Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 79: Chương 79




Hàn Diệp vừa nghe tin, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

“Việc xảy ra từ khi nào?”

“Vừa mới xong thôi…”

Lưu Thành Vũ còn chưa nói hết câu, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.

“Thành Vũ, đừng khóc nữa. Hàn Diệp, mau qua xem sao đã.”

Lưu Thành Vũ là người thật thà chất phác, mấy ngày qua cùng nhau lui tới, La Vân Khỉ đã xem hắn như huynh đệ. Nàng lập tức theo Hàn Diệp đến nhà Lưu Thành Vũ.

Lúc này, trưởng thôn và Tạ Tường Vi cũng vừa tới, sau đó lại lục tục thêm nhiều người khác đến.

Lưu Thành Vũ đã quỳ sụp bên giường, dập đầu thình thịch:

“Hài nhi bất hiếu… đến một bộ y phục hậu sự cũng chưa chuẩn bị cho nương… hu hu hu…”

Thấy hắn khóc lóc đau đớn, ai nấy đều thắt lòng.

La Vân Khỉ đây là lần đầu đối mặt với sinh tử, trong lòng cũng thấy quặn thắt.

Nghĩ đến nhà mình còn một tấm vải, nàng lập tức gọi Tường Vi tới.

“Tường Vi muội muội, đi với ta một chuyến, đem tấm vải kia xé một phần, may cho lão thái một bộ đồ hậu sự.”

Tường Vi vừa khóc vừa nhìn nàng:

“Tẩu tử, tẩu đối với chúng ta tốt quá…”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ tay nàng, dịu giọng nói:

“Chúng ta đều là người nghèo, có chuyện thì phải đùm bọc lẫn nhau. Mau đi thôi.”

Hai người vội vã về nhà xé vải, Tường Vi lại mang kéo sang, rồi ngồi may áo trong nhà.

Lưu Thành Vũ thấy La Vân Khỉ đem vải nhà mình cho đi, trong lòng cảm động không xiết.

Ngay lúc đó, trong đầu La Vân Khỉ lại vang lên tiếng nhắc của hệ thống:

[Hảo cảm nam chính +10, gạo trắng đã lên kệ.]

La Vân Khỉ ngẩng đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt sâu xa, dài hẹp của Hàn Diệp.

Ánh nhìn hai người giao nhau giữa không trung, như có dòng ấm áp lan tỏa, khiến lòng nàng bỗng nhiên yên ổn lạ thường.

Ngoài sự an tâm, nàng còn thấy nhẹ cả người.

Vài ngày nay, nàng vẫn trông cậy vào việc bán gạo và bột trắng để kiếm tiền, nay gạo đã lên kệ lại, cuối cùng cũng không cần lo nữa.

Có tiền rồi, bao nhiêu vải vóc cũng có thể mua được. Tặng một tấm vải, quả thật là đáng.

Nửa đêm, mọi người lần lượt tản đi.

Hàn Diệp kéo La Vân Khỉ ra một góc, dịu giọng nói:

“Hôm nay ta không về nữa, ở lại bên Thành Vũ một đêm. Ta đưa nàng về trước.”

 

La Vân Khỉ gật đầu. Trong nhà còn hai đứa nhỏ, nàng không yên tâm khi để chúng ở nhà một mình.

Tới cửa, nàng lại lấy ra mười đồng tiền đã chuẩn bị từ trước.

“Người đã mất, dẫu sao cũng phải mua lấy một cỗ quan tài. Mấy đồng tiền này coi như một chút lòng thành, chàng cầm đưa cho Thành Vũ đi.”

Hàn Diệp nhận lấy, ánh mắt đầy cảm kích.

“Được, ta thay nàng trao lại cho hắn.”

Hai người bước đi trên con đường đất gồ ghề, chậm rãi về nhà.

Hàn Mặc và Hàn Dung chưa ngủ, vừa nghe tiếng đại ca liền mở cửa ra đón.

Hàn Diệp đưa La Vân Khỉ vào nhà, lại nói:

“Ngày mai hạ táng, cần có người giúp. Ta sẽ không trở lại thư viện nữa.”

La Vân Khỉ nghe vậy thì mừng thầm trong bụng.

“Vậy chàng tự quyết đi.”

Thấy khóe mắt nàng nở nụ cười, Hàn Diệp bỗng dưng thấy không nỡ rời đi.

Vội vàng nhìn sang chỗ khác:

“Nàng nghỉ sớm đi, ta đi đây.”

Hàn Diệp vừa rời đi, La Vân Khỉ liền cài lại cửa, kể cho hai đứa nhỏ nghe chuyện “Ngưu Ma Vương đại chiến bảy chú lùn”.

Trong lòng thì nghĩ, đúng lúc mai không ra chợ, có thể tranh thủ may áo khoác cho Hàn Diệp…

Trời vừa hửng sáng, La Vân Khỉ đã dậy, hấp một nồi bánh làm từ hai loại bột, mang sang nhà Lưu Thành Vũ.

Trong thôn toàn là nhà nghèo, chẳng bày biện linh đình được, cũng không có chuyện để tang vài ngày. Dẫu sao tổ chức tang lễ cũng là khoản tốn kém.

Nàng có thể mang cả nồi bánh tới, coi như là thể diện lắm rồi.

Lưu Thành Vũ cảm động tới mức không biết nói gì cho phải.

Hàn Diệp cười với La Vân Khỉ, rồi cầm lấy một cái bánh, đưa cho Thành Vũ:

“Còn nóng đấy, mau ăn một cái đi.”

Lưu Thành Vũ đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Tạ ơn Hàn đại ca, tạ ơn tẩu tử. Về sau hai người chính là thân ca thân tẩu của tiểu đệ.”

 

Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi cũng đem chiếc áo vừa may xong đến.

Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ cùng nhau thay áo cho lão thái, lại tốn hai mươi đồng mua một cỗ quan tài. Nhờ có mọi người hỗ trợ, cuối cùng cũng đưa được lão thái an táng chu toàn.

Trở về làng đã gần tới giờ ngọ, La Vân Khỉ dứt khoát mời Tường Vi và Thành Vũ về nhà mình, nhóm lửa nấu cho họ một bữa cơm nóng sốt.

Nhân lúc hai nam nhân chuyện trò, La Vân Khỉ liền kéo Tường Vi tới mép giường, nhờ nàng dạy mình cách cắt vải.

Tạ Tường Vi hiếm khi trêu nàng một câu:

“Tẩu tử gấp gáp muốn làm áo cho Hàn đại ca thế kia, có phải sợ bị hồ ly tinh câu mất không đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.