đảo, chắc chắn mang theo không ít vũ khí. Nếu thật sự đánh nhau, không có súng thì thiệt thòi to.

Kim Thập Tam dạy ba người còn lại cách đi rừng tìm núi. Không có gậy khóa bảo thì chặt nhánh cây gọt nhọn làm gậy thay thế, vừa có thể dùng làm gậy leo núi, vừa có thể gõ vào thân cây để liên lạc, lại còn có thể dùng để đập cây, dọa rắn thú.

Bốn người vừa đi vừa tiếp tục tìm dấu vết của đám người Dương Bát gia. Đôi khi dấu vết bị đứt đoạn, nhưng chỉ cần Kim Thập Tam quan sát kỹ là luôn có thể nối lại được. Đó là bản lĩnh hắn học được khi theo Ô Lực Lăng săn bắn trong núi. Lúc này đã là mùa thu, ban ngày còn đỡ, nhưng ban đêm ở núi Trường Bạch nhiệt độ có thể hạ xuống dưới không độ, khá lạnh. Kim Thập Tam từ sau khi nuốt mật rắn, uống máu rắn thì thể chất đã thay đổi, không sợ nóng cũng không sợ lạnh, mùa đông chỉ mặc một áo đơn bên ngoài cũng không thấy rét, nên chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

“Tam Giang Ưng” là người luyện võ quanh năm, thể lực cực tốt, cũng chịu đựng được. Chỉ khổ cho hai cô gái Diệp Lam và Dương Như Ý. Ban đêm cắm trại, dù đã nhóm lửa vẫn lạnh đến run rẩy. Diệp Lam đỡ hơn một chút, cô đưa chiếc áo lông chồn duy nhất mang theo cho Dương Như Ý mặc. Đêm đến, hai cô gái nằm sát vào nhau, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau, áo lông chồn thì đắp như chăn.

Họ lặn lội băng rừng suốt mấy ngày liền. Một hôm, họ đến bên một con suối nhỏ, lại mất dấu vết của bọn Dương Bát gia. Kim Thập Tam tìm kiếm bên phía này của con suối không thấy gì, bèn lội nước sang bờ bên kia mò mẫm một hồi lâu, cũng chẳng phát hiện được dấu vết nào.

Chẳng lẽ đám người Dương Bát gia đã lội ngược theo dòng suối nên không để lại dấu vết nào? Hắn đang suy nghĩ thì bỗng thấy Diệp Lam và Dương Như Ý bên kia suối mở to mắt đầy kinh hãi, còn “Tam Giang Ưng” thì đang rút súng.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy có hai thứ gì đó đặt lên vai mình. Một luồng hơi thở tanh nồng từ miệng dã thú xộc vào mũi hắn, khiến đầu óc hắn lập tức căng thẳng, là sói!

Hắn biết lúc này tuyệt đối không được quay đầu lại. Loài sói có trí thông minh rất cao, không chỉ giỏi hợp tác vây bắt con mồi chạy nhanh, mà còn thành thạo tấn công lén từ phía sau những con mồi đứng yên. Với con người, loài sinh vật đi thẳng đứng, nếu quay lưng về phía nó, con sói có thể lặng lẽ tiếp cận, sau đó nhón người lên, đặt nhẹ móng vuốt lên vai. Hầu hết mọi người khi bị chạm vào vai theo bản năng sẽ quay đầu lại xem, và chỉ cần quay đầu, nó sẽ lập tức cắn đứt cổ họng!

Kim Thập Tam không những không quay đầu lại, mà còn dùng hai tay giữ chặt hai chân trước của con sói, đẩy mạnh về phía trước. Đồng thời, hắn hạ thấp người, rụt cổ, luồn đầu xuống dưới hàm con sói, khiến cả cái đầu của nó bị hất ngược lên.

Cứ như vậy, hắn cõng con sói trên lưng, lội qua dòng suối trở về bờ bên kia. Sau đó, hắn bất ngờ thực hiện một cú quật ngược, hất con sói văng mạnh xuống đất. Con sói bị quăng ngã đau đớn, tru lên từng tiếng thảm thiết. Nó cố gắng lồm cồm bò dậy, nhưng Kim Thập Tam đã nhanh tay giật lấy cây gậy trong tay Diệp Lam, vung một gậy mạnh mẽ giáng thẳng vào lưng dưới của con sói.

