Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 5: Chương 5




Chương 5

Edit & beta: Cún

Chương trước nói đến, nhóm người Kim Bất Hoán vào rừng tìm sâm, liên tiếp nhiều ngày không thu hoạch được gì. Còn Kim Thập Tam vì đuổi theo một con dê núi, vô tình leo lên vách mỏ ưng, gặp được một con chim gõ kiến mào vàng đánh đánh nhau với một con rắn lớn. Thấy chim gõ kiến mào vàng đấu không lại, Kim Thập Tam liền ra tay giúp đỡ, gi3t chết con rắn được người đào sâm gọi là “rồng thần núi Trường Bạch”. Chim gõ kiến mào vàng cảm ơn rồi bay đi.

Kim Thập Tam xẻ bụng rắn, ăn mật rắn, uống máu rắn, còn có được một viên xà châu thần kỳ. Sau khi quay về, hắn kể lại với mọi người, Kim Bất Hoán nói đây là một con chim gõ kiến mào vàng, được người đào sâm gọi là “Kim Phượng Hoàng”, vô cùng hiếm gặp, nó có linh tính, chuyên ăn hạt của các loại linh bảo. Phàm là khu vực có chim gõ kiến mào vàng xuất hiện, tất có bổng chùy lớn.

Cả nhóm xốc lại tinh thần. Khi cả nhóm đến được dãy núi Thiên Nga, Kim Bất Hoán phát hiện nô này là một vùng đất rất âm u, chắc chắn sẽ có bổng chùy lớn, ra lệnh cho mọi người di dời lán trại. Đúng lúc này, Trần Cáng Tử đột nhiên phát hiện gần đó có người đang lại gần, lớn tiếng hét lên.

Một trận xào xạc vang lên, phía sau họ lần lượt xuất hiện hơn hai mươi bóng người. Kim Bất Hoán nhìn trang phục của những người này thấy khác với người Trung Quốc, dường như là người Triều Tiên. Nhìn vào các công cụ họ mang theo, có vẻ như họ cũng đến để vào rừng đào sâm.

Trong khu rừng này không có gậy gộc, anh em họ Trần mỗi người rút một chiếc rìu đeo bên hông, trừng mắt nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện này. Hai anh em xưa nay đánh nhau liều mạng, không quan tâm đối phương đông hay ít.

Chỉ cần Kim Bất Hoán ra lệnh một tiếng, họ lập tức lao lên quyết chiến. Những người khác cũng lần lượt rút dao phay mang theo bên mình, Lưu Lão Muộn tháo khẩu súng dài đang đeo trên lưng xuống, ngay cả Kim Thập Tam cũng lấy dao găm ra, sẵn sàng ứng chiến.

Kim Bất Hoán giữ nét mặt trầm lặng, không lên tiếng. Quy tắc vào rừng đào sâm rất coi trọng thứ tự đến trước sau. Khi họ vào khu rừng này, không chỉ đánh dấu đường đi bằng gậy mà còn buộc dây đỏ để khẳng định khu vực này đã có người đến trước. Những người đến sau khi nhìn thấy phải lập tức chuyển sang khu rừng khác. Nhưng người Triều Tiên thường xuyên phá vỡ quy tắc, vì thế mà hay xảy ra xung đột với người Trung Quốc, thậm chí nhiều khi còn dựa vào đông người để cướp hàng hóa của họ. Những vụ đụng độ dẫn đến thương vong không hề hiếm.

Lúc này, Kim Bất Hoán không muốn xảy ra xung đột. Thứ nhất, đối phương có quá nhiều người; thứ hai, họ mang theo không ít súng đạn. Nhìn sơ qua, ít nhất đối phương có năm khẩu súng dài, hai khẩu súng ngắn. Nếu đánh nhau, phe mình chắc chắn chịu thiệt, có khi còn có người bỏ mạng. Những người đào sâm không phải lũ cướp giết người cướp của, mà là những người làm ăn chân chính, ăn cơm cực nhọc để kiếm tiền từ nhân sâm. Ông đã dẫn mọi người vào rừng thì phải có trách nhiệm đảm bảo họ an toàn trở ra.

Kim Bất Hoán ra hiệu cho Trần Cáng Tử và những người khác không manh động, rồi hắng giọng một tiếng, lớn tiếng hỏi: “Các huynh đệ bên kia, ai là thủ lĩnh? Mời ra đây nói chuyện.”

Một người đàn ông ngoài ba mươi bước lên trước, chắp tay chào rồi nói: “Ta đây. Xin hỏi huynh đài quý danh là gì?”

Người đàn ông này có diện mạo kỳ lạ, khuôn mặt gầy gò như bị dao gọt, lông mày rậm như chổi quét, cằm nhô ra như cái xẻng. Hắn nói tiếng Quan Đông rất trôi chảy.

Triều Tiên nằm sát vùng Đông Bắc Trung Quốc, trước thời Dân Quốc từng là nước phiên thuộc của Trung Quốc trong thời gian dài, quan hệ hai nước khá sâu sắc. Triều Tiên từng dùng chữ Hán làm văn tự chính thức, người Trung Quốc di cư sang Triều Tiên qua các thế hệ cũng không ít, nên chuyện người Triều Tiên biết nói tiếng Hán không có gì lạ.

Thấy đối phương chịu giữ lễ nghĩa, ít nhất vẫn còn đường hòa giải. Kim Bất Hoán thầm thở phào một chút, cũng chắp tay đáp lễ: “Không dám nhận tôn xưng, tại hạ Kim Bất Hoán.”

Người đàn ông kia giật mình, hỏi: “Chẳng lẽ ngài chính là Kim bá đầu, người đã đoạt danh hiệu Sâm Vương chín năm trước với một cây “Thất Tiên Nữ” đó ư?”

Kim Bất Hoán gật đầu, nói: “Chỉ là chút danh tiếng nhỏ, không đáng nhắc đến. Xin hỏi huynh đài quý danh là gì?”

