La Vân Khỉ chăm chú nhìn nàng ta hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.
“Bụng chẳng có nổi hai lạng mực, cũng dám xưng là xuất thân thư hương thế gia? Cô nương, ta khuyên ngươi chớ nên ở đây tự rước lấy nhục.”
Tiểu nha đầu lập tức bước lên, cao giọng nói:
“Tiểu thư nhà ta thông kim bác cổ, sao có thể để hạng thôn phụ như ngươi sỉ nhục?”
La Vân Khỉ liếc mắt nhìn nàng ta, ngữ khí trêu chọc:
“Ở quê ta có câu, chó biết cắn người thì chẳng sủa loạn như ngươi vậy.”
Tiểu nha đầu tức đến mức giơ tay định đánh nàng, nhưng cổ tay vừa đưa lên liền bị La Vân Khỉ chụp lấy, mạnh mẽ đẩy văng sang một bên.
“Muốn động thủ với ta, e là phải về trong bụng mẹ mà tu luyện thêm mấy năm!”
Mấy ngày nay ở chốn cổ đại, nàng mỗi ngày làm lụng vất vả, sức lực cũng hơn xưa không ít. Huống chi ở quê nàng cũng là người đánh đâu thắng đó, đến cả La gia còn dám làm loạn, huống gì là một tiểu nha đầu?
Thấy La Vân Khỉ cứng rắn như vậy, Quan Tuyết Yến không khỏi lùi về sau một bước.
Cười khinh miệt:
“Chẳng lẽ mực trong bụng ngươi lại hơn ta? Nhìn cái bộ dạng của ngươi, e rằng ngay cả mười chữ to cũng chẳng nhận ra nổi.”
La Vân Khỉ nhướng đôi ngươi thanh tú, nửa cười nửa không:
“Không biết Quan cô nương đây có dám so tài cùng một thôn phụ như ta chăng?”
Quan Tuyết Yến trong lòng vui vẻ, hỏi ngay:
“So cái gì?”
Mấy năm nay nàng tuy không chuyên tâm học hành, nhưng thi từ ca phú cũng ghi nhớ được không ít. Chẳng lẽ lại sợ một thôn phụ?
La Vân Khỉ ung dung đáp:
“Do cô chọn.”
Quan Tuyết Yến khẽ nhếch môi, trong lòng mắng thầm: Đồ thôn phụ c.h.ế.t tiệt, hôm nay nếu không khiến ngươi xấu hổ đến độ không ngẩng đầu lên được, thì ta không mang họ Quan nữa!
Vừa liếc mắt, bỗng nhìn thấy đóa cúc bên bệ cửa sổ, liền đắc ý cười nói:
“Vậy thì... lấy hoa cúc làm đề, mỗi người làm một bài thơ, thế nào?”
La Vân Khỉ khẽ gật đầu:
“Được.”
La Vân Khỉ không hề do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.
Trong lòng nàng đã có sẵn thơ, chỉ là mượn tạm bút tích của Hoàng Sào đại nhân mà thôi.
Lúc này, nơi cửa đã tụ tập không ít kẻ hiếu sự.
Trong số đó còn có một học sinh của Thiên Thừa thư viện, chính là kẻ ưa nói lời tục tĩu – Lý Thận.
Hắn vốn chẳng mấy mặn mà với đèn sách, chỉ vì sợ phụ thân trách phạt nên mới giả vờ theo học, nhân đó kiếm chốn an nhàn trốn tránh.
Hằng ngày nghe Quan phu tử giảng bài, hắn đều gà gật buồn ngủ, chịu không nổi nữa liền viện cớ hết bút mực để trốn ra ngoài, nào ngờ lại gặp đúng cảnh Quan tiểu thư cùng La Vân Khỉ luận thi đối đáp, lập tức chen vào hóng chuyện.
Nghe hai người quyết lấy hoa cúc làm đề, hắn vỗ tay reo lên:
“Đề hay lắm! Tuyết Yến muội muội, vi huynh xem trọng muội đó!”
Nhìn thấy Lý Thận, trên mặt Quan Tuyết Yến nở thêm vài phần tiếu ý.
Lý Thận sống cùng ký túc với Hàn Diệp, lại thêm miệng mồm nhanh nhảu, nếu hôm nay nàng thắng được La Vân Khỉ, chỉ cần thuận miệng nói bóng nói gió vài câu, hắn tất sẽ tô vẽ sự việc mà kể lại cho Hàn Diệp nghe.
Đến khi ấy, Hàn Diệp thể nào chẳng cảm thấy mất mặt, không chừng còn nổi giận đòi hòa ly.
Quan Tuyết Yến liếc mắt nhìn Lý Thận, bỗng sinh thêm tâm cơ, liền nhìn La Vân Khỉ, khinh thường nói:
“Ngươi đọc trước đi, miễn cho người ta bảo bản cô nương ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.”