Nghe xong lời kia, La Vân Khỉ liền bật cười.
Công tử Phương Lộc Chi, con trai Huyện lệnh đường đường chính chính, lại bị gọi là… tiểu bạch kiểm!
Xem ra nàng chưa cần ra tay, đã có người thay nàng dạy dỗ đám người kia rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Phương Lộc Chi trầm xuống, nghiêm giọng quát:
“Vô lễ! Các ngươi là hạng dân nào, dám buông lời hỗn xược chốn công môn?”
La Kim Quế chẳng biết Phương Lộc Chi là ai, chỉ thấy hắn y phục hoa lệ, đoán chừng là công tử nhà phú hộ nào đó. Lại thêm nhà mình cũng không thiếu bạc, nàng chẳng để hắn vào mắt, hất cằm, khinh khỉnh nói:
“Tiểu bạch kiểm, ngươi bớt làm bộ đi. La Vân Khỉ đã là phụ nhân có chồng, ngươi không sợ ta cáo ngươi tội thông dâm sao?”
Hai tên sai dịch canh cổng nghe vậy liền nổi giận. Đường đường là thiếu gia nhà quan lớn mà bị nói thế, ai nuốt nổi cơn tức này?
Một tên lập tức quát lớn:
“Con mắt chó của ngươi bị mù rồi à? Đây là công tử của Phương đại nhân! Còn dám ăn nói hàm hồ, coi chừng chịu đòn trượng!”
La Kim Quế tái mặt, Lý Thục Cầm càng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Bà ta dập đầu như giã tỏi, cuống quýt van xin:
“Xin các vị đại nhân tha mạng! Xin Phương công tử rộng lượng, tiểu nữ ngu dại vô tri, lỡ lời xúc phạm, mong người niệm tình tuổi nhỏ mà tha cho một lần.”
Phương Lộc Chi hừ lạnh một tiếng, quay sang hỏi La Vân Khỉ:
“La cô nương định xử trí thế nào?”
Chữ “La cô nương” này khiến La Vân Khỉ có chút không quen tai, vội cúi đầu nói:
“Nàng là thứ muội của dân phụ, xét cùng tông cùng tộc, xin Phương công tử chớ chấp nhặt. Dân phụ còn có việc, xin cáo từ.”
Đánh vài trượng thì được gì, đâu bằng nhìn bọn họ ngày sau lưu lạc đầu đường xó chợ mà hả dạ. Vì thế, nàng phải mau chóng thúc đẩy mọi việc.
Nói xong, La Vân Khỉ nhếch môi cười lạnh với La Kim Quế rồi quay gót bỏ đi.
Nàng vốn chỉ muốn nói rõ quan hệ tỷ muội, để Phương công tử hiểu chuyện mà bỏ qua. Nào ngờ Phương Lộc Chi lại hiểu sai, tưởng nàng nói ngược, lại nhớ đến việc mình bị gọi là “tiểu bạch kiểm”, trong mắt liền hiện ra sát ý lạnh lẽo.
“Lôi ba kẻ này vào đại đường, mỗi kẻ đánh mười đại bản. Ai còn dám ăn nói bừa bãi, sẽ còn nặng hơn thế!”
La Thiên Phúc ngây người tại chỗ, cả thân béo run lên bần bật.
“Phương công tử tha mạng! Đây là chút tâm ý của tiểu nhân, mong công tử niệm tình mà rộng lượng…”
Vừa nói vừa lén chìa thỏi bạc trong tay ra.
Phương Lộc Chi chỉ cười khẩy một tiếng:
“Muốn dùng bạc hối lộ? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ! Kéo vào, đánh!”
La Thiên Phúc hoàn toàn hoảng loạn.
Hắn vốn định đến dò la thủ tục mở sòng bạc, thuận tiện kết giao quan hệ. Nào ngờ còn chưa kịp bước qua cửa, đã ăn một trận đòn nhừ tử.
Tiếng kêu cha gọi mẹ vang dội cả nha môn, ba người bị đánh đến da tróc thịt bong, La Kim Quế còn ngất đi vì đau.
Lúc này, La Vân Khỉ đâu biết sau lưng xảy ra một màn kịch hay, chỉ nghĩ tới cảnh sau này ba người họ phải đi ăn xin khắp nơi, trong lòng hả hê không tả, bước chân cũng nhẹ bẫng vài phần.
Về lại sạp hàng, nàng liền thấy hai bó củi của Lưu Thành Vũ đã bán sạch, dép cỏ của Tạ Tường Vi cũng chẳng còn đôi nào, liền vui vẻ nói:
“Hôm nay còn sớm hơn hôm qua, không còn gì nữa thì về thôi.”
“Được.”
Lưu Thành Vũ nhanh nhẹn giúp nàng thu dọn, còn Tạ Tường Vi thì lại như có tâm sự.
La Vân Khỉ thấy nàng không ổn, vội hỏi:
“Tường Vi, muội sao thế? Có người đến gây chuyện à?”
Tạ Tường Vi do dự một chút, rồi nói:
“Muội… muội thấy Hàn đại ca.”