Người kia nói: “Thì ra thật sự là Kim bá đầu, thất lễ, thất lễ rồi! Danh tiếng và sự công bằng chính trực của ngài từ lâu đã vang xa, ngay cả giới săn sâm Triều Tiên chúng tôi cũng ngưỡng mộ không thôi. Tại hạ cũng họ Kim, tên Hách Dũng.”

Kim Bất Hoán nói: “Kim huynh, khu rừng này thuộc địa phận Trung Quốc. Các vị người là Triều Tiên vượt biên vào đây tranh giành với chúng tôi, lý lẽ ở đâu?”

Kim Hách Dũng đáp: “Kim bá đầu, ranh giới khu rừng này không rõ ràng, người Triều Tiên chúng tôi thường đến đây đào sâm để kiếm sống, sao có thể nói là tranh giành với các vị?”

Kim Bất Hoán nghiêm mặt nói: “Kim huynh, lời này của huynh không đúng rồi. Triều đại nhà Thanh của ta từ lâu đã dựng bia đá tại khu rừng này để xác định ranh giới. Chẳng qua những năm gần đây, Trung Quốc loạn lạc, chiến tranh liên miên nên việc quản lý biên giới có phần lơi lỏng. Nhưng ranh giới khu vực này đã được ghi chép rõ ràng trong văn bản lưu trữ của cả hai nước, giấy trắng mực đen, sao có thể nói là không rõ ràng?”

Kim Hách Dũng nghe vậy, không thể phản bác, nhất thời cứng họng. Hắn không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề biên giới với Kim Bất Hoán, bèn nói: “Chuyện biên giới là việc của quan phủ, chúng tôi dân thường không quản được. Sâm núi Trường Bạch là lộc trời ban cho những người đào sâm như chúng ta để kiếm sống. Đường lớn rộng mở, mỗi người một bên, các vị đào của các vị, chúng tôi đào của chúng tôi, nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải tốt hơn sao?”

Kim Bất Hoán lắc đầu, nói: “Kim huynh, lời này lại càng không đúng. Việc gì cũng phải có quy củ mới giữ được trật tự. Năm xưa, giới săn sâm vùng Quan Đông của chúng tôi từng vì những hỗn loạn trong nghề mà cùng nhau lập ra quy tắc. Người của quý quốc cũng cử người tham gia. Trong đó đã quy định rõ ràng: ai vào rừng trước thì được ưu tiên, kẻ đến sau thấy dấu hiệu phải tránh đi, nhằm tránh tranh giành, hỗn loạn và xung đột. Chẳng lẽ bây giờ giới săn sâm Triều Tiên các vị không còn giữ quy tắc ấy nữa sao?”

Kim Hách Dũng bị Kim Bất Hoán nói đến mức mặt đỏ bừng, nhưng hắn thấy rõ khu rừng cây đoan này là một vùng đất tốt, cơ hội tìm được bổng chùy lớn rất cao. Giờ hắn có đông người lại có súng ống trong tay, sao có thể dễ dàng buông tay?

Hắn đưa mắt quét qua nhóm của Kim Bất Hoán, thấy dù bọn họ ít người nhưng ai cũng trông không phải hạng dễ bắt nạt. Đặc biệt là hai gã đại hán cầm rìu, cao to lực lưỡng, bộ dạng hung hãn như sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào. Hơn nữa, đối phương cũng có súng. Nếu thực sự động thủ, phe hắn ta chưa chắc thua, nhưng chắc chắn sẽ có thương vong.

Làm nghề này, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, không đến mức đường cùng thì không thể dễ dàng động dao động súng. Hơn nữa, nếu đổ máu, có người chết, lỡ mạo phạm đến sơn thần, khiến chuyến đi săn sâm này về tay trắng, thì chẳng đáng chút nào. Lựa chọn tốt nhất bây giờ là tiếp tục gây áp lực, ép đối phương tự rút lui.

Hắn lại chắp tay với Kim Bất Hoán, nói: “Kim bá đầu, nể mặt danh tiếng của ngài, chúng tôi nhường một chút cũng không sao. Nhưng tôi dẫn anh em vào núi đã hơn một tháng, đến giờ vẫn chưa đào được lấy một cây sâm bốn lá. Nếu tay không trở về, thì cả năm nay anh em chúng tôi không biết lấy gì mà sống.

Ngài là bậc lão luyện, tôi cũng không phải kẻ ngây thơ, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết khu rừng này có sâm lớn. Xem ra, đành phải mong các vị nhường một chút, để chúng tôi có bát cơm mà ăn. Tôi xin hứa, ngoài khu rừng này ra, những chỗ khác chúng tôi tuyệt đối không tranh giành với các vị.”

Nói xong, hắn ra hiệu bằng mắt, lập tức đám thuộc hạ xung quanh đồng loạt giương dao, nâng súng, tỏ rõ nếu không đồng ý thì sẽ lập tức ra tay.

Kim Bất Hoán cười lạnh: “Hê hê, quả nhiên là một toán người đông đảo! Các vị định lấy đông hiếp ít sao?”

Kim Hách Dũng im lặng không đáp. Bỗng nhiên, Kim Bất Hoán rút khẩu Mauser C96 ra, chẳng thấy ông nhắm thế nào, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, cách đó hơn chục mét, một con chim sẻ rơi xuống từ cành cây.

Đám người của Kim Hách Dũng không ngờ một trưởng nhóm săn sâm như Kim Bất Hoán lại có tài bắn súng xuất thần đến vậy, ai nấy đều ngây ra. Kim Bất Hoán nhẹ nhàng thổi làn khói xanh bốc lên từ nòng súng, thản nhiên nói: “Khẩu Mauser C96 này của tôi vừa bắn một phát, bây giờ trong băng đạn còn lại mười chín viên.”

