Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 75: Chương 75




La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn nàng. Nàng liền vội vàng cất số tiền vào tay áo.

“Phương công tử, hôm nay lại rảnh rỗi ra chợ sao?”

Phương Lộc Chi gật đầu, mắt cong như trăng non, cười đáp:

“Phải rồi, trong phủ nhàn rỗi quá, bèn ra ngoài dạo một vòng, xem có tìm được thứ gì thú vị.”

Tiểu đồng phía sau lập tức quay đầu đi, không nỡ nhìn.

Rõ ràng là nhớ thương tiểu nương tử người ta, lại cứ ra vẻ mình rất rảnh rỗi.

Nếu lão gia mà biết hôm nay công tử lại trốn ra ngoài, e là lại ăn mắng không ít.

La Vân Khỉ còn tưởng Phương Lộc Chi thật sự chỉ là rảnh rỗi, liền mỉm cười:

“Hôm nay người trong chợ đông hơn thường ngày, Phương công tử đi dạo kỹ một chút, hẳn là thu hoạch chẳng ít.”

Nói rồi nàng bỗng nhớ tới La Thiên Phúc, liền hỏi:

“Phương công tử còn nhớ mấy người hôm trước bị đánh trượng ở huyện nha chứ?”

Thấy La Vân Khỉ chủ động bắt chuyện, Phương Lộc Chi trong lòng phơi phới, liền vội gật đầu:

“Nhớ chứ.”

La Vân Khỉ nói tiếp:

“Nếu bọn họ lại đến huyện nha, xin Phương công tử nể mặt ta, đừng để họ bị đánh nữa. Kỳ thực bọn họ chỉ muốn đến trấn mở sòng bạc, hôm đó tới huyện nha cũng chỉ là xin làm thủ tục.”

Phương Lộc Chi “ồ” một tiếng:

“Thì ra là vậy. Chuyện ấy cũng không khó, chỉ cần mua địa bạ, đúng kỳ nộp thuế là được. La cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, đã mở lời thì đương nhiên ta sẽ giúp.”

La Vân Khỉ lập tức khẽ khom mình tạ ơn:

“Vậy đa tạ công tử.”

Phương Lộc Chi vội vàng đưa tay đỡ nàng dậy.

 

Ngay lúc ấy, trong đầu La Vân Khỉ chợt vang lên tiếng hệ thống:

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, cá sống rút khỏi kệ hàng.

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, gạo trắng rút khỏi kệ hàng.

Độ hảo cảm nam chính giảm 10, táo đỏ rút khỏi kệ hàng.

Trời ơi!

La Vân Khỉ trong lòng hoảng hốt, vội quay người lại.

Một bóng người quen thuộc đập vào mắt nàng—mày kiếm như dao, mắt dài như lưỡi kiếm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuấn tú kia âm trầm như trời giông.

 

Không phải Hàn Diệp thì còn là ai?

La Vân Khỉ vội đẩy Phương Lộc Chi ra, chạy vụt về phía Hàn Diệp.

Hàn Diệp đã xoay người, cất bước đi xa.

La Vân Khỉ cuống lên:

“Hàn Diệp, chàng đứng lại cho thiếp!”

Hàn Diệp càng bước càng nhanh, La Vân Khỉ cũng không chịu thua, rảo bước đuổi theo.

Hắn chắc chắn hiểu lầm rồi!

Nếu không giải thích rõ, không chừng lại mất thêm mấy món hàng.

Giờ nàng còn đang trông vào đống gạo bột kia để kiếm tiền đó!

Không ngờ đang chạy thì chân đạp trúng một viên đá, trượt chân ngã sấp xuống đất.

Phía sau vang lên một tiếng “ôi da”, Hàn Diệp bước chân khựng lại, do dự giây lát rồi quay đầu lại.

“Nàng không sao chứ?”

Thấy sắc mặt hắn lạnh băng như sương tuyết, La Vân Khỉ bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng vẫn cố nhịn không để nước mắt rơi.

“Hàn Diệp, sao chàng không phân biệt đúng sai mà lại hiểu lầm thiếp? Chẳng lẽ thiếp đối tốt với chàng còn chưa đủ sao?”

Thấy đôi mắt nàng đỏ hoe vì nhẫn nhịn, tim Hàn Diệp như bị bóp chặt.

Hắn mím môi, đưa tay ra đỡ nàng:

“Trước hết đứng dậy đã.”

La Vân Khỉ lập tức hất tay hắn ra, cả người cuộn tròn như chú cún nhỏ,

ôm chặt hai chân, nghẹn ngào nói:

“Chàng giận thiếp, là vì Phương Lộc Chi phải không?”

Hàn Diệp cụp mi mắt, không nói một lời.

Trước kia, mụ mối kia từng nói La Vân Khỉ ở huyện thành có gian tình, giờ lại tận mắt thấy nàng cùng con trai huyện lệnh cười nói vui vẻ, trong lòng hắn sao có thể không nghĩ ngợi?

La Vân Khỉ len lén liếc mắt nhìn Hàn Diệp, thấy ánh mắt hắn đã dịu lại, liền biết hắn không còn giận nữa.

Thế nhưng miệng nàng lại chẳng chịu nhún nhường.

“Người ta đến chào, thiếp cũng đâu thể giả vờ không quen. Huống hồ ta đã sớm nói rõ với hắn rằng thiếp đã xuất giá, chàng còn có điều gì không yên lòng?”

Nói đoạn, nàng hừ nhẹ một tiếng, bực bội trách móc:

“Còn chàng thì sao? Nay Tạ Tường Vi, mai La Kim Quế, giờ lại thêm một Quan Tuyết Yến, khắp nơi đều là hoa đào thối. Thế mà chàng còn mặt mũi nghi ngờ thiếp ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.