Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 64: Chương 64




Nay nàng đã đoạn tuyệt tình ý với Hàn Diệp, câu này chỉ là bất bình thay cho La Vân Khỉ mà thôi.

Lưu Thành Vũ thì giọng lớn hơn nhiều, liếc nhìn Quan Tuyết Yến rồi nói:

“Hóa ra là thế, chắc Quan cô nương chưa biết, mấy cái bánh đó chính là do Hàn tẩu tử làm đấy.”

Chợ búa ồn ào, Quan Tuyết Yến không nghe rõ lời Tạ Tường Vi, chỉ khi nghe đến ba chữ “Hàn tẩu tử” thì ngơ ngác quay sang hỏi:

“Là tẩu tử huynh làm?”

Tạ Tường Vi hừ một tiếng, lạnh lùng đáp:

“Không phải tẩu tử — là thê tử huynh ấy.”

Lúc này, Hàn Diệp đã cúi xuống, cầm lấy một miếng bánh ngô, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Vị thơm ngậy tràn vào khoang miệng, quen thuộc đến nỗi khiến hắn nghẹn ngào, dường như trước mắt lại hiện lên bóng hình La Vân Khỉ dậy sớm vất vả làm bánh…

Hắn phải cố gắng lắm mới nuốt được miếng bánh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ánh sắc đỏ.

“Tẩu tử các ngươi… nàng vẫn ổn chứ?”

Lưu Thành Vũ nhớ ra chuyện La Vân Khỉ ra chợ buôn bán, liền gượng cười đáp:

“Tẩu tử vẫn khỏe, ở nhà đấy, Hàn Mặc với Hàn Dung cũng đều tốt cả, huynh yên tâm đi.”

Quan Tuyết Yến nghe vậy, lập tức đứng thẳng người, sắc mặt khó coi thấy rõ.

“Hàn Diệp, cái này là do thê tử của huynh làm sao?”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, giọng bình thản:

“Không sai, là nội tử của ta.”

Quan Tuyết Yến sắc mặt bỗng chốc biến đổi, giậm nhẹ đôi giày thêu, hằn học nói:

“Đã là thê tử huynh làm, thì còn mua gì nữa!”

Dứt lời liền xách váy chạy đi, chẳng ngoái đầu lấy một lần.

Hàn Diệp đưa mắt nhìn theo, rồi lại quay sang hỏi han tình hình trong nhà.

Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đang tới cửa nha môn thì bỗng hắt hơi một cái, nàng đưa tay xoa nhẹ mũi, bước đến trước hai tên sai dịch mà nói:

“Làm phiền hai vị đại ca, xin thông báo một tiếng. Tiểu nữ họ La, có việc muốn bẩm báo với Huyện lệnh đại nhân.”

 

Hai tên sai dịch đảo mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, phẩy tay như đuổi ruồi:

“Đi đi đi, lão gia bận trăm công nghìn việc, đâu rảnh gặp dân nữ như ngươi.”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy Phương Lộc Chi dẫn theo tiểu đồng từ cửa bên bước ra.

La Vân Khỉ vội vẫy tay:

“Phương công tử!”

Vừa thấy là nàng, Phương Lộc Chi lập tức sải bước đến gần:

 

“Chẳng lẽ lại là bọn Lưu Nhị Mã Tử đến gây sự sao?”

La Vân Khỉ mỉm cười lắc đầu:

“Không phải. Là ta có làm chút bánh, giữ lại một phần, đặc biệt mang đến cho đại nhân nếm thử.”

Nàng mở gói giấy dầu, hương thơm lập tức lan tỏa.

Phương Lộc Chi không nhịn được, cầm ngay một miếng bánh bao chiên vàng ruộm, cắn một cái, giòn rụm thơm ngon, không khỏi tấm tắc khen:

“Mỹ vị!”

Thấy hắn ăn ngon miệng, La Vân Khỉ cũng vui lòng, vội đưa gói bánh cho tiểu đồng:

“Mang vào nhanh đi, ăn lúc còn nóng mới ngon.”

Phương Lộc Chi lập tức căn dặn tiểu đồng đem vào hậu viện, còn La Vân Khỉ cũng chuẩn bị cáo từ.

Nàng vừa định cất lời, chợt thấy từ xa một cỗ xe ngựa dừng lại, La Thiên Phúc nhảy xuống trước, theo sau là La Kim Quế và Lý Thục Cầm.

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười lạnh:

“Hừ, cả nhà ba người này, lại tính diễn trò. Cứ đợi xem, ngày chúng bại gia đến khố rách áo ôm cũng chẳng còn xa.”

La Kim Quế đã trông thấy nàng, oan gia ngõ hẹp, mắt đỏ ngầu.

Thấy Hàn Diệp không ở cạnh La Vân Khỉ, liền sấn tới.

Lý Thục Cầm vừa nghe đến lời đồn nàng quen biết Huyện lệnh đại nhân, liền toan kéo tay La Kim Quế ngăn lại.

Song đã muộn — La Kim Quế đã xách váy hoa, hùng hổ bước đến, chỉ tay vào mặt La Vân Khỉ mắng lớn:

“La Vân Khỉ! Ngươi thứ mặt dày vô sỉ, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám dụ dỗ tiểu bạch kiểm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.