Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 76: Chương 76




Ánh mắt Hàn Diệp lập tức trở nên nghiêm trọng:

“Không giống nhau. Ta đối với bọn họ, hoàn toàn không hề có lòng tơ tưởng.”

La Vân Khỉ ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, miệng líu lo như pháo nổ:

“Vậy chả lẽ ta lại có ý với Phương công tử sao? Nếu ta thực sự mang lòng như vậy, thì liệu còn ngày ngày lặn lội đường xa tới chợ bán hàng nữa không?”

Trong mắt Hàn Diệp chợt hiện lên một tia hổ thẹn.

“Là ta không phải. Không nên nghĩ oan cho nàng.”

Hắn đưa tay đỡ La Vân Khỉ dậy, rồi nghiêng mặt sang bên, giọng nhỏ như muỗi:

“Nàng đừng giận nữa…”

La Vân Khỉ khóe môi cong nhẹ, làm bộ vẫn chưa nguôi giận:

“Đã xin lỗi thì phải nhìn thẳng vào thiếp, quay lưng lại mà nói, là ý gì?”

Hàn Diệp do dự một chút, rồi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh khẽ cụp xuống.

“Phu nhân, là ta hiểu lầm nàng.”

Hàn Diệp gọi nàng là "phu nhân" – đây là lần đầu tiên.

 

La Vân Khỉ khóe môi mím lại, trong lòng dâng lên chút kiêu ngạo.

Có thể khiến vị tể tướng tương lai quyền khuynh triều dã phải cúi mình nhận lỗi, cũng đáng rồi.

Miệng lại tỏ vẻ lạnh nhạt:

“Thôi được, hôm nay nể tình gặp được chàng, thiếp liền tha thứ. Vừa hay, có chuyện muốn nói với chàng.”

Hàn Diệp liền nghiêm mặt:

“Chuyện gì?”

La Vân Khỉ nhìn vào mắt hắn, thẳng thắn nói:

“Thiếp muốn dời đến huyện thành ở, chàng có đồng ý không?”

Hàn Diệp mắt liền sáng lên:

“Thật ư?”

Nhưng chưa đầy một khắc, ánh sáng trong mắt hắn đã vụt tắt:

 

“Giờ ta chưa có công danh, mua nhà e là phải tốn không ít bạc…”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Chỉ cần chàng gật đầu là được, bạc thiếp tự xoay xở. Sau này thiếp cũng muốn cho Hàn Mặc theo chàng cùng đi học.”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới lắc đầu:

“Không được. Một mình ta đọc sách đã khiến nàng vất vả, sau này ta có công danh, ắt sẽ dốc lòng dạy dỗ Hàn Mặc.”

La Vân Khỉ khẽ bĩu môi.

Nàng nhớ trong nguyên tác, Hàn Diệp quả có ý định bồi dưỡng Hàn Mặc, tiếc rằng hắn quá cứng nhắc.

Càng làm quan lớn, càng lo miệng thế đàm tiếu, cuối cùng lại không dám để Hàn Mặc bước chân vào chốn quan trường.

Xem ra nàng phải tìm dịp "rửa não" hắn, ít nhất cũng khiến hắn hiểu rằng, làm quan hay không, người nhà mới là quan trọng nhất, không cần phải sợ miệng đời.

“Thiếp cũng chỉ mới có ý này thôi, còn bao giờ thực hiện thì chưa rõ.”

Nàng khẽ nhướng mày, có chút bá đạo:

“Nhưng trước phải nói rõ, nếu thiếp thực sự mua được nhà trong huyện, thì không cho phép chàng ở lại thư viện nữa.”

Nhìn nàng cử chỉ sinh động, Hàn Diệp khóe môi khẽ cong, ánh mắt lấp lóe ý cười:

“Được, đều nghe nàng.”

Thấy Hàn Diệp đã hết giận, lòng La Vân Khỉ cũng nhẹ nhõm hẳn.

Chỉ là độ hảo cảm tụt khi nãy vẫn chưa hồi phục, khiến nàng hơi buồn bực.

Để bù lại điểm hảo cảm, nàng liền rút ra mười đồng tiền từ trong tay áo.

“Chỗ này chàng cầm lấy đi, dù được bao ăn bao ở, nhưng người cũng chẳng thể không có lấy một đồng dính thân.”

Hàn Diệp lập tức nắm lấy tay nàng, đẩy tiền trở lại.

Bàn tay ấm áp của hắn bọc lấy bàn tay lạnh như sương của nàng, một luồng cảm xúc mờ ám lan tỏa trong không khí.

Hàn Diệp nhìn vào đôi mắt long lanh như vì tinh tú của nàng, giọng trầm ấm:

“Ta ở đây rất ổn, không thiếu thứ gì. Nàng không cần lo cho ta. Áo của nàng đã rách rồi, nếu dư tiền, hãy mua ít vải, tự may lấy một bộ mới.”

Nghe những lời ấy, cổ họng La Vân Khỉ bỗng nghẹn lại, vội quay đầu đi.

Chỉ thấy Quan Tuyết Yến đang cùng con nha hoàn độc ác hôm trước, đứng xa xa nhìn về phía này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.