La Vân Khỉ vẫn mỉm cười:
“Hắn đang đọc sách tại Thiên Thừa thư viện.”
Đúng lúc này, Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi đã tìm đến, thấy Phương công tử liền vội hành lễ.
Biết hai người cũng đã bán xong, La Vân Khỉ gói mấy cái bánh còn lại, đưa cho Phương Lộc Chi:
“Chút tâm ý, mong công tử mang về dâng huyện lệnh đại nhân.”
Phương Lộc Chi còn đang ngẩn ngơ, ôm bánh vào lòng rồi mới sực tỉnh, vội nói:
“Thế này không ổn, hôm qua nàng đã tặng không ít rồi, đây là việc buôn bán của nàng mà.”
La Vân Khỉ phủi bụi dính trên áo, cười đáp:
“Chẳng đáng bao nhiêu, mang về đi, ta xin cáo từ trước.”
Biết Tạ Tường Vi muốn mua vải vụn, nàng liền kéo nàng ấy tới tiệm vải trong trấn.
Phương Lộc Chi ôm bánh mà vẫn đứng tần ngần. Tiểu tư không nhịn được kéo nhẹ tay áo:
“Thiếu gia, người ta đi xa rồi… chúng ta cũng về thôi…”
Lúc này, ba người La Vân Khỉ đã tới cửa tiệm vải.
Nói là cửa hàng tơ lụa, nhưng ở cái thị trấn nhỏ thế này, mấy ai có hàng tốt mà mua. Đa phần chỉ là vải thô.
Tạ Tường Vi tính tình nhút nhát, không tiện mở lời, La Vân Khỉ bèn bước lên hỏi:
“Chưởng quầy, tiệm có bán vải vụn không?”
Phía quầy hàng, có một vị cô nương đang lựa vải cùng nha hoàn, nghe vậy quay đầu lại.
Ánh mắt giao nhau, La Vân Khỉ thoáng sững người.
Cô nương nọ mặc một chiếc váy gấm nền trắng hoa lam, dung mạo thanh lệ kiều diễm, trên đầu cài một cây trâm lan bằng bạch ngọc…
Thấy phục sức như thế, La Vân Khỉ lập tức nghĩ đến một người: Quan Tuyết Yến.
Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi cũng đưa mắt nhìn nhau, bởi hai người đều từng gặp mặt Quan Tuyết Yến.
Tạ Tường Vi khẽ kéo tay áo La Vân Khỉ, khẽ nói:
“Tẩu tử, hay là chúng ta qua tiệm khác đi…”
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của hai người, La Vân Khỉ càng thêm khẳng định.
Nàng nở nụ cười nhạt:
“Đổi gì chứ? Ta thấy chỗ này không tệ.”
Nghe Tạ Tường Vi gọi “tẩu tử”, Quan Tuyết Yến cũng quay ánh mắt lấp lánh qua nhìn nàng, rồi bước đến, cất tiếng:
“Ngươi là gì của Hàn Diệp?”
Thấy tiểu tam kia hỏi một cách đường hoàng, chẳng chút xấu hổ, La Vân Khỉ liền đứng thẳng lưng, giọng lạnh nhạt nhưng đầy uy nghi:
“Hàn Diệp là tướng công ta. Cô nương chẳng hay đã từng quen biết với tướng công của ta?”
Quan Tuyết Yến đưa mắt nhìn La Vân Khỉ từ trên xuống dưới, chỉ thấy nàng vận một chiếc áo vải thô đã vá chằng vá đụp, dưới chân là đôi giày vải cũ kỹ, tuy vậy dung nhan lại thanh tú khả ái, đôi mắt đen láy, trong suốt như nước thu.
Thế thì đã sao? Bản thân nàng đường đường là một khuê nữ chưa xuất giá, con nhà thế gia nho học!
Chẳng lẽ lại thua kém một phụ nhân đã có chồng?
Khóe môi khẽ nhếch lên, cằm hơi hất, nàng cao giọng nói:
“Dĩ nhiên là quen biết. Phụ thân ta chính là phu tử của Thiên Thừa thư viện, Hàn đại ca hiện là môn sinh đắc ý nhất của người.”
La Vân Khỉ nhướng mày, cười nhạt đáp lời:
“Thì ra là thế. Có điều, tướng công ta đọc sách cũng đâu phải không trả học phí, Quan cô nương đây rốt cuộc là định khoe mẽ điều chi?”
Sắc mặt Quan Tuyết Yến lập tức lạnh xuống, cặp mày liễu nhíu lại:
“Ngươi nói vậy là ý gì? Ta chỉ thuật lại sự thật, đâu có chỗ nào là khoe khoang?”
La Vân Khỉ bật cười, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt:
“Đã không phải khoe, thì cớ chi nâng cằm, trợn mắt, ánh nhìn ngạo nghễ khinh người như thế?”
Tiểu nha hoàn đứng cạnh nàng ta nghe thế thì không nén nổi tức giận, tiến lên mắng lớn:
“Ngươi đúng là đồ phụ nhân chanh chua, cái miệng kia sắc bén quá thể! Coi chừng bản cô nương tát cho rụng răng bây giờ!”
La Vân Khỉ chẳng hề nao núng, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng liếc qua:
“Ta lại thấy ngươi – một con ch.ó nhà giàu – mắt chó nhìn người thấp, cẩn thận đừng để cái miệng chó ấy bị người ta nhổ sạch răng đấy.”
“Ngươi…”
Tiểu nha hoàn tức đến mức muốn xông lên, nhưng bị Quan Tuyết Yến kịp thời kéo lại.
“Chúng ta xuất thân thư hương thế gia, đâu cần hạ mình tranh chấp với một kẻ thôn phụ quê mùa. Tiểu Đào, đi thôi!”
“Đứng lại!”
La Vân Khỉ vung tay, chắn ngang đường đi hai người, ánh mắt đen nhánh ánh lên tia tức giận âm ỉ.
“Ngươi vừa nói ai là thôn phụ quê mùa?”
Quan Tuyết Yến dừng bước, quay lại, khinh khỉnh nở nụ cười:
“Chẳng phải là ngươi thì là ai?”