“Ai vậy?”
La Vân Khỉ lập tức ngồi thẳng người, hai tai như cũng vểnh cả lên.
Tạ Tường Vi liếc nhìn ra sân, nơi Hàn Mặc và Hàn Dung còn đang nô đùa, rồi mím môi nói nhỏ:
“Tẩu tử đừng hiểu lầm… cô nương ấy là ái nữ của phu tử trong thư viện. Muội nghĩ Hàn đại ca và nàng ấy hẳn chẳng có gì, chỉ là muội không nói ra thì trong lòng cứ cảm thấy áy náy.”
“Ái nữ của phu tử?”
La Vân Khỉ khẽ nhẩm lại một lượt, bỗng trong đầu hiện ra cái tên Quan Tuyết Yến.
Người này chính là một trong những vận đào hoa của Hàn Diệp. Trong nguyên tác, nàng ta được khắc họa là điệu đà khả ái, dẫu sao cũng là một bộ sách lấy nam chính làm trung tâm, nữ nhân trong đó đều được tô vẽ như hoa như ngọc để chiều lòng độc giả nam.
Quan Tuyết Yến từ lần đầu thấy Hàn Diệp đã si mê không dứt, từ khi hắn bước chân vào thư viện liền dây dưa không thôi, tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí còn lén hạ dược với ý đồ xấu.
Chỉ tiếc rằng đây không phải loại truyện “ngựa đực”, Hàn Diệp rốt cuộc vẫn giữ mình trong sạch, cuối cùng còn trở thành Phò mã của Thiên Long quốc.
La Vân Khỉ dù hiểu rõ kịch bản, song chỉ cần nghĩ tới bên cạnh Hàn Diệp có nữ nhân khác là trong lòng đã không thoải mái.
Nhưng ngoài mặt vẫn nhoẻn cười:
“Yên tâm, Hàn đại ca muội không phải kẻ lăng nhăng. Ta tin hắn.”
“Nhưng mà…”
Tạ Tường Vi định nói thêm, lại bị La Vân Khỉ ngắt lời, ánh mắt tràn đầy ý cười:
“Chúng ta chớ nên nghĩ sâu xa. Vận đào hoa của Hàn đại ca tới rồi thì có tránh cũng tránh không nổi. Nhưng đối nhân xử thế thế nào, ta tin hắn biết chừng mực.”
Tạ Tường Vi khẽ lắc đầu cảm khái, rồi nắm lấy tay La Vân Khỉ:
“Tẩu tử đối với Hàn đại ca thật quá tốt. Nhưng tẩu cũng nên nghĩ cho bản thân một chút. Một mình tẩu vừa nuôi hai hài tử, lại còn lo cho Hàn đại ca học hành… Nếu chẳng may…”
“Không có nếu gì cả.”
La Vân Khỉ thầm nhủ: Cốt truyện của Hàn Diệp là tuyến chính, nếu lệch đi thì loạn cả thiên hạ à.
Nàng tự an ủi chính mình, rồi chợt trêu ghẹo:
“Sao? Bây giờ lại không đứng về phe Hàn đại ca nữa sao?”
Tạ Tường Vi lập tức đỏ bừng cả mặt:
“So với Hàn đại ca… vẫn là tẩu tử tốt với muội hơn.”
Thấy Tạ Tường Vi chân tình như vậy, La Vân Khỉ lại thêm vài phần thương mến.
Nghĩ đến chuyện làm ăn, nàng nhớ ra ý định ban đầu: Cỏ bện giày chỉ là nhất thời, muốn kiếm lời lâu dài, phải đổi cách.
Nàng bèn đem việc móc giày từ vải vụn kể lại cho Tạ Tường Vi nghe.
Nghe xong, mắt Tạ Tường Vi sáng rực:
“Tiệm vải có nhiều vải vụn, vài đồng tiền là mua được cả đống. Giày móc từ vải chắc chắn lại đẹp hơn giày rơm rất nhiều!”
Nàng vui mừng nói:
“Tạ ơn tẩu tử chỉ điểm! Ngày mai muội sẽ đi mua vải.”
“Được, mai ta cùng đi với muội.”
La Vân Khỉ đứng dậy, nhớ lại trong kho vẫn còn mấy thùng dầu lớn, bèn hỏi:
“Nhà muội còn hũ nào không dùng không? Tẩu tử cho ít dầu đem về dùng.”
Tạ Tường Vi vội xua tay:
“Không cần đâu ạ! Tẩu tử cho bánh ăn đã đủ rồi.”
La Vân Khỉ vỗ nhẹ tay nàng:
“Đừng khách sáo với ta. Lát gọi Thành Vũ đến, ta chia cho mỗi người một ít.”
Trong thôn này, nàng chỉ tin tưởng được hai người họ, đã là người tín nhiệm thì nàng không tiếc gì cả.
Tạ Tường Vi còn định từ chối, đã bị nàng đẩy ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi dẫn theo Lưu Thành Vũ, mỗi người ôm một hũ nhỏ quay lại.
La Vân Khỉ không dám lấy thùng nhựa, liền đem dầu trong hũ của mình sang hai hũ nhỏ, còn dặn họ tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Hai người mừng rỡ vô cùng, gật đầu rối rít rồi cầm hũ rời đi.
Sau khi tiễn họ, La Vân Khỉ lại xách thêm một thùng dầu, xử lý sạch sẽ thùng nhựa, rồi lại tiếp tục trộn bột, hấp bánh bao, nướng bánh ngô. Loay hoay mãi thì trời cũng tối sầm.