Kim Hách Dũng thầm tính toán, nếu thực sự động thủ, với tài bắn súng như thế này, Kim Bất Hoán có thể hạ gục từng người bên hắn như điểm danh, e rằng hơn nửa đội ngũ của hắn sẽ không thoát nổi. Nhưng nếu cứ thế mà rút lui, để miếng mồi béo sắp đến miệng vuột mất, thì thật sự không cam lòng.

Hắn do dự một lúc rồi nói: “Lão bá đầu quả nhiên có tài thiện xạ, huynh đệ ta bội phục. Ta cũng không muốn tranh đấu với các vị. Lời ta vừa nói vẫn giữ nguyên, anh em ta kiếm miếng cơm chẳng dễ dàng, mong lão bá đầu rộng lượng cho một đường sống. Mong ngài ra một quyết định, để ta còn có lời ăn nói với anh em.”

Trần Cáng Tử liền quát lên: “Quyết định gì mà quyết định! Quy định của chúng ta là các người cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức! Bằng không, rìu trong tay lão tử sẽ không nương tình!”

Kim Bất Hoán giơ tay ngăn Trần Cáng Tử lại, ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói với Kim Hách Dũng: “Kim huynh, thế này đi. Mời các vị tạm thời rời khỏi khu rừng này. Hôm nay trời đã không còn sớm, từ ngày mai tính, chúng tôi xin ba ngày. Ba ngày sau, chúng tôi rời khỏi rừng này, để lại chỗ này cho các vị.”

Kim Thập Tam nghe vậy liền sửng sốt, vội đến gần định nói gì đó, nhưng Kim Bất Hoán chỉ khoát tay ra hiệu ngăn lại.

Kim Hách Dũng suy nghĩ một lúc, rồi chắp tay đáp: “Cứ theo lời lão bá đầu! Nếu có gì mạo phạm, mong thứ lỗi.” Nói xong, hắn quay lại gọi một tiếng, lập tức hai mươi mấy người theo hắn rút lui.

Đợi bọn họ đi xa, Kim Thập Tam lo lắng nói: “Cha, ba ngày thì sao đủ?”

Kim Bất Hoán không trả lời, chỉ quay sang dặn dò mọi người: “Cứ theo lời ta lúc nãy. Nhá Mại, chú cùng Côn Tử quay về lấy thêm đồ. Những người còn lại tìm một khoảng đất trống, dựng địa xưởng tử.”

Mọi người đồng loạt đáp lời, rồi tản ra bận rộn. Lưu Lão Muộn vỗ vai Kim Thập Tam, cười nói: “Yên tâm đi, cha nhóc đã nói ba ngày thì chắc chắn sẽ có cách.”

Buổi tối ăn cơm xong, mọi người tán gẫu một lúc rồi lần lượt vào lều nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai đi dò rừng. Nhưng Kim Bất Hoán không ngủ, chỉ một mình ngồi xổm bên đống lửa, trầm ngâm rít thuốc bằng tẩu.

Kim Thập Tam bước đến, châm lửa vào tẩu cho cha, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi: “Cha, người thật sự chắc chắn có thể tìm được “Nhị Tầng Lâu” trong ba ngày không? Khu rừng này đâu có nhỏ, rộng đến cả trăm khoảnh đất! Không có mười ngày nửa tháng thì sao đi hết được?”

Kim Bất Hoán nhìn vào bóng tối sâu thẳm trong rừng, chậm rãi rít hai hơi thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Thập Tam, con nói thử xem, đạo lý săn sâm là gì?”

Kim Thập Tam bất ngờ vì bị cha đột nhiên kiểm tra. Tuy thường ngày ở nhà, cha vẫn hay dạy bảo về nghề săn sâm, nhưng lúc này lại bất thình lình hỏi, khiến cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lần lượt nói về cách quan sát núi non, nhận biết địa thế, rồi đọc thuộc những khẩu quyết như “dựa vào hướng râm mát, tìm kiếm cây đoan”, hay “rễ nhỏ tròn dưới, răng cưa phía trên, vân gấm rõ ràng, không lộn xộn”, sau đó nói thêm về quy tắc săn sâm và mẹo đào sâm.

Kim Bất Hoán gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Những điều này, chỉ là những thứ mà một trưởng nhóm săn sâm bình thường nào cũng biết, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng con biết vì sao ta có thể xưng bá trong nghề săn sâm không? Đó là vì ta có mấy tuyệt kỹ mà người khác không có.”

Kim Thập Tam giật mình, ánh mắt bỗng bừng sáng, biết rằng cha sắp truyền dạy cho mình bí kíp gia truyền!

Chỉ nghe Kim Bất Hoán nói tiếp: “Quan sát cảnh núi non, xem thế đất, khảo sát rừng cây, tất nhiên đều là những kỹ năng quan trọng. Nhưng muốn tìm được nhưng cây bổng chùy lớn có bảy lá, tám lá, thì còn phải học cách “quan tinh, quan khí, quan thế” (quan sát sao trời, quan sát khí vận, quan sát thế đất).

Trong sách 《Xuân Thu Vận Đấu Thư》 có viết:

“Dao Quang tinh tán nhi vi nhân sâm. Nhân quân phế sơn độc chi lợi, tắc Dao Quang bất minh, nhân sâm bất sinh.” (Sao Dao Quang phân tán thì hóa thành nhân sâm. Nếu bậc quân vương bỏ bê lợi ích của núi sông, thì Dao Quang sẽ mờ tối, nhân sâm sẽ không sinh trưởng.)

Dao Quang chính là một trong những ngôi sao thuộc chòm sao Bắc Đẩu. Bắc Đẩu Thất Tinh nằm ở phía bắc của Thái Vi, trong đó Thiên Khu là trời, Thiên Toàn là đất, Thiên Cơ là con người, Thiên Quyền là thời gian, Ngọc Hành là âm thanh, Khai Dương là luật, còn Dao Quang nằm ở cuối cùng trong Bắc Đẩu trận, chủ về sự hòa hợp của trời đất, nuôi dưỡng vạn vật.

