Nàng duỗi người nằm xuống giường, nhưng trằn trọc mãi vẫn chẳng sao chợp mắt.
Trong đầu cứ hiện lên hình bóng Quan Tuyết Yến, lòng bứt rứt không yên. Cảm giác như đóa hoa nàng cẩn thận chăm bón, còn chưa kịp nở rộ thì đã bị kẻ khác hái mất.
Trở mình không yên, chợt nghe tiếng Hàn Mặc khe khẽ vang lên:
“Tẩu tử… người đang nhớ đại ca sao?”
La Vân Khỉ xoay người, liền thấy hai cái đầu nhỏ đang chụm lại ngó mình.
Thì ra Hàn Mặc và Hàn Dung vẫn chưa ngủ.
Nàng đành nói trái lòng:
“Không nhớ đâu, đại ca các ngươi rất ổn.”
Hàn Dung bỗng mềm mại đáp lời:
“Tẩu tử cứ yên tâm, đại ca nhất định sẽ không ở bên tiện nhân nào đâu!”
La Vân Khỉ phì cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn Hàn Dung, cười hỏi:
“Tiểu yêu tinh, hai chữ ‘tiện nhân’ là ai dạy muội vậy hả?”
Hàn Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chốc, rồi nhẹ giọng đáp:
“Khi Lý Nhị Nương còn chưa rời đi, thường hay mắng tẩu tử như thế. Dung nhi biết đó nhất định chẳng phải lời hay, nên kẻ xấu như bà ta, tất cũng là tiện nhân.”
La Vân Khỉ nghe vậy bật cười ha hả, cười đến run cả vai.
Hàn Dung bị nàng cười đến ngẩn người, tròn xoe đôi mắt đen láy hỏi:
“Tẩu tử, có phải Dung nhi nói sai rồi không?”
La Vân Khỉ cố nhịn cười, đáp:
“Không sai, nhưng hai chữ ấy không phải lời thanh nhã, sau này chớ có nói bừa kẻo bị người ta chê cười.”
Hàn Dung “ồ” một tiếng, liền ngoan ngoãn gật đầu cam đoan:
“Dung nhi nhớ rồi, sau này không nói nữa.”
Kế đó, Hàn Mặc cũng lên tiếng:
“Nếu tẩu tử không yên tâm, ngày mai ta sẽ lên trấn trên, hỏi rõ đại ca một phen!”
La Vân Khỉ lúc này mới biết thì ra hai tiểu gia hỏa ban nãy đã lén nghe nàng cùng Tạ Tường Vi nói chuyện.
Vội vàng xua tay nói:
“Đừng có hồ đồ! Ta tin đại ca các ngươi. Giờ hắn đang dùi mài kinh sử, chúng ta không nên quấy rầy.”
Hàn Mặc “hừ” khẽ một tiếng, không nói gì thêm.
Thấy hai đứa nhỏ đều nghĩ cho mình như vậy, lòng La Vân Khỉ bỗng thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng vừa nghĩ đến mấy đoạn miêu tả Quan Tuyết Yến trong sách, nụ cười của nàng lập tức vụt tắt.
Trong ấn tượng của nàng, cảnh khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất là lúc Quan Tuyết Yến vì muốn quyến rũ Hàn Diệp, liền cố ý ngã xuống nước.
Nguyên văn là: "Tấm xiêm y mỏng manh ướt đẫm dán sát thân thể uyển chuyển yêu kiều của Quan Tuyết Yến. Gương mặt thanh tú tái nhợt, ánh mắt đáng thương nhìn Hàn Diệp, khẽ giọng nũng nịu: ‘Hàn đại ca, ta lạnh quá… chàng mau ôm ta một cái đi…’"
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ấy, La Vân Khỉ liền cảm thấy trên đầu mình như mọc đầy cỏ xanh mơn mởn.
Dù kết cục trong truyện nàng cũng là người bị bỏ rơi, nhưng đối mặt với đám yêu tinh chuyên bám lấy Hàn Diệp, nàng vẫn không chịu nổi!
Thế là nàng siết chặt nắm tay, hung hăng nện một quyền vào gối mềm, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm.
Nàng muốn dọn nhà!
Chỉ cần chuyển vào trấn trên, Hàn Diệp có thể về nhà ở, Quan Tuyết Yến kia chẳng lẽ còn dám dày mặt bám theo tới tận cửa?
Nghĩ vậy, nàng liền thử dò xét hỏi:
“Hàn Mặc, Hàn Dung, nếu chúng ta dọn vào trấn ở, các ngươi có bằng lòng không?”
Hàn Mặc lập tức ló đầu ra khỏi chăn, quả quyết:
“Tẩu tử đi đâu, đệ theo đó.”
Hàn Dung cũng giơ tay nhỏ xíu lên phụ họa:
“Tẩu tử bằng lòng, Dung nhi cũng bằng lòng!”
La Vân Khỉ cảm động nhìn hai tiểu oa nhi, khóe miệng cong cong, lòng thầm nhủ:
Quan Tuyết Yến, ngươi chờ đấy! Chẳng mấy chốc nữa, lão nương sẽ lên trấn trên trông chừng Hàn Diệp tận cửa. Để xem ngươi còn giở được trò gì!