La Vân Khỉ phì cười:
“Tiểu nha đầu, ngay cả muội cũng dám đùa ta rồi hả?”
Nàng đầy tự tin liếc nhìn Hàn Diệp, nói:
“Ta nào có sợ. Là vì áo khoác của Hàn đại ca nhà muội cũ nát quá rồi, ở nhà thì thôi, nhưng ra ngoài ít nhiều cũng nên có chút thể diện.”
Tường Vi ngắm nàng, nhẹ giọng khen:
“Tẩu tử thật tâm tốt bụng, Hàn đại ca lấy được người như tỷ, chắc chắn là phúc phận từ kiếp trước.”
Hai người vừa trò chuyện vừa cắt vải, Tường Vi lại cẩn thận chỉ dạy cách may.
Chỉ khổ nỗi, đường kim mũi chỉ của La Vân Khỉ thật sự quá kém, để giấu đường chỉ nàng đành nhẫn tâm đ.â.m thủng mấy lần đầu ngón tay.
May mà y phục cổ đại đơn giản, chỉ cần may thành một chiếc đại bào, thêm một đai lưng là xong.
La Vân Khỉ bận rộn suốt một buổi, đến nỗi mỏi cổ không ngẩng lên nổi, nhưng khi nhìn chiếc áo do chính tay mình làm ra, trong lòng trào dâng cảm giác thành tựu.
Thấy nàng cầm áo ngắm nghía, Hàn Dung liền chạy lại, giở trò nịnh hót:
“Tẩu tử giỏi quá! Cái áo này nhìn đẹp lắm đó nha!”
La Vân Khỉ đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng:
“Muội và Nhị ca muội cũng có phần, ngày mai Tường Vi tỷ tỷ của muội sẽ giúp may ra.”
Hàn Dung lập tức chắp tay vui mừng:
“Đa tạ tẩu tử! Đa tạ tẩu tử!”
Nói xong liền chạy ra ngoài gọi lớn:
“Đại ca! Mau tới xem! Tẩu tử đã may xong áo cho huynh rồi!”
Hàn Diệp biết rõ La Vân Khỉ đã bận rộn cả ngày vì mình, nhìn thấy đầu ngón tay nàng sưng đỏ mà lòng chợt se thắt.
Chỉ là giờ phút này, hắn chẳng có gì để hồi báo, đành cất giấu toàn bộ cảm kích nơi đáy lòng.
“Nàng vất vả cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
La Vân Khỉ nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
“Thiếp không mệt. Mau thử xem sao.”
Nàng hồi hộp giúp Hàn Diệp mặc vào, không ngờ lại vừa vặn đến lạ.
Màu xanh nước hồ khoác lên người Hàn Diệp càng tôn thêm dáng vẻ cao ráo tuấn tú, khí chất ôn hòa nhưng không kém phần trầm ổn, nho nhã mà cương nghị.
“Wa, đại ca thật là đẹp trai quá đi~”
Hàn Dung vỗ tay reo vui.
Hàn Diệp bị muội muội khen đến ngượng, vội vàng cởi áo xuống.
La Vân Khỉ không nhịn được cười, nhìn hắn trêu chọc:
“Nam nhân mà, đừng nhát gan vậy chứ. Sau này phải luyện cho da mặt dày hơn một chút. Còn nữa, làm việc gì cũng phải lấy gia đình làm trọng, đừng để ý ánh mắt thiên hạ. Trên đời này, chỉ có người nhà mới là gốc rễ của ta. Còn người ngoài giúp mình, đều là mang theo nợ tình.”
Chớp được cơ hội, La Vân Khỉ vội “tẩy não” Hàn Diệp.
Hàn Diệp gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Ta hiểu rồi.”
Nhìn Hàn Dung chạy ra ngoài tìm Hàn Mặc, Hàn Diệp bỗng cúi đầu ôm chầm lấy La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ giật mình, lắp bắp:
“Chàng… chàng định làm gì đó?”
Hàn Diệp cụp mắt, trong ánh nhìn phảng phất nét tinh nghịch:
“Chẳng phải nàng vừa mới dạy ta… da mặt không thể quá mỏng sao?”
Dứt lời, liền cúi đầu hôn lên đôi môi nàng...