Nếu Dao Quang mờ tối, thì dưới đất rất khó xuất hiện sâm bảo. Nhưng nếu Dao Quang sáng rực, thì chắc chắn có sâm bảo ra đời.

Những ngày qua, ta đã quan sát thiên tượng, thấy rằng chỉ có hai ngày gần đây Dao Quang tỏa sáng rực rỡ, liền đoán chắc chắn sẽ có một cây nhân sâm phi thường xuất thế, mười phần chắc đến tám chín phần là một gốc “Nhị Tầng Lâu”. Hôm nay lại tìm được nơi tàng phong tụ khí, rồng xanh nhả nước, trong lòng ta càng thêm chắc chắn.”

Kim Thập Tam nghe mà say mê, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao Dao Quang ở cuối chòm Bắc Đẩu. Quả nhiên, ngôi sao này sáng hơn hẳn so với ngày thường, thậm chí còn rực rỡ hơn cả sáu ngôi sao còn lại.

Kim Bất Hoán lại nói tiếp: “Quan sát sao trời để biết thiên thời, nhưng quan trọng hơn cả chính là quan sát khí tượng. Trong sách 《Lễ Vị – Đẩu Uy Nghi》 có viết:

“Vua đi xe gỗ, đất có nhân sâm sinh. Dưới có nhân sâm, trên có tử khí.” Nhân sâm trăm năm là vua của cỏ cây, tất nhiên sẽ có “Vương khí”, chính là “Tử khí” (khí tím). Cây sâm càng quý hiếm, khí tím càng mạnh.

Hôm nay, ta quan sát thấy khu vực gần nơi rồng xanh nhả nước, khí tím bốc lên ngùn ngụt không dứt. Chắc chắn rằng “Nhị Tầng Lâu” đang ẩn mình ở đó. Nay ta đã biết thiên thời, cũng đã rõ địa lợi, nếu trong vòng ba ngày mà vẫn không tìm ra cây sâm này, thì Kim Bất Hoán ta sẽ quy ẩn, vĩnh viễn gác cuốc, từ đây không màng đến nghề săn sâm nữa!”

Thưa chư vị độc giả, xin thứ lỗi cho tác giả chen vào đôi lời ngoài lề. Về chuyện “tử khí”, từ xưa đã có, được coi là điềm báo đế vương hoặc thánh nhân xuất thế.

Truyền thuyết kể rằng trước khi Lão Tử qua ải Hàm Cốc, quan lệnh Doãn Hỷ nhìn thấy có tử khí từ phương Đông bay tới, biết rằng sẽ có thánh nhân đi qua. Quả nhiên, Lão Tử cưỡi trâu xanh mà đến. Đây chính là điển tích của câu “Tử khí đông lai”. Những lời của Kim Bất Hoán nghe có vẻ huyền hoặc, nhưng thực ra, nếu xét từ góc độ khoa học ngày nay, cũng có phần hợp lý.

Hiện tượng tử khí này có thể liên quan đến môi trường sinh trưởng đặc biệt của sâm núi tự nhiên. Sâm núi là loài thực vật ưa bóng râm, thích ánh nắng chiếu xiên, đặc biệt nhạy cảm với tia tử ngoại trong quang phổ ánh sáng. Khi ánh sáng mặt trời đi qua môi trường địa lý đặc thù, kết hợp với hơi nước xung quanh bốc hơi hoặc địa khí bốc lên, dễ hình thành cái gọi là “tử khí”. Môi trường như vậy rất có lợi cho sự sinh trưởng của sâm núi tự nhiên.

Kim Thập Tam nghe xong thì vô cùng phấn khởi, liền háo hức hỏi: “Cha, vậy “quan thế” là gì?”

Kim Bất Hoán cười ha hả rồi nói: “Thằng nhóc con này, sốt ruột quá rồi! “Quan thế” tức là quan sát thế cây cỏ trong rừng. Vừa rồi ta đã nói, sâm núi trăm năm là vua của cỏ cây, không giống với nhân sâm thông thường. Khi nó xuất thế, cây cối xung quanh đều sẽ cong mình hướng về phía nó, như thể đang cúi đầu bái lạy.

Hiện tượng này cũng có một cách gọi, gọi là “muôn cây bái sâm”. Nếu thấy ở đâu cỏ cây có thế như vậy, thì chắc chắn bên dưới có ẩn giấu một củ sâm thượng hạng.”

Kim Thập Tam nghe xong thì mừng rỡ, vừa xoa tay vừa vỗ đùi, tán thưởng không ngớt, trong lòng lại càng khâm phục cha mình vô cùng. Nhưng hắn cũng từng nghe về thân thế của cha. Tổ tiên vốn là nông dân ở Trực Lệ, chẳng hề liên quan gì đến nghề hái sâm.

Thuở nhỏ, cha hắn theo học quyền thuật từ Triệu Tam Đa, chưởng môn phái Mai Hoa Quyền. Sau loạn quyền năm Canh Tý, ông lưu lạc đến Quan Đông, từng làm tiêu sư trong tiêu cục, rồi làm vệ sĩ riêng cho nhà giàu, sau đó mới chuyển sang làm ba đầu trong nghề săn tìm sâm.

Nói về võ công hay kinh nghiệm đi rừng của cha thì không có gì phải bàn. Nhưng ông lại không biết nhiều chữ, chỉ từng theo thầy đồ làng học qua khai tâm vỡ lòng, đến mức đọc thư hay biển hiệu còn khó khăn, chứ đừng nói gì đến đọc sách viết văn. Vậy mà những tuyệt kỹ hiếm ai biết trong nghề săn sâm này, không rõ ông học được từ cao nhân nào. Đặc biệt hôm nay, ông lại còn trích dẫn kinh điển, thậm chí có thể đọc thuộc nguyên văn trong sách cổ, khiến Kim Thập Tam càng thêm thắc mắc.