Người ta thường nói, “đầu đồng, lưng sắt, eo cỏ khô”, chính là để chỉ những loài như chó sói. Đánh vào đầu hay lưng nó không ăn thua, chẳng những không gây thương tích mà còn k1ch thích sự hung dữ của nó. Nhưng phần eo lại là điểm yếu chí mạng của chúng.

Kim Thập Tam vung gậy thật mạnh, một đòn giáng xuống làm cây gậy gãy làm đôi, còn phần thắt lưng của con sói thì bị đánh gãy hoàn toàn. Nó ngã quỵ xuống đất, giãy giụa yếu ớt, miệng phát ra những tiếng r3n rỉ thảm thương, nhưng không thể đứng dậy được nữa.

“Tam Giang Ưng” đã rút súng ra, nhắm thẳng vào con sói, chuẩn bị bóp cò. Nhưng đúng lúc đó, Dương Như Ý rụt rè lên tiếng: “Đại ca, nó đã bị thương rồi, tội nghiệp quá… tha cho nó đi!”

“Tam Giang Ưng” liếc nhìn Kim Thập Tam. Kim Thập Tam nói: “Thôi bỏ đi, con sói này đã không còn khả năng gây hại cho chúng ta nữa, không cần lấy mạng nó.”

Hắn không chỉ học được từ Ô Lực Lăng kỹ năng săn bắn mà còn hiểu rõ quy luật của việc săn bắn. Đó là, săn bắn chỉ là một hoạt động để con người sinh tồn, giống như sói săn cừu hay các loài động vật nhỏ khác, đó là quy luật tự nhiên.

Nhưng nếu không phải vì sự sinh tồn của chính mình, con người không nên giết hại động vật, mà cần phải tôn trọng quyền được sống của chúng. Nếu không, đó không còn là săn bắn nữa, mà là tàn sát. Những hành vi trái với tự nhiên như vậy nhất định sẽ bị trời cao trừng phạt.

“Tam Giang Ưng” cất súng đi, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Kim Thập Tam tái nhợt, mắt hắn trừng lớn, dán chặt về phía bờ bên kia con suối. Anh ta lập tức quay đầu lại nhìn, bên kia suối, có bốn con sói vừa xuất hiện.

Ba con trong số đó có bộ lông xám tro, còn con đứng giữa lại có bộ lông đen tuyền, chỉ có một vệt lông trắng kéo dài từ trán xuống chóp mũi. Cả bốn con sói đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí!

“Tam Giang Ưng” vội vàng rút khẩu súng Mauser C96 của Đức ra, chĩa thẳng vào bầy sói. Nhưng con sói đen không hề phát ra tiếng động nào, mà quay ngoắt người, lao vọt vào rừng. Ba con sói còn lại cũng lập tức theo sau, biến mất vào bóng cây. “Tam Giang Ưng” thở phào một hơi, nói: “May quá, cuối cùng cũng dọa được chúng chạy rồi.”

Nhưng Kim Thập Tam lại nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Loài sói có lòng thù hận rất cao. Nếu đối tốt với nó, nó có thể sẽ báo đáp. Nhưng nếu làm hại nó, nó nhất định sẽ truy đuổi để báo thù, không chết không thôi.”

Đột nhiên, từ trong rừng vọng ra một tiếng tru dài: “Hú…uuu…!”

Sắc mặt Kim Thập Tam lập tức biến đổi, nói: “Không xong rồi! Con sói đen vừa rồi là đầu đàn. Nó thấy chúng ta có vũ khí, không dám tấn công ngay, nhưng giờ nó đang hú lên gọi cả bầy sói đến đây! Mau chạy!” Bốn người lập tức quay đầu bỏ chạy.

Sau lưng họ, từng đợt tiếng lá cây sột soạt vang lên, chứng tỏ bầy sói đã bắt đầu đuổi theo. Bốn người càng không dám chậm trễ, ra sức chạy thục mạng.

Nhưng càng chạy, tiếng sột soạt ban đầu chỉ vang lên phía sau, giờ đã xuất hiện cả ở cánh rừng bên trái. Điều này có nghĩa là bầy sói đang chia ra, có một nhóm đang vòng sang trái để bao vây họ.

“Tam Giang Ưng”, Diệp Lam và Dương Như Ý sợ đến tái mặt, lập tức đổi hướng chạy về bên phải. Kim Thập Tam hét lớn: “Không được chạy về bên phải! Mau theo tôi, lao qua bên trái!”

Ba người sửng sốt. Rõ ràng bên trái có sói, còn bên phải thì yên tĩnh, tại sao hắn lại dẫn họ chạy vào nơi nguy hiểm? Nhưng lúc này đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Vì tin tưởng Kim Thập Tam, ba người không chút do dự, lập tức bám sát hắn, lao thẳng về hướng bên trái!

Kim Thập Tam tuy chưa từng trực tiếp đối mặt với một cuộc săn lùng quy mô lớn của bầy sói, nhưng hắn đã nghe Ô Lực Lăng kể rất nhiều về bản tính loài sói. Sói là loài cực kỳ giỏi tác chiến theo nhóm, hơn nữa chiến thuật của chúng vô cùng tinh vi.

Những con sói đuổi theo phía sau thường không chạy quá gấp, chúng chỉ cần giữ khoảng cách để không mất dấu con mồi. Nếu bám quá sát, con mồi có thể nhận ra rằng mình không thể trốn thoát, từ đó quay đầu lại liều mạng phản kháng, có thể gây tổn thất cho bầy sói.

Ngược lại, những con sói được cử đi vòng sang hai bên sẽ dốc toàn lực đẩy nhanh tốc độ, cố gắng đón đầu con mồi. Khi con mồi phát hiện bị bao vây từ cả phía trước lẫn hai bên, theo bản năng, nó sẽ lập tức đổi hướng bỏ chạy. Nhưng chính lúc đó, nó sẽ vô tình lao thẳng vào vòng phục kích đã được bầy sói sắp đặt sẵn.

Vòng phục kích này có hai đặc điểm, thứ nhất, địa hình nơi đó thường rất bất lợi cho việc bỏ trốn; thứ hai, những con sói mai phục ở đó thường là những con khỏe nhất, hung dữ nhất trong đàn. Chúng sẽ đồng loạt lao ra tấn công từ nhiều hướng khác nhau, khiến con mồi không kịp phản ứng và nhanh chóng bị quật ngã.

Ngay sau đó, cả bầy sói còn lại sẽ lập tức ùa lên, đến lúc này, con mồi dù có cánh cũng khó thoát, chỉ còn cách trở thành bữa tiệc của bầy sói mà thôi.

Kim Thập Tam rút súng ra, dẫn bốn người lao thẳng về phía bên trái. Chạy chưa được mấy chục bước, đột nhiên một con sói từ một bụi cây cách chưa đầy ba mét phóng lên, lao thẳng về phía hắn.

Kim Thập Tam gần như dí súng vào sát miệng con sói đang há rộng, bóp cò hai phát liên tiếp. Con sói đó không kịp rên lên tiếng nào, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi nằm bất động.

Cả bốn người không ai ngoái đầu lại nhìn, tiếp tục cắm đầu chạy. Quả nhiên, phía trước không còn con sói nào phục kích chặn đường nữa.

Kim Thập Tam đoán rằng, đám sói vòng sang trái để bao vây bọn họ đã chạy vượt quá vị trí, không ngờ tới việc nhóm người sẽ bất ngờ đổi hướng mà lao ngược về phía chúng. Do không kịp điều chỉnh thế trận truy đuổi, cánh trái tạm thời trở thành điểm yếu nhất của bầy sói.

Đúng lúc này, lại vang lên một tràng tiếng sói tru: “Hú…uuu… hú…uuu…” Bốn người nghe mà rợn cả tóc gáy, sống lưng lạnh toát.

Kim Thập Tam hiểu rõ, con sói đầu đàn đang điều khiển cả bầy sói, ra lệnh điều chỉnh đội hình, tổ chức một đợt truy kích mới.

Trong rừng rậm thế này, tuy cả bốn người đều có súng, nhưng xung quanh đầy bụi cây, thân cây, cành lá rậm rạp, tầm nhìn hạn chế, rất khó để nhắm bắn chuẩn xác.

Ngược lại, bầy sói lại có thể lợi dụng chính những vật cản này để tiếp cận một cách kín đáo, bao vây họ từ nhiều hướng.

Vì thế, việc cấp thiết nhất bây giờ là thoát khỏi khu rừng này, tìm đến một nơi trống trải, rồi mới tính kế đối phó sau!

Địa hình của núi Trường Bạch, từ lưng chừng núi trở xuống chủ yếu là những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp, xen kẽ các khe núi và suối ngầm. Càng lên cao, những loài cây to như thông Trương Tử, thông rụng lá, bạch dương, dương, vân sam, cây đoan… càng thưa thớt dần, thay vào đó là rừng bạch dương lùn mọc cong queo và các thảo nguyên bằng phẳng trên núi cao.

Khí hậu ở đây cũng lạnh và khô hơn. Môi trường như vậy không thuận lợi cho sự sinh trưởng của cây gậy sâm, vì thế những người đi rừng thường rất hiếm khi lên đến độ cao như vậy. Nhưng giờ đây, để tránh bầy sói rừng kia, Kim Thập Tam buộc phải dẫn ba người họ băng qua khu rừng, leo lên vùng núi cao.

Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” đi sau chốt hậu, vừa đánh vừa lui. Phải công nhận tay súng của hắn rất tài tình, mà “Tam Giang Ưng” cũng chẳng kém cạnh. Sau khi lại mất thêm ba con sói nữa, bầy sói không dám đuổi quá sát, mà bắt đầu phân tán lực lượng, tiến hành bao vây từ phạm vi rộng.

Lúc này, bọn họ đã giằng co với bầy sói được một hai canh giờ, vừa mệt vừa đói. Nhưng họ không dám dừng lại, bởi dù bầy sói đã giảm tốc độ truy đuổi, nhưng vẫn không có ý định bỏ cuộc. Kim Thập Tam rất hiểu rõ, lý do con sói đầu đàn chưa tiếp tục ra lệnh cho bầy sói tấn công, ngoài việc e ngại tài bắn súng của hai người họ, điều quan trọng hơn là nó đang chờ trời tối.

Khu rừng trong đêm tối, là thiên hạ của bọn chúng.

Lũ quỷ xảo quyệt này! Kim Thập Tam nghiến răng mắng thầm trong lòng. Hắn ngẩng lên nhìn trời, áng chừng chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là trời tối. Đến lúc đó, vì tầm nhìn bị hạn chế, súng của bọn họ sẽ trở nên vô dụng, trong khi bầy sói lại có thể nhìn thấy trong bóng đêm.

Khi ấy, nếu chúng đồng loạt xông lên, hắn và “Tam Giang Ưng” có lẽ còn có thể liều mạng đánh giáp lá cà với chúng, nhưng Diệp Lam và Dương Như Ý chỉ e sẽ lập tức bỏ mạng dưới nanh vuốt của lũ sói.

Trán Kim Thập Tam túa đầy mồ hôi, quay đầu nhìn “Tam Giang Ưng”, sắc mặt của anh ta cũng không khá hơn là bao. Bất ngờ, Diệp Lam gọi lớn: “Anh Thập Tam, phía trước ra khỏi rừng rồi!”

Ra khỏi rừng là một bãi cỏ cao nguyên, tiếp tục đi lên nữa, ở cuối thảo nguyên là một vách núi đen kịt, ẩn hiện trong mây mù, khi mờ khi tỏ.

Bầy sói dừng lại ở rìa rừng, chăm chăm nhìn về phía họ. Kim Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, cùng “Tam Giang Ưng” bước nhanh hơn, đuổi kịp Diệp Lam và Dương Như Ý.

Diệp Lam hỏi: “Anh Thập Tam, tiếp theo chúng ta làm sao đây?”

Kim Thập Tam còn chưa kịp trả lời, chợt Dương Như Ý hoảng hốt kêu lên: “Anh Thập Tam, lũ sói lại đuổi tới nữa rồi!”

Kim Thập Tam quay đầu nhìn lại, quả nhiên, bầy sói sau một hồi do dự, cuối cùng đã bước ra khỏi địa bàn quen thuộc của chúng, tiếp tục đuổi theo họ.

Cần biết rằng, sói là một trong những loài động vật thù dai nhất, cũng là loài có sự kiên nhẫn tuyệt vời. Sau khi mất đi một vài đồng bọn, chúng không thể kìm nén được sự khát khao trả thù. Hơn nữa, bầy sói đã theo dõi họ suốt một thời gian dài, bụng đói cồn cào, không thể để bốn con mồi đã gần trong tầm tay thoát mất.

Khi bầy sói từ trong rừng chui ra, bốn người nhìn thấy số lượng của chúng đã lên tới ba mươi con, đây đã là một bầy sói rất lớn. Thông thường, một bầy sói chỉ có từ vài con đến vài chục con. Vì số lượng quá lớn, việc lãnh đạo của con sói đầu đàn trở nên rất khó khăn, và sẽ có nhiều con sói thách thức địa vị của nó.

Hơn nữa, trong bầy sói này, những cuộc đấu tranh nội bộ cũng diễn ra thường xuyên và quyết liệt, cuối cùng thường dẫn đến sự phân tách thành những nhóm nhỏ, tự thiết lập lại lãnh thổ của mình. Nhưng bầy sói này lại có số lượng rất đông, và tất cả đều phục tùng con sói đầu đàn có mũi trắng, lông đen, có thể thấy nó mạnh mẽ đến mức nào.

Sau khi bầy sói ra khỏi rừng, đội hình của chúng càng trở nên lỏng lẻo hơn, tốc độ đuổi theo cũng chậm lại, và hành động trở nên thận trọng hơn. Chúng đều cúi người di chuyển, cố gắng giấu cơ thể trong đám cỏ. Mỗi khi phát hiện đối phương giơ súng lên nhắm vào mình, con sói bị nhắm sẽ lập tức nằm xuống bất động, trong khi những con sói khác vẫn tiếp tục tiến gần một cách thận trọng.

Kim Thập Tam thở dài, hắn nhìn về phía xa, nơi có một vách núi đen, ước chừng chỉ mất chưa đến một canh giờ nữa là có thể tới nơi, rồi nói với ba người còn lại: “Chúng ta không thể tiếp tục kéo dài thời gian với bầy sói ở đây nữa, chỉ có thể nhanh chóng đến đó, tìm chỗ ẩn nấp.”

Cả bốn người liền vội vã lên đường. Càng lên cao, độ dốc càng lớn, hai cô gái mặc dù không mang theo vật nặng, nhưng mồ hôi đầm đìa, chân mỏi nhừ, phải nhờ Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” đỡ giúp, nếu không thì đã ngã quỵ từ lâu. Bầy sói hy vọng rằng con mồi sẽ kiệt sức và tự sụp đổ, ban đầu chúng chỉ theo sát một cách chậm rãi, nhưng sau đó, có lẽ con sói đầu đàn đã đoán được ý đồ của họ, liền gọi một tiếng, tất cả sói liền tăng tốc.

Những thảm cỏ vàng xanh dưới chân họ dần dần biến mất, thay vào đó là đất bùn màu xám nâu và những tảng đá đen, Kim Thập Tam biết là đã gần đến mục tiêu. Hắn quay đầu nhìn lại, con sói gần nhất đã chỉ cách họ chưa đến mười bước, đang sẵn sàng lao tới. Hắn vội vàng giơ súng lên, con sói đó cũng rất cảnh giác, nhanh chóng ẩn mình sau một tảng đá lớn màu đen. Kim Thập Tam bắn hai phát súng để uy hiếp, rồi lo lắng quay lại hô to với ba người: “Nhanh lên, vào trong màn sương dày đó sẽ dễ dàng hơn!”

Bất ngờ, Kim Thập Tam lại nghe thấy tiếng “hú” của con sói đầu đàn, trong lòng giật mình, tưởng rằng đó là tín hiệu sói bắt đầu tấn công toàn diện, hắn vội vàng quay người lại, cầm súng chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là, bầy sói lại dừng bước không đuổi theo nữa. Chúng do dự một lát, rồi lùi lại khoảng hai mươi mấy bước, tụ tập lại trên thảo nguyên dưới sườn dốc, thì thầm với nhau như đang bàn bạc điều gì.

Kim Thập Tam đứng sững tại chỗ, một lúc lâu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ba người còn lại cũng nhìn nhau, không biết vì sao những con sói đã gần kề vậy mà lại đột nhiên ngừng đuổi theo.

Kim Thập Tam vẫn chưa dám hoàn toàn thở phào, quay đầu nói với ba người: “Tiếp tục đi, càng xa bầy sói càng tốt!”

Bốn người tiếp tục leo lên, trên đường đi, những tảng đá đen ngày càng nhiều và càng lớn. Người đi đầu, Dương Như Ý, bỗng nhiên thét lên một tiếng thảm thiết, hình như gặp phải điều gì đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.