Kim Thập Tam mang những thắc mắc này hỏi cha mình. Kim Bất Hoán lặng lẽ rít một hơi thuốc, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Hai mươi năm trước, khi ấy ta còn chưa vào nghề săn sâm, từng có một đoạn giao tình với một kỳ nhân. Người này phong thái thanh nhã, học vấn uyên thâm, đặc biệt về khoản tìm sâm thì… phải nói là như thần tiên hạ phàm. Đến tận bây giờ, cha ngươi cũng chẳng dám so bì. Những tuyệt kỹ “quan tinh”, “quan khí”, “quan thế” này đều do ông ấy truyền dạy cho ta.”

Kim Thập Tam nghe vậy thì càng thêm tò mò, vội hỏi: “Cha, người đó là ai? Bây giờ ông ấy ở đâu?” Kim Bất Hoán chỉ lắc đầu, nói: “Thôi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa. Mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường sớm!”

Kim Thập Tam thấy cha không còn để ý đến mình nữa, chỉ ngồi đó lặng lẽ rít thuốc, bèn đành quay lại ổ rơm ngủ. Chú Lão Muộn đã ngủ say, vẫn như mọi khi, ngáy vang như sấm.

Hắn nằm trên tấm đệm làm bằng cỏ Ula, trăn trở suy nghĩ về “tam quan” mà cha đã nói, cảm giác như vừa mở ra một chân trời mới. Rồi hắn lại nhớ đến nhân vật thần kỳ đã truyền dạy cha mình ba tuyệt kỹ này, không biết đó là người thế nào.

Cha từng kể, bảo vật vô song trong giới săn sâm, củ sâm “Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ”, cũng do một nhân vật thần bí nào đó đào được. Xem ra, trong nghề đào sâm này đúng là tàng long ngọa hổ, cao nhân dị sĩ không hề ít!

Sáng hôm sau, Kim Bất Hoán nói với mọi người về vị trí có thể tìm thấy “Nhị Tầng Lâu”, rồi dẫn họ đi về hướng “rồng xanh nhả nước”. Dù không ai rõ vì sao ông lại hẹn nhóm người Triều Tiên kia trong ba ngày, cũng không hiểu ông làm thế nào mà nhanh chóng xác định được vị trí “Nhị Tầng Lâu”, nhưng họ đều biết tính ông xưa nay thận trọng, không có chắc chắn thì không bao giờ nói hay làm. Vì vậy, ai nấy đều tin tưởng tuyệt đối, vui vẻ theo ông lên đường.

Trên đường đi, họ thu hoạch khá dồi dào, thậm chí còn tìm được một củ “Ngũ khôi” năm lá cực kỳ hiếm gặp. Bao ngày rồi không thấy được cây bổng chùy lớn, nên phát hiện này khiến mọi người vui mừng khôn xiết, càng tăng thêm niềm tin rằng “Nhị Tầng Lâu” chắc chắn đang ở rất gần!

Đi được một đoạn, rừng rậm càng thêm rậm rạp, một tầng sương mù không biết từ đâu mà nổi lên, khó có thể nhìn thấy người ở khoảng cách hơn một mét. Tốc độ của đám đông ngày càng chậm lại. Lúc này, Kim Bất Hoán đang đi ở phía trước đột nhiên “gọi gậy”, gõ ba cái, đây là tín hiệu mọi người tụ tập lại.

Lý Đại Hào Tử thấy Kim Bất Hoán, câu đầu tiên đã hỏi: “Bá đầu, huynh làm thế nào mà phát hiện ra đường này không đúng vậy?”

Kim Bất Hoan nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta lại vòng về rồi.”

Triệu Nhị Lư kinh ngạc nói: “Không thể nào?” Chuyện như thế này bọn họ chưa từng gặp qua. Phải biết rằng Kim Bất Hoán có kinh nghiệm phong phú trong việc dò đường, hơn nữa đều là người phóng sơn, bọn họ không bao giờ quên việc đánh dấu đường đi, thậm chí còn buộc dây thừng đỏ dọc đường, làm sao có thể cả đội đều ở trong trạng thái bị lạc đường chứ?

Ông tiến lên phía trước để nhìn, không nói nên lời. Không sai, dưới gốc cây cao sáu, bảy trượng kia là nơi mà họ vừa đào được gốc “Ngũ Khôi” rồi lấp đất mới vào.

Mọi người nhìn nhau, không dám lên tiếng. Khoảng mấy phút sau, Lý Đại Hào Tử nói: “Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cánh rừng này rất kỳ lạ. Hãy nhìn tán lá của những cây này, chúng đều cong. Ngay cả cỏ trên mặt đất cũng thế. Hơn nữa, trong rừng lại đột nhiên xuất hiện sương mù. Chẳng nhẽ sườn nam này lại thực sự có yêu quái hoành hành?”

Kim Bất Hoán nhìn Lý Đại Hào Tử, gật đầu nói: “Lão Lý quả nhiên tinh tường, mấy cái cây này đúng là hơi kỳ lạ. Chúng ta tạm thời mặc kệ có phải là yêu quái hay không, cứ đi theo hướng cong của mấy tán lá này trước, xem xong rồi nói. Mọi người đi gần lại với nhau, đừng tách ra. Đặc biệt chú ý mấy chỗ đã được đánh dấu và buộc dây đỏ.”

Ông đi đằng trước, mọi người theo sau, phát hiện chỗ có đánh dấu hoặc có buộc dây đỏ thì lần theo dấu vết mà đi. Nhưng đi được hơn nửa canh giờ, bọn họ lại quay về chỗ cũ.

Đến lúc này, ngay cả sắc mặt của Kim Bất Hoán cũng khó coi. Ở nơi núi sâu rừng rậm này mà bị lạc đường, thì đúng là rất nguy hiểm, không ít người bị kẹt trong núi Trường Bạch và không bao giờ trở về được.

Hồ Nhá Mại không sợ người, nhưng sợ nhất là ma quỷ, hắn cũng tin vào những thứ siêu nhiên đó, lúc này sắc mặt của hắn trắng bệch, bờ môi run rẩy, nói một câu: “Đây… đây là quỷ đả tường! Con ma này ngay cả mấy sợi dây đỏ mà chúng ta dùng để xác định nhân sâm cũng không sợ, chắc chắn là lệ quỷ!”

Kim Thập Tam nghe xong, liền hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, cũng là đi vào rừng xong không đi ra được, không khỏi hoang mang.

Thưa quý vị độc giả, tôi lại xin phép chen ngang một chút. Hiện tượng “quỷ đả tường” thực ra trong thực tế chúng ta cũng thường xuyên gặp phải.

Ví dụ như vào ban đêm tối đen như mực, khi chúng ta đi bộ trên cánh đồng hoang, đi một vòng lớn nhưng lại phát hiện ra mình đã quay về điểm xuất phát, cứ như thể có một bức tường vô hình do ma quỷ dựng lên, khiến chúng ta cứ luẩn quẩn trong đó.

Trên thực tế, khoa học đã đưa ra lời giải thích cho hiện tượng này. Đó là do hai chân của chúng ta không bao giờ có độ dài hoàn toàn bằng nhau, dẫn đến sải bước cũng có sự chênh lệch nhỏ. Nếu mắt không thể điều chỉnh phương hướng, thì khi đi bộ, chúng ta sẽ có xu hướng di chuyển theo vòng tròn về phía chân ngắn hơn. Cuối cùng, sau một vòng lớn, chúng ta lại trở về vị trí ban đầu.

Không chỉ con người, tất cả các loài động vật nếu không có sự điều chỉnh bằng thị giác cũng sẽ đi theo quỹ đạo vòng tròn thay vì đường thẳng. Có người từng làm thí nghiệm bịt mắt một con ngỗng lớn rồi thả nó bay đi. Do lực đập cánh và cơ bắp hai bên cánh không hoàn toàn đối xứng, đường bay của nó cũng tạo thành một vòng tròn.

Ngoài ra, có người từng gặp hiện tượng “quỷ đả tường” ở những địa điểm cố định như nghĩa trang, trông có vẻ rất bí ẩn. Nhưng thực ra, điều này là do các dấu mốc trong khu vực đó dễ gây nhầm lẫn. Con người xác định phương hướng chủ yếu dựa vào các dấu hiệu trên mặt đất. Nếu những dấu hiệu này tạo ra ảo giác, khiến bộ não nhận sai thông tin, thì chúng ta sẽ tưởng rằng mình vẫn đang đi đúng hướng, nhưng thực chất đã bị lạc đường.

Các thầy phong thủy thời xưa thực ra đã nắm bắt được quy luật này. Khi xây dựng lăng mộ, họ cố tình sắp đặt một số dấu mốc để khiến người đi vào dễ bị lạc và có cảm giác như đang gặp “quỷ đả tường”. Một số nhà quân sự cổ đại cũng rất giỏi bố trí các loại trận pháp.

Nguyên lý của chúng cũng tương tự như sắp đặt các dấu mốc và chướng ngại vật một cách có chủ đích để làm nhiễu loạn thị giác và phán đoán của đối phương. Khi kẻ địch lọt vào trận, chúng sẽ không thể tìm được lối ra.

Những người thợ săn trên núi luôn mang trong mình nỗi kính sợ sâu thẳm đối với núi Trường Bạch. Khi gặp phải hiện tượng “bức tường ma”, họ thường cho rằng đó là do mình đã mạo phạm “Sơn Thần”, nên bị trừng phạt. Hoặc có thể là vô tình đụng phải ma quỷ, yêu quái trong rừng, bị chúng dùng tà thuật giam cầm.

Thế nhưng Kim Bất Hoán lại không để t@m đến những câu chuyện truyền miệng này. Hắn quan sát kỹ những thân cây, dòng địa mạch xung quanh, cảm thấy trong sự hỗn loạn tưởng chừng vô trật tự kia dường như ẩn chứa một quy luật nào đó, chỉ là hắn chưa thể lĩnh hội được. Điều tệ nhất là những dấu hiệu dẫn đường như dây đỏ hay cành cây bẻ cong đều không phát huy tác dụng.

Nếu cứ tiếp tục đi lòng vòng như thế này, không những họ chẳng thể đến được nơi gọi là “Nhị Tầng Lâu”, mà ngay cả việc rời khỏi khu rừng này cũng trở nên vô vọng. Cuối cùng, e rằng họ sẽ bị mắc kẹt trong khu rừng già này, chết không tìm thấy xác.

Cả khu rừng chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Kim Bất Hoán, chờ đợi ông đưa ra quyết định. Lần đầu tiên trong đời, Kim Bất Hoán cảm thấy bối rối đến vậy. Trán ông lấm tấm mồ hôi lạnh. Nhưng ông không thể để mọi người nhận ra sự hoang mang của mình, bèn châm một điếu thuốc lào, ngồi xổm xuống chậm rãi rít từng hơi, trong đầu âm thầm suy tính đối sách.

Một tiếng chim hót “chiếp chiếp” vang lên từ không xa. Kim Thập Tam ngẩng đầu lên, liền trông thấy một con chim gõ kiến mào vàng đang đậu trên cành cây. Con chim ấy vỗ cánh bay xuống, đáp ngay lên vai Kim Thập Tam, rồi dùng mỏ cọ cọ vào má hắn, trông vô cùng thân thiết. Kim Thập Tam nhận ra đây chính là con chim mà hắn đã cứu trên vách mỏ ưng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy con chim từ trên vai mình.

Kim Bất Hoán trông thấy cảnh tượng này, liền giật mình đứng bật dậy, thất thanh kêu lên: “Kim Phượng Hoàng!” Mọi người nghe vậy liền quay đầu nhìn con chim trong tay Kim Thập Tam, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Con chim nghiêng đầu nhìn Kim Thập Tam một cái, bỗng nhiên cúi xuống mổ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, rồi đập cánh bay lên. Kim Bất Hoán vội quát: “Bắt lấy nó!” Mọi người lập tức đưa tay ra chộp, nhưng con chim gõ kiến mào vàng ấy nhanh nhẹn vô cùng, đã sớm bay vút lên một cành cây không xa, rồi tiếp tục cất tiếng kêu “chiếp chiếp” về phía Kim Thập Tam.

Mọi người chầm chậm tiến lại gần gốc cây, nhưng con chim lại vỗ cánh bay đi, song không bay xa mà chỉ đáp xuống một nhánh cây khác, tiếp tục hướng về phía Kim Thập Tam cất tiếng gọi.

Kim Thập Tam như chợt hiểu ra điều gì đó, quay sang Kim Bất Hoán nói: “Cha, hình như nó đang dẫn đường cho chúng ta.” Kim Bất Hoán gật đầu, lập tức ra lệnh cho mọi người bám theo con chim.

Kim Phượng Hoàng bay thấp rồi lại dừng, dẫn cả đoàn người băng qua khu rừng rậm. Đi được hơn một canh giờ, Kim Bất Hoán lờ mờ nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm, liền biết rằng phía trước không xa chính là nơi gọi là “rồng xanh nhả nước”. Trong lòng ông mừng rỡ, nhưng khi ngẩng đầu lên tìm kiếm con “Kim Phượng Hoàng” thì nó đã biến mất từ lúc nào.

Kim Bất Hoán thở dài nói: “Hôm nay nếu không gặp được con “Kim Phượng Hoàng” này, e rằng chúng ta chẳng những không tìm được chỗ này mà có khi còn bị mắc kẹt trong rừng luôn cũng nên.”

Rồi ông quay lại nói với mọi người: “Nếu con “Kim Phượng Hoàng” này đã dẫn chúng ta đến đây, chứng tỏ trong vòng một dặm quanh khu vực này nhất định có bổng chùy lớn. Mọi người dàn hàng ngay ngắn, cẩn thận quan sát, tuyệt đối không được bỏ sót bất kỳ gốc sâm báu nào!”

Mọi người đồng thanh đáp lời, rồi theo đội hình đã định sẵn bắt đầu tỏa ra tìm kiếm. Chẳng bao lâu sau, từ cánh phải của đội hình, Hồ Nhá Mại, người phụ trách đánh gậy biên giới, bỗng cất tiếng hô lớn: “Tiền Xuyến Tử!” Nghe thấy vậy, cả đoàn liền vui mừng reo lên: “Tạ Sơn Thần ban thưởng!”

Theo quy tắc của thợ săn sâm, trong lúc dò đường, nếu bắt gặp rắn thì không được gọi là “rắn”, mà phải gọi là “Tiền Xuyến Tử” (chuỗi tiền xu). Đây là điềm lành, báo hiệu sắp sửa tìm thấy nhân sâm. Điều này đồng nghĩa với việc được Sơn Thần ban lộc, nên tất cả mọi người đều phải đồng thanh hô cảm tạ.

Nhưng ngay sau đó, Hồ Nhá Mại bỗng thét lên kinh hãi: “Rắn! Ta bị rắn cắn rồi!” Mọi người nghe vậy đều giật mình hoảng hốt. Trên dãy Trường Bạch, rắn thông thường rất ít khi chủ động tấn công người, nhất là thợ săn sâm, vì họ luôn mang theo hùng hoàng và các loại dược liệu xua đuổi rắn, côn trùng. Hơn nữa, khi di chuyển trong rừng, chiếc gậy dò sâm luôn quét qua cỏ cây, khiến rắn tránh xa. Vì vậy, bị rắn cắn là chuyện hiếm hoi, trừ khi gặp phải “Thần Long”.

“Thần Long” là loài rắn có tập tính tấn công chủ động, không sợ hùng hoàng hay các dược liệu trừ độc thông thường. Đặc biệt, nếu bị nó cắn, không quá nửa canh giờ sẽ mất mạng, không thuốc nào cứu nổi.

Mọi người lập tức vây quanh Hồ Nhá Mại để kiểm tra vết thương. Hắn bị rắn cắn vào bắp chân trái, con rắn cắn hắn đã bị hắn đập chết, xác vứt bên cạnh. Kim Bất Hoán nhìn qua xác rắn, rồi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một con rắn “da sắt” dài khoảng một thước, tuy có độc nhưng không quá nguy hiểm.

Kim Bất Hoán nhanh chóng nặn hết nọc độc từ vết cắn, rồi dùng dây đỏ buộc chặt hai phía trên và dưới vết thương. Vừa định bảo Lý Đại Hào Tử, người đứng ngoài cùng, đi hái ít Xà Bất Quá để trị thương cho Hồ Nhá Mại, thì bỗng nghe thấy tiếng hét kinh hãi của hắn: “Rắn! Rắn!”

Trần Cáng Tử cười nói: “Ngươi đúng là chuột thật rồi, thấy rắn liền sợ đến mức này!” Lời còn chưa dứt, từ trong bụi rậm bỗng có một con rắn “cổ gà rừng” dài hơn hai trượng trườn ra, nửa thân trên dựng thẳng, lao thẳng tới cắn vào đùi hắn.

Trần Cáng Tử thân thủ nhanh nhẹn, lập tức vung gậy tìm sâm, hất con rắn bay ra xa. Hắn vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy Lý Đại Hào Tử lại thét lên, lần này giọng hắn méo đi vì kinh hãi: “Chạy mau! Chạy mau! Rắn nhiều lắm!”

Phía trước vang lên từng đợt tiếng “soạt soạt”, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không rõ có bao nhiêu con rắn đang trườn về phía họ. Mọi người hoảng hốt đỡ Hồ Nhá Mại lùi lại. Nhưng chỉ mới đi được hơn mười bước, bỗng nhiên phía sau cũng vang lên tiếng “soạt soạt”, rồi hai bên cánh rừng cũng phát ra âm thanh y hệt. Bọn họ đã bị bầy rắn bao vây rồi!

Kim Bất Hoán lập tức hô lớn: “Mau trèo lên cây tránh tạm!” Dứt lời, ông bảo Lý Đại Hào Tử trèo lên một cây sam lá kim gần đó. Bản thân ông thì nhấc bổng Hồ Nhá Mại lên. Lý Đại Hào Tử ở trên nhanh chóng kéo lấy, trước hết giúp Hồ Nhá Mại lên trước, sau đó lại kéo Kim Bất Hoán leo lên theo.

Những người còn lại cũng vội vàng tìm cây để trèo lên. Đúng lúc đó, một bầy rắn lớn từ trong bụi cây lao ra. Trần Cáng Tử đẩy Kim Thập Tam lên một cây đoan, nhưng chính hắn lại chậm một bước, bị bầy rắn vây chặt. Hắn dựa lưng vào gốc cây, tay phải cầm gậy tìm sâm quét loạn xạ, liên tục hất văng mấy con rắn.

Bất chợt, một con rắn nhỏ bật lên, lao thẳng vào mặt hắn. Trong tình thế không còn đường tránh, Trần Cáng Tử liền rút phắt con dao giắt bên hông, vung mạnh một nhát, chém bay đầu con rắn. Cái đầu rắn rơi xuống, thân nó vẫn còn giãy giụa trên mặt đất.

Trong khi Trần Cáng Tử mắc kẹt giữa vòng vây rắn dưới đất, thì những người trên cây cũng không khá hơn. Rắn vốn là loài giỏi leo trèo, từng con từng con một trườn theo thân cây bò lên. Mọi người trên cây vội vã dùng gậy tìm sâm gạt rắn xuống, nhưng vừa hất được một con, lại có nhiều con khác tiếp tục bò lên, lớp lớp nối tiếp nhau, khiến ai nấy cuống cuồng chống đỡ.

Kim Bất Hoán phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ trong phạm vi mấy chục mét này, e rằng có không dưới một ngàn con rắn. Đủ loại rắn chen chúc sát nhau, nào là rắn “da sắt”, rắn “cổ gà rừng”, rắn lục cực Bắc, rắn sọc đỏ, rắn lục Ussuri, rắn hoa hai vạch, rắn sọc trắng… từng con một thè lưỡi dài, trừng mắt hung tợn nhìn về phía những người trên cây, khiến ai nấy đều nổi da gà.

Cảnh tượng kinh khủng này, dù Kim Bất Hoán đã bao năm vào rừng tìm sâm, đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Trên dãy Trường Bạch không thiếu rắn, nhưng việc trong một không gian chật hẹp thế này lại tụ tập số lượng lớn đến vậy hoàn toàn không hợp lẽ thường. Cứ như thể tất cả rắn trong rừng đã bị một thế lực thần bí nào đó triệu hồi về đây vậy.

Hồ Nhá Mại đã bị rắn cắn, dù đã được xử lý sơ bộ nhưng độc vẫn chưa tan hết. Hắn gạt được vài con rắn xuống, nhưng tay chân dần trở nên tê cứng, phản ứng chậm chạp hơn.

Đúng lúc ấy, từ một cành cây bên cạnh bỗng có một con rắn lục tre bò qua, lao tới cắn mạnh vào mu bàn tay phải đang bám vào cành cây của hắn. Hồ Nhá Mại run lên, vội ném con rắn lục tre xuống đất, nhưng cơ thể mất thăng bằng, suýt nữa rơi xuống. May thay, Kim Bất Hoán nhanh tay chộp lấy hắn, giữ chặt không để hắn rơi xuống vực rắn.

Lúc này, rắn bò lên cây ngày càng nhiều, toàn bộ thân cây đều bị rắn bao phủ dày đặc, uốn éo, ngọ nguậy. Sắc mặt Lý Đại Hào Tử tái nhợt, đột nhiên hét lớn, bỏ lại Kim Bất Hoán và Hồ Nhá Mai, một mình trèo lên thân cây cao hơn. Kim Bất Hoán một tay đỡ Hồ Nhá Mai, một tay dùng gậy khóa bảo liên tục đánh đuổi những con rắn đang tiến đến gần, bọn họ đã lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, bốn phía đều gặp nguy hiểm. Những người ở trên những cây khác cũng không khá hơn là bao, tất cả đều phải vật lộn với những con rắn độc đang bò lên. Chỉ có tình hình của Kim Thập Tam là tốt hơn vì không có con rắn nào trèo lên cây nơi hắn đang ở.

Tất cả đều nhờ vào sự kiên cường chống cự dưới gốc cây của Trần Cáng Tử. Nhưng tình huống của Trần Cáng Tử là nguy hiểm nhất, hắn bị rắn bao vây, liên tục bị tấn công. Anh ta vừa định đá con rắn lục Ussuri đang bò đến chân anh và há miệng định cắn anh, nhưng anh không ngờ một con rắn lục hai chấm lại bò ra từ sau một cái cây và cắn vào mặt anh, không chịu buông.

Trần Cáng Tử hét lớn, nắm lấy thân rắn kéo mạnh, kéo đứt đầu rắn và một mảng thịt trên mặt. Anh ta vung cây gậy săn kho báu rồi đập và chọc xung quanh như một kẻ điên. Nhưng một con rắn khác đã bò lên chân phải của anh và cắn anh.

Trần Cáng Tử không thể chống đỡ được nữa, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất. Những con rắn bò lên người anh ta và cắn anh ta một cách dữ dội.

Khi Kim Thập Tam nhìn thấy cảnh tượng bi thảm này, máu dồn lên đầu, mắt đỏ ngầu, hắn hét lớn “chú Cáng Tử” rồi nhảy xuống khỏi